Lý Huống chính thức quay trở lại làm việc, sau bao thăng trầm, thái độ làm việc của cậu ta đã thay đổi đáng kể, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, thậm chí còn xóa bài đăng trên diễn đàn, nếu không hiểu cái gì thì cũng không ngại ngùng mà đi tìm Trần Phi để học hỏi. Con trai giao tiếp với nhau khá dễ dàng, Trần Phi vừa không thích cậu ta nhưng lại vừa muốn hướng dẫn cậu. Để rồi, họ dần trở thành bạn tốt của nhau.
Hai người trò chuyện.
Tất nhiên, Ôn Nam Tịch cũng vậy, đây là một bài học dành cho cô, cô trở nên nghiêm túc và khắt khe hơn trong mọi công việc mà bản thân đảm nhận.
Về phần Vu Sâm.
Phó Diên không những đến trại tạm giam nhiều lần để thăm hắn ta mà còn truyền đạt lại lời của giáo sư Lương, nhưng còn chi tiết về kết cục của Vu Sâm thì vẫn chưa rõ.
Kế hoạch chuyển đến sống cùng nhau bị gián đoạn ban đầu nay đã được đưa trở lại.
Sáng thứ Bảy.
Ăn sáng xong, Phó Diên bỏ bát đĩa và đũa vào máy rửa chén, đứng đó nhấn nút, Ôn Nam Tịch thay bộ đồ thể thao để đi ra ngoài, cô đang trả lời tin nhắn, Phó Diên lau tay rồi đi ra ngoài nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô mặc đồ thể thao, áo rộng, quần sẫm màu, tóc buộc cao.
Anh mơ hồ nhớ lại bóng dáng thời học sinh, anh dựa vào cửa bếp, vẻ mặt toát lên vẻ lười biếng.
Sau khi Ôn Nam Tịch trả lời tin nhắn xong, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, Phó Diên gật đầu, lười biếng nói: “Ai gửi tin nhắn cho em vậy?”
“Nguyên Thư và Chu Nhược Vi trong nhóm hỏi xem có cần giúp đỡ không ấy mà.”
Phó Diên ồ một tiếng, anh đứng thẳng dậy, vòng tay qua eo cô, bước ra ngoài, nói: “Không cần, không có nhiều đồ đạc lắm.”
Sống ở đây mấy ngày nay, anh đã mang theo một ít quần áo thường ngày, lần này chỉ đi xem có thiếu gì không.
“Tối nay em có thể đãi họ bữa tối,” anh nói.
Ôn Nam Tịch đi ra ngoài, nhìn anh khóa cửa, nói: “Được.”
Gió lùa qua hành lang, ngoài trời nắng chói chang, mùa hè đã đến, ve sầu bậu dày đặc trên cành cây. Phó Diên thu tay lại, nắm tay cô đi đến thang máy, hai người xuống tầng lái xe để đến Thiên Vực.
Ôn Nam Tịch đã tới đây một hai lần, đây là lần thứ ba, nhìn thấy nhà cao tầng với khung cảnh yên tĩnh sang trọng, Ôn Nam Tịch nhớ tới lời Nguyên Thư nói.
Một trong những khu biệt thự cao cấp bậc nhất ở Lê Thành.
Phó Diên lái xe vào gara ngầm, gara sáng đèn, xe anh dừng ở cạnh cầu thang, đối diện là một chiếc xe hơi sang trọng, Ôn Nam Tịch nhìn xe rồi đóng cửa lại.
Phó Diên nhìn theo ánh mắt của cô, hỏi: “Thích không?”
Ôn Nam Tịch thu hồi tầm mắt, nhìn anh một cái, lắc đầu: “Không.”
Phó Diên nắm tay cô, bước vào cầu thang được thiết kế bằng vàng, lại nói: “Mua chiếc xe này không khó.”
Ôn Nam Tịch nghe xong thì vội vàng nói: “Thật sự không phải vậy đâu.”
Ra khỏi thang máy.
Cùng một cầu thang có hai căn nhà, hành lang rất sạch sẽ, nhưng tổng thể lại khác, cuối cùng Ôn Nam Tình cũng hiểu ý của Nguyên Thư, Phó Diên đứng ngoài cửa, đặt tay lên khóa cửa, phát ra hai tiếng bíp, cánh cửa tự mở ra.
Anh mở cửa, để Ôn Nam Tịch đi vào trước, nhưng Ôn Nam Tịch lại nhìn anh.
Phó Diên nghiêng đầu hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”
Ôn Nam Tịch còn chưa bước vào cửa nhưng đã cảm nhận được sự rộng rãi bên trong, cô dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy để anh đến ở chỗ em khiến anh chịu khổ cực rồi.”
Phó Diên nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, anh dựa nửa người vào cửa, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Vậy phải làm sao đây? Hay là em đến chỗ của anh nhé?”
Ôn Nam Tịch lại lắc đầu.
Cô ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt thanh tú của anh rồi nói: “Nhưng em sẽ đối xử tốt với anh.”
Nụ cười của Phó Diên càng sâu hơn: “Ôn Nam Tịch.”
“Em đã nói rồi đấy, nhớ đối xử tốt với anh.”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Phó Diên đứng thẳng dậy, mỉm cười dẫn cô vào nhà, sàn nhà bằng phẳng thật sự rất lớn, phòng khách chia làm hai khu, một khu là phòng khách chính, một khu là phòng ăn. Bên trong là phòng nghỉ và khu làm việc, chỉ có ba phòng, một phòng là của Phó Diên, một phòng giống như phòng của bố mẹ anh.
Còn lại là phòng đọc sách, phía sau có ban công rộng nhìn ra hồ.
Phòng của anh cũng rất rộng, tủ quần áo đều trong suốt, chỉ cần liếc nhìn một cái có thể thấy rõ quần áo của anh, Phó Diên xách một chiếc vali màu đen đặt trên sàn nhà, Ôn Nam Tịch đứng trong phòng thay đồ, nhìn anh rồi hỏi: “Nên lấy cái nào đây?”
Phó Diên xắn tay áo lên, mở một cái tủ quần áo, lấy ra một ít quần áo thường ngày đưa cho cô, Ôn Nam Tịch nhận lấy, ngoan ngoãn gấp lại, ngồi xổm xuống, nhét vào trong vali.
Quần áo của anh chủ yếu là màu đen, màu trắng thì có vài cái, còn lại thì màu tối hơn, có một hoặc hai chiếc áo sơ mi có chỉ vàng ở cổ tay áo, Ôn Nam Tịch chưa từng thấy anh mặc, nhưng cô có thể tưởng tượng nếu anh mặc chúng, chắc chắn sẽ rất đẹp, cô suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, thò người về phía anh, Phó Diên cụp mắt xuống, nhướng mày: “Hửm?”
Chiếc áo Ôn Nam Tịch đang cầm có cổ tay rất đẹp, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Khi nào anh mới mặc cái này?”
Phó Diên liếc nhìn sợi chỉ thêu trên cổ tay áo, nói: “Một số dịp quan trọng.”
“Có chuyện gì à?” Anh ngước lên nhìn cô.
Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: “Em cảm thấy nếu anh mặc chiếc áo này sẽ rất đẹp.”
Đột nhiên được khen ngợi.
Vẫn là được cô khen ngợi, khóe môi Phó Diên cong lên, trong mắt anh không giấu được ý cười, mặc dù được cô dỗ dành vui vẻ nhưng anh vẫn lười biếng nói: “Nếu em thật sự muốn nhìn, thỉnh thoảng anh có thể mặc cho em xem.”
Đôi mắt Ôn Nam Tịch sáng lên: “Vậy mặc thử ở nhà cũng được.”
Phó Diên nghe vậy, anh bật cười rồi nói: “Anh không có sở thích mặc vào rồi cởi ra để khoe khoang.”
Ôn Nam Tịch đột nhiên thấy hơi thất vọng, cô cụp mắt nhìn bộ quần áo. Thấy cô như vậy, Phó Diên mỉm cười giơ tay ôm lấy eo cô, ấn cô vào trong ngực anh, đặt môi của mình lên khóe môi cô, anh thì thầm: “Em giúp anh cởi ra, anh sẽ mặc thử một lần.”
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch, cô nhìn vào mắt anh, cô mấp máy môi, hôn lên đôi môi mỏng của anh rồi nói: “Được.”
Phó Diên nhướng mày, trái tim trong lồng ngực dần dần đập thật nhanh.
Anh buông cô ra một chút, yết hầu của anh giật giật, nói: “Dọn đồ đi đã.”
Ôn Nam Tịch rời khỏi vòng tay của anh, tim cô đập thình thịch, cô ngồi xổm xuống, gấp áo sơ mi trong tay lại, Phó Diên cũng lấy mấy bộ. Bây giờ đang là mùa hè, chỉ cần lấy quần áo mùa hè là được, quần áo mùa xuân đã có ở chỗ của Ôn Nam Tịch. Gấp quần áo và lấy một số thứ khác, chủ yếu là sách liên quan đến công việc.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Phó Diên đóng vali, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Đàm Vũ Trình giống như vừa mới tỉnh ngủ, anh ấy đang mặc quần áo thường ngày, khoanh tay nói: “Cần giúp đỡ không?”
Phó Diên buông cửa ra, nói: “Không cần.”
Anh quay người đi vào trong, Đàm Vũ Trình bước vào, nhìn vào mắt Ôn Nam Tịch rồi gật đầu. Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười, Đàm Vũ Trình bèn ngồi phịch xuống ghế sofa, xoa xoa cổ, nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.”
Phó Diên uể oải nói, “Để đó rồi tính sau.”
Đàm Vũ Trình tự đun nước và pha trà. Ôn Nam Tịch theo Phó Diên vào thư phòng, Phó Diên đi đến tủ sách lấy sách, Ôn Nam Tịch đứng bên bàn nhìn thấy thư phòng của anh rộng rãi biết bao, cửa sổ kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn rất lớn. Cô nhìn Phó Diên và hỏi: “Đàm Vũ Trình cũng sống ở đây ạ?”
Sau khi Phó Diên lấy sách ra, đưa cho cô nói: “Ở ngay nhà bên cạnh.”
Ôn Nam Tịch “Ồ” một tiếng rồi cất sách vào vali.
Phó Diên lại lấy thêm mấy cuốn sách đưa cho cô, tiện thể phủi qua mấy chỗ dính bụi, Ôn Nam Tịch xem qua, đều là sách về chuyên ngành máy tính.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Người máy của căn cứ bí mật đâu rồi ạ? Nó còn ở đó không?”
Phó Diên ngước mắt lên nhìn cô.
Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt, Phó Diên thấp giọng nói: “Còn, vẫn ở trong căn cứ bí mật.”
Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Nó vẫn ở đó, thật tốt. Robot không bao giờ già đi.
Sau khi thu dọn sách vở và một số đồ đạc vặt vãnh, vali được đẩy vào gọn vào một chỗ, Đàm Vũ Trình không còn ở phòng khách nữa, anh ấy chỉ để lại trà. Ôn Nam Tịch ngồi xuống sô pha, Phó Diên rót một ly đưa cho cô, Ôn Nam Tịch cầm lấy rồi một hơi uống cạn, cô hơi khát nước.
Uống xong trà.
Phó Diên nắm tay cô đi ra ngoài, đẩy ra hai cái vali và một túi vải thô nhỏ, mỗi tay một túi, Ôn Nam Tịch cầm túi vải thô nhỏ.
Cánh cửa được đóng lại.
Anh lái xe trở lại khu chung cư của Ôn Nam Tịch và dọn dẹp lại.
Buổi trưa, hai người ăn mì, Ôn Nam Tịch lười biếng dựa vào chân Phó Diên mà ngáp ngủ, Phó Diên gõ bàn phím, cúi đầu nhìn cô: “Em ngủ một lát đi.”
Ôn Nam Tịch cầm điện thoại, nói: “Tối nay chúng ta đi ăn ở đâu? Để em còn nói với mấy cậu ấy.”
Phó Diên nói: “Đi ăn cơm cùng Đàm Vũ Trình đi, cậu ta mới mở một nhà hàng.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, cô ngước mắt lên hỏi: “Sao cậu ấy lại mở cửa hàng vậy ạ?”
Phó Diên cúi đầu nhéo mũi cô: “Thích.”
“Ồ.”
Ôn Nam Tịch gật đầu: “Được.”
–
–
Hơn sáu giờ chiều.
Trời đang bước vào mùa hè, ngày dài hơn đêm, lúc này bầu trời vẫn còn rất sáng, nắng vàng tràn vào nhà. Ôn Nam Tịch đang ngủ trưa, lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong vòng tay Phó Diên. Sau khi làm xong mọi việc, cô lại lười biếng nằm trong vòng tay anh cả buổi chiều. Trước khi ra ngoài vào buổi tối, cô đứng dậy thay quần áo.
Cô thay đồ xong quay lại thì thấy Phó Diên đang cởi chiếc áo phông đen, cầm chiếc áo sơ mi có tay áo viền vàng mà cô nói trông anh sẽ rất đẹp khi mặc vào, anh có dáng người rất chuẩn, cơ bụng và đường cong rõ ràng. Anh tỉ mỉ cài nút, anh vừa ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt của Ôn Nam Tịch, mặt Ôn Nam Tịch đỏ bừng.
Phó Diên nhướng mày: “Không phải em nói nhìn rất đẹp sao? Bây giờ em thấy thế nào?”
Đôi mắt Ôn Nam Tịch cong lên, cô gật đầu: “Đẹp.”
Phó Diên thu hồi tầm mắt, vuốt thẳng tay áo, trầm giọng nói: “Tối nay em phải thực hiện lời hứa của mình đấy.”
Cái người này!
Ôn Nam Tịch đi ngang qua anh, huých anh một cái, Phó Diên nhướng mày, cười lạnh, lười biếng nói: “Ôn Nam Tịch, không được chơi xấu.”
“Em biết rồi.”
Giọng cô nhẹ nhàng, trong trẻo, đã giảm bớt cảm giác lạnh lùng và có vẻ mềm mại hơn.
–
–
Bảy giờ tối, trời vừa sẩm tối, chiếc ô tô màu đen đi đón Chu Nhược Vi và Nguyên Thư, hai người tươi cười ngồi vào ghế sau, Nguyên Thư thăm dò, lay lay ghế Ôn Nam Tịch: “Dọn xong chưa?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười với cô ấy, nói: “Ừm.”
Nguyên Thư quay người lại, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ, nói: “Quà ở chung.”
Ôn Nam Tịch dừng lại, đưa tay nhận lấy, Phó Diên nương theo đèn đỏ, nhìn bọn họ rồi nói: “Cám ơn.”
Chu Nhược Vi từ phía sau ôm lấy bả vai Nguyên Thư mà cười khúc khích, Ôn Nam Tịch nhìn hộp đựng, cô có linh cảm món quà bên trong có gì đó ám muội, tai cô đỏ bừng, cất hộp đi.
Nhà hàng của Đàm Vũ Trình nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa nhưng tương đối yên tĩnh, là một nhà hàng theo phong cách cắm trại. Chu Nhược Vi nhìn thấy, nói: “Nơi này hẳn là rất đắt đỏ.”
Nguyên Thư gật đầu.
Cửa hàng vừa mới khai trương chưa lâu nhưng đã có rất nhiều người đến. Đàm Vũ Trình không có ở trong cửa hàng, quản lý cửa hàng đi ra hướng dẫn bọn họ chọn chỗ tốt nhất, sạch sẽ nhất để ngồi xuống. Phó Diên đưa thực đơn cho mọi người, Nguyên Thư và Chu Nhược Vi nhìn thực đơn để gọi đồ ăn, Ôn Nam Tịch nhận lấy nước chanh Phó Diên đưa cho.
Một lúc sau, Đàm Vũ Trình đi tới, anh ấy bưng một chai rượu đặt lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Chu Nhược Vi ngẩng đầu, dừng một chút rồi nói với Nguyên Thư: “Nhan sắc của người này không tồi.”
Nguyên Thư liếc nhìn Đàm Vũ Trình, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy cũng là bạn học cấp ba của tụi mình, là một tay chịu chơi đấy.”
Chu Nhược Vi ồ lên một tiếng.
Cô liếc nhìn hai người đang nói chuyện, lại nhìn Phó Diên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Ôn Nam Tịch, cô ấy quay mặt đi, Nguyên Thư cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nói: “Đừng nghĩ nữa.”
“Không phải ai cũng thâm tình như Phó Diên đâu. Con người này, cậu không thể đo được độ chịu chơi của cậu ấy đâu.”
Chu Nhược Vi trừng mắt nhìn cô: “Cậu nghĩ gì vậy, mình sẽ chú ý một chút.”
Nguyên Thư mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ mặt nhìn thấu hồng trần: “So với cậu ấy, mình cảm thấy đối tượng xem mắt của cậu có lẽ sẽ tốt hơn.”
Chu Nhược Vi: “Này.”
Gọi cơm xong.
Một lúc sau, từng món ăn được dọn ra.
Phó Diên và Đàm Vũ Trình trò chuyện, thỉnh thoảng Ôn Nam Tịch được Phó Diên đút ăn, cô và đám Nguyên Thư trò chuyện, bữa ăn diễn ra vô cùng hài hòa.
Kết quả là, giữa bữa ăn, công ty của Nguyên Thư có chuyện xảy ra, cô ấy phải quay về.
Mẹ Chu Nhược Vi đến Lê Thành kiểm tra bất ngờ, Ôn Nam Tịch sửng sốt, cô vội vàng đứng dậy tiễn hai người lên xe.
Nhìn hai chiếc taxi lái đi.
Ôn Nam Tịch thở dài một hơi, cô quay đầu nhìn về phía Phó Diên, Phó Diên vòng tay qua vai cô, nói: “Lần sau anh sẽ đãi bọn họ một bữa ngon hơn.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, hai người trở về chỗ ngồi.
Đàm Vũ Trình đang rót rượu và đẩy một ly cho Phó Diên.
Phó Diên nhận lấy, uống một ngụm lớn, yết hầu của anh lăn lộn, Ôn Nam Tịch lén uống một ngụm rượu vang đỏ, Phó Diên liếc nhìn cô nhưng anh lại làm như không thấy cô uống.
Giữa chừng.
Phó Diên có cuộc điện thoại gọi tới, anh đứng dậy nghe máy.
Ôn Nam Tịch là người duy nhất còn lại ở bàn, Đàm Vũ Trình bưng ly rượu quay lại, nhìn bóng lưng Phó Diên đang nói chuyện điện thoại, anh ấy cụp mắt liếc nhìn Ôn Nam Tịch rồi ngồi xuống ghế, cầm lấy ly, rót một cốc đầy cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch dừng một chút, sau đó cô ngước mắt lên nhìn, Đàm Vũ Trình nói: “Uống một ly, nâng ly chúc mừng hai người.”
“Những người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ đến được với nhau.”(*)
(*)Thành ngữ Hán Việt:. 同甘共苦. / Tóng gān gòng kǔ /. Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc.
Lời nói phát ra từ miệng anh ấy có vẻ không được chân thành cho lắm.
Ôn Nam Tịch biết Đàm Vũ Trình vẫn luôn có thành kiến với cô, cô cầm ly rượu lên, cụng ly với anh, nói: “Cám ơn cậu.”
Đàm Vũ Trình uống hết một ngụm, anh đặt cốc xuống, cầm chiếc điện thoại di động ở bên cạnh mở ra rồi đẩy đến tầm tay của cô, Ôn Nam Tịch dừng lại một chút, cô nhìn Đàm Vũ Trình.
“Nhìn đi.” Anh hơi nâng cằm lên.
Trên màn hình điện thoại di động của cô đang chiếu một đoạn video, đầu ngón tay Ôn Nam Tịch chạm vào màn hình, video phát ra, cô nhìn thấy con hẻm ở Nam An.
Ở tầng dưới nhà cô.
Phó Diên đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nói chuyện điện thoại.
Đó là anh của thời niên thiếu, anh vừa từ nước ngoài về, mặc áo thun đen, quần tây, dáng người cao ráo thẳng tắp, sau khi buông điện thoại di động xuống, anh quay người bỏ đi, vứt món quà đi, anh đang đi về phía máy ảnh bên này.
Anh bước lên xe, cầm điếu thuốc do Đàm Vũ Trình đưa cho, cúi đầu châm lửa, khói nhuộm mờ ống kính máy ảnh, chỉ có thể nhìn thấy đầu ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng.
Anh lên xe.
Camera tạm dừng, xe nổ máy rồi phóng đi một lúc lâu, không biết bao lâu.
Xe lùi lại và dừng ở ngã tư Nam An, Phó Diên lại mở cửa bước ra ngoài, đi lại thùng rác, cúi xuống lục lọi tìm chiếc điện thoại di động bên trong mà mình vừa vứt đi.
Ánh đèn pha chiếu thẳng vào một bên mặt anh, để lộ ra xương quai hàm sắc sảo, đôi mắt lạnh như băng nhưng vẫn cố tìm bằng được đồ đạc đã vứt đi, anh quay trở lại xe, tiếng đóng cửa phát ra thật to, át đi cả tiếng xe cộ bên ngoài.
Đàm Vũ Trình ở độ mười tám tuổi hỏi: “Cậu vừa vứt nó đi, sao lại nhặt lại làm gì?”
Giọng nói của Phó Diên rất thấp, lạnh lẽo đáp lại từng chữ: “Giữ lại để…”
“Hận cô ấy.”
Trong lòng Ôn Nam Tịch run lên.
Cô ngước mắt lên, Đàm Vũ Trình đang ăn xiên, anh ấy liếc nhìn cô rồi nói: “Trong điện thoại đó cất giấu bức ảnh duy nhất của cậu và cậu ấy.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗