“Yo yo yo -” Trần Phi và những người khác đang hát chúc mừng sinh nhật và huýt sáo ở phía sau. Vành tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng, Phó Diên thấp giọng nói: “Em thổi nến đi.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, tiến lên thổi nến, cô nhìn thấy lớp bên ngoài của chiếc bánh kem.
Trông có vẻ khá quen thuộc, loáng thoáng giống chiếc bánh cô từng làm cho anh. Cô ngước mắt lên định hỏi thì Phó Diên đã vòng tay qua eo cô, đi về phía chiếc bàn dài đã được ghép lại với nhau.
“Nam Tịch, em yêu, sinh nhật vui vẻ!” Nguyên Thư và Chu Nhược Vi từ phía sau Trần Phi chạy ra, tươi cười nhét quà vào trong lồng ngực cô. Dưới ánh đèn chiếu tỏa xung quanh, Ôn Nam Tịch ngẩn người nhìn mấy đứa bạn của mình. Nguyên Thư cười nói: “Bạn trai của cậu đã mời tụi mình đến chung vui ấy mà.”
Chu Nhược Vi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên.
Khóe môi Phó Diên hiện lên một nụ cười, anh đặt bánh ngọt xuống, ra hiệu cho Trần Phi cầm dao tới.
Ôn Nam Tịch cảm thấy ấm áp vô cùng, những người khác mỉm cười nhìn cô, chị Lý cũng ở đây, trên bàn dài bày rất nhiều đồ ăn, bao gồm rượu, tôm hùm đất, sushi các loại, món gì cũng khiến mọi người phải đói con mắt.
Chị Lý cười nói: “Ông chủ rất ân cần, khoảng sáu giờ đã bày biện đủ thứ lên bàn rồi.”
Ôn Nam Tịch lại nhìn về phía Phó Diên.
Anh cầm dao cắt chiếc bánh hai lớp, sườn mặt tuấn tú, Ôn Nam Hi nhìn mấy giây, cô thực sự rất muốn hôn anh một cái, nhưng ở đây có quá nhiều người nên cô đành nhịn xuống.
Phó Diên cắt bánh.
Ôn Nam Tịch và anh cùng nhau phân phát bánh, mọi người cùng nhau ngồi chúc mừng sinh nhật Ôn Nam Tịch giống như sinh nhật của Trần Phi và Chu Hùng trước đây.
Đã tiệc tùng thì hiển nhiên không thể thiếu được rượu.
Trần Phi là người giỏi nhất trong việc bày trò, anh ấy cầm chiếc đũa dùng một lần lên và ngân nga một bài hát, những người còn lại cũng hát theo anh ấy, hôm nay không chỉ là sinh nhật mà tất nhiên còn có niềm vui khi hoàn thành dự án. Từ hôm nay trở đi, mọi thứ ở Continue Intelligence sẽ tiếp tục đi đúng hướng, và Continue Intelligence chính thức dấn thân vào con đường đổi mới thế giới.
Ôn Nam Tịch lắng nghe mọi người cười nói, ca hát.
Trong lúc uống rượu, thỉnh thoảng cô lại gần Phó Diên rồi thì thầm vào tai anh, Phó Diên cầm ly rượu đặt lên đùi, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, trong mắt anh mang theo ý cười.
Ôn Nam Tịch chống khuỷu tay lên bàn, nhìn khuôn mặt của anh, cô nói: “Trước đây có ai nói ánh mắt anh rất lạnh lùng chưa?”
Phó Diên mở to mắt, nhìn men say dần dâng lên trong mắt cô, anh hỏi: “Lạnh ở đâu? Bây giờ trông có lạnh không?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, khi nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy khiến cô nhớ đến khoảng khắc ở tiệm net, tư thế cũng giống như vậy, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, “Trước đây em cảm thấy lạnh, là cái loại mang đến cho người ta cảm giác run sợ ấy.”
Phó Diên nhớ lại lúc cô châm thuốc cho anh trong tiệm net, ánh mắt anh tối sầm, nhìn cô như thế này, mu bàn tay đặt trên đùi nổi lên gân xanh, anh thản nhiên lắc lắc ly rượu, nói: “Em nói lạnh thì chính là lạnh.”
Ôn Nam Tịch nhếch khóe môi, gật đầu: “Là rất lạnh.”
Phó Diên nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Em cũng vậy thôi, kẻ tám lạng người nửa cân cả mà.”
Chính là vẻ mặt lạnh lùng lúc cô nói cô muốn theo đuổi anh, lúc đó tim anh đập nhanh đến nỗi không nói nên lời, nhưng anh vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu thử đi.”
Ôn Nam Tịch sờ sờ mặt, cô nói: “Em không cố ý để có bộ dạng như vậy.”
Cô thường nói rất nhiều khi say rượu.
Phó Diên nghe xong thì ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch buông tay xuống, nhìn anh một hồi, cô chợt cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, cô uống thêm một ngụm rượu, sau đó cô đứng dậy đi về phía phòng trà, trong phòng trà có bánh trứng. Nhưng đèn bên trong vẫn chưa bật, chỉ thấy ngoài cửa sổ nhỏ lấp lánh mấy ngôi sao, Ôn Nam Tịch lấy điện thoại ra, bấm vào ảnh đại diện màu đen, gửi tin nhắn cho anh.
Tích tích.
Điện thoại di động của Phó Diên trên bàn reo lên, anh bấm vào nhìn xem.
Ôn Nam Tịch: Anh vào phòng trà đi.
Phó Diên dừng một chút, anh ấn điện thoại rồi đặt xuống, uống một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy đi vào phòng trà. Bên trong chỉ còn một mảng tối tăm, Phó Dên nhìn thấy cô đang đứng ở một góc. Phó Diên đưa mắt liếc nhìn cô một cái, Ôn Nam Tịch đặt điện thoại xuống, nhìn anh. Đôi chân thon dài của Phó Diên rảo bước tới, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Anh đứng trước mặt cô.
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn anh với ánh mắt say khướt, cô giơ tay nghịch nghịch cổ áo sơ mi của anh, yết hầu của Phó Diên giật giật, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: “Ôn Nam Tịch, đây là nơi làm… “
Anh còn chưa nói xong, Ôn Nam Tịch đã hôn lên má anh một cái.
Phó Diên khựng lại một giây, anh ngước mắt nhìn cô, Ôn Nam Tịch thấp giọng nói: “Vừa nãy em muốn hôn anh.”
Do uống rượu nên khuôn mặt của cô mềm mại hơn một chút, đầu ngón tay thon dài của cô lướt quanh cổ áo sơ mi của anh, Phó Diên nhìn cô vài giây, sau đó đột nhiên giơ tay ôm lấy eo cô, bế thốc cô lên bàn. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, hai tay đặt lên vai anh.
Phó Diên nắm cằm cô, hôn thật sâu, sâu đến mức cô khẽ run lên.
Cô vừa nghịch hai vành cổ áo của anh vừa cởi bỏ hai chiếc cúc ra.
Chiếc áo sơ mi cũng có chút lộn xộn và hơi luộm thuộm.
Đầu ngón tay anh lần theo eo cô.
Cách một bức tường, bên ngoài là những thanh âm huyên náo, thỉnh thoảng truyền vào trong đây, Phó Diên cố gắng kiềm chế, anh chỉ dám hôn, đầu ngón tay không dám làm loạn.
Nguyên Thư và Trần Phi chơi kéo búa bao.
Lý Huống không uống nhiều, cậu ta đang gặm một cái cổ vịt dài, đang định đi vào phòng trà, Đàm Vũ Trình cầm theo chai rượu, đôi chân dài chặn cậu ta lại, anh hỏi: “Định làm gì?”
Lý Huống gãi đầu nói: “Em đâu có làm gì đâu, em chỉ muốn đi xem một chút thôi.”
Đàm Vũ Trình bình tĩnh nói: “Trong phòng trà có cái gì thú vị mà xem, đi uống rượu đi.”
Anh vòng tay qua vai Lý Huống, đi về phía chiếc bàn dài. Lý Huống ngơ ngác bị Đàm Vũ Trình lôi trở lại bàn dài. Đàm Vũ Trình cầm lấy dụng cụ mở nắp chai, nắp chai nhẹ nhàng bung lên, anh mở một cái chai rồi đẩy về phía Lý Huống, Lý Huống run bần bật: “Anh Trình, em phải uống hết ạ?”
Đàm Vũ Trình nhìn cậu ta: “Tùy cậu.”
Nhưng cái nhìn đó lại không có ý như vậy, anh vẫn chọc tức cậu ta ngay cả khi đã khui rượu. Lý Huống ho khan một tiếng, thầm nghĩ, đây cũng được coi là ông chủ, uống đi, đừng đắc tội anh ấy.
Vì vậy, cậu ta giơ chai rượu lên và nói: “Anh Trình, em uống đây.”
Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày.
Anh ấy cũng uống.
Mãi lúc sau.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên từ phòng trà đi ra, Ôn Nam Tịch đang say rượu, cô được anh ôm vào lòng, những người khác vừa say vừa không say gần như đã về hết.
Thế là Đàm Vũ Trình và Phó Diên gọi xe cho mọi người, chị Lý nói chị xẽ thu dọn tàn cuộc này, Phó Diên nói câu vất vả rồi, anh gọi cho chị ấy một chiếc xe để đi cùng với Lý Khiêm Vũ vì nhà Lý Khiêm Vũ gần nhà chị Lý.
Nguyên Thư và Chu Nhược Vi đi cùng xe của Trần Phi.
Trước khi Nguyên Thư và Chu Nhược Vi rời đi, họ không khỏi trêu Ôn Nam Tịch: “Sinh nhật vui vẻ nhé em yêu.”
Ôn Nam Tịch tựa vào trong ngực Phó Diên, cô mỉm cười nắm lấy đầu ngón tay của Nguyên Thư: “Cảm ơn cậu nha Thư Thư Tử.”
Chu Nhược Vi hét lên nói muốn hôn Ôn Nam Tịch, nhưng Phó Diên lập tức ngăn cản, Chu Nhược Vi không hôn được cô, cô nàng cau mày nhìn Phó Diên: “Trước khi trở thành bạn gái của cậu thì cậu ấy là bạn thân nhất của mình đấy nhé.”
Đương nhiên Phó Diên vẫn sẽ không để cô nàng hôn bạn gái mình.
Anh vừa mới hôn Ôn Nam Tịch xong, giọng nói của anh rất trầm thấp: “Cậu say rồi, Chu Hùng, chăm sóc cô ấy đi.”
Chu Hùng ồ một tiếng, anh nhanh chóng tiến lên đỡ Chu Nhược Vi, hôm nay Chu Nhược Vi ăn mặc rất sặc sỡ, cô ấy chỉ vào Phó Diên, mới nói được hai câu đã bị Chu Hùng lôi đi, Chu Hùng ngửi thấy trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa, bên tai anh ấy chợt ửng đỏ. Anh ấy tiếp xúc với quá ít các cô gái. Anh ấy và Trần Phi đỡ hai người xuống tầng dưới.
Đàm Vũ Trình khoanh tay nhìn bọn họ làm loạn, khẽ chậc một tiếng.
Phó Diên gọi tài xế lái thay, anh nói với Đàm Vũ Trình: “Còn lại tôi giao cho cậu đấy.”
Đàm Vũ Trình xua xua tay.
Phó Diên ôm Ôn Nam Tịch đi xuống tầng, lên xe về nhà. Đến góc đường gần về nhà, Ôn Nam Tịch cảm thấy có chút khó chịu muốn xuống xe nên Phó Diên đành phải nhờ tài xế cho xe đỗ ở bãi đậu xe công cộng, chỗ đỗ xe rất đông, khó có thể đỗ được. Kỹ năng của người lái xe thay ở mức trung bình, còn không tốt bằng Phó Diên.
Phó Diên đàng bảo anh ta xuống xe, anh tự mình đỗ xe.
Đêm khuya, Phó Diên mặc áo sơ mi đen, cầm vô lăng, dễ dàng lùi xe vào trong, sau đó lấy chìa khóa và dùng điện thoại di động trả tiền cho tài xế.
Người tài xế nhặt chiếc xe đạp gấp của mình rồi rời đi.
Phó Diên khóa xe, cúi người bế Ôn Nam Tịch xuống xe, Ôn Nam Tịch ôm lấy cổ anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, Phó Diên giơ chân đóng cửa lại.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô: “Em thấy thoải mái chưa?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Phó Diên nghe xong quay người đi về phía khu chung cư, trời đã khuya, đêm hè ở Lê Thành oi bức, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua mang theo cảm giác bức bối. Ôn Nam Tịch ôm cổ anh, nhìn anh, cô nhẹ giọng gọi: “Phó Diên.”
“Ừm?”
Người đàn ông bước từng bước chậm rãi, thản nhiên trả lời.
Ôn Nam Tịch hỏi: “Chiếc bánh tối nay là do anh làm ạ?”
Giọng nói của Phó Diên trầm thấp và toát lên vẻ lười biếng: “Ồ, em nhận ra sao?”
Ý cười của Ôn Nam Tịch đọng lại trong mắt cô: “Vâng, nhưng cái bánh của anh có vị hơi lạ.”
Phó Diên liếc cô một cái, nói: “Anh chỉ nhớ được một ít, không nhớ được như in, có lẽ là cho sai loại kem chăng?”
Ôn Nam Tịch vùi đầu vào cổ anh, lười biếng nói: “Đến ngày sinh nhật của anh, em sẽ làm một cái chuẩn vị cho anh.”
“Được.”
Đối với họ, việc nhớ lại quá khứ khiến mỗi một khoảng khắc đều là sự rung động.
–
–
Ngày hôm sau.
Toàn thân Ôn Nam Tịch chi chít vết hôn, nhưng cô phải đến bệnh viện, cô bôi kem che khuyết điểm cho Phó Diên rồi nhờ anh giúp che dấu hôn sau gáy, Phó Diên thản nhiên vạch cổ áo ra rồi bôi lên người cô. Về phần bắp đùi của cô, ở những nơi đó, nếu Ôn Nam Trình thay quần dài thì sẽ không bị người ta nhìn thấy.
Điện thoại của cô đặt trên bàn có rất nhiều tin nhắn được gửi đến.
Cô vừa nhìn qua.
Có Ôn Du, Tiểu Lê, và cả Dịch Phong.
Phó Diên nhìn thấy cái tên này liền đưa tay bấm vào, Ôn Nam Tịch thở dài, khung trò chuyện hiện ra.
Dịch Phong: Chúc mừng sinh nhật, chúc em tuổi mới thật bình an.
Tin nhắn được gửi vào lúc 8 giờ tối qua và còn kèm theo một phong bì màu đỏ.
Phó Diên hơi nhướng mày: “Cũng đúng lúc đấy.”
Giọng nói có mùi dấm.
Ôn Nam Tịch nghe thấy lời anh nói, cô vội vàng cảm ơn Dịch Phong, nhưng lại không nhận phong bao đỏ, sau đó cô trả lời tin nhắn của Ôn Du và Tiểu Lê, Ôn Du gửi một khoản chuyển khoản khá lớn, hơn 20.000 tệ, Ôn Nam Tịch nhận lấy. Mấy năm nay, Ôn Du làm ăn dư dả, dành dụm được một ít tiền nên bà không hề tiếc tay mà tặng cô những phong bao lì xì màu đỏ trong những dịp lễ lạt.
Tiểu Lê gửi một loạt lời chúc phúc, và cuối cùng đính kèm kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học và trường học.
Sau một năm trôi thi trượt đại học và học lại, cô bé đã tình nguyện nộp đơn vào một trường đại học ở Bắc Kinh, kết quả không được tốt cho lắm nhưng cũng không tệ.
Ôn Nam Tịch lập tức gửi lời chúc mừng cho cô bé.
Tiểu Lê trả lời: Em cảm ơn chị Nam Tịch. Chị Nam Tịch, có phải năm này chị có định đưa bạn trai về đón Tết Nguyên đán đúng không ạ?
Ôn Nam Tịch dừng một chút, cô đáp: Đúng vậy.
Tiểu Lê: Cho em hỏi câu này nới, anh bạn trai này có phải là chàng trai trong cuốn sách ôn tập của chị không ạ?
Đầu ngón tay của Ôn Nam Tịch khựng lại.
Cô ngước mắt lên nhìn Phó Diên, Phó Diên đang rũ mắt bôi kem lên cổ cô, thoáng thấy ánh mắt của cô, anh thấp giọng, lười biếng nói: “Làm sao?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười đáp lại Tiểu Lê.
Ôn Nam Tịch: Là anh ấy.
Ôn Nam Tịch: Bọn chị đã đoàn tụ rồi.
Tiểu Lê: Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh, em lại có niềm tin vào tình yêu rồi.
Tiểu Lê: Chị Nam Tịch, chị biết không, em có thể thấy được sự nghiêm túc trong những câu hỏi mà anh ấy giải cho chị, một bạn nam cùng lớp ôn tập với em đã nhìn thấy những câu anh ấy giải được và nói chỉ có bạn trai của chị mới có thể nghiêm túc như vậy.
Ôn Nam Tịch cười hỏi: “Vậy bạn học nam kia thì sao, thằng bé thi đỗ không?”
Tiểu Lê: Cậu ấy được nhận vào Đại học Hải Thành.
Ôn Nam Tịch: Wow, chúc mừng các em.
Tiểu Lê: Cảm ơn chị Nam Tịch, (づ ̄3 ̄)づ╭~!
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗