CHƯƠNG 24:
Đăng lúc 12:15 - 06/09/2025
3
0

Cô nhét sơ yếu lý lịch vào túi xách, bước ra khỏi tòa nhà. Lúc này ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, Ôn Nam Tịch vô thức đưa tay lên chặn lại, cô nhìn cây xanh tươi tốt qua kẽ ngón tay.

Mọi người đều có những kỷ niệm và sự trưởng thành khác nhau trong suốt thời niên thiếu của mình.

Cô cho rằng mình đã trưởng thành đủ tốt, nhưng vừa nhìn thấy Nhan Khả, cô vẫn không khỏi hít một hơi. Nhưng may mắn thay, khoảnh khắc đó cực kỳ ngắn ngủi, sáu năm kia, vẫn còn hiệu quả.

Buông tay xuống, Ôn Nam Tịch bước vào trong ánh nắng, đi về phía tòa nhà bên cạnh.

Chu Nhược Vi lấy bữa sáng và gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Chu Nhược Vi: Mình yêu cậu, bảo bối của mình, chúc cậu hôm nay thành công, trở thành hàng xóm của mình.

Ôn Nam Tịch nhìn một lượt rồi nhoẻn miệng mỉm cười.

Cô không trả lời lại, cô đến gara lái xe về nhà, thời tiết quá nóng nực, cô không thích ở bên ngoài. Vừa về đến nhà, cô liền kéo rèm ra, để ánh nắng ùa vào. Ôn Nam Tịch đặt túi xách và sơ yếu lý lịch của cô xuống, xắn tay áo xách một túi mì ăn liền vào bếp. Khi xé ra, đầu ngón tay cô chợt khựng lại.

Hình ảnh cô trong bộ đồng phục học sinh nghiêm túc nhìn chàng thiếu niên nấu mì hiện lên trong đầu cô.

Cô dừng lại vài giây rồi lại xé ra, lấy gói muối ra, cho muối vào nồi nước đang sôi sùng sục, cầm đũa đảo đều cho mì dàn đều. Cô thêm chút gia vị, không quá nhiều, tương đối thanh đạm. Sau đó cô bưng bát bước ra ngoài, đặt lên bàn đá.

Cô dịch laptop của mình sang một bên, lướt ngón tay qua và xem các lời mời phỏng vấn được gửi trong hộp thư của cô.

Hơi nóng tràn vào màn hình, phả vào mặt cô, cô chậm rãi ăn từng miếng một.

‌WeChat ở góc dưới bên phải nhấp nháy.

Ôn Nam Tịch bấm vào, là tin nhắn của Trần Phi.

Trần Phi: Cô Ôn, cô định cân nhắc trong bao lâu?

Ôn Nam Tịch dừng lại.

Sau vài giây, cô trả lời.

Ôn Nam Tịch: Trần Phi, thời gian của tôi không chắc chắn lắm, anh không cần đợi tôi.

Trần Phi: Cô Ôn, mặc dù công ty chúng tôi là công ty mới, nhưng cô không cần phải lo lắng về vấn đề tiền lương, nhà đầu tư thiên thần của chúng tôi là CEO của Tập đoàn Phó Hằng, ngài ấy rất quyền lực, chỉ cần cô sẵn lòng đến, sẽ có nền tảng lớn giúp cô phát triển hơn.

Trần Phi: [Ánh mắt háo hức]

Ôn Nam Tịch: Trần Phi, cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi, nhưng tôi thực sự vẫn chưa quyết định, và tôi cũng không muốn trì hoãn anh. Trần Phi, hay là công ty anh cứ tuyển người khác trước đi, được không?

Trần Phi: [o(╥﹏╥)o]

Ôn Nam Tịch cảm thấy khá áy náy, nhưng rất nhanh đã tiêu tan, cô cúi đầu tiếp tục ăn mì, đôi mắt xem qua email trong hộp thư. Một ngày trôi qua một mình, buổi tối, cô ngồi trong phòng khách xem phim với chiếc máy tính bảng bên cạnh, cổ vũ cho Chu Nhược Vi, cô nàng là một beauty blogger.

Một ngày cô phải phát sóng trực tiếp rất nhiều lần, phải thử nhiều màu của một hãng son và môi cô thường xuyên bị thâm.

Ngày hôm sau là thứ bảy.

Chuyến tàu cao tốc của Nguyên Thư ngồi sẽ cập bến lúc 3:30 chiều, may mắn là thời tiết tốt và không có nắng, Ôn Nam Tịch lái xe đến đón cô ấy, tuy nhiên ga tàu cao tốc có quá nhiều người và không có chỗ đậu xe, Ôn Nam Tịch đành phải lái xe đến tòa nhà đối diện, sau khi băng vạch ngựa vằn dành cho người đi bộ, Nguyên Thư kéo vali, mặc áo dây, áo sơ mi bên ngoài và váy denim, vẫy tay chào cô. Ôn Nam Tịch đứng tại chỗ mấy giây, cánh tay bị cô bị nắm lấy: “Nam Tịch, mình rất nhớ cậu.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười ôm cô đi về, nhẹ giọng hỏi: “Chú thế nào rồi?”

“Mấy ngày nữa là sẽ xuất viện, mẹ mình đang ở bên ông ấy.” Bố của Nguyên Thư có vấn đề về tim mạch, ông đã trì hoãn cuộc phẫu thuật cách đây một thời gian, một ống đỡ động mạch đã được cấy vào tim ông.

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Hai người đi ngang qua vạch ngựa vằn, Nguyên Thư ấn di động nói: “Nam Tịch, mình nhận được tiền thưởng tháng trước, mình chuyển tiền cho cậu trước, trả lại cho cậu một phần.”

Ôn Nam Tịch hạ điện thoại di động của cô ấy xuống, nói: “Tạm thời cậu cứ giữ lại đi, sau này còn phải để mà trả tiền bệnh cho chú nữa mà, chuyện nợ tiền để sau hẵng nói.”

Điện thoại của Nguyên Thư bị ấn xuống, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Nam Tịch, đột nhiên cảm động, cô nhón chân hôn lên mặt Ôn Nam Tịch, cười nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

Đột nhiên bị hôn một cái, Ôn Nam Tịch vội vàng né tránh, cười nói: “Cậu làm gì vậy——”

“Cảm ơn…” Nguyên Thư cười nói, hai người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa cửa hàng tiện lợi, mặc áo sơ mi trắng, một tay cầm một chai nước khoáng, cổ tay đeo chuỗi hạt Phật giáo và đồng hồ, mặt mày lạnh băng, cánh tay tiếp xúc với một chút ánh nắng nổi lên những đường gân rõ ràng.

Phó Diên thờ ơ nhìn hai người.

Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.

Nguyên Thư mở to mắt: “Người kia là Phó Diên đúng không?”

Ôn Nam Tịch không nói một lời, kéo cô nàng rời đi, lúc này có một người đàn ông cao lớn xách túi hành lý đi tới, chậc lưỡi nói: “Định vị cậu phát không chính xác chút nào, tôi kiếm nửa ngày mới ra.”

Anh ta đi tới bên cạnh Phó Diên, muốn nói gì đó, sau đó liếc nhìn về phía này, nhìn thấy Ôn Nam Tịch, nụ cười trên mặt Đàm Vũ Trình nhạt dần.

Anh nhướng mày nhìn Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư.

Nguyên Thư bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của anh, đi cùng Ôn Nam Tịch về phía trước, thấp giọng nói: “Chẳng hiểu kiểu gì, cậu ta nhìn chúng ta như vậy là có ý gì?”

Ôn Nam Tịch móc ra chìa khóa từ trong túi xe, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bãi đậu xe.

Mà hai người kia hình như cũng đậu xe ở bãi đỗ xe này, Phó Diên bước xuống bậc thang, đưa nước khoáng trong tay cho Đàm Vũ Trình, đồng thời lấy chìa khóa xe ra.

Đàm Vũ Trình đang xách một túi hành lý, làn da rám nắng đi rất nhiều, mở ra uống một ngụm, nhìn người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thấp trước mặt rồi liếc nhìn Phó Diên.

Sắc mặt của Phó Diên không thay đổi.

Vào bãi đậu xe, ngồi vào ghế lái.

Ôn Nam Tịch giúp Nguyên Thư bỏ vali vào ghế sau, cô đi tới cửa xe, mở ra, ngước mắt nhìn chiếc xe đối diện, Phó Diên cầm vô lăng, cụp mắt khởi động xe, chiếc xe màu đen lao ra ngoài.

Ôn Nam Tịch bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Cô cúi người lên xe, chiếc ô tô màu đen phóng đi, Phó Diên liếc nhìn cô qua gương ngoài, nhìn cô lên xe, anh quay mặt đi, lái xe một mạch ra khỏi cổng.

Đàm Vũ Trình nghẹn nửa ngày, anh thở nhẹ một tiếng, gãi tóc rồi ngả người ra sau.

“Tôi khẳng định sau này gặp lại nhau, hai người sẽ làm cùng ngành.”

Phó Diên chống cằm, im lặng không nói một lời.

Nguyên Thư lên xe, Ôn Nam Tịch khởi động xe và đi ngay sau chiếc xe màu đen ra ngoài, tuy nhiên, sau khi ra hầm xe, xe của cô rẽ phải, trong khi chiếc xe màu đen lại lao thẳng về phía trước và vượt qua cả đèn đỏ. Nguyên Thư ngả người ra sau, chậc lưỡi: “Phó Diên vẫn đẹp trai như vậy, còn đẹp trai hơn so với lúc thiếu niên.”

“Nhìn cánh tay của cậu ấy kìa, rắn chắc, gân trên mu bàn tay rất đẹp.” Nguyên Thư cảm thấy đáng tiếc vì anh không phải minh tinh.

Ôn Nam Tịch lặng lẽ lái xe.

Nguyên Thư đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ngồi thẳng dậy: “Sao cậu ấy lại ở đây? Không phải cậu ấy ở Bắc Kinh sao?”

Ôn Nam Tịch nhìn dòng xe cộ qua lại qua gương chiếu hậu, không đáp lại lời Nguyên Thư. Nguyên Thư suy nghĩ một lúc, bởi vì năm đó Phó Diên đã trở thành thủ khoa trong nước, sau đó anh vào Đại học Bắc Kinh, nghe nói rằng chuyên ngành anh chọn đã trở thành một chuyên ngành phổ biến trong năm đó.

Những năm tiếp theo, nhiều người còn cố gắng thay đổi chuyên ngành chuyển sang chuyên ngành của anh.

Tất nhiên, đó là điều cô đã nghe nói vào năm nhất đại học, sau đó, Nguyên Thư dần dần ngừng buôn chuyện trên các diễn đàn trong trường vì cô cũng nỗ lực thay đổi chuyên ngành vào năm sau và học ngành truyền thông.

Cô hiện đang làm phóng viên tại Phí Tiết, công ty truyền thông lớn nhất ở Lệ Thành.

Sau khi đưa Nguyên Thư về nơi ở và bê hành lý xuống, Ôn Nam Tịch dẫn Nguyên Thư đi tìm Chu Nhược Vi để ăn cơm, Nguyên Thư và Chu Nhược Vi vừa gặp đã bắt đầu nhéo nhau, Ôn Nam Tịch bật cười gọi món, Chu Nhược Vi nhéo mặt Nguyên Thư hỏi: “Ngày mai cậu phải đi làm đi, cậu đã nghỉ ngơi rất lâu rồi.”

“Nói nhảm, đương nhiên cậu cũng phải đi làm, nếu không lấy tiền đâu ra mà tiêu.” Nguyên Thư lớn tiếng nói.

“Cậu đi làm mình mới yên tâm, cuối cùng mình cũng không phải một mình trong biển khổ.” Chu Nhược Vi buông má Nguyên Thư ra, Nguyên Thư xoa mặt nói: “Cậu đi làm không cần phải chạy, suốt ngày chỉ việc ngồi im một chỗ, biển khổ gì cơ chứ.”

“Mình phải thử nhiều loại son, thâm hết môi không phải khổ thì là gì.”

Nguyên Thư chậc lưỡi: “Nam Tịch mới khổ, kiệt sức đến nỗi phải nhập viện.”

Ôn Nam Tịch gọi đồ ăn, xua tay cười nói: “Đừng nhắc tới mình, mình không sao.”

Chu Nhược Vi nghe vậy nói: “Đúng vậy, người khổ nhất chính là Nam Tịch.”

Ba người bắt đầu ăn.

Ăn xong, Chu Nhược Vi phải quay lại để phát sóng trực tiếp, cô nàng bưng cốc cà phê chạy vội đến công ty, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư trở về chỗ ở, tối nay Nguyên Thư muốn ngủ ở chỗ Ôn Nam Tịch, cô nàng thu dọn xong rồi tìm một tấm thiệp mời, đưa cho Ôn Nam Tịch, nói: “Ngày mai cậu cùng mình đến Hội nghị thượng đỉnh Internet of Things đi, mình đã đặt chỗ cho cậu rồi.”

Ôn Nam Tịch cầm lấy tấm thẻ xanh nhìn xem.

Trước khi Nguyên Thư vào phòng tắm còn nói: “Dù sao gần đây cậu cũng đang rảnh rỗi, đi xem đi. Có một người chị em tiện lợi như mình thật tốt, hehe.”

Ôn Nam Tịch dựa vào ghế sô pha, cười nói: “Ừ, đi thì đi.”

Nguyên Thư cười hai tiếng rồi đi vào.

Sáng hôm sau.

Ôn Nam Tịch ngáp một cái, đứng dậy cùng Nguyên Thư, hai người tắm rửa xong, Nguyên Thư nói phải quay lại công ty, còn Ôn Nam Tịch cầm thiệp mời đi địa điểm hội nghị thượng đỉnh, hiện trường có rất nhiều người. Đưa thẻ vào quầy, vị trí của cô ở phía sau, cô cầm thẻ đi tìm chỗ ngồi, nhìn xung quanh một lát mới tìm được, cô ngồi xuống vị trí của mình, đặt cuốn sổ lên đùi.

Một người đàn ông ngồi bên cạnh cô, có mùi thơm thoang thoảng bay qua, tay áo sơ mi trắng được xắn lên, hai tay chống lên thành ghế, đeo một chuỗi hạt thạch màu đen, bên trên còn có một chiếc đồng hồ, hai món đồ ở rất gần nhau.

Ôn Nam Tịch khựng lại.

Cô cần không ngẩng đầu lên bởi vì cô biết người kia là Phó Diên.

Anh ngồi đó chưa được bao lâu định đứng dậy rời đi thì bị người ở bên ngoài chặn lại, anh đứng đó nói chuyện với người đó, ánh mắt anh thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ ngồi cạnh mình, cô ngẩng đầu lên gọi Nguyên Thư đang vẫy tay, khuôn mặt sáng sủa vẫn rất xinh đẹp như ngày nào, anh nhìn cô vài giây rồi quay đi.

Nguyên Thư đeo thẻ công tác lên cổ, né tránh người ngồi trên hàng ghế, đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Hôm nay đàn anh của cậu cũng đến đây đấy, anh ấy đang ở phòng khách bên trong, anh ấy gọi cậu qua đó.”

Ôn Nam Tịch nghe được lời này.

Mặc dù cô chỉ muốn lặng lẽ tham dự hội nghị nhưng vì đàn anh cô có mặt ở đây, cô phải chào hỏi nên cô đành ôm cuốn sổ của mình đứng dậy, cúi người tránh người ngồi trên ghế rồi bước đi đến phòng chờ.

Có một số phòng chờ ở đây và đây là phòng chờ gần hội trường nhất.

Dịch Phong khoanh tay đứng trước bàn, thấy cô tới liền vẫy tay chào: “Nam Tịch, em đến đúng lúc lắm.”

Ôn Nam Tịch đi tới trước mặt anh, gọi một tiếng đàn anh.

Trước mặt bọn họ có hai cái máy tính, đối diện nhau, đội ngũ của anh đang ngồi ở trước bàn máy tính, phía bên kia là đối thủ của công ty Khoa học kỹ thuật của Dịch Phong, cũng ngồi ở trước bàn máy tính, hình như hai công ty đang cạnh tranh.

Nhưng những người mà đàn anh dẫn tới hôm nay đều là thực tập sinh.

Có vẻ như bên mình đang gặp chút bất lợi.

Dịch Phong khẽ cau mày, nhìn một lúc rồi nói với Ôn Nam Tịch: “Nam Tịch, em xuống hỗ trợ đi.”

Ôn Nam Tịch đã quen với cách nói chuyện của Dịch Phong, cô bước tới, đặt laptop sang một bên, đảm nhận vị trí của một thực tập sinh, cô nhìn đoạn mã trước mặt, đây là để nhét thứ gì đó vào máy tính của đối phương. Ai nhét nhiều hơn mà không bị phát hiện và đạt được mục đích kiểm soát thì sẽ chiến thắng.

Ôn Nam Tịch đặt tay lên bàn phím.

Bắt đầu thao tác, màn hình lạnh như băng, chiếu lên đôi lông mày xinh đẹp của cô.

Cửa phòng khách mở ra, Phó Diên bước vào, đứng trong đám người, hai tay đút túi quần, thờ ơ nhìn về phía này.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Nhìn có vẻ yên tĩnh nhưng thực chất lại có dòng chảy ngầm bất thường.

Đối phương điều chỉnh mắt kính mấy lần, nghiêng người về phía trước, hiển nhiên khá lo lắng.

Vẻ mặt Ôn Nam Tịch vẫn giữ được sự bình tĩnh, lúc này, một người đàn ông cao lớn từ trong đám người bước ra, cúi xuống nói chuyện với ông chủ của đối phương, một lúc sau, anh em trong cuộc thi cũng rời khỏi chỗ ngồi, Phó Diên ngồi xuống, đặt ngón tay thon thả của mình xuống bàn phím.

Ôn Nam Tịch phát hiện cuộc tiến công trở nên khó khăn, cô cau mày, sau đó đổi phương pháp.

Sau khi thành công khiến đối phương dừng lại trong chốc lát, Ôn Nam Tịch mới thở phào nhẹ nhõm khi trang giấy chuyển sang màu đen và trên đó xuất hiện một con lợn màu hồng, khiến cô không kịp cảnh giác.

Bên kia đã hoàn thành mục đích của mình.

Cô ngước mắt lên.

Phó Diên đứng dậy, cúi đầu nhìn cô xuyên qua hai chiếc máy tính.

“Ôn Nam Tịch.”

Sau đó giọng nói của anh vang lên: “Chúng ta nói chuyện đi.”

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Giả Vờ
Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái Lượt xem: 282
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 632
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,399
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 670
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 469
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...