Kim Linh vốn tính vô tư xuề xòa, trong mắt cô, con trai hay con gái cũng chẳng mấy khác biệt, ai cũng chơi chung được. So với cậu bạn cùng lớp Kim Minh, Lương Mạn Thu lại thích trò chuyện với Kim Linh hơn.
Mỗi khi ra ngoài, Đới Kha lại giao chiếc PSP cho Lương Mạn Thu toàn quyền sử dụng, miễn là cô bé tuân thủ quy tắc “ba không”: không xóa game và dữ liệu, không dùng cạn pin và tuyệt đối không để Đới Tứ Hải phát hiện. Kim Linh cũng không ham mê trò chơi điện tử, nên thường cùng Lương Mạn Thu xem phim bộ hoặc hoạt hình.
Lương Mạn Thu cất tiếng hỏi:
– Chị Linh Heo ơi, chị nói thật đi, chị thấy anh trai em có đẹp trai không?
Kim Linh đáp:
– Nhìn riết rồi nên chị chẳng thấy nó có gì đặc biệt, nhưng mà mấy bạn nữ trong lớp chị toàn bầu nó là hotboy khối Tám đấy.
Lương Mạn Thu kinh ngạc:
– Chỉ có mỗi anh ấy thôi ạ?
Kim Linh vẫn dán mắt vào chiếc PSP của Đới Kha, nói:
– Ít nhất nó cũng là hot boy lớp. Ngăn bàn của nó lúc nào cũng có người nhét đồ ăn vặt với thư tỏ tình vào.
– Ghê vậy á… – Lương Mạn Thu ngập ngừng. – Thế anh ấy có ăn không ạ?
Kim Linh lơ đãng, phải hỏi lại:
– Ăn gì cơ?
Lương Mạn Thu giải thích:
– Đồ ăn vặt mà các bạn nữ tặng ấy…
– Em hỏi Đại D à? Chị cũng không rõ nữa, hình như nó không hay ăn vặt cho lắm. – Kim Linh đáp.
Kim Linh chợt khựng lại, rồi chỉ vào chiếc PSP, vỗ tay cười ngặt nghẽo. Rõ ràng, tình tiết trong phim còn hấp dẫn hơn nhiều so với câu chuyện phiếm về Đới Kha. Lương Mạn Thu bỗng thấy chán ngán, cảm thấy mình chẳng khác nào Đinh Lị Lị, cứ bám riết lấy bạn bè để dò hỏi chuyện đời tư của người khác.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cứ thế yên ả trôi qua, chiếc đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi giữa kỳ cũng bắt đầu khởi động.
Vừa trở lại trường sau kỳ nghỉ lễ, Đinh Lị Lị vừa thấy Lương Mạn Thu đã vội sà xuống bàn cô, hỏi dồn:
– Lương Mạn Thu này, cậu đã nhắn lại với anh cậu chuyện tớ gọi điện chưa?
Lương Mạn Thu vẫn cúi đầu đọc sách, đáp gọn lỏn:
– Nhắn rồi.
Đinh Lị Lị rầu rĩ:
– Sao anh ấy không gọi lại cho tớ? Ít nhất cũng phải gọi lại một cuộc chứ.
Lương Mạn Thu đáp khẽ:
– Tớ không biết.
Đinh Lị Lị đứng phắt dậy, tuyên bố:
– Để tớ qua lớp anh ấy hỏi thử xem.
Lương Mạn Thu bất giác căng thẳng, buột miệng nói:
– Không gọi lại thì ý của anh ấy rõ như ban ngày rồi còn gì.
Đinh Lị Lị hỏi lại:
– Cậu nói gì cơ?
Lương Mạn Thu đáp:
– Cậu đi đi.
Có lẽ Đinh Lị Lị chỉ không nghe rõ nên cũng chẳng hỏi thêm, chạy biến ra khỏi lớp.
Lương Mạn Thu bất giác đếm ngược trong đầu, chờ đến lúc Đinh Lị Lị quay về hỏi tội mình, nhưng cô nàng còn chưa về thì Đới Kha đã tới.
Kim Minh oang oang gọi:
– Tiểu Thu ơi, anh Đại D đến tìm cậu kìa!
Ánh mắt cả lớp tức thì đổ dồn về phía Lương Mạn Thu khiến hai tai cô nóng ran, cô bèn vội vã chạy ra ngoài.
– Anh.
Đới Kha huơ quyển sách Lịch sử lớp Bảy trong tay, bảo:
– Lương Mạn Thu, mày lấy nhầm sách của anh rồi.
– Để em xem lại.
Lương Mạn Thu quay về chỗ, lục trong cặp tìm được quyển sách Lịch sử lớp Tám rồi vội ôm ra.
– Tối qua em giở sách của anh ra xem thử, không để ý nên cất nhầm.
Đới Kha nhận lại sách, tiện tay gõ nhẹ lên đầu cô một cái:
– Lần sau còn lấy nhầm nữa thì tự mang lên trả anh đấy.
Lương Mạn Thu bất giác rụt đầu, xoa xoa đỉnh đầu:
– Chiều nay mới có tiết Sử nên em chưa biết.
Đới Kha cuộn tròn quyển sách, nhét vào túi quần đồng phục rồi quay lưng đi.
– Anh! – Lương Mạn Thu gọi lớn hơn một chút, chạy lại gần cậu. Chuyện về tờ giấy nhắn và cuộc điện thoại đã đến đầu môi lại đành nuốt xuống. – Tan học nhớ đợi em nhé.
Đới Kha đáp:
– Hôm nay thứ Tư, đội bóng có buổi tập.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Mọi người tập đến hết tiết chín của khối Chín luôn ạ?
Đới Kha vặn lại:
– Chi vậy?
Lương Mạn Thu giải thích:
– Em sẽ ở lại lớp làm bài tập, đợi khối Chín tan thì qua tìm anh. Anh nhất định phải đợi em đấy.
Đới Kha nói:
– Đánh bóng mệt lắm, còn hơi sức đâu mà chở mày về.
Lương Mạn Thu bĩu môi, mặt mũi đầy vẻ tủi thân, trông như thể giây sau sẽ òa khóc đến nơi:
– Anh…
Đới Kha làm ra vẻ sắt đá, kiểu như “có gọi tao là ba cũng vô dụng”, rồi quay người bỏ đi.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Đinh Lị Lị lên tầng trên tìm Đới Kha không gặp, lúc quay về lớp lại chạm mặt cậu. Sự trùng hợp này khiến cô nàng phấn khích quá đà, chẳng hề để tâm đến sắc mặt của Đới Kha.
– Anh ơi, hôm Quốc Khánh em có gọi đến nhà anh, lúc đó em gái anh bảo anh chưa dậy. Sao anh không gọi lại cho em?
– Bộ mày không thấy phiền sao? – Đới Kha cau mày, lách qua cô nàng rồi đi thẳng một mạch lên lầu, chẳng buồn ngoảnh lại.
Bị từ chối phũ phàng ngay trước mặt bao bạn học, Đinh Lị Lị thoáng bẽ mặt, khóe miệng không khỏi giật giật. Thế nhưng, khi thấy vẻ mặt Lương Mạn Thu dường như cũng chẳng khá khẩm hơn mình là bao, lòng cô nàng bỗng nhẹ nhõm đi nhiều. Đúng là người ta chỉ sợ bị đem ra so sánh. Bởi vậy, đến giờ ra chơi sau, cô nàng đã lại tươi rói, hớn hở như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Với tư cách cán bộ lớp, Đinh Lị Lị cầm tờ đăng ký thi đấu cho hội thao trường tới. Cô nàng chỉ vào mục chạy 800 mét nữ còn sót lại duy nhất, quả quyết nói:
– Lương Mạn Thu, cậu điền nốt vào đây đi.
Lương Mạn Thu thà ngồi viết một bài văn 800 chữ còn hơn, cô bé ngần ngại đáp:
– Nhưng tớ chạy chậm lắm.
Đinh Lị Lị vội trấn an:
– Không sao đâu, tớ còn đăng ký ném tạ đây này, có khi còn ném trúng chân mình ấy chứ. Chủ yếu là góp mặt cho vui thôi mà.
Dứt lời, cô nàng tự ý cầm bút điền thẳng tên Lương Mạn Thu vào chỗ trống.
– Quyết định vậy nhé!
Lương Mạn Thu quả nhiên nói được làm được, cô bé dành trọn một tiết học để xử lý sạch sành sanh đống bài tập, rồi chuông vừa dứt tiếng đã vội vã chạy ra nhà xe ngồi đợi Đới Kha.
Đám con trai trong đội bóng rổ mồ hôi nhễ nhại, lững thững đi tới. Vừa trông thấy Lương Mạn Thu, đứa nào đứa nấy đều nhìn cô bé với ánh mắt mờ ám rồi quay sang trêu chọc Đới Kha:
– Ồ hô, Đại D, mày còn một nhỏ em gái ở đây nữa này.
Quả nhiên bên cạnh Đới Kha chính là Đinh Lị Lị đang lẽo đẽo bám theo.
Lương Mạn Thu bỗng thấy công sức đợi chờ suốt cả tiết học của mình đã đổ sông đổ bể.
Nhà Đinh Lị Lị không cùng đường với khu Bích Lâm Hồng Đình, nên cô nàng chỉ vẫy tay chào tạm biệt Đới Kha ở cổng trường chứ không theo ra tận nhà xe.
Đới Kha mới ném quả bóng cho đồng đội, vắt ba lô lên một bên vai rồi sải bước về phía Lương Mạn Thu.
Cô dùng mũi giày di di một viên sỏi nhỏ dưới đất, dáng vẻ ỉu xìu trông càng hợp với biệt danh Cún Còi. Cô cúi gằm mặt, lí nhí phân bua:
– Em mà biết cậu ấy cũng đợi thì đã chẳng mất công chờ làm gì.
– Anh bắt mày đợi chắc? – Giọng Đới Kha vừa lạnh nhạt vừa phũ phàng, cậu nói trong lúc cúi xuống mở khóa xe đạp.
Lương Mạn Thu đành lảng sang chuyện khác:
– Anh này, hội thao trường anh đăng ký môn gì thế?
Hội thao thường là dịp để những học sinh không mấy nổi trội về học tập thể hiện mình, nên dĩ nhiên không thể thiếu mặt Đới Kha.
Đới Kha đáp:
– Một trăm mét với hai trăm mét.
– Ôi anh đỉnh thật đấy! – Lương Mạn Thu thật lòng thán phục, rồi giọng cô tiu nghỉu hẳn, mặt mày méo xệch. – Em phải chạy tám trăm mét lận.
Một tuần, Đới Kha có hai tiết thể dục trùng giờ với Lương Mạn Thu, nhưng cậu gần như chưa bao giờ thấy cô vận động. Hồi nhỏ cô gầy nhẳng, nhưng hai năm trở lại đây đã có da có thịt nên trông phổng phao hơn hẳn.
Lương Mạn Thu cuống quýt:
– Em chạy không nổi đâu.
Đới Kha đáp gọn lỏn:
– Thế thì bò đi.
– Mất mặt chết mất…
Đới Kha leo lên xe, gác một chân xuống đất, đợi cô ngồi lên như thường lệ.
Khi mặc đồ thể dục, Lương Mạn Thu thường ngồi dạng chân hai bên yên sau. Cô vừa định ngồi xuống thì chới với suýt ngã, bởi chẳng biết từ lúc nào Đới Kha đã lặng lẽ nhấn bàn đạp, cho xe nhích lên trước cả nửa mét.
Cậu ngoảnh đầu lại, nở một nụ cười ranh mãnh:
– Lương Mạn Thu, anh bày cho mày cách này. Bắt đầu từ hôm nay, cứ tan học là anh đạp xe còn mày chạy theo, đảm bảo đến hôm hội thao mày sẽ chạy ngon ơ hết tám trăm mét cho xem.
Dứt lời, Đới Kha đã phóng như bay ra khỏi nhà xe.
– Anh đợi em với!
Lương Mạn Thu đeo hai cái cặp, còn chưa kịp luyện chạy bình thường đã bất đắc dĩ phải nhảy cóc sang chạy bộ mang vật nặng.
– Cặp nặng quá anh ơi…
Lương Mạn Thu như quay về cái ngày Đới Kha dắt tay cô trốn khỏi trại bảo trợ xã hội năm nào. Khung cảnh xung quanh trong ký ức đã nhòa phai, chỉ còn sự kiện ấy là khắc sâu. Cậu bé nắm tay cô chạy ngày ấy giờ như hòa vào cảnh tượng hiện tại, hóa thành cậu trai ngông nghênh trên chiếc xe đạp.
Đới Kha đợi cô một lát ở ngã tư, một chân gác lên cọc tiêu, vơ luôn hai chiếc cặp khoác cả lên vai mình, nhưng vẫn bắt Lương Mạn Thu chạy bộ theo sau.
Cậu còn ngoảnh lại phán một câu quen thuộc:
– Chạy nhanh lên xem nào, bộ chưa ăn cơm hả?
Chẳng biết có phải vì giấc mơ kia không mà dạo này, mỗi lần nhìn Lương Mạn Thu, Đới Kha lại luôn để ý đến những điểm khác lạ so với trước đây, khiến bao công sức cố gắng giữ khoảng cách suốt cả ngày đều đổ sông đổ bể. Chẳng hạn như lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở, gò má ửng hồng và cả tiếng gọi “anh ơi” cứ vang vọng mãi từ sâu thẳm ký ức.Đới Kha cắm đầu cắm cổ đạp xe như điên dại, hòng giải phóng nguồn năng lượng thừa thãi và dẹp đi nỗi bứt rứt trong lòng.
– Anh chờ em với!
Nhưng rõ ràng Lương Mạn Thu đâu còn gọi cậu là “anh ơi” nữa.
Lương Mạn Thu về đến tiệm, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, gò má đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, trông hệt một trái táo chín mọng còn đọng sương mai. Đới Kha dựng vội chiếc xe đạp vào gốc đa gần đó, xách hai cái cặp lên, buông lời cảnh cáo:
– Tiết thể dục lần tới mà còn để anh thấy mày trốn tập nữa thì chết với anh.
Lương Mạn Thu chống hông đi vào bếp rửa tay, lẩm bẩm:
– Em sao mà bì được với anh…
Đới Kha cũng bước tới, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy lồng ngực cô đang phập phồng. Một chiếc cúc áo trên cổ bị bung ra, để lộ chiếc áo lót màu hồng phấn bên trong, chiếc nơ con bướm xinh xắn nơi cổ áo như đang thầm thì mời gọi cậu phạm tội. Trong lòng cậu dấy lên một khao khát phá hoại, muốn giật đứt phăng chiếc nơ mỏng manh ấy.
Lương Mạn Thu đột ngột quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu nói:
– Anh, tiết thể dục tới anh chạy cùng em như hôm nay được không? Cứ chạy một mình là em lại thấy mình không tài nào chạy tiếp được.
Đới Kha hoài nghi liệu có phải Lương Mạn Thu đã gắn máy theo dõi trong đầu cậu không, cớ sao cứ lần nào cậu nhìn chiếc nơ hơi lâu một chút là y như rằng bắt gặp ngay ánh mắt của cô. Cậu vội nhìn sang hướng khác, đáp:
– Anh chuyên chạy nước rút chứ có phải chạy bền đâu.
Đới Kha bước ra khỏi bếp, lướt qua Đới Tứ Hải đang xới cơm rồi lao thẳng ra ngoài dắt chiếc xe đạp của mình đi.
Đới Tứ Hải hỏi vọng ra:
– Sắp ăn cơm rồi còn đi đâu thế?
– Con chưa đói, ra ngoài đạp xe một lát nữa.
Đới Kha leo lên xe, đứng hẳn trên bàn đạp, phóng một mạch ra khỏi tiệm. Đến lúc Lương Mạn Thu chạy ra thì chỉ còn thấy bóng lưng cậu mỗi lúc một nhỏ dần rồi mất hút nơi cuối con đường.
– Anh ấy lạ thật đấy. – Lương Mạn Thu lẩm bẩm rồi quay vào nhà lấy cái ly riêng của mình ra rót nước uống.
A Liên cũng thấy lạ, hỏi:
– Nó chưa đói thật à? Hôm nay về muộn thế chắc lại đi đánh bóng chứ gì?
Đới Tứ Hải nhớ lại bộ chăn ga bẩn hôm thứ hai sau ngày khai giảng, bèn lắc đầu ngao ngán, đáp:
– Thôi kệ nó, cứ để nó ra ngoài vận động cho tiêu bớt năng lượng dư thừa cũng tốt.
Đến tiết thể dục tiếp theo, Lương Mạn Thu không còn ôm khư khư sách vở ra ôn bài nữa, mà nghiêm túc ra sân tập chạy tám trăm mét. Đường chạy điền kinh dài hai trăm mét một vòng, khoảng sân cỏ ở giữa là nửa sân bóng đá, vòng ngoài có bốn sân bóng rổ, Đới Kha thường chơi bóng ở một trong những sân đó.
Lương Mạn Thu đưa mắt ra hiệu cho Đới Kha mấy lần nhưng cậu đều lờ đi, xem ra cậu chẳng có ý định chạy cùng cô thật.
Đã hết giờ luyện tập chung, trên đường chạy chỉ còn lại mình Lương Mạn Thu đơn độc lê những bước chậm rề rề, có khi chỉ nhanh hơn đi bộ một tẹo. Mỗi lần chạy ngang qua sân bóng rổ, cô lại nghe tiếng Đới Kha vọng tới:
– Chạy nhanh lên xem nào, bộ chưa ăn cơm hả?
– Anh, anh chạy cùng em đi mà. – Vừa thấy Đới Kha giơ quả bóng lên dọa ném về phía mình, Lương Mạn Thu đành phải co giò tăng tốc, chạy bán sống bán chết.
Có đứa bạn cùng lớp trêu chọc:
– Đại D, nhỏ em gái này của mày xinh hơn con nhỏ kia nhiều.
Một đứa khác thêm vào:
– Nhỏ này mới là em gái Đại D chính hiệu nhá.
Một thằng con trai đứng cạnh Đới Kha liền eo éo giả giọng con gái, điệu đà tựa vào người cậu, nũng nịu:
– Anh à~ Anh chạy cùng em đi mà~
Cả đám xung quanh được trận cười nghiêng ngả. Nhại giọng người khác vốn là một trong những trò tiêu khiển khoái khẩu của đám con trai, dù không phải là Cao Tử Ba thì cũng có đứa khác bắt chước bằng cái giọng kỳ quái.
Đới Kha thúc một cú cùi chỏ đau điếng vào sườn đứa vừa sán lại gần, rồi ném thẳng quả bóng vào hai đứa còn lại, quát:
– Còn muốn chơi nữa không?
Mấy đứa hay hóng chuyện vội tản ra, rỉ tai nhau:
– Cẩn thận chút, đừng có nói giỡn về nhỏ em gái này.
Tháng Mười, tiết trời âm u nhưng vẫn còn oi nồng.
Lương Mạn Thu chạy được hơn nửa vòng, sân bóng rổ lại hiện ra trước mắt.
Thế nhưng, bóng dáng nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống của Đới Kha trước mắt cô lại càng lúc càng mờ nhạt rồi tối sầm lại. Ngay sau đó, tai cô ù đi, mắt hoa lên rồi cả người đổ sụp xuống.
Lúc ngã xuống, Lương Mạn Thu vẫn còn tỉnh táo nhưng chẳng thể gượng dậy nổi. Cô cảm thấy cứ nằm yên thế này lại thoải mái hơn, dẫu cho mặt đường chạy đang nóng rát…
Bên tai vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người chạy tới đỡ cô dậy, vừa gọi tên cô vừa vỗ nhẹ lên má.
Sau đó, Lương Mạn Thu được ai đó cõng lên lưng, cô cảm nhận được cơ thể mình xóc nảy theo từng nhịp chạy của người kia, hướng thẳng đến phòng y tế của trường.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Món Quà
Tên chương: Chương 23:
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗