CHƯƠNG 12:
Đăng lúc 12:15 - 06/09/2025
3
0

“Cậu đoán xem Nhan Khả có tức chết không?” Nguyên Thư ngẫm nghĩ, vui vẻ tu trà sữa, cô bỗng cảm thấy trà sữa này còn ngọt hơn đồ bản thân tự mua. Cơm của Ôn Nam Tịch còn non nửa miếng, cô vét hết một miếng ăn hết. Cô lau khóe môi, thu dọn hộp cơm lại rồi nói: “Đi thôi, về trường nào.”

Nguyên Thư cười một cách gian tà, cô nàng đứng dậy, cầm túi lên, cùng Ôn Nam Tịch đi tới cửa, Ôn Nam Tịch bưng ly trà sữa đá, đầu ngón tay thon dài trắng nõn đã phiếm hồng, cô đẩy cửa kính ra, đi ra ngoài cùng với Nguyên Thư .

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, có vài lọn tóc quấn quanh cổ trông hơi lộn xộn nhưng không làm mất đi sự xinh đẹp trên khuôn mặt của cô.

Cánh cửa kính xoay nhẹ rồi đóng lại.

Nhan Khả và đám bạn của cô ta đang đùa giỡn ầm ĩ, đôi lúc còn hùa theo Đàm Vũ Trình và đám nam sinh khác nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười vang, cực kỳ náo nhiệt, bất luận là các nữ sinh xinh đẹp làm hành động như nghiêng đầu mỉm cười, hay tựa cằm, họ đều mang một cảm giác về vẻ đẹp của mùa thu, khi cửa kính mở ra, nụ cười của Nhan Khả nhạt dần.

Cô ta ngước mắt lên nhìn hai bóng người rời đi, rồi lại thu hồi tầm mắt, trên môi lại nở nụ cười. Cô ta vô thức nhìn về phía Phó Diên, Phó Diên đang đặt chân gầm bàn, cúi đầu bấm điện thoại, trà sữa đặt trên bàn đã tan đá chảy thành một vũng nước xung quanh ly, nhìn thấy cậu như vậy mới khiến cô ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Hai người trở lại trường để nghỉ trưa.

Giờ này còn rất nhiều học sinh còn chưa về, mới chỉ có rải rác vài người, vì buổi trưa hiếm khi có thể ra ngoài đi chơi nên nếu không có tiết học thì mọi người sẽ không về.

Nguyên Thư còn chưa uống hết trà sữa, đá trong cốc đã tan thành nước, mùi vị nhạt đi rất nhiều, cô nàng dựa lưng vào ghế uống hết rồi nói: “Thật sự hôm nay nhờ có Nhan Khả nên tụi mình mới có phúc được uống trà sữa của Phó Diên.”

Ôn Nam Tịch tiếp tục nghe bản ghi âm Tiếng Anh, đọc sách Tiếng Anh và ôn lại bài. Những con gió trưa cứ phe phẩy thổi đến một cách nhẹ nhàng làm con người ta không khỏi cảm thấy buồn ngủ, Nguyên Thư đột nhiên ngồi thẳng dậy, đến gần Ôn Nam Tịch: “Nam Tịch, cậu cảm thấy tụi mình nên có chút liêm khiết, không nên uống trà sữa của cậu ấy không?”

Ôn Nam Tịch không ngờ rằng cô nàng vẫn còn rối rắm như vậy.

Cô tháo tai nghe ra, nhìn Nguyên Thư: “Được cho thì uống thôi, tại sao lại không?”

Nguyên Thư nghe vậy, mỉm cười nói: “Đúng thật.”

Cô vừa dứt lời, đám người Nhan Khả đã xuất hiện ở cửa phòng học, hai tay Nhan Khả đúc ở trong áo khoác đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt sáng ngời như ánh hào quang, cô ta đi về phía này, rồi dừng lại trước bàn của Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư, vẻ mặt trịch thượng nhìn họ.

Chu Na Na chậc một tiếng: “Trà sữa còn chưa uống xong sao? Luyến tiếc à?”

Sắc mặt Nguyên Thư trở nên khó chịu, cô nàng đặt ly trà sữa xuống bàn.

Chu Na Na cười lớn, mấy nữ sinh khác cũng vậy. Ôn Nam Tịch cũng không thèm ngước mắt lên, cô chuyên tâm đọc sách Tiếng Anh, Nhan Khả đứng đó nhìn cô mấy giây, sau đó nhìn về phía Nguyên Thư, Nguyên Thư lấy lại tinh thần, cầm ly trà sữa trong tay, ngước lên nhìn cô ta. Nhan Khả đi ngang qua bàn của họ, không nói lấy một lời rồi quay lại bàn của mình.

Cô ta ngồi xuống.

Chu Na Na ghé sát vào người cô ta, hỏi: “Nhan Khả, sao cậu không đâm chọc chúng nó vài câu?”

Nhan Khả nói: “Quên đi, tránh cho người khác cho rằng tụi mình keo kiệt, chỉ là hai ly trà sữa thôi mà.”

“Đúng nhỉ.” Chu Na Na gật đầu.

Nguyên Thư nghe vậy, cô lập tức đứng dậy ném ly trà sữa vào thùng rác phía sau, vỗ tay rồi quay về chỗ ngồi. Ôn Nam Tịch mỉm cười khi nhìn thấy cô như vậy.

Nguyên Thư bĩu môi nhỏ giọng nói: “Cứ làm như mình báu lắm không bằng, chẳng qua mình sợ lãng phí nên mới uống cho bằng hết đấy chứ.”

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.

Do căng tin bị chập điện nên các phòng học khác cũng cần bảo trì, không cần học sinh phải học thêm vào buổi tối sau giờ học. Sau đó mọi người lại nghe nói có trận giao hữu bóng rổ giữa trường THPT số 1 và trường THPT số 2 diễn ra vào buổi chiều. Vì buổi tối không cần tự học, nên đám học sinh la hét chói tai, vẻ mặt hưng phấn, định đến trường THPT số 1 để xem.

Một số nam sinh không thèm đi qua cửa chính mà trèo tường sang, bọn họ nói là đang tiết kiệm bước đi.

Đương nhiên Nhan Khả phải đi vì Phó Diên cũng sẽ tham gia, cô ta vô thức nhìn Ôn Nam Tịch đang thu dọn cặp sách, sau đó cô ta mới đeo cặp vào, quay người đi theo Chu Na Na xuống tầng.

Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đi xuống một cái cầu thang khác, Nguyên Thư vừa vươn vai vừa ngắm hoàng hôn, cô nắm lấy tay của Ôn Nam Tịch, “Chúng ta đi cửa hàng tiện lợi mua oden đi.”

Ôn Nam Tịch gật đầu đồng ý, cô và Nguyên Thư bước ra khỏi cổng trường. Nhan Khả và Chu Na Na đi đến trường THPT số 1, vừa bước vào sân thì trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu, Nhan Khả đảo mắt một lượt nhìn về phía khán đài rồi nhìn về phía cổng trường THPT số 1, phát hiện Ôn Nam Tịch không đi theo, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta đứng ở phía trước mỉm cười nhìn Phó Diên đang cởi đồng phục rồi mặc áo thi đấu đi vào sân.

Sau khi tạm biệt Nguyên Thư, Ôn Nam Tịch trở về nhà, hôm nay được về sớm. Ôn Du đang ở trên ban công thu quần áo, nghe thấy động tĩnh bà liền thò đầu ra ngoài nói: “Con về rồi à?”

“Vâng ạ, mẹ.”

“Con đi rửa tay đi, lát nữa mẹ sẽ làm bánh tart trứng cho con.”

“Vâng, mẹ.” Ôn Nam Tịch thay giày, ôm cặp trở về phòng, Ôn Du ôm chăn vào phòng, đổi cho cô chăn hình bông hoa cúc.

Ôn Nam Tịch ngồi xuống bàn học.

Cô lấy sách giáo khoa ra bắt đầu ôn bài, Ôn Hữu Đào ăn cơm chiều ở bên ngoài vẫn chưa về, hai mẹ con vừa ăn vừa xem chương trình tổng nghệ, ăn uống tắm rửa xong, Ôn Nam Tịch trở về phòng học bài, cô chần chừ một chút nhìn vài câu hỏi rồi lấy điện thoại ra kết nối mạng, cô lên mạng Q/Q, chụp ảnh rồi gửi cho Phó Diên.

Ôn Nam Tịch: [Hình ảnh]

Mười giây sau, đối phương trả lời bằng một công thức.

Ôn Nam Tịch cẩn thận xem xét, trả lời cậu.

Ôn Nam Tịch: Vẫn còn một bài

Ôn Nam Tịch: Hình ảnh

Đối phương trả lời bằng một công thức khác, Ôn Nam Tịch viết từng chữ một rồi ghi nhớ trong đầu.

Ôn Nam Tịch: Cậu đang làm gì vậy?

Diên: Tôi vừa chơi bóng xong.

Ôn Nam Tịch: Ồ.

Diên: Cậu đang ở đâu?

Ôn Nam Tịch: Mình đang ở nhà.

Diên: Thật sao?

Diên: Không đi xem bóng rổ à?

Ôn Nam Tịch: Ừ.

Diên: Tối thứ bảy này đi ra ngoài chơi đi.

Ôn Nam Tịch: Đi đâu.

Diên: Đi dạo.

Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Mười phút sau, cô nhìn thấy trong vòng bạn bè của Nhan Khả có đăng hình ảnh một nhóm người đi ăn thịt nướng, nhưng cậu lại không có ở đó, còn có một bức ảnh khác cậu đang lau mồ hôi trên trán.

Những giọt nước ngưng tụ ở cằm, quai hàm sắc bén, cậu đưa tay lên lau, mí mắt rủ xuống, yết hầu sắc bén lộ ra.

Một bạn cùng lớp hỏi Nhan Khả: Cậu ăn thịt nướng ở đâu vậy? Mình cũng muốn đi, Phó Diên có ở đó không?

Nhan Khả: Tụi mình đang ăn nướng BBQ gần Vân Thượng, cậu ấy không đi, cậu ấy về nhà tắm rửa rồi.

Bạn cùng lớp nghe vậy liền nói: “À, gần nhà cậu à, xa quá, mình không đi được rồi.”

Nhan Khar: Hehe.

Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây mới rời khỏi vòng bạn bè.

Tối thứ bảy.

Ôn Nam Tịch thương lượng với cô giáo Tề muốn học trong vòng một giờ. Cô giáo Tề không biết cô định làm gì, nhưng Tiếng Anh của cô đã tiến bộ rất nhanh trong khoảng thời gian này, cô giáo Tề yên tâm và đồng ý với cô, cũng trong khoảng thời gian này, Ôn Hữu Đào cũng thường xuyên phải tăng ca. Ông đang đảm nhận dự án tiếp theo và vô cùng bận rộn.

Ôn Nam Tịch mang theo một ít bài thi, cho vào một cái ba lô nhỏ, lúc tiễn cô giáo Tề ra ngoài, cô nói với Ôn Du rằng cô sẽ đến nhà một người bạn cùng lớp học.

Nghe vậy, cô giáo Tề mỉm cười nhìn Ôn Nam Tịch, mở cửa đi ra ngoài, Ôn Du biết buổi tối cô Tề có việc nên cũng không ép cô ấy ở lại, thấy Ôn Nam Tịch muốn ra ngoài, “Con định đến nhà bạn nào?”

Sắc mặt Ôn Nam Tịch không đổi: “Nguyên Thư ạ, bố mẹ cậu ấy lại không có ở nhà.”

Ôn Du gật đầu: “Đừng về quá muộn nhé.”

“Vâng ạ.”

Sau đó Ôn Nam Tịch cùng cô giáo Tề đi xuống tầng, cô giáo Tề cầm chìa khóa xe nhìn cô: “Thả lỏng bản thân một chút cũng tốt mà.”

“Em chào cô.” Ôn Nam Tịch vẫy tay.

Sau khi cô Tề rời đi, Ôn Nam Tịch dừng lại, đi đến bến xe buýt, trên bến xe, Phó Diên mặc đồng phục của trường THPT số 1, hai tay đút túi quần, một bên vai đeo cặp sách, cậu đã đợi cô được một chốc rồi.

Ôn Nam Tịch tới gần.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc xe buýt đến nơi, dừng lại trước mặt hai người, Ôn Nam Tịch theo phản xạ nắm lấy tay áo cậu đi về phía xe buýt, Phó Diên đi theo sau cô, hai người lần lượt lên xe buýt, nhưng lần này xe đưa đón đi đến trung tâm thương mại, vì hôm nay là thứ bảy nên có rất nhiều người, vừa lên xe đã phải chen chúc nhau.

Ôn Nam Tịch lấy thẻ xe buýt ra, tích một tiếng.

Phó Diên ở phía sau cô, cũng cầm thẻ xe buýt, ấn lên, nghe có tiếng bíp, cậu cất thẻ, cửa xe tự động đóng lại, xe bắt đầu khởi động, di chuyển về phía trước. Ôn Nam Tịch nắm chặt tay vịn, đuôi tóc cô khẽ lướt qua yết hầu của Phó Diên, bàn tay Phó Diên cuộn chặt lại, yết hầu cậu lăn lộn, thấp giọng nói: “Nắm cho chắc vào.”

Ôn Nam Tịch gật đầu, đứng thật vững và đi về phía sau tìm chỗ trống, bởi vì bên phải có nhiều người hơn, Phó Diên giơ tay nắm vòng treo, di chuyển từng cái một, mu bàn tay hiện những đường gân rõ ràng, cậu cố gắng che chở Ôn Nam Tịch, thân thể va chạm với người khác, rất nhanh sau lưng đã xuất hiện một vết xước.

Ôn Nam Tịch đứng ở nơi đó, trong xe ánh đèn neon chiếu vào, lông mi cô hơi nhướng lên, Phó Diên đứng bên cạnh, lúc người đông đúc, cô bị xô đẩy vào lồng ngực, Phó Diên nghiêng người ngăn cản những cái xô đẩy đó. Ôn Nam Tịch lại vô thức đưa tay nắm lấy mép túi áo khoác của cậu, trong khi Phó Diên đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt của cậu rơi xuống khuôn mặt vào Ôn Nam Tịch, cô cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người đang yên lặng chờ đợi đến trung tâm mua sắm.

Cũng may khoảng cách không xa, chỉ cách bốn trạm xe, xe vừa dừng lại, cửa mở ra, Ôn Nam Tịch xuống xe, thở dài nói: “Đông quá.”

Phó Diên đi xuống phía sau cô.

Cậu nắm quai cặp sách, túm lấy quai đeo ba lô của cô rồi nói: “Bên này.”

Ôn Nam Tịch cảm thấy choáng váng, cô đi ngược lại với dòng người, đi theo Phó Diên, hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút: “Cậu không về nhà, cậu ăn ở đâu vậy?”

“Ở trường.” Phó Diên nới lỏng quai cặp, quay đầu nhìn cô, Ôn Nam Tịch cảm thấy hơi hâm mộ: “Tối thứ bảy ở căng tin trường cậu có đồ ăn à?”

Phó Diên đi bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Căn tin tầng ba có một nhà ăn.”

Ôn Nam Tịch nghe được lời này.

Hiểu rồi, thì ra là tự bỏ tiền ra mua, thứ bảy chủ nhật căng tin đều mở bán, toàn bộ giảng viên và nhân viên đều có thể ăn, nhưng giá gọi món thì đắt hơn. Ôn Nam Tịch đã ăn ở trường THPT số 2 nhiều lần, không những đắt mà còn không ngon bằng đồ ăn của Ôn Du làm nên cô không bao giờ đến đó nữa.

Tại trung tâm thương mại.

Ở đây có rất nhiều người, nhưng phía sau lại có một dãy hiệu sách và các hiệu phim ảnh, Phó Diên dẫn cô vào một cửa hàng, bên trong có rất nhiều đĩa phim, được gói vô cùng tinh tế, Phó Diên lấy một cuốn phim ra rồi nhét vào máy, ngón tay thon dài của cậu ấn vào máy, một bài hát phát ra từ cuốn phim.

“Có quá nhiều người và xe cộ trên đường

Người ở thành phố nhộn nhịp say khướt về đêm

Sợ phải đợi xe buýt lâu sau khi tan sở

Xếp hàng mang theo áo mưa

“Ngay khi mưa rơi…”

“Như ngày đoàn tụ, bao kỷ niệm xưa vẫn ngọt ngào trong tim. Cảnh mưa đêm chạm vào hoa làm tôi buồn. Khi nhìn thấy bóng dáng em, tôi không còn chiếm hữu được em nữa…”

Máy đang phát phim, Phó Diên đứng ở bên này, Ôn Nam Tịch đứng dựa vào tường bên kia, giọng hát trầm thấp của Hồng Trác Lê vang lên, bủa vây quanh hai người, nhìn hai người giống như đang đứng ở đầu đường Hồng Kông. Hai mắt Ôn Nam Tịch sáng rực lên: “Bài hát này là của ai vậy? Nghe hay quá.”

Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên: “Hồng Trác Lê, Nathan.”

Ôn Nam Tịch tỏ vẻ rất thích thú, cô say sưa lắng nghe, Phó Diên nhìn khuôn mặt tươi cười dưới ánh đèn của cô, cậu cũng cúi đầu mỉm cười theo.

Sau đó, cả hai cùng nghe bản phim Hứa hẹn hạnh phúc, Chiếc Hộp Sắt Bán Đảo, Đợi em sau giờ học…

Sau đó, hai người đi đến hiệu sách mua một quyển đề, Phó Diên chọn cho Ôn Nam Tịch, dạo quanh hiệu sách xong rồi hai người đi lên tầng hai, là khu trò chơi điện tử. Ôn Nam Tịch đeo ba lô lên vai rồi bước vào. Cô quay lại nhìn Phó Diên, đuôi lông này Phó Diên hơi nhướng mày, cậu đẩy vai cô: “Đi thôi.”

Ôn Nam Tịch ngượng ngùng cười một tiếng, hai người đi mua đồng xu, việc đầu tiên Ôn Nam Tịch làm chính là đi đến bên máy gắp thú bông, bên trong trưng bày những con búp bê mềm mại màu hồng rất đáng yêu, giống như một giấc mơ được trung bày ở trong tủ kính, khiến người ta muốn chiếm làm của riêng. Ôn Nam Tịch lấy đồng xu bỏ vào, máy bắt đầu hoạt động.

Phó Diên cầm chiếc giỏ nhỏ đựng tiền, đứng sang một bên nhìn cô gắp thú.

Ánh sáng rơi trên lông mày của cô, phản chiếu sự nghiêm túc của cô, Phó Diên uể oải mở miệng: “Ôn Nam Tịch.”

“Hả?”

Ôn Nam Tịch vẫn chăm chú nhìn con gấu bông bên trong.

Phó Diên nhìn sườn mặt của cô, nói: “Năm sau vào cùng trường đại học với tôi nhé?”

Bụp- con gấu bông rơi xuống gần cái lỗ nhưng vẫn chưa lăn ra ngoài.

Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn Phó Diên.

Cậu thờ ơ nhìn cô, vài tia sáng rơi xuống lông mày cậu, khiến đôi mắt cậu đen như mực.

“Hay là cậu muốn vào trường đại học nào?” Cậu nói, mang theo vài phần lười biếng và thản nhiên.

Ôn Nam Tịch mở miệng, cô muốn nói là Đại học Lê Thành, nhưng không biết vì sao lại lắc đầu nói: “Không có, mình chưa nghĩ tới, còn cậu thì sao? Chắc là một trong những trường đại học ở Bắc Kinh nhỉ?”

Các trường mục tiêu của Nhan Khả là Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa và Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, tất cả đều ở Bắc Kinh.

Phó Diên gật đầu: “Đại học Bắc Kinh.”

Ôn Nam Tịch à một tiếng, mím môi nói: “Được.”

Phó Diên nghe xong, khóe môi cậu hơi nhếch lên.

Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười, cô quay mặt đi, đang nghiên cứu cách lấy gấu bông ra, nghiêng đầu liếc nhìn nó vài lần, “Làm thế nào đây? Mình nghĩ sau khi đặt thanh kẹp vào thì cần phải móc chân hoặc mông của nó.”

Phó Diên liếc nhìn mọi góc độ và thấy nó chỉ gần một chút.

Cậu đứng thẳng người, đi đến phía sau cô, Ôn Nam Tịch buông tay, bước sang một bên, cậu ấn bảng điều khiển, gân tay trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng, cậu nhìn chằm chằm vào con gấu bông, khi chiếc kẹp hạ xuống, cậu móc mông nó, nhấn nút kéo nó lên, nhấc lên rồi nhanh chóng thả ra.

Bụp——

Con mèo con đội mũ rơm rơi xuống lỗ.

“Oa.”

Ôn Nam Tịch có một con mèo búp bê mới.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Giả Vờ
Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái Lượt xem: 330
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 632
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,399
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 670
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 469
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...