Đêm khuya.
Ôn Nam Tịch vừa tắt máy tính, Chu Nhược Vi liền gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Chu Nhược Vi: Mình về rồi bảo bối ơi, mình không sao đâu, Thư Thư Tử nói cuối tuần chúng ta gặp nhau phải không?
Ôn Nam Tịch thả lỏng cơ thể, dựa vào ghế sofa trả lời cô ấy.
Ôn Nam Tịch: Đúng vậy.
Ôn Nam Tịch: Cậu không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Chu Nhược Vi: Chị đây rất tỉnh táo đấy nhé.
Ôn Nam Tịch thấy thế thì bật cười, cô đặt điện thoại xuống, tiện thể tắt nhạc, lúc này căn phòng chìm vào im lặng, giọng nói của Hồng Trác Lê dường như đột nhiên bị tước đi, thậm chí nỗi buồn cũng tan biến. Nhưng cảm giác im lặng dần xâm chiếm, Ôn Nam Tịch nằm trườn trên thảm một lúc rồi đứng dậy, gỡ tóc đi vào phòng tắm.
Sáng hôm sau, Ôn Nam Tịch bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô mơ mơ màng màng đứng dậy, cầm chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ lên, trên màn hình có một avatar màu đen gửi tin nhắn.
Diên: Tôi đợi cậu ở tầng dưới.
Diên: Hôm nay chúng ta đi khảo sát thị trường một chuyến.
Ôn Nam Tịch thừ người ra một chút, trả lời anh: Được.
Sau đó cô đi tắm rửa, tắm rửa xong, cô buộc tóc lại, thay áo sơ mi và quần tối màu, bỏ mấy cuốn sổ ghi chép những thông tin cần thiết vào túi đựng máy tính rồi cầm chiếc túi nhỏ đi xuống tầng. Buổi sáng có rất nhiều người đi làm, Ôn Nam Tịch đi thang máy cùng mấy người đi ra khỏi khu tập thể. Ánh nắng xuyên qua, chiếu vào trên người cô, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật vô cùng.
Một tay Phó Diên cầm vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn cô bước tới.
Ôn Nam Tịch đến gần, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô cúi người nói: “Chào buổi sáng.”
Phó Diên lười biếng nói: “Chào buổi sáng.”
“Lên xe đi.”
Ôn Nam Tịch mở cửa ghế sau ngồi vào, Trần Phi dựa vào lưng ghế, vẻ mặt ngái ngủ quay xuống nói: “Chào buổi sáng, Cô Ôn.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Sau khi cô đã ngồi ổn định, Trần Phi lấy một bình sữa từ bảng điều khiển trung tâm đưa cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch hơi khựng lại một chút, rồi cô nhận lấy và nói cảm ơn, sữa vẫn còn ấm.
Chiếc xe màu đen khởi động, lái về phía trước rồi dừng lại trước một quán ăn sáng, bà chủ quán gói bánh bao chạy về phía trước đưa cho Phó Diên.
Phó Diên nhận lấy, chuyền ngược lại đưa cho Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch nhìn thấy chỉ có một phần thì hơi do dự, “Còn hai người thì sao?”
Trần Phi quay người lại mỉm cười nói: “Bọn tôi ăn rồi, cái này là cho cô.”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, liếc nhìn túi bánh bao hấp, cô chợt thấy mu bàn tay của Phó Yên nổi lên những đường gân rõ ràng, ống tay áo xắn lên để lộ cổ tay, Ôn Nam Tịch không chần chừ nữa, vươn tay nhận lấy túi bánh bao nhỏ.
Phó Diên thu tay lại, khởi động xe lại, lái xe về phía đường cái, Ôn Nam Tịch cầm túi bánh bao, trong túi cũng có đũa đi kèm. Cô nhấp một ngụm sữa rồi đậy nắp lại, cầm đũa và cúi đầu ăn bánh bao.
Xe yên tĩnh rẽ đường chạy, âm thanh duy nhất là tiếng cô đang ăn, cô nhai rất khẽ, thỉnh thoảng khi ăn má cô lại phồng lên.
Cô cũng đưa tay lên che.
Chỉ là cô cảm giác mua hơi nhiều bánh bao, cô ăn không hết, còn lại vài cái, cô dừng lại, ngước mắt lên nói: “Tôi không ăn hết được.”
Cô nói với Phó Diên.
Nhưng Trần Phi đã ngửi thấy mùi thơm, xoay người vươn tay nói: “Vậy để tôi giúp cô ăn một ít.”
Ôn Nam Tịch lập tức cười đưa túi cho anh, vừa lúc đèn đỏ dừng lại, Phó Diên chống khuỷu tay lên kính xe, liếc nhìn chiếc túi mà Trần Phi cầm, bên trong chỉ có đúng một đôi đũa.
Trần Phi đang muốn cầm đũa, lại do dự một chút, rồi ăn bằng tay.
Phó Diên thấy vậy thì nhìn sang chỗ khác, đèn xanh hiện lên, xe lao lên phía trước. Trần Phi ăn xong bánh bao, tìm một cái túi đựng rác gắn trên ô tô bỏ vào. Anh ngồi thẳng dậy, chỉnh lại kính, nhìn Phó Diên, cười tinh quái: “Đây là Bệnh viện số 9.”
Ôn Nam Tịch phản ứng.
Ý của Trần Phi là gì.
Cháu gái của trưởng khoa cũng đang thực tập tại Bệnh viện số 9.
Cô vô thức liếc nhìn ghế lái, Phó Diên xoay vô lăng, đôi tay thon dài đặt lên đó, giọng điệu bình tĩnh nói: “Lo việc của cậu đi.”
Trần Phi cười hề hề.
Anh ngồi thẳng dậy.
Lúc đến bệnh viện số 9 thì vẫn còn sớm, nhưng hôm nay viện trưởng không ra tiếp đón, Phó Diên hiển nhiên đã quen thuộc với nơi này hơn hai người bọn họ nên trực tiếp đưa hai người đến khoa nội trú, Phó Diên trao đổi với giám đốc để điều chỉnh nhu cầu. Ôn Nam Tịch dẫn Trần Phi đi xem đường đi trong lúc chờ đợi.
Họ đã dành cả buổi sáng ở Bệnh viện số 9.
Buổi chiều họ sẽ đến viện dưỡng lão ở Lê Thành.
Buổi trưa, bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng Hoa gần đó, nhà hàng Hoa này có đầy đủ máy lạnh, cửa sổ kính sát đất rất lớn, họ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ kính sát đất.
Phó Diên mở máy tính xách tay của mình gõ.
Ôn Nam Tịch ghi lại thông tin sản phẩm, sau khi Trần Phi gọi món xong, Phó Diên cầm menu, gọi thêm một món tráng miệng rồi lại đặt xuống. Trần Phi chán nản nghịch điện thoại, mấy giây sau mới đến gần Ôn Nam Tịch, cho Ôn Nam Tịch xem một tấm ảnh.
“Cô có nghĩ sợi dây này trông đẹp không?”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, đó là một chuỗi hạt gỗ đàn hương màu đỏ, cô vô thức nhìn vào hạt trên cổ tay Phó Diên, cô thu hồi tầm mắt, nói với Trần Phi: “Của cậu ấy đẹp hơn.”
Trần Phi nhún vai: “Không thể so sánh với anh ấy được, anh ấy đã đeo nó từ năm thứ hai đại học cho đến bây giờ.”
Ôn Nam Tịch à một tiếng.
Cô lại nhìn vào laptop, Trần Phi lại nhìn vào chuỗi hạt Phật giáo của mình.
Một lúc sau, đồ ăn đã được bưng ra, ba người buông công việc đang làm xuống và bắt đầu ăn, sau bữa ăn, món tráng miệng được bưng ra và được đưa cho Ôn Nam Tịch. Ôn Nam Tịch hơi sửng sốt, Phó Diên đưa cho cô một cái thìa nhỏ, Ôn Nam Tịch ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt của anh.
Phó Diên bưng cà phê lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Ăn nhanh đi.”
“Ồ.” Ôn Nam Tịch đáp lại, cầm thìa lên bắt đầu ăn.
Khoảng hai giờ rưỡi, cả ba người đến viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão này nằm ở lưng chừng núi, khá cao cấp, lúc này Phó Diên đang nói chuyện với đối phương về vấn đề giám sát, nhưng Ôn Nam Tịch cũng phát hiện ra ở đây một số điều mới, có thể dùng làm tài liệu tham khảo cho phòng bệnh thông minh.
Vài ngày tiếp theo được dành ra để hoàn thiện các yêu cầu. Trong khung chat giữa Ôn Nam Tịch và Phó Diên dần dần có nhiều tin nhắn hơn, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi anh trên WeChat xem anh đang có ý kiến gì.
Anh đã trả lời.
Quay đi quay lại, điều này dường như trùng lặp với khoảng thời gian hai người học năm thứ ba trường THPT.
Ôn Nam Tịch chà tóc, cô cầm điện thoại lên, nhìn khung chat rồi lại đặt xuống. Ngày hôm sau là cuối tuần, sau một tuần bận rộn, hiếm khi Ôn Nam Tịch được ngủ nướng, khi thức dậy, cô nhớ ra điều gì đó liền mở sổ viết ra.
Cô bận đến hơn mười một giờ.
Khi Nguyên Thư gọi đến, Ôn Nam Tịch mới tỉnh táo và đứng dậy thay quần áo, vì không phải giờ làm việc nên cô thay thắt lưng và áo khoác.
Cô xách túi đi xuống tầng và lái xe đi.
Đi đón hai người kia, hôm nay Nguyên Thư và Chu Nhược Vi cũng ăn mặc rất đẹp, vừa lên xe đã trò chuyện rôm rả, Ôn Nam Tịch vừa cười vừa lái xe.
Đến một nhà hàng phương Tây, dựa lưng vào cửa sổ sát đất.
Gọi món xong, Nguyên Thư vén tóc ra khỏi vai, chỉ vào Ôn Nam Tịch: “Nói cho mình biết, cậu đang làm ở công ty nào?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười: “Continue Intelligence.”
Chu Nhược Vi dựa vào trên bàn, lắng nghe, cảm thấy hơi nghi hoặc, “Là gì cơ?”
Nguyên Thư sửng sốt mấy giây, sau đó đột nhiên cô nàng che miệng, nghiêng người về phía trước, “Cục cưng, cậu là người của Phó Diên sao? Phó Diên, Phó Diên đúng không?”
“Phó Diên là ai?” Chu Nhược Vi vẫn còn ngơ ngác, Nguyên Thư kích động dựa vào bàn: “Vậy không phải mỗi ngày cậu đều nhìn thấy cậu ấy sao?”
Ôn Nam Tịch vẫn chưa trả lời.
Chu Nhược Vi kéo cánh tay Nguyên Thư: “Nói cho mình biết, anh chàng đó đẹp trai như thế nào mà khiến cậu hưng phấn như vậy?”
“Cậu ấy rất đẹp trai, cậu ấy từng là người đứng đầu cả nước trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2016. Cậu có biết không?” Nguyên Thư quay lại và nói với Chu Nhược Vi. Chu Nhược Vi suy nghĩ một lúc, “Năm 2016, năm của Kỳ thi tuyển sinh đại học của chúng ta. Chúa ơi, mình đã bỏ lỡ cái gì, mình đã bỏ lỡ cái gì vậy.”
Khi đó, toàn bộ tâm trí của cô đều tập trung vào chàng trai mà cô phải lòng, cô được nhận vào một trường khác với anh, cô gần như chết lặng, cô không có ý định quan tâm đến người đàn ông khác trong năm đó. Nguyên Thư chậc lưỡi hai lần, hất tóc ra, nhéo eo cô nàng nói: “Mình nói cho cậu biết một chuyện,thủ khoa trong nước học ở trường bên cạnh của bọn mình.”
“Tụi mình học trường THPT số 2 còn cậu ấy học trường THPT số 1. Giữa trường của tụi mình có một con hẻm. Khoảng cách giữa các con hẻm là khoảng…” Cô dùng tay vẽ một đường lên bàn: “Nó là khoảng cách giữa chúng ta như thế này. Các học sinh trong trường thường trèo tường sang chơi với nhau.”
“Oa, Nam An của các cậu thần kỳ thật đấy.” Chu Nhược Vi kinh ngạc cảm thán, Nguyên Thư cười khẩy, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cô nàng nhìn Ôn Nam Tịch, “Con nhỏ ngáo ngơ Nhan Khả kia đâu?”
Ôn Nam Tịch cầm cốc nước chanh lên, nhấp một ngụm nước rồi nói: “Cũng làm ở đó, nhưng tụi mình không làm cùng dự án.”
“Cô ta không gây rắc rối cho cậu chứ?” Nguyên Thư hỏi.
Ôn Nam Tịch lắc đầu, đặt cốc xuống nói: “Mọi người đều đã trưởng thành rồi, không ai muốn gây chuyện nữa.”
Cô đã nhìn thấy sức mạnh của Ngu Viện Viện, cho nên với tư cách là con gái của Ngu Viện Viện, cho dù Nhan Khả không lấy được mười phần thì cũng phải được tám phầm. Bọn họ biết cách thu phục đàn ông tốt nhất. Tuy Nhan Khả và Phó DIên chẳng là gì nhưng các lập trình viên trong công ty đều thích Nhan Khả, cho dù thỉnh thoảng cô ta có hơi kiêu ngạo nhưng họ cũng quá quen với điều đó.
Những người duy nhất không quen là những anh chàng như Trần Phi, anh vẫn còn trẻ và chưa sáng suất.
Còn chưa kể đến các cô gái khác, Ôn Nam Tịch không thể nói chuyện với họ quá vài câu, nhưng họ đều đối xử rất tốt với Nhan Khả, thỉnh thoảng khi Ôn Nam Tịch gặp họ trong phòng trà, họ sẽ chào cô một câu rồi rời đi luôn, không hề tỏ ra thân thiện chút nào.
Thời niên thiếu tỏ ra xa lánh, ghét bỏ.
Cùng với sự chế giễu trắng trợn, sẽ không còn dễ dàng cởi bỏ tấm mặt nạ và gây ồn ào nữa.
Người lớn đều biết đúng mực, biết tiến lùi và cần thể diện.
“Vậy thì tốt.” Nguyên Thư thở phào nhẹ nhõm, Nhan Khả không chĩa mũi dao nhọn về phía Nam Tịch nữa, Nam Tịch cũng không sao, cô hiểu ra, “Nếu cô ta dám làm loạn thì nhớ nói cho mình biết, mình sẽ đập chết cô ta.”
Khi trưởng thành, Nguyên Thư cũng bắt đầu hiểu vũ khí sắc bén của mình ở đâu, sự hèn nhát của tuổi trẻ đã bị sự trưởng thành xuất sắc của cô chôn sâu.
Chu Nhược Vi vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao nhưng ngay lập tức, cô biết ở đây nhất định có một nhân vật khó ưa, cô nàng giơ tay nói: “Mình cũng vậy. Dù sao thì mình cũng có tận 150.000 fans và 8.000 anti-fan. Một người một giọt nước bọt cũng có thể khiến cô ta chết đuối.”
“Mình còn chưa nói cậu đâu.” Nguyên Thư quay đầu nhìn Chu Nhược Vi.
Chu Nhược Vi buông tay xuống, chớp chớp mắt nói: “Thôi được rồi.”
Nghe có vẻ không sao nhưng lại khá mệt mỏi.
Ôn Nam Tịch cũng nhìn Chu Nhược Vi, Nguyên Thư chậc lưỡi mấy cái: “Mình chỉ muốn nói cho cậu biết cái gì có lợi thôi.”
Ôn Nam Tịch ngồi thẳng dậy nói: “Người xấu càng sớm càng lộ ra bản chất thật của mình.”
Chu Nhược Vi gật đầu.
Nguyên Thư ôm cô nàng dỗ dành, sau đó nhìn Ôn Nam Tịch, cô nàng nghĩ tới điều gì đó, cô ngồi thẳng dậy, tiến lại gần Ôn Nam Tịch: “Sao cậu không thử sức tán đổ cậu ấy đi?”
Ôn Nam Tịch sửng sốt.
Mãi không dặn ra nổi một chữ.
“Cậu ấy có bạn gái chưa?” Nguyên Thư hỏi.
Ôn Nam Tịch trầm mặc mấy giây, cô cầm ly nước chanh lên uống một ngụm, thản nhiên nói: “Không biết.”
“Lúc nào rảnh cậu thử tí đi. Nếu cậu ấy mà trở thành bạn trai của cậu, chậc chậc —.”
Ôn Nam Tịch không muốn nghe thêm nữa.
Vừa lúc người phục vụ bưng đĩa bò bít tết lên, cô đứng dậy nhường chỗ cho người phục vụ, miếng bít tết đang kêu xèo xèo, Nguyên Thư và Chu Nhược Vi lập tức lấy giấy thấm dầu thấm, khi tất cả đồ ăn đã được dọn ra, Nguyên Thư cũng quên mất chủ đề vừa rồi, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, đôi mắt mỗi người ánh lên niềm vui khi được tụ tập cùng bạn thân.
–
–
Sau bữa tiệc ngày thứ bảy, Ôn Nam Tịch lại đến Bệnh viện số 9 vào chủ nhật gặp lại viện trưởng Chu và bàn bạc về yêu cầu, nội dung sẽ sớm được chuyển giao để tiếp tục.
Thứ hai, Ôn Nam Tịch tới Continue, hôm nay nắng hơi gay gắt, đã giữa tháng mười, ấy vậy mà trời vẫn còn rất nóng.
Cô đứng trước văn phòng nhìn chậu cây trầu bà đã được tưới nước, Trần Phi dựa người vào ghế tới chào cô, Ôn Nam Tịch sờ cây trầu bà, cười nói: “Chào buổi sáng.”
Trần Phi dựa vào gối hình chữ U, lười biếng đưa cuốn sổ cho Ôn Nam Tịch đọc: “Tôi đã sắp xếp xong rồi.”
Ôn Nam Tịch nhìn qua một lượt rồi nói: “Được.”
Cô ngồi xuống và điều chỉnh lại một lần nữa.
Ôn Nam Tịch bận rộn với công việc cả ngày, khi cô buông bàn phím ra, vai, cổ và thắt lưng đều đau nhức, cô muốn đứng dậy đi dạo đẩy ghế ra rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đúng lúc, Phó Diên và Đàm Vũ Trình đang đi vào, anh đút hai tay vào túi quần, đôi mắt ngước về phía cô.
Ôn Nam Tịch khựng lại một bước rồi đi ngang qua bọn họ.
Sau khi Phó Diên đi ngang qua, giọng nói của anh rất rõ ràng: “Nhớ gửi email tiến độ cho tôi.”
Ôn Nam Tịch trả lời: “Được, mình đã sao chép xong rồi.”
Đàm Vũ Trình quay đầu nhìn người phụ nữ đang đi ra ngoài, anh hơi nhướng mày nhìn Phó Diên, Phó Diên quay mặt đi, đẩy cửa văn phòng bước vào.
Ôn Nam Tịch đứng ở hành lang bên ngoài, thả lỏng eo, thầm nghĩ sau này nhất định phải mua một chiếc gối hình chữ U. Cô xoa xoa cổ, đi vòng quanh rồi về chỗ ngồi, kéo ghế ra ngồi xuống. Cô chợt cảm thấy đầu hơi choáng váng, sau đó mắt mờ đi, cô ngã sấp xuống bàn, cố mở ngăn kéo xem có thứ gì ăn được không.
Lúc này Phó Diên đi ra, đặt một tập tài liệu lên bàn Chu Hùng, ngước mắt lên liền nhìn thấy cô đang nằm trườn trên bàn.
Lông mày anh nhíu lại rồi bước về phía cô.
Cô yếu ớt nằm bò ra bàn, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Phó Diên, anh đang gọi cô.
Ôn Nam Tịch nhìn thấy trong đôi mắt màu tối sầm của mình có một bàn tay, cô nắm lấy, vừa kịp nắm lấy cổ tay đeo chuỗi hạt Phật giáo và đồng hồ của Phó Diên, Phó Diên vô thức rút tay ra, tay còn lại anh nắm lấy tay cô, lo lắng cố gắng đỡ cô dậy: “Ôn Nam Tịch.”
“Phó Diên.” Cô yếu ớt gọi tên anh.
Phó Diên hơi dừng lại rồi rồi ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch nói: “Mình bị tuột huyết áp.”
Phó Diên kịp phản ứng, đứng thẳng người dậy, gọi: “Trần Phi, kẹo, lấy kẹo đi.”
Trần Phi và những người khác đang lo lắng đi đến đây, Trần Phi nghe vậy thì ồ một tiếng rồi quay về chỗ ngồi của mình, lục lọi xung quanh, lấy hai viên kẹo sô cô la, chạy lại và đưa cho Phó Diên. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, bên trong là áo phông màu đen nốt, cổ áo khẽ mở ra, anh cúi đầu, bóc vỏ kẹo ra rồi nâng cằm cô lên.
Đưa kẹo vào miệng cô.
Sắc mặt cô tái nhợt, môi trắng bệch, mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là cô đang cảm thấy khó chịu vô cùng. Phó Diên cho cô ăn xong, sau đó anh cụp mắt nhìn cô, kiềm chế đưa tay gạt phần tóc mái trước mặt cô sang một bên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má của cô, như một cơn gió khẽ lướt qua không để lại dấu vết, phảng phất như chưa từng chạm vào.
Anh hỏi: “Ôn Nam Tịch.”
“Cậu đã đỡ hơn chưa?”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗