Thư viện Thúy Điền nằm trong công viên hồ Thúy Điền, diện tích tuy không lớn, quy mô chỉ ngang một thư viện trường trung học, nhưng bù lại rất yên tĩnh và vắng người, nên thường chẳng mấy khi phải giành chỗ trong phòng tự học.
Châu Thư Ngạn đã đứng đợi sẵn ở cổng công viên, vai đeo lệch chiếc cặp quai chéo. Vừa trông thấy Lương Mạn Thu, cậu ta liền bước tới đón:
– Cậu không có điện thoại, tớ còn lo cậu cho tớ leo cây đấy.
Lương Mạn Thu dùng ngón cái và ngón trỏ móc vào quai ba lô, dáng điệu ngoan ngoãn hệt như học sinh tiểu học, mỉm cười đáp:
– Tớ đã nói là đến thì chắc chắn sẽ đến mà.
Châu Thư Ngạn xoay người đi vào trong:
– Đi thôi.
Lương Mạn Thu nói với theo:
– Nhưng mà năm rưỡi tớ phải về nhà ăn cơm.
Châu Thư Ngạn rút điện thoại ra xem giờ:
– Bây giờ mới hai giờ, ba tiếng rưỡi để làm bài là cũng gần xong rồi.
Bài tập cho kỳ nghỉ đông, ngoài một cuốn đề chung của toàn thành phố thì còn có các bài riêng do từng trường giao thêm. Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn vừa đi vừa trao đổi về việc này, mãi cho tới khi đến cổng thư viện mới ăn ý giữ im lặng.
Vào buổi chiều buồn ngủ nhất trong ngày, phòng tự học vẫn còn lại vài chỗ trống. Lương Mạn Thu vừa chọn một chỗ ngồi trong góc thì Châu Thư Ngạn cũng kéo ghế đến, ngồi xuống ngay cạnh cô.
Bàn tay đang lấy đồ trong ba lô của Lương Mạn Thu chợt khựng lại, bởi cô ngỡ cậu ta sẽ ngồi ở phía đối diện. Châu Thư Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như thầm hỏi có chuyện gì. Lương Mạn Thu chỉ mỉm cười lắc đầu, đoạn lấy bài tập nghỉ đông của mình và của Đới Kha ra.
Châu Thư Ngạn liếc thấy cái tên trên bìa vở, khẽ khen:
– Chữ cậu đẹp thật đấy.
– Cảm ơn… – Lương Mạn Thu đáp lại, rồi cũng liếc sang vở của cậu ta khen. – Chữ cậu cũng đẹp mà.
Người ta thường bảo nét chữ là nết người quả không sai. Nét chữ của Châu Thư Ngạn cũng ngay ngắn, chỉn chu hệt như con người cậu ta, chứ đâu có nguệch ngoạc, cẩu thả như gà bới giống chữ của Đới Kha.
Dường như giữa những học sinh giỏi luôn tồn tại một sự thấu hiểu ngầm, thế nên cuộc trò chuyện của cả hai cũng tự nhiên dừng lại tại đó. Sau đó, Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn cùng im lặng làm bài, trong không gian chỉ còn tiếng bút viết sột soạt, chẳng khác nào một buổi thi cử thực thụ.
Giữa chừng, Lương Mạn Thu đi vệ sinh rồi quay lại, cô đổi sang một quyển bài tập khác và bắt tay vào làm bài cho Đới Kha mà không để ý ánh mắt của Châu Thư Ngạn vẫn luôn dõi theo mình.
Châu Thư Ngạn bất chợt ghé sát lại, khoảng cách đột ngột bị thu hẹp khiến Lương Mạn Thu giật nảy mình. Cô bất giác nhích người ra xa một chút.
Châu Thư Ngạn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, khẽ hỏi:
– Sao cậu lại làm đề lớp Tám?
Lương Mạn Thu đáp, giọng có phần bối rối:
– Của anh tớ…
Châu Thư Ngạn ngẫm nghĩ giây lát rồi mới hỏi:
– Là cái anh đã nắm tay cậu ở đồn cảnh sát hôm đó hả?
Chẳng nhắc đến thì thôi, vừa hay gợi lại chuyện này, Lương Mạn Thu càng thêm ngượng ngùng, hai má nóng ran lên giữa căn phòng không thoáng gió.
– Ừ. – Cô khẽ đáp.
Châu Thư Ngạn sững người một lúc, đoạn hỏi:
– Tớ cứ ngỡ anh ấy ít nhất cũng học cấp ba rồi chứ.
Lương Mạn Thu bĩu môi, Đới Kha có khi còn chẳng đậu nổi cấp ba nữa là.
Khụ!
Ai đó ở bàn bên cạnh cố tình hắng giọng, dường như muốn nhắc hai người họ đừng nói chuyện nữa.
Châu Thư Ngạn tỏ vẻ hơi bực bội. Cậu chuyển sang viết vào giấy nháp rồi đẩy qua cho cô, nét chữ cũng có phần nguệch ngoạc hơn so với trong vở bài tập: “Sao cậu phải làm bài tập hộ anh ấy? Tự anh ấy không làm được à?”
Lương Mạn Thu đành thú thật, viết ngay bên dưới dòng chữ của cậu: “Đấy là điều kiện để anh ấy dắt tớ đi tiệm net.”
Xuất thân từ một gia đình khá giả và từng hết mực thân thiết với người chị quá cố, Châu Thư Ngạn không tài nào thấu hiểu nổi kiểu “giao dịch ngầm” thế này giữa hai anh em họ. Do đó, ấn tượng của cậu về người anh trai mới gặp một lần của Lương Mạn Thu đã trở nên tệ hại khôn tả.
Cậu khẽ chau mày, viết: “Tớ cũng dắt cậu đi net được mà.”
Lương Mạn Thu viết lại: “Thôi không cần đâu, tớ lên mạng cũng chỉ để liên lạc với cậu thôi. Giờ gặp được cậu rồi thì cần gì nữa.”
“Ok ^^”
Tâm trạng Châu Thư Ngạn phấn chấn hẳn lên, cậu vẽ thêm một hình mặt cười ở cuối câu, và trên mặt cũng bất giác nở một nụ cười.
Châu Thư Ngạn kéo quyển bài tập nghỉ đông của Đới Kha lại gần, đoạn đẩy quyển nháp về phía cô rồi viết: “Vì tớ mà cậu phải làm bài tập hộ anh cậu, tớ cũng có trách nhiệm, để tớ làm hộ cậu một phần.”
Lương Mạn Thu khẽ kêu lên, gương mặt thoáng nét hoang mang:
– Á! Sao lại thế được…
Châu Thư Ngạn điềm nhiên viết: “Có sao đâu mà. Có cần làm đúng hết không?”
Lương Mạn Thu vội vàng viết đáp: “Không cần đâu, tớ toàn viết bừa thôi.”
Châu Thư Ngạn liền viết: “Ừ, thế tớ cũng viết bừa.”
Bút của Châu Thư Ngạn là mực đen, trong khi vở bài tập của Đới Kha lại toàn mực xanh. Bởi vậy, cậu liền rút cây bút máy mực xanh từ tay Lương Mạn Thu rồi bắt đầu hý hoáy làm bài.
Lương Mạn Thu cầm lấy cây bút mực đen của Châu Thư Ngạn, không khỏi lo lắng, bèn viết vào giấy nháp: “Nhỡ anh ấy phát hiện chữ tụi mình khác nhau thì sao?”
Châu Thư Ngạn liền trấn an: “Không sao đâu, chắc chắn anh ấy chẳng thèm xem.”
Lương Mạn Thu ngẫm nghĩ một lát, rồi nhận thấy mình hoàn toàn tán đồng với nhận định của cậu ta về bọn học dốt. Sự ăn ý giữa hai người dường như lại vừa tiến thêm một nấc.
Cuối cùng, Lương Mạn Thu căn dặn: “Cậu đừng viết đẹp quá, chữ anh ấy xấu lắm.”
Châu Thư Ngạn gật đầu.
Gần năm rưỡi, Lương Mạn Thu bắt đầu thu xếp đồ đạc để ra về. Mãi đến khi cả hai đã bước ra khỏi thư viện, Châu Thư Ngạn mới cất giọng hỏi một cách tự nhiên:
– Ngày mai cậu có đến nữa không?
Lương Mạn Thu gật đầu đáp không chút do dự:
– Có.
Châu Thư Ngạn hỏi tiếp:
– Vẫn giờ này à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Ừ.
Hai người lại chẳng đi chung tuyến xe buýt. Trên đường về tiệm, Lương Mạn Thu mới chợt nhận ra mình đã quên hỏi nhà Châu Thư Ngạn ở đâu, liệu có cách xa hồ chứa Thúy Điền không. Cô vốn đinh ninh rằng bạn học của mình sẽ ở gần trường, quãng đường đi về sàn sàn như nhau, mà quên bẵng mất việc Châu Thư Ngạn vốn không học cùng trường với mình.
Lương Mạn Thu đặt cuốn bài tập nghỉ đông của Đới Kha lên bàn học, và quả nhiên, sáng hôm sau nó vẫn nằm y nguyên chỗ cũ. Nếu không phải cô bé đã viết tên lên đó từ trước, chắc cậu cũng chẳng nhận ra là vở của mình.
Thấy Đới Kha đang chuẩn bị phóng ra khỏi nhà, Lương Mạn Thu vội gọi giật lại:
– Anh, anh có thể đưa em đi net nữa không?
Lúc ấy, Đới Kha đang lúi húi kéo ống quần lên, cố xỏ chân vào đôi giày thể thao.
Lương Mạn Thu liền quay vào phòng, cầm cuốn bài tập nghỉ đông của cậu giơ ra như một lời cam kết:
– Em vẫn làm bài giúp anh mà.
Đới Kha bèn đứng thẳng người, dửng dưng nhìn cô.
Lương Mạn Thu lại huơ huơ cuốn bài tập trước mặt cậu, lặp lại:
– Được không anh?
Đới Kha nhướng mày, cất giọng:
– Còn không mau thay giày đi.
Lương Mạn Thu khoái chí cười hì hì, vội vàng thu dọn đồ đạc, khoác lên lưng chiếc ba lô y hệt hôm qua rồi nhanh nhẹn thay giày, theo Đới Kha ra ngoài.
Đới Kha nhấc thử chiếc ba lô của cô, thấy cũng không nặng lắm nhưng cũng chẳng phải rỗng không, bên trong hẳn là có chứa sách vở.
– Mày đến tiệm net hay đến trường đấy? – Cậu cất tiếng hỏi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Chiều em qua thư viện Thúy Điền làm bài tập. Ăn trưa xong em đi thẳng từ tiệm sang đó luôn cho tiện, đỡ phải vòng về nhà lấy ba lô.
Đới Kha lại hỏi:
– Sao không làm ở nhà?
– Ở nhà… – Lương Mạn Thu ngập ngừng giây lát, sau cùng vẫn chọn cách giấu giếm sự thật. – Hơi ồn, dưới lầu bọn trẻ con hay la hét.
– Rách việc. – Đới Kha buông một câu cộc lốc. Trong mắt cậu, việc đi cắm trại để giải khuây còn có thể hiểu được, chứ làm bài tập mà phải lặn lội tới thư viện thì quả là chuyện khó mà hình dung nổi.
Lương Mạn Thu chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Cứ mỗi lần đụng tới chuyện học hành, giữa hai người lại như có một vực sâu ngăn cách, hệt như thành tích của họ vậy, một người trên đỉnh núi, một kẻ dưới đáy vực.
Tại tiệm net Thiên Hồng.
Lương Mạn Thu đeo tai nghe rồi đăng nhập vào QQ. Âm báo “tinh tinh” quen thuộc tức thì vang lên, đi kèm là ảnh đại diện con thỏ của người gửi đang không ngừng nhấp nháy.
Z: “Cậu đó hả?”
Lương Mạn Q: “Hi.”
Z: “Lại ra tiệm net à?”
Lương Mạn Thu dán mắt vào bàn phím, gõ được một chữ lại phải loay hoay tìm kiếm một hồi lâu, trông vô cùng chật vật.
Dường như Châu Thư Ngạn ở đầu bên kia cũng nhận ra điều này.
Z: “Tốc độ gõ phím của cậu còn chậm hơn viết tay nhiều. (cười)”
Sau khi nhấn nút gửi, Lương Mạn Thu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lương Mạn Q: “Hôm qua lúc soạn cặp tớ không tìm thấy cây bút máy đâu, chắc lại bỏ quên trên thư viện rồi. Cậu có trông thấy nó không?”
Z: “Nó ở chỗ tớ đây, tớ cầm nhầm. Chiều nay tớ mang trả cậu.”
Lương Mạn Q: “Ừ.”
Cây bút máy đó là món quà sinh nhật năm mười hai tuổi Đới Kha tặng cho Lương Mạn Thu, cô đã dùng suốt một học kỳ nên ngày một quen tay.
Z: “Cậu ra tiệm net chỉ để hỏi chuyện này thôi à?”
Lương Mạn Q: “Ừ, tối qua lúc định bơm mực tớ mới phát hiện là không thấy đâu.”
Z: “Lại định làm bài tập hộ anh cậu à?”
Lương Mạn Q: “Ừ.”
Z: “Số của tớ là 156****8847, lần sau có muốn ra tiệm net thì gọi cho tớ.”
Z: “Cậu đừng làm bài tập thay anh ấy nữa.”
Trong tai nghe lại vang lên một tiếng tinh tinh, nhưng không phải tin nhắn mới từ Châu Thư Ngạn, mà là ảnh đại diện hình chú chim cánh cụt trong danh sách bạn bè đang chớp nháy liên hồi.
Mộc Khả: “(Hình mặt heo)”
Lương Mạn Thu tìm đến mục biểu tượng cảm xúc, lướt một lượt rồi chọn hình mặt trời đang cười toe toét gửi đi.
Ngay sau đó, Mộc Khả thả lại một quả bom.
Lương Mạn Thu bèn đáp lễ bằng một con chim cánh cụt đang nhảy tưng tưng.
Đúng lúc này, cửa sổ trò chuyện với Z ở góc dưới màn hình bỗng nhấp nháy, Lương Mạn Thu mới sực nhớ ra mình chưa hồi âm Châu Thư Ngạn.
Z: “Đâu rồi?”
Lương Mạn Q: “Đây.”
Z: “Trả lời cho có lệ thế à?”
Lương Mạn Q: “Tớ gõ chữ hơi chậm.”
Z: “Tớ thấy rồi. Chiều gặp nhé.”
Lương Mạn Q: “Chiều gặp nhé.”
Một lát sau, hai chị em nhà họ Kim cũng đến tiệm net Thiên Hồng.
Kim Minh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
– Tiểu Thu, không ngờ cậu cũng đến tiệm net cơ đấy, lạ quá trời đất!
Lương Mạn Thu điềm nhiên đáp:
– Hai chị em cậu cũng đến còn gì.
Kim Linh xen vào:
– Bọn chị đến là chuyện thường, chứ em mà đến thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi.
Lương Mạn Thu giơ chiếc máy MP3 của mình lên, giải thích:
– Em đến để tải vài bài luyện nghe tiếng Anh và mấy bản nhạc mới thôi.
Mọi khi, việc cập nhật kho nhạc cho cô đều do Đới Kha lo liệu, và cũng chỉ trong những lúc thế này, cậu mới dính dáng chút đỉnh đến chuyện học hành.
Kim Minh lắc đầu:
– Trời ơi, nghỉ đông mà còn nghe tiếng Anh, tớ là tớ thua đấy, chịu không nổi luôn.
Lương Mạn Thu chỉ gượng cười.
Kim Linh nói:
– Có thế mà mày đã không chịu nổi rồi, vậy Đại D chẳng phải ngày nào cũng bị đả kích à.
Đới Kha lạnh lùng chen ngang:
– Tao thì có gì mà bị đả kích.
Cậu vốn đã chai lì từ lâu, mình đồng da sắt cả rồi.
Kim Linh bèn kín đáo lè lưỡi, chẳng dám hó hé thêm lời nào. Đúng lúc ấy, cô chợt trông thấy cửa sổ trò chuyện QQ của Lương Mạn Thu nên reo lên:
– Tiểu Thu, không ngờ em cũng dùng QQ rồi à, mau kết bạn với chị nào.
Lương Mạn Thu đáp:
– Vâng ạ.
Nói rồi, cô nhường bàn phím cho Kim Linh tự điền số tài khoản QQ của mình. Sau đó, cô cũng lần lượt kết bạn với Kim Minh và tham gia nhóm chung của lớp 1001 trường cấp hai Thúy Điền.
Vừa vào nhóm, một tài khoản tên Cam Nổi đã nhắn ngay: “Người mới vào nhóm là Lương Mạn Thu à?”
Lương Mạn Q: “Ừ.”
Cam Nổi: “Ha ha ha ha, sao cậu lại đặt tên như vậy chứ!”
Sau khi Cam Nổi kết bạn với Lương Mạn Thu, một tin nhắn mang giọng điệu tinh nghịch lập tức được gửi tới: “Đoán xem tớ là ai nào?”
Lương Mạn Q: “Đinh Lị Lị.”
Cam Nổi: “Ôi vãi, sao cậu đoán hay thế!”
Lương Mạn Q: “He he.”
Cam Nổi: “Cậu đang làm gì ở nhà đấy?”
Cam Nổi: “Đừng bảo tớ là lại cắm đầu vào làm bài tập nhé!”
Do Lương Mạn Thu gõ chữ rất chậm, mỗi lần cô nhọc nhằn gõ xong một câu thì bên kia đã gửi tới tin mới, khiến cuộc trò chuyện trở nên rời rạc, tựa như cô chỉ đang đáp lời cho có.
Thấy vậy, Cam Nổi bèn gửi thẳng một yêu cầu gọi video, làm Lương Mạn Thu không kịp trở tay.
Cô vội nhấn nút từ chối.
Tin nhắn của Cam Nổi lại bay đến ngay tức khắc:
Cam Nổi: “Sao lại từ chối cuộc gọi của tớ?!”
Cam Nổi: “Để tớ xem cậu đang ở đâu nào?”
Cửa sổ mời gọi lại hiện lên một lần nữa, Lương Mạn Thu đành phải bấm chấp nhận.
Bên phải khung trò chuyện, gương mặt của Lương Mạn Thu và Đinh Lị Lị cùng lúc hiện lên.
Đinh Lị Lị đang ngồi trong phòng đọc sách sáng sủa nhà mình; phía sau lưng cô nàng là một giá sách bằng gỗ thịt cao đến tận trần, qua khung hình có thể thấy vô vàn cuốn sách được sắp xếp gọn gàng. Trái lại, phía Lương Mạn Thu lại tối om và mờ mịt, chỉ nhìn rõ được khuôn mặt.
Từ trong tai nghe, giọng Đinh Lị Lị vẳng đến:
– Lương Mạn Thu, cậu đang ở tiệm net đấy à?
Lương Mạn Thu đáp lại với giọng ngập ngừng:
– Ừm, cậu nghe tớ nói có rõ không?
Đinh Lị Lị thoải mái cười:
– Rõ lắm. Cậu đi cùng ai thế, với anh cậu à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Còn cả hội Minh Bốn Mắt nữa.
Đinh Lị Lị khúc khích hỏi:
– Anh cậu đâu? Có ngồi cạnh không? Lia cam qua cho tớ nghía tí đi.
Lương Mạn Thu tìm được chiếc webcam nhưng chẳng dám động tay vào, bối rối nói:
– Tớ không biết chỉnh.
Nhưng Đinh Lị Lị vốn chẳng bao giờ thiếu nhiệt huyết lẫn mưu mẹo, cô nàng liền bày cách:
– Vậy cậu gọi anh cậu ló mặt qua đây một tí đi, nhưng đừng để anh ấy biết cậu đang gọi video cho tớ.
Lương Mạn Thu cũng nhanh trí tìm cớ thoái thác:
– Anh ấy ngồi cách mấy máy lận, gọi không tiện.
Đinh Lị Lị bèn đổi chủ đề:
– Thế cậu bảo anh cậu chấp nhận lời mời kết bạn của tớ đi, tớ gửi lời mời lâu lắm rồi mà chẳng thấy tăm hơi gì cả.
Lương Mạn Thu buông một câu:
– Anh ấy có nghe lời tớ bao giờ đâu.
Lần này thì chẳng phải cô kiếm cớ nữa.
Đúng lúc ấy, Đới Kha ở máy kế bên vừa chơi xong một ván game. Cậu tháo tai nghe, đứng dậy, rồi móc từ túi quần ra tờ mười tệ đặt xuống cạnh bàn phím của Lương Mạn Thu, đoạn tiện tay xoa nhẹ gáy cô, ra lệnh:
– Mua Coca đi.
Lương Mạn Thu đành gỡ tai nghe, đưa tay vuốt lại mớ tóc lòa xòa sau gáy rồi mới ngẩng đầu lên hỏi lại:
– Mua gì cơ?
Đới Kha chỉ đáp gọn lỏn:
– Coca.
Dứt lời, cậu liền xoay gót đi về phía nhà vệ sinh.
Quầy bán nước rõ ràng chỉ cách đó vài bước chân, thế mà Đới Kha vẫn thích sai vặt cô.
Lương Mạn Thu khẽ nói vào mic của tai nghe:
– Tớ đi mua đồ một lát nhé.
Đinh Lị Lị như trông thấy ma, gửi tới tấp một tràng dấu chấm than vào khung chat.
Lương Mạn Thu bèn ra quầy mua một chai Coca, rồi đặt cả chai nước lẫn tiền thừa lên bàn ngay khi Đới Kha vừa quay lại.
– Mày không uống à? – Đới Kha buông một câu hỏi han hiếm hoi, đoạn liếc qua số tiền thừa, thấy dường như Lương Mạn Thu vẫn chưa dùng đến.
Ngoại trừ vụ năm mươi tệ không cánh mà bay hồi hè năm ngoái, Đới Kha chưa từng chi li tính toán với Lương Mạn Thu mấy đồng bạc lẻ. Kể cả những khi cô cầm tiền tiêu vặt rồi quên trả, cậu cũng chẳng bao giờ đòi lại.
– Lạnh lắm. – Lương Mạn Thu đáp. – Em muốn ăn xúc xích nướng cơ.
– Tiệm net thì lấy đâu ra xúc xích nướng. – Đới Kha đáp bâng quơ rồi lại đeo tai nghe, chìm vào trận game của mình.
Lương Mạn Thu cũng đeo tai nghe của mình. Ở đầu dây bên kia, Đinh Lị Lị vẫn đang online. Trong khung trò chuyện đã hiện thêm vài tấm ảnh chụp màn hình, tất cả đều là ảnh chụp vội Đới Kha lúc nãy nhưng chẳng tấm nào thấy rõ mặt.
Đinh Lị Lị hỏi:
– Lương Mạn Thu này, tớ đến nhà cậu chơi được không?
Đây là lần đầu tiên Lương Mạn Thu nhận được một lời đề nghị thẳng thắn và bạo dạn đến vậy. Bởi lẽ từ trước đến nay, cô luôn phải đợi chủ nhà ngỏ ý trước thì mới dám đến chơi.
Nếu căn nhà ở Bích Lâm Hồng Đình là của họ Lương, cô đã chẳng chút do dự mà gật đầu ngay. Tiếc thay, nó lại là tài sản của nhà họ Đới.
– Để… để tớ hỏi anh tớ đã.
Đinh Lị Lị lấy làm lạ, thắc mắc:
– Ủa, đó không phải nhà cậu à? Sao lại phải hỏi ý anh ấy nữa?
Lương Mạn Thu tháo tai nghe, nghiêng người nhìn sang. Thấy Đới Kha vẫn dán chặt mắt vào màn hình chơi game, cô bèn gửi tin nhắn qua QQ: “Anh ơi, Đinh Lị Lị muốn đến nhà mình chơi, có được không ạ?”
Mãi tới khi Đới Kha kết thúc ván đấu, tài khoản Mộc Khả mới trả lời bằng một chữ độc nhất: “Ai?”
Lương Mạn Q: “Bạn nữ học cùng lớp với em.”
Mộc Khả: “Sao cũng được, nhưng cấm đụng vào đồ của anh.”
Lương Mạn Q: “Vâng ạ.”
Lương Mạn Thu đeo tai nghe lại, báo tin cho Đinh Lị Lị:
– Được rồi nhé, cậu muốn đến lúc nào?
Đinh Lị Lị tất nhiên là có ý đồ khác, bèn dò hỏi:
– Thế anh trai cậu lúc nào thì có nhà?
Lương Mạn Thu đáp:
– Anh ấy thường chẳng mấy khi ở nhà đâu.
Đinh Lị Lị chống cằm, ngẫm nghĩ giây lát rồi đề nghị:
– Hay là chiều nay luôn đi?
Lương Mạn Thu đáp:
– Chiều nay tớ phải tới thư viện làm bài tập rồi.
Đinh Lị Lị kêu lên:
– Trời đất! Thật luôn hả? Đang nghỉ đông mà ai lại còn chăm làm bài tập thế cơ chứ? Thư thư một bữa không được à?
Lương Mạn Thu ngại giải thích rằng mình đã có hẹn, đành nói:
– Hay là sáng mai cậu qua nhé, lúc đó tớ có nhà.
– Ừ, sáng mai cũng được. – Đinh Lị Lị gõ nhẹ ngón tay lên má, tủm tỉm cười. – Chốt vậy nhé. Giờ đó chắc anh cậu vẫn còn đang ngủ nướng ha.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗