Chương 6:
Đăng lúc 09:05 - 29/09/2025
3
0
Trước
Chương 6
Sau

Lương Mạn Thu vừa quay người lại đã mừng rỡ lao tới trước cổng sắt, hai tay níu lấy thanh chắn rồi nhảy cẫng lên gọi:

– Anh ơi!

Sau đó, cô bé mới chào qua quýt Linh Heo và Minh Bốn Mắt.

Đới Kha bước lại gần, nheo mắt nhìn vào bên trong qua những song sắt rồi thắc mắc:

– Sao mày bị nhốt trong này thế?

Lương Mạn Thu thật thà đáp:

– Họ không cho em ra ngoài chơi.

Đới Kha ghé sát mặt vào song sắt nhìn vào trong. Bên trong là một dãy nhà ba tầng hình chữ L, cùng với bức tường bao đồng dạng quây lại thành một khoảng sân nhỏ, kiêm luôn sân bóng rổ. Ở góc tường có một chiếc cầu trượt cũ mèm trông như đồ phế liệu, ngoài ra chẳng còn thứ đồ chơi nào khác, còn không bằng cả cái công viên xập xệ gần nhà.

Đới Kha bĩu môi chê bai:

– Cái chỗ rách nát này có gì vui mà chơi.

Lương Mạn Thu cũng phụ họa:

– Chẳng vui tẹo nào cả.

Kim Linh nói thẳng:

– Bé Cún à, em ở trong này chẳng khác gì đi tù.

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà Lương Mạn Thu trông đã tóp đi trông thấy. Nghe Kim Linh nói vậy, sắc mặt con bé càng thêm ảm đạm, hằn rõ vẻ thiếu ăn.

Đới Kha hỏi:

– Cún Còi, lúc nào mày mới được ra ngoài?

– Em không biết. Anh ơi, anh dắt em ra ngoài chơi đi.

Suy nghĩ của Lương Mạn Thu hết sức đơn giản: chỉ cần được ra ngoài chơi với Đới Kha một buổi chiều như trước kia, rồi đến giờ cơm lại về nhà có cơm nóng là được.

Đới Kha bực dọc cau mày:

– Mày có ra được đâu mà anh dắt đi!

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh ơi, nếu em ra được thì anh sẽ đưa em đi chơi chứ?

Đới Kha chẳng buồn nói nhảm với cô bé, vì cậu biết thừa chuyện đó chẳng có chút hy vọng nào.

– Mày ra được rồi hẵng hay.

Bác bảo vệ đã để mắt đến đám trẻ một lúc, bèn đứng dậy nhoài người ra khỏi cửa sổ, gằn giọng:

– Này ba đứa kia, đi chỗ khác chơi, đừng có lảng vảng ở đây! Còn con bé này nữa, vào trong đi, gọi hai lần rồi không nghe à?

Đới Kha liếc nhìn bác bảo vệ mặt mũi cau có, đoạn hỏi:

– Mày muốn ra ngoài thật hả Cún Còi?

Lương Mạn Thu gật đầu lia lịa trông đến tội nghiệp, dáng vẻ càng lúc càng giống một chú cún con đi lạc.

– Em muốn ra ngoài lắm.

Đới Kha nói:

– Lát nữa nếu có ô tô đi vào, mày cứ lén lút nép sát vào hông xe mà đi ra, hiểu chưa?

Lương Mạn Thu có vẻ vẫn còn nửa hiểu nửa không.

Bác bảo vệ đi ra đến cửa phòng trực, chỉ thẳng tay về phía đám Đới Kha, quát lớn:

– Bảo ba đứa chúng mày đi chỗ khác, có nghe không hả? Điếc à?

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh ơi, anh sẽ đợi em mãi chứ?

Ánh mắt Đới Kha vẫn không rời khỏi bác bảo vệ, cậu lặng lẽ lùi ra xa cổng sắt.

Bác bảo vệ bước tới xồng xộc, túm lấy cánh tay gầy gò của Lương Mạn Thu rồi lôi tuột vào trong như xách một con gà con.

Lương Mạn Thu vừa bị kéo đi vừa gọi với theo:

– Anh ơi, anh phải đợi em đấy nhé!

Giải quyết xong Lương Mạn Thu, bác bảo vệ quay lại lườm nguýt, xua nốt ba đứa trẻ còn lại. Chị em nhà họ Kim đành lủi thủi đi theo sau Đới Kha.

Kim Minh hỏi:

– Bọn mình đợi bé Cún thiệt hả anh Đại D?

Đới Kha đáp:

– Ai biết nó lúc nào mới ra được mà đợi?

Kim Linh hùa theo:

– Đúng thế, Đại D có hứa là sẽ đợi nó đâu.

Kim Minh nhìn chị gái với ánh mắt đầy trách móc, dường như đang oán chị không bênh vực người nhà mình mà lại đi bênh người nói có lý hơn. Cậu ta hỏi:

– Chúng ta cứ thế này đi à?

Đới Kha đáp:

– Mày thích thì quay lại mà đợi.

Kim Linh nói:

– Đúng đấy, mày tự quay lại đó mà đợi một mình đi. Tao đi với Đại D.

Kim Minh ngoái đầu nhìn lại cánh cổng sắt vẫn đóng im ỉm, trông còn lạnh lẽo hơn cả cổng trường tiểu học. Cậu ta thấy nản lòng, lí nhí đáp:

– Thôi bỏ đi, biết phải đợi đến bao giờ.

Đới Kha dẫn chị em nhà họ Kim đi lượn một vòng quanh đó rồi mới quay lại trung tâm bảo trợ xã hội lần nữa, nhưng không hề thấy bóng dáng Lương Mạn Thu đâu. Cậu thử gọi với vào trong:

– Cún Còi!

Đáng tiếc, đáp lại cậu chỉ có tiếng quát như lửa táp vào mặt của bác bảo vệ. Ông già khó tính mở cánh cửa nhỏ lao ra mắng:

– Đừng để tao thấy mặt mày bén mảng đến đây thêm lần nào nữa!

Đới Kha trông cao lớn chẳng khác gì một người đàn ông trưởng thành có vóc dáng nhỏ bé, lại còn dẫn theo hai đứa đàn em lêu lổng, nhìn thế nào cũng ra dáng một tay anh chị đường phố thứ thiệt. Chỉ thiếu điều cưỡi một chiếc xe máy kẹp ba kẹp bốn với mấy cô nàng ăn mặc thiếu vải nữa là đủ bộ.

Đới Kha về tiệm ăn tối như thường lệ, cứ như thể chưa từng đến trung tâm bảo trợ xã hội. Đới Tứ Hải lại cằn nhằn bắt cậu ăn cơm xong thì đi cắt tóc, mai đã lên lớp Sáu rồi thì phải học hành cho tử tế, đừng có suốt ngày chỉ mải mê chơi bời.

Bóng hình Lương Mạn Thu dường như cũng nhạt phai theo, tựa một giấc mộng mùa hè, khi tỉnh dậy chẳng còn lưu lại chút dấu tích. Biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, cậu lại tình cờ bắt gặp một khung cảnh quen thuộc đến lạ lùng.

Chiều thứ Sáu tan trường báo hiệu một kỳ nghỉ cuối tuần sắp tới, không khí lúc nào cũng có phần vui vẻ hơn những ngày khác.

Giữa dòng người tan học, Đới Kha bắt gặp bóng dáng Phúc Hai Ngón, lòng cậu chợt nghĩ đến Lương Mạn Thu. Không biết bây giờ cô bé học ở đâu, cái trung tâm bảo trợ xã hội ấy cách trường Tiểu học Sơn Vĩ của nó xa tít tắp, có đi bộ đến tối mịt cũng chẳng tới nơi. Ma xui quỷ khiến thế nào, Đới Kha lại lẳng lặng bám theo Hai Ngón.

Kim Linh gọi giật mấy tiếng Đại D từ phía sau, nhưng Đới Kha cứ như người mất hồn, chẳng hề đoái hoài. Cô bé đành phải chạy bổ tới chặn ngay trước mặt cậu, thở không ra hơi hỏi:

– Sao mày lại đi đường này? Mày chuyển nhà rồi hả?

Đới Kha đáp cụt lủn:

– Có chút việc.

Kim Linh hỏi dồn:

– Việc gì thế?

Đới Kha nghẹn họng trong giây lát. Cậu không thể thú nhận mình định đến trung tâm bảo trợ xã hội, bởi lần trước chính miệng cậu đã hùng hồn tuyên bố sẽ không đợi Lương Mạn Thu. Cậu gắt:

– Mắc mớ gì tới mày!

Kim Linh nhìn cậu đi được vài bước, đoạn nheo mắt trêu:

– Đại D, không phải mày đang lén lút đi hẹn hò với em nào xinh đẹp đấy chứ?

– Mày bị điên hả con Linh Heo kia! – Đới Kha quẳng lại một câu rồi tiếp tục bám theo Hai Ngón, vì cậu vẫn chưa rành đường từ trường đến đường Phú Nguyên.

Trung tâm bảo trợ xã hội mở một cánh cửa nhỏ. Bác bảo vệ ngồi ngay cổng đợi lũ trẻ tan học về, nhưng chỉ có vào chứ không có ra. Hai Ngón vừa vào trong đã mất hút, chẳng biết Lương Mạn Thu đang ở nơi nào.

Hay là cô bé không còn ở đây nữa rồi?

Đới Kha khum hai tay quanh miệng, hét lớn vào trong sân:

– Cún Còi ơi!

Giọng cậu trong trẻo vút cao, nhưng cũng vì gắng sức hét mà mặt đỏ bừng lên. Tiếc thay, người xuất hiện đầu tiên lại chính là bác bảo vệ.

Ông ta hùng hổ bước tới quát:

– Lại là mày à? Tuần trước mày cũng đến đây rồi, phải không?

Đới Kha đứng trước mặt ông ta, vai đeo ba lô, mình mặc đồng phục trường Tiểu học Thúy Điền, trông ra dáng một học sinh ngoan ngoãn. Nếu không phải vì tiếng gọi “Cún Còi” y hệt lần trước, có lẽ bác bảo vệ đã chẳng thể nhận ra cậu.

Đới Kha chỉ lùi lại hai bước theo phản xạ tự vệ, rồi gân cổ lên phân bua:

– Con có làm gì đâu ạ.

Bác bảo vệ xẵng giọng:

– Ban ngày ban mặt đến đây gào thét cái gì?

Đới Kha cãi lại:

– Con có gọi bác đâu.

Bác bảo vệ trợn mắt:

– Mày nói cái gì?! Ngon thì nói lại một lần nữa xem nào?!

Đới Kha vừa quay đầu định bỏ đi thì sau lưng bỗng vẳng lại một tiếng gọi khẽ, tựa như cậu nghe nhầm:

– Anh ơi.

Cậu quay phắt người lại, quả nhiên thấy Lương Mạn Thu đang đứng ngoài hành lang tầng hai vẫy tay với mình. Cô bé liền quay người chạy vội xuống cầu thang, mái tóc buộc hai bím rối bù, lao thẳng đến chỗ cổng sắt.

– Đấy là anh trai con ạ. – Lương Mạn Thu vội vàng giải thích với bác bảo vệ.

Bác bảo vệ hừ một tiếng:

– Anh em cái gì, du côn du đãng thì có.

Mặt mày sưng lên vì cố nén giận, Đới Kha nói:

– Con chỉ nói với em ấy mấy câu thôi.

Lương Mạn Thu níu chặt mấy thanh chắn sắt, đầu cứ cố dúi vào khe cổng trông hệt như một người tù đang kêu oan trên ti vi:

– Anh ơi.

Đới Kha hỏi:

– Sao không ra đây?

Lương Mạn Thu đáp:

– Em không ra được. Anh ơi, anh đợi em lâu lắm rồi đúng không?

Đới Kha chột dạ, vội lảng mắt đi chỗ khác. Lương Mạn Thu tưởng cậu đang đề phòng ai đó nên cũng nhìn theo, nhưng chẳng thấy gì khả nghi. Ngược lại, bộ đồng phục màu sắc tươi sáng của cậu trông thật lạc lõng ở nơi này.

Lương Mạn Thu nói:

– Anh ơi, anh mặc đồng phục trường mới rồi.

Cô bé chợt nhớ ra đã thấy Hai Ngón mặc bộ đồng phục y hệt, chỉ khác là bộ đó vừa rộng thùng thình lại vừa cũ mèm vì là đồ từ thiện.

Đới Kha hỏi:

– Thế đồng phục của mày đâu?

Lương Mạn Thu lí nhí:

– Em có được đi học đâu.

Đới Kha sững người, miệng lắp bắp:

– Sao lại không được đi học?

Lương Mạn Thu đáp:

– Mấy cô chú ở đây bảo chưa làm xong thủ tục nhập học cho em ạ.

Đới Kha hỏi dồn:

– Thủ tục gì?

Lương Mạn Thu lắc đầu:

– Em cũng không biết.

Đới Kha lại hỏi:

– Thế phải đợi bao lâu nữa?

Lương Mạn Thu vẫn chỉ lắc đầu, rồi dè dặt hỏi:

– Anh ơi, anh có cách nào đưa em ra ngoài chơi được không?

Sự xuất hiện của Đới Kha như mang đến một tia hy vọng, bởi lẽ sự tự do rõ ràng có sức hấp dẫn hơn chuyện đi học gấp nhiều lần. Kể từ lúc bước qua cánh cổng sắt của trung tâm bảo trợ xã hội này, Lương Mạn Thu chưa từng được đặt chân ra ngoài thêm một lần nào nữa.

Bác bảo vệ dường như có đôi tai thính hơn người thường, có vẻ đã nghe được tiếng hai đứa trẻ thì thầm to nhỏ nên cứ nhìn chằm chằm không rời mắt.

Đới Kha cau mày nhìn khe hở giữa các thanh chắn sắt chỉ rộng chừng một bàn tay, đoạn hỏi thử:

– Mày nhắm lách qua nổi không?

Lương Mạn Thu trông nhỏ con là vậy, nhưng cố đến mức mặt mũi đỏ bừng, méo cả đi mà vẫn chẳng tài nào chui lọt.

– Không được rồi anh ạ. – Cô bé vừa nói vừa xoa xoa bên má bị thanh sắt cọ đến đỏ ửng.

Bác bảo vệ lại lên tiếng cắt ngang:

– Thôi thôi được rồi đấy, về nhà mau! Tan học không chịu về nhà, còn chạy rông ra ngoài chơi bời!

Trong đầu Đới Kha chợt lóe lên một ý. Cậu thò tay qua song sắt, kéo vai cô bé lại gần rồi ghé sát tai cô bé thì thầm đôi câu. Lương Mạn Thu nghe xong gật đầu lia lịa, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

Nói xong, Đới Kha buông vai cô bé ra, dặn dò:

– Nhớ kỹ lời anh dặn đấy nhé.

Lương Mạn Thu ngoan ngoãn gật đầu, giọng vẫn nhỏ nhẹ như mọi khi:

– Vâng ạ. Mai gặp lại anh nhé.

Sắc mặt Đới Kha bỗng chốc sa sầm.

Lương Mạn Thu biết mình nói hớ, vội đưa tay lên bịt miệng rồi lí nhí chữa lại:

– Tạm biệt anh.

Lúc về đến tiệm nhà mình, Đới Kha đã muộn hơn mọi ngày gần cả tiếng đồng hồ. Tiệm đang vào giờ cao điểm bữa tối, Đới Tứ Hải bận tối mắt tối mũi, chẳng có hơi sức đâu mà để ý đến cậu, cũng không hỏi han xem cậu đã đi đâu làm gì, miễn là thấy mặt về phụ giúp là được rồi.

Sáng thứ Bảy, Đới Kha làm cho xong mớ bài tập một cách chiếu lệ. Đến trưa, cậu vừa đặt chén cơm xuống là chạy một mạch đến trung tâm bảo trợ xã hội.

Thực ra, chính cậu cũng không dám chắc kế hoạch của mình liệu có thành công hay không.

Nhưng thật may mắn, đúng là trời cũng giúp cậu! Bác bảo vệ đang ở trong phòng trực, cánh cửa nhỏ bên cạnh cổng sắt không hề khóa móc, và Lương Mạn Thu đang lượn lờ ở khu sân trong, ngay chỗ có thể nhìn thẳng ra cổng.

Đới Kha chỉ khẽ hất cằm ra hiệu, không hề lên tiếng gọi. Lương Mạn Thu lập tức hiểu ý, vội vàng chạy ngược vào trong tòa nhà.

Ơ?

Rõ ràng hôm qua cậu đã dặn cô bé hễ thấy anh đến thì phải chạy ra ngay cơ mà.

Chỉ một lát sau, Lương Mạn Thu đã quay ra, trên vai đeo thêm một cái cặp nhỏ, chạy lon ton về phía cổng.

– Bác ơi! – Đới Kha liền chạy vòng ra chỗ cửa sổ phòng trực trông ra mặt đường, thò nửa người vào gọi lớn, thành công khiến bác bảo vệ phải chú ý.

Bác bảo vệ trông thấy cậu, mặt mày lập tức cau có:

– Sao lại là mày? Đến đây làm gì nữa?

Đới Kha hỏi:

– Bác ơi, có phải mấy đứa nhỏ được đưa vào đây đều mang họ Phúc hết không ạ?

Bác bảo vệ thấy cậu nhóc cố tỏ vẻ già đời dù thực chất vẫn chỉ là một đứa trẻ tiểu học, nên cũng dùng giọng kẻ cả chế giễu:

– Xin hỏi cậu đây có gì chỉ bảo?

Đới Kha vừa nói vừa liếc mắt canh chừng ngoài cửa phòng trực:

– Ở trường con có một thằng họ Phúc, biệt danh Hai Ngón, chuyên đi trộm vặt ạ.

Quả nhiên, cậu thấy Lương Mạn Thu đang rón rén đi tới, lén la lén lút như một con chuột. Biểu cảm trên mặt bác bảo vệ lập tức tố cáo rằng ông thừa biết Đới Kha đang nói đến đứa trẻ nào.

Bác bảo vệ hỏi:

– Thế rồi sao? Nó ăn cắp đồ của mày à?

– Đúng là nó từng thó đồ của con. – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu đã rón rén đi qua phòng bảo vệ, chỉ cần mở được cánh cửa nhỏ là thoát ra ngoài. Tim Đới Kha đập thình thịch trong lồng ngực. Thấy kế hoạch sắp thành công, cậu gần như nín thở.

– Trước đây nó từng trộm hộp bút của con, nó bảo nó ở đường Phú Nguyên, có phải là đứa nhỏ ở chỗ các bác không?

Bác bảo vệ gắt:

– Mày nói gì cũng đúng chắc? Mày phải đưa ra bằng chứng là nó ăn trộm chứ, không có bằng chứng thì nói linh tinh gì? Mất đồ thì tìm cô giáo của mày ấy, đến đồn cảnh sát tìm cảnh sát, chạy đến trung tâm bảo trợ xã hội tìm tao làm gì? Thằng nhóc này đúng là nực cười!

Đới Kha đáp cho có:

– Ồ.

“Lương Mạn Thu đã chạy ra ngoài thành công chưa nhỉ?” Ý nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu Đới Kha thì cậu nghe thấy tiếng một bé gái khác trong sân gọi vọng ra:

– Tiểu Thu!

Thôi rồi! Bị phát hiện rồi!

Thoáng thấy Lương Mạn Thu đã ra được ngoài, đang cắm đầu chạy thục mạng về hướng khác, Đới Kha cũng lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Cậu bé đứng trước cửa sổ vụt biến mất khiến bác bảo vệ ngẩn người trong giây lát, chỉ kịp nghe thấy tiếng cô bé vừa báo tin chạy tới phòng trực.

– Bác bảo vệ ơi, con Tiểu Thu chạy ra ngoài mất rồi!

– Chạy mau! – Đới Kha nhanh chóng đuổi kịp Lương Mạn Thu, thậm chí còn vượt qua cô bé. – Chạy chậm thế, chưa ăn cơm à!

Lương Mạn Thu đúng là chưa ăn cơm tử tế nên có phần mất sức, nhưng niềm hân hoan vì được tự do bỗng hóa thành một nguồn sức mạnh lạ kỳ, cuộn trào trong huyết quản. Huống hồ phía sau còn có tiếng người đuổi theo, buộc cô bé phải dốc hết sức mình.

– Đứng lại! Mấy cái đứa ranh con này! Chạy đi đâu hả!

Đới Kha không kịp trách Lương Mạn Thu tại sao lại vác cả cặp theo, đành phải giật lấy cái cặp của cô bé, khoác lên vai mình, rồi nắm tay cô bé chạy bán sống bán chết.

Gió hè, phố xá, người qua lại, tất cả vun vút lướt qua như khung cảnh nhìn từ cửa sổ chuyến xe khách Sơn Vĩ – Hải Thành, đều bị bỏ lại phía sau, hóa thành những hình ảnh nhòe mờ, những dấu vết có thể đi vào quên lãng.

Đới Kha chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cứu vớt Lương Mạn Thu. Ở cái tuổi của cậu, cậu chưa đủ chín chắn để có những suy nghĩ sâu xa đến thế. Chỉ đơn giản là một chút tò mò, một chút buồn chán và một chút máu liều nổi lên đã thúc đẩy cậu chủ động tiếp cận Lương Mạn Thu và vô tình chìa tay ra với cô bé.

Lương Mạn Thu cũng chưa hiểu được khái niệm “bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động”. Cô bé chỉ biết mình như đang đạp trên Phong Hỏa Luân, vun vút lao về phía cuộc sống hằng ao ước.

Trước
Chương 6
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Món Quà
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài Lượt xem: 571
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...