CHƯƠNG 72:
Đăng lúc 12:15 - 06/09/2025
3
0

Đèn trong phòng trực bật sáng trưng, một ông chú đang uống trà nhìn thấy Phó Diên đứng ở đó, ông còn tận tình mở cửa sổ hỏi: “Sao vậy? Để quên gì à?”

Phó Diên quay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Không quên gì ạ.”

“Ồ.”

Ông chú ngồi lại.

Phó Diên nhìn giao diện trên điện thoại di động, tin nhắn không được di chuyển của bạn gái thực sự là một cái gai trong lòng anh. Anh dựa vào bệ cửa sổ, soạn tin nhắn, hỏi cô có phải cô đã uống rượu không.

Một chiếc taxi từ từ dừng lại trước cổng trường Bắc Kinh, ánh đèn chói lóa như chiếu sáng màn đêm mùa đông đen tối.

Phó Diên ngước mắt lên.

Sau đó, anh nhìn thấy Ôn Nam Tịch bước xuống xe, trên tay cô đang cầm chiếc bánh, cô mặc áo khoác dài, nở nụ cười tươi rói với anh, giống như một nét đẹp xoẹt ngang qua đêm đông lạnh giá.

Phó Diên buông điện thoại di động xuống, đột nhiên anh cảm thấy bản thân như đang quay lại năm cuối trung học ở cửa hàng tiện lợi, nụ cười của cô và nhịp tim của anh lúc đó đều bị anh giấu rất kỹ.

Hoá ra sẽ có vô số lần trái tim bạn rung động trước một người.

Ôn Nam Tịch đi về phía anh, ngước mắt cười hỏi: “Anh ngạc nhiên không?”

Cô vừa dứt lời, Phó Diên đã vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng. Ôn Nam Tịch áp người vào ngực anh, hai tay luồn qua eo ôm lấy anh.

Cái ôm thân thuộc, ấm áp khiến sự lạnh lẽo không còn bủa vây nữa.

Phó Diên ôm cô một lúc rồi mới buông ra một chút, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu lên, Phó Diên ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng truyền hơi ấm cho cô. Lúc hai người tách ra, môi cô đã đỏ hơn rất nhiều, Ôn Nam Tịch cười hỏi: “Anh bất ngờ không?”

Phó Diên vén tóc cô sang một bên, “Thật là một bất ngờ đặc biệt.”

Có sự dịu dàng ánh lên trong đôi mắt anh.

Đuôi mắt Ôn Nam Tịch cong lên, xua tan đi sự lạnh lùng trong ánh mắt của cô. Nơi này gió rất mạnh, làm rối tung tóc của hai người, đây không phải là nơi họ có thể đứng lâu, Phó Diên hôn lên trán cô, vòng tay qua eo cô, chào tạm biệt ông chú.

Ông chú nhấp một ngụm nước mì gói, gật đầu hỏi: “Bạn gái à?”

Phó Diên mỉm cười, lười biếng nói: “Vâng.”

“Rất xứng đôi.” Ông chú nhìn diện mạo của Ôn Nam Tịch mà không khỏi cảm thán. Phó Diên và Ôn Nam Tịch nhìn nhau, trong mắt đối phương hiện lên ý cười, hai người sánh vai rời khỏi cổng trường đại học Bắc Kinh. Ôn Nam Tịch liếc nhìn bảng hiệu của trường đại học Bắc Kinh, nó mang dáng vẻ to lớn và nặng nề, biểu thị địa vị của nó đối với thế giới bên ngoài.

Phó Diên nhìn theo ánh mắt của cô, nói: “Có thời gian anh sẽ dẫn em đi dạo.”

Ôn Nam Tịch dừng một chút, nhìn anh rồi cười nói: “Được.”

Khi đến Bắc Kinh, công ty Phó Hằng cấp cho Phó Diên một chiếc ô tô để tiện đi lại, cũng màu đen. Ôn Nam Tịch thắt dây an toàn, Phó Diên khởi động xe phóng ra đường. Ban đêm ở Bắc Kinh cũng rất phồn hoa, những nhà cao tầng mọc san sát nhau và ánh đèn neon nhấp nháy, Ôn Nam Tịch nhìn khung cảnh bên ngoài, cô trông thấy mấy cô cậu sinh viên đại học đang đứng ở trạm xe buýt.

Đám học sinh đang trêu chọc và cười đùa với nhau.

Ôn Nam Tịch ngắm nhìn.

Cô chợt cảm thấy có chút chua xót dâng lên trong lòng.

Cô đã bỏ lỡ bốn năm được học chung trường đại học với anh.

Đúng lúc đèn đỏ, Phó Diên dừng xe lại, quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”

Ôn Nam Tịch thu hồi ánh mắt, nhìn anh, mỉm cười lắc đầu.

Phó Diên giơ tay nhéo mũi cô, sau đó khởi động xe lái lao về phía trước. Đi ngang qua khu vực trung tâm tài chính, hai người có thể nhìn thấy tòa nhà Tập đoàn Phó Hằng, tòa nhà Tập đoàn họ Thẩm và tòa nhà Tập đoàn họ Văn.

Đến khách sạn.

Hành lý của Ôn Nam Tịch được gửi ở quầy lễ tân, Phó Diên xách giúp cô. Ôn Nam Tịch ôm bánh ngọt đi vào thang máy cùng anh, trong thang máy rất ấm áp nhưng Phó Diên vẫn nắm tay cô.

Một tiếng ‘đinh’ vang lên.

Hai người ra khỏi thang máy, đi đến phòng anh, trong phòng đã sáng đèn, Ôn Nam Tịch bê bánh đến ghế sô pha, đặt bánh lên bàn, nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ là 11 giờ rồi.”

Phó Diên rót cho cô một cốc nước ấm, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, nhìn cô: “Em đói à? Anh gọi đồ ăn nhé?”

Ôn Nam Tịch nói: “Ăn bánh sinh nhật trước đã.”

Vừa nói, cô vừa tháo lớp vỏ trong suốt ra, khi Phó Diên nhìn thấy chiếc bánh, vẻ mặt hơi cứng đờ lại, anh nhướng mắt nhìn cô: “Ôn Nam Tịch, em mua à?”

Ôn Nam Tịch ngồi ở bên cạnh anh, cười nói: “Anh nghĩ thế nào?”

Phó Diên giơ tay ôm eo cô: “Là em làm.”

Nhìn chiếc bánh giống hệt chiếc bánh anh ăn hồi năm cuối trung học, Phó Diên chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, Ôn Nam Tịch cắm nến, đốt nến, đẩy tới trước mặt anh. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt Phó Diên thật sâu, anh hôn lên trán cô, sau đó buông eo cô ra, chắp hai tay lại, thành kính ước nguyện.

Hôm nay anh đeo chiếc vòng tay bình an mà cô đã tặng anh, rất phù hợp cho dịp này.

Ước nguyện xong.

Phó Diên ngước mắt lên.

Ôn Nam Tịch nhìn anh, chờ anh mở miệng nói chuyện.

Phó Diên nhìn cô một cái, nói: “Cùng một ước nguyện.”

Có thể ở bên em mãi mãi.

Ôn Nam Tịch cười rạng ngời.

Phó Diên nghiêng người thổi tắt nến.

Ôn Nam Tịch thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, Phó Diên.”

Phó Diên cầm dao cắt ra, thấp giọng lười biếng nói: “Ừm, cảm ơn cô công chúa của anh.”

Sau khi cắt xong, anh lấy nĩa múc bánh đặt lên môi cô, Ôn Nam Tịch há miệng, cô tựa vào lưng ghế sofa, Phó Diên đút cho cô từng miếng một, thỉnh thoảng anh cũng ăn một miếng. Anh lười biếng ngả người ra sau, hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, Ôn Nam Tịch cởi áo khoác, Phó Diên cũng cởi áo khoác, để lộ ra áo sơ mi bên trong.

Điện thoại của Phó Diên chợt reo lên.

Rất nhiều tin nhắn được gửi đến, Ôn Nam Tịch nhìn qua, thấy bọn họ đều đang chúc mừng sinh nhật anh, Thư Lệ cũng gửi một phong bì màu đỏ cho Phó Diên, hai tay anh cầm bánh ngọt và nĩa, không cầm được điện thoại. Ôn Nam Tịch cầm lên cho anh xem, Phó Diên lại đút cho cô một miếng bánh ngọt nữa, Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt nói: “Đáng tiếc là đám người Trần Phi không thể tổ chức sinh nhật cho anh.”

Phó Diên ừ một tiếng

Anh dùng đầu ngón tay lau vết kem trên khóe môi cô, “Trở về anh sẽ đãi bọn họ ăn tối sau.”

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.

Phó Diên đặt chiếc bánh trong tay xuống, anh kéo cô vào lòng, đầu ngón tay cởi cúc ở cổ áo ra, Ôn Nam Tịch ngồi lên đùi anh, sau khi Phó Diên cởi xong, anh ngước mắt lên nói: “Anh bất ngờ lắm đấy.”

Trong lòng anh kinh ngạc không thể diễn tả được, Ôn Nam Tịch ôm lấy cổ anh rồi nói: “Em muốn gặp anh.”

Yết hầu của Phó Diên lăn lộn.

Khóe môi anh hơi cong lên, “Anh cũng vậy.”

Anh ôm cổ cô, cúi xuống lấp kín môi cô, trong ánh sáng lờ mờ, dần dần, bả vai áo len của Ôn Nam Tịch bị kéo ra, anh vùi đầu hôn môi cô. Một lúc sau, chiếc áo len rơi xuống đất, bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo cô.

Mắt của Ôn Nam Tịch ngân ngấn nước.

Phó Diên cởi vòng tay bình an và đồng hồ ra, đặt lên bàn, anh bế thốc cô lên, ôm cô đến bệ cửa sổ, nghiêng người hôn cô lần nữa, vai Ôn Nam Tịch co rút, khẽ run lên, cô ngẩng đầu lên.

Đêm khuya.

Gió thổi tung rèm cửa.

Sóng nước xô theo gót chân.

Sáng hôm sau.

Ôn Nam Tịch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Phó Diên ôm cô không chịu nhúc nhích, Ôn Nam Tịch nắm lấy cánh tay anh nhắc nhở: “Điện thoại reo, là của anh.”

Giọng Phó Diên khàn khàn: “Ừ.”

Ôn Nam Tịch vẫn còn hơi mơ màng, cô lại lăn ra ngủ tiếp, Phó Diên xoay người cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, nhìn xem rồi nghe máy, đầu bên kia là giáo sư Lương.

Không biết là ông nghe được tin Ôn Nam Tịch đã đến kinh thành ở đâu ra, liền hỏi: “Bạn gái em đang ở đây à?”

Phó Diên chững lại một lát rồi mới vâng một tiếng.

“Đã đến đây thì hôm nay em hãy dành chút thời gian đến trường để gặp vợ thầy đi.”

Phó Diên nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn trong lòng mình, ang nói: “Vâng.”

Giáo sư Lương đã lấy được thứ mình muốn nên nhanh chóng cúp điện thoại.

Phó Diên buông điện thoại ra, vuốt tóc Ôn Nam Tịch, cô vẫn còn đang ngủ mê man, Phó Diên không muốn rời giường, mấy ngày nay đi công tác, khi tỉnh dậy, bên cạnh anh lúc nào cũng trống rỗng. Anh ôm cô vào lòng, Ôn Nam Tịch mặc một chiếc váy ngủ đã nhăn nhúm, trông cô mềm mại như một con mèo Ba Tư, Phó Diên lướt tay qua làn váy của cô.

Lướt theo.

Đến thắt lưng.

Ôn Nam Tịch hơi rụt người lại.

Phó Diên cúi đầu hôn lên cánh môi cô, mềm mịn như thạch trái cây, anh thấp giọng nói: “Sáng mai anh phải đến Phó Hằng, em ở một mình trong khách sạn hay muốn đi cùng anh?”

Ôn Nam Tịch bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em ở khách sạn, khi nào thì anh xong việc?”

Phó Diên hơi dời môi khỏi môi cô, nói: “Buổi chiều không cần đi, anh sẽ đưa em đến Đại học Bắc Kinh.”

Ôn Nam Tịch chợt tỉnh táo hơn, cô mở choàng mắt ra, vẫn còn có chút buồn ngủ: “Buổi chiều đi ạ?”

“Ừm, giáo sư muốn gặp em.”

Ôn Nam Tịch sửng sốt.

Vài giây sau, cô mở to mắt: “Giáo sư Lương ạ?”

“Phải.”

Phó Diên lại hôn lên trán cô, lòng bàn tay rời khỏi gấu váy của cô, anh nhấc chăn ra khỏi giường, đắp chăn cho cô nói: “Em có thể ngủ thêm một lát nữa, anh rửa mặt rồi đi ra ngoài luôn đây, lát nữa khách sạn sẽ mang đồ ăn lên cho em, lúc mở cửa nhớ nhìn vào lỗ nhìn trộm.”

Ôn Nam Tịch nhìn anh cởi áo đi vào phòng tắm.

Ôn Nam Tịch không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, chỉ là ổ trong chăn vẫn còn hơi ấm, mấy ngày nay anh đi công tác, cô không quen ngủ một mình ở nhà, khi anh ở nhà, cô thường ngủ nướng trên giường. Từ khi anh đi công tác, về cơ bản thì Ôn Nam Tịch luôn dậy đúng giờ, thậm chí có khi còn dậy trước khi đồng hồ báo thức vang lên.

Cô nán lại một lúc.

Phó Diên từ phòng tắm đi ra, anh gỡ chiếc áo sơ mi đang treo trong tủ rồi mặc vào, sau đó mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen, Ôn Nam Tịch ngắm nhìn anh thay đồ. Phó Diên thay đồ xong liền kéo khóa lên, anh quay đầu nhìn qua bên này, nhìn về phía người con gái mềm mại bên này, cánh tay cô trắng nõn, dây váy đã tuột xuống, Phó Diên bước tới, đỡ đầu giường, gõ nhẹ vào chóp mũi cô: “Em không ngủ nữa à?”

Ôn Nam Tịch nói: “Em đang nhìn xem em có thể ngủ tiếp được hay không.”

Phó Diên nhẹ nhàng nhướng mày mỉm cười, anh cúi người hôn lên khóe môi cô, cảm thấy ba phần bất lực. Ôn Nam Tịch ôm lấy cổ anh rồi nói: “Đi rồi về sớm nha.”

“Đương nhiên.”

Nói xong, anh mút lấy môi cô, không đành lòng mà rời khỏi giường.

Phòng của anh là phòng xép, sau khi đi anh thu dọn một chút, chuẩn bị xách túi máy tính ra ngoài. Trước khi đi anh dặn dò cô vài câu, Ôn Nam Tịch vẫn còn nằm trên giường, lười biếng đáp lại lời anh.

Cho đến khi cánh cửa đóng lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Ôn Nam Tịch cảm thấy có chút trống rỗng.

Cô nán lại trên giường một lúc, chủ yếu là vì trên giường còn có mùi của anh, một lúc sau, Ôn Nam Tịch đứng dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài, Phó Diên cất chiếc bánh tối qua còn chưa ăn xong vào trong tủ lạnh nhỏ. Ôn Nam Tịch ngồi ở trên sô pha một lát, ngồi ngây ngốc một chốc, cô mở laptop ra xem tiến độ công việc.

Bận rộn được một lúc thì có tiếng chuông cửa.

Là bữa sáng mà Phó Diên gọi, cô nhìn qua lỗ cửa rồi mới mở cửa, bữa sáng được đẩy vào, người phục vụ rời đi luôn, Ôn Nam Tịch đóng cửa lại, quay lại phòng tắm để tắm rửa.

Thay quần áo xong, Ôn Nam Tịch quay lại làm việc.

Trần Phi gửi cho cô một tin nhắn.

Trần Phi: Hôm nay cô Ôn cũng không tới công ty à? Cô đang làm gì vậy?

Ôn Nam Tịch: Hôm nay tôi sẽ tiếp tục làm việc ở nhà.

Trần Phi: Wow, có chắc là vậy không, sao cô lười vậy.

Ôn Nam Tịch: Cậu thấy tôi lười biếng chỗ nào, đừng nói điêu.

Trần Phi: Chậc chậc, anh Đàm nói có thể cô đã đi Bắc Kinh rồi, cô nói xem, cô đã đi chưa?

Ôn Nam Tịch:…Cậu ấy nói lời này khi nào vậy?

Trần Phi: Sáng nay.

Đàm Vũ Trình có khả năng đọc được suy nghĩ chẳng? Như thể anh ấy có thể nhìn thấu mọi tâm tư.

Ôn Nam Tịch trầm mặc mấy giây, cô hỏi Trần Phi: Cậu có biết giáo sư Lương và vợ giáo sư thích gì không?

Trần Phi:?

Trần Phi: Cô đi Bắc Kinh thật à?

Ôn Nam Tịch: Im đi.

Trần Phi: Chậc chậc chậc, Anh Đàm đúng là lợi hại mà.

Trần Phi: Cô không thể nào lấy lòng giáo sư được đâu, nhưng vợ thầy ấy thì có thể, bà ấy thích hoa nên hãy đặt một bó hoa cẩm chướng cho bà ấy.

Ôn Nam Tịch: Cảm ơn.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Giả Vờ
Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái Lượt xem: 339
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 632
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,399
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 670
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 469
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...