Sau khi cúp điện thoại, Phó Diên đứng ở trong bóng tối mấy giây, sau đó anh giơ tay che trán, ngửa người ra sau, yết hầu lăn hai vòng, khóe môi hơi cong lên.
Sau vài giây, anh đặt điện thoại lại lên bàn, cởi cúc áo, tháo vòng Phật và đồng hồ, cởi quần áo rồi đi tắm.
Hôm nay, anh mới từ Lê Thành về, lái xe mấy tiếng đồng hồ, về đến nhà, người nhà đang đợi anh xuống ăn cơm. Tắm xong, tóc anh ướt sũng, anh lau qua vài lần, sau đó xắn tay áo sơ mi rộng thùng thình rồi đi xuống tầng.
Dì đang nấu ăn trong bếp, mùi thơm ngào ngạt.
Trong phòng khách, Ngu Viện Viện và Nhan Khả đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Thư Lệ, hôm nay Nhan Khả cũng mới về, cô ta luôn tỏ ra tự do tự tại ở nhà họ Phó.
Nhìn thấy Phó Diên đi xuống, Nhan Khả nhìn anh. Phó Diên đi đến trước bàn, rót một ly nước, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay chắc khỏe, lúc ở nhà anh luôn tỏ ra tùy ý, khi cầm cốc lên uống, trên cổ tay lộ ra một hình xăm.
Nhan Khả như bị sét đánh ngang mặt.
Đó là gì vậy? Cô ta đứng dậy đi về phía Phó Diên.
Phó Diên dựa vào bàn trả lời tin nhắn, tay kia cầm một chiếc cốc, Nhan Khả có thể nhìn rõ hình xăm trên cổ tay anh.
Onnamtich
Ôn Nam Tịch
Nhan Khả hãi hùng khiếp vía, cơ thể khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt. Phó Diên ngước mắt nhìn cô ta, dừng lại một chút, hỏi: “Làm gì vậy?”
Vài giây sau. Anh nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy hình xăm trên cổ tay mình, sau đó nhìn người đang ngồi trong phòng khách, anh mở ngăn kéo, lấy ra một miếng urgo, xé miếng dán ra, che hình xăm lại. Anh quên đeo chiếc đồng hồ và một chiếc vòng Phật, thứ để không ai phải thắc mắc điều gì.
Nhan khả thấp giọng, kìm nén nói: “Tại sao, Phó Diên. Tại sao?”
Bị người khác phát hiện, Phó Diên tỏ vẻ chẳng sao, anh buông cổ tay xuống, Thư Lệ lớn tiếng gọi, anh xoay người giúp bà bưng đồ ăn ra. Nhan Khả đứng đó, cảm giác như rơi xuống địa ngục, cô ta từng nghĩ năm nay sẽ tìm cơ hội tỏ tình với anh, kế hoạch trước đây của cô là theo đuổi anh sau khi tốt nghiệp đại học.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học và sau sự việc của Ôn Nam Tịch xảy ra, Phó Diên càng trở nên lạnh nhạt, là kiểu người hiếm khi gặp ai trong một học kỳ.
Không một ai ngoại trừ Đàm Vũ Trình biết anh bận rộn làm gì, điều duy nhất cô ta biết là anh tham gia một dự án ở học viện, nhưng dựa vào năng lực của mình, cô ta không thể tham gia dự án đó.
Cô ta đã chờ đợi, chờ cơ hội.
Nếu Ôn Nam Tịch chơi đùa Phó Diên như vậy, cô sẽ dần dần bị Phó Diên ghét bỏ và lãng quên, ngay cả khi Đàm Vũ Trình mở miệng, anh ấy vẫn gọi Ôn Nam Tịch là: người phụ nữ họ Ôn.
Cô ta biết rõ điều đó.
Không phải Phó Diên không hận, anh là một người có tính, một người kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng vượt qua trở ngại đó. Vì vậy trong những năm đại học, không có cô gái nào xuất hiện bên cạnh Phó Diên, cô ta biết anh rất lười dành thời gian cho bất kỳ cô gái nào.
Lúc này cô ta bỗng cảm thấy rất biết ơn sự vô liêm sỉ của Ôn Nam Tịch, khiến Phó Diên không còn hứng thú với chuyện tình cảm trong suốt bốn năm đại học.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta muốn tìm cơ hội tỏ tình nhưng không nói được nên nhờ mẹ đến hỏi thăm Thư Lệ, Thư Lệ lắc đầu đáp lại, điều đó có nghĩa là đến bây giờ Phó Diên vẫn chưa có ý đó, cho nên cô ta chỉ có thể kìm nén mọi suy nghĩ của mình một lần nữa.
Cô đang nghĩ đến việc tìm thêm một cơ hội khác thì đột nhiên Ôn Nam Tịch lại xuất hiện, cô ta cho rằng Ôn Nam Tịch xuất hiện sẽ phá vỡ mọi quỹ đạo, cô ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng Trần Phi một hai nhất quyết muốn Ôn Nam Tịch.
Cô ta luôn thủ sẵn tư thế chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Phó Diên vẫn tỏ ra lạnh nhạt với Ôn Nam Tịch, không có biểu hiện gì đặc biệt, lúc đó Nhan Khả mới thở phào nhẹ nhõm.
Để rồi mãi cho đến hôm đó, mẹ cô ta dặn cô ta phải chú ý một chút.
Lúc này cô ta mới ý thức được mình phải hành động nhanh chóng, dùng lời lẽ đâm chọc Ôn Nam Tịch, cố ý nhắc đến sự hèn hạ của cô, nhưng lần này cô ta nghe nói bố mẹ Ôn Nam Tịch sắp ly hôn, cô ta rất đắc ý, ly hôn thật tốt, một gia đình tan vỡ, Ôn Nam Tịch không thể dương dương tự đắc như trước. Mà trong năm nay, cô ta cũng dự định sẽ tỏ tình với Phó Diên.
Nhưng để rồi thứ cô ta nhận lại chính là sự tuyệt vọng.
Nhưng… tại sao anh lại xăm tên Ôn Nam Tịch trên cổ tay?
Tại sao.
“Khả Khả?” Ngu Viện Viện ôm bả vai cô ta, gọi lớn.
Nhan Khả đột nhiên hoàn hồn, cô ta nhìn về phía mẹ rồi nắm lấy cánh tay của bà ta: “Mẹ, Phó Diên… Trên cổ tay cậu ấy có một hình xăm, con không biết cậu ấy xăm nó từ khi nào. Cái hình xăm kia của cậu ấy, chính là bính âm, là… tên Ôn Nam Tịch.”
Ngu Viện Viện sửng sốt.
“Con nói gì cơ>”
Bà ta nhìn về phía Phó Diên và Thư Lệ, Phó Diên đang đặt bát đĩa lên bàn, trên cổ tay có miếng băng cầm máu, không nhìn thấy hình xăm, Ngu Viện Viện dừng lại, ôm chặt vai con gái: “Không sao, mẹ sẽ nghĩ biện pháp, không phải con nói hai đứa nào chưa tiếp xúc nhiều sao?”
Nhan Khả vẫn còn run lẩy bẩy.
Cô ta không trả lời.
Cô ta không sợ Ôn Nam Tịch lại có ý đồ, nhưng cô ta sợ Phó Diên vẫn chưa quên.
Ngu Viện Viện nói: “Con đừng hoảng sợ.”
Lúc này Nhan Khả chỉ có thể gật đầu, cô ta chỉ có thể nghe lời mẹ.
–
–
“Nam Tịch.” Ôn Du thu quần áo ở ban công xong, đi vào phòng khách, nhìn thấy rất nhiều quà tặng chất thành đống trên thảm dưới chân con gái mình, Ôn Nam Tịch ngồi ở giữa, bần thần. Bà cầm quần áo ngồi lên sofa gọi cô.
Ôn Nam Tịch cầm điện thoại di động.
Trong đầu cô chỉ còn chữ “được” thản nhiên của Phó Diên, cô đã nghĩ tới chuyện này rồi, cho dù anh có ý định quay lại báo thù cũng không sao, cô nhất quyết phải thử một lần.
Cô nghe thấy Ôn Du gọi mình thì ngước mắt lên.
Ôn Du nhẹ giọng hỏi: “Quà của ai tặng vậy con? Nhiều như vậy.”
Ôn Nam Tịch nghịch nghịch máy quay phim nói: “Một người rất tốt.”
Ôn Du dừng một chút, do dự nói: “Là con trai à?”
Ôn Nam Hi gật đầu, không biết vì sao, khóe mắt cô đột nhiên ươn ướt, cô lại gật đầu. Ôn Du trầm mặc mấy giây, nhìn biểu cảm của con gái, nói: “Nam Tịch nên trân trọng người tốt như vậy.”
“Con không được để bố con ảnh hưởng, trên đời này sẽ có những người rất tận tâm.” Bản thân Ôn Du cũng khá sợ hãi, cho nên những năm này bà chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm lại, ở quán ăn vặt này, cuộc sống của bà vẫn coi như là đủ ăn đủ mặc. Biết chuyện bà và chồng đã ly thân, nhiều người đã dành cho bà những ánh nhìn ám chỉ.
Nhưng lòng bà lại tĩnh như nước, bà tránh né mọi người như né rắn bò cạp.
Bà chưa bao giờ được yêu nên bà cảm thấy sẽ không bao giờ có ai yêu bà. Đây chính là suy nghĩ của Ôn Du, đôi khi mặc cảm tự ti không liên quan gì đến ngoại hình và tính cách mà là do kinh nghiệm mà ra. Nhưng đó chỉ là bà thôi, Ôn Nam Tịch còn trẻ, không nên cảm thấy mình như một cái giếng khô cạn, cô có thể thử mở lòng mình ra một chút.
Bà cảm thấy Nam Tịch xứng đáng được yêu thương.
Ôn Nam Tịch nhìn Ôn Du, nhưng cô không biết phải kể câu chuyện của mình như thế nào, một người tốt bụng và có lẽ một người ngây thơ như Ôn Du sẽ cảm thấy sợ hãi sau khi nghe điều này.
Ôn Nam Tịch nói: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
Kể cả khi cô không biết phải làm gì.
Ôn Du mỉm cười gật đầu, nhìn máy quay phim nói: “Con có muốn bật chút nhạc không?”
Ôn Nam Tịch bấm máy.
Nói: “Không có đĩa nhạc ạ.”
Lúc này Ôn Du mới phản ứng lại, bà mỉm cười nói: “Đúng nhỉ, đây là máy quay phim cổ điển.”
Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, sau đó cô đứng dậy đi vào nhà, mở ngăn kéo, lấy cuốn album của JAY ra, bước ra ngoài, nhét vào rồi chỉnh lại.
Một lúc sau, giọng hát của JAY vang lên.
Ca khúc “Lùi bước”
“Bầu trời xám xịt như thể anh đã khóc từ khi rời xa em…”
Vừa cất tiếng hát, Ôn Du chợt sửng sốt, sau đó bà mỉm cười đặt quần áo lên sô pha, bắt đầu gấp lại: “Nghe hay đấy.”
Ôn Nam Tich vâng một tiếng.
Cô chỉ mua mỗi album này.
Bài hát “Ngày Nắng” nằm trong album “Diệp Huệ Mỹ”, lúc đầu cô không mua được nên toàn phải nghe trên mạng.
Ngày hôm sau, Ôn Nam Tịch gọi điện cho luật sư Lâm để thỏa thuận ly hôn, bà ấy bảo cô hãy nộp đơn xin giấy ly hôn càng sớm càng tốt để sau khi hoàn thành có thể yên tâm.
Ôn Nam Tịch đồng ý.
Thời tiết ở Nam An rất lạnh, Tết Nguyên Đán đang đến gần, có một số khách hàng cũ đến quán ăn vặt và được biết rằng cuối cùng Ôn Du cũng đã ly hôn, tuy không biết tại sao họ lại ly hôn nhưng ai cũng lo lắng về một chủ đề khác, “Bây giờ công ty của ông ấy lớn như vậy, sau khi ly hôn hai người sẽ được chia bao nhiêu tài sản?”
Ôn Du và Ôn Nam Tịch nhìn nhau, Ôn Nam Tịch đang bận làm việc, Ôn Du dừng lại và nói với khách hàng: “Tôi không cần bất kỳ thứ tài sản nào. Chúng tôi đã ở riêng được sáu năm và mối quan hệ của chúng tôi đã phai nhạt từ lâu, trong sáu năm này, công ty của ông ta có phát triển cũng không liên quan gì đến tôi.”
“Bà có ngốc không? Bà cũng nên lấy một chút đi chứ.” Nghe vậy, khách hàng lập tức nôn nóng nói.
Ôn Du lắc đầu, bà không muốn.
Bà đã chỉ vì cái gật đầu chấp thuận của ông ta mà hao tốn bao sức lực.
Ôn Nam Tịch nói với khách hàng: “Dì à, dì không cần lo lắng, sau này mẹ cháu sẽ có tất cả, cháu có thể cho bà ấy.”
Vị khách hàng kia nghe vậy thì quay sang nhìn Ôn Nam Tịch, bà ta lập tức khen ngợi Ôn Nam Tịch: “Vẫn là Nam Tịch xuất sắc. Năm đó cháu đã thi đậu với điểm cao như vậy và bắt đầu kiếm tiền từ khi học đại học, ấy thế mà con gái dì thì ngày nào cũng như ngày nào, cứ nằm chây ỳ ở nhà, mỗi tháng lại ngửa mồm ra đòi một đống tiền sinh hoạt, đầu tháng đòi, giữa tháng đã tiêu hết rồi.”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Con gái của ngươi thật hạnh phúc.”
“Làm gì có?” Vị khách hàng nói nhưng trên môi lại nở nụ cười, chứng tỏ bà là người khá thoải mái về tài chính và rất yêu thương con gái mình.
Ôn Du cảm thấy thật chua chát.
Trong suốt bốn năm đại học, cô không hề làm như thế.
Nhưng hiện tại quán ăn vặt đã đi đúng hướng, Ôn Nam Tịch không cần tiền của bà, nhưng bà có thể tiết kiệm rất nhiều tiền để chuẩn bị cho tương lai của Ôn Nam Tịch.
Vào ngày hai mươi bốn năm mới.
Ôn Du và Ôn Hữu Đào đi lãnh giấy ly hôn, ở Cục Dân Chính, ba người không ai nói rằng, chỉ làm theo quy củ, Ôn Hữu Đào với vẻ mặt lạnh lùng cầm bút, mãi mà không ký tên.
Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu là do Ôn Du khởi xướng, thật ra là Ôn Du chủ động nấu đồ ăn cho Ôn Hữu Đào, bắt chuyện với ông, khi đó bà không biết quan hệ giữa Ôn Hữu Đào và Ngu Viện Viện. Tin tức lan truyền khắp xóm nhưng bà chỉ làm việc chăm chỉ dựa trên cảm xúc của mình.
Sự nỗ lực sẽ luôn mang lại kết quả.
Ôn Hữu Đào bị cảm động, hai người bắt đầu hẹn hò, ông đối xử rất tốt với bà, sẽ vượt qua những lễ hội đáng lẽ phải tổ chức, không thể nói là đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng ông sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì. Trước mặt một người yêu ông ta đầu tiên, tính tình của ông ta rất tốt. Ôn Du nghĩ như vậy là đủ rồi, nhưng sau khi kết hôn, bà mới phát hiện trong lòng ông đã có người thương.
Nhưng bà không còn lối thoát, lại tình cờ mang thai, bà nghĩ một khi có con thì sẽ khiến gia đình ổn định hơn.
Đáng tiếc.
Không ai nghĩ rằng đứa trẻ sẽ chỉ làm cho nỗi thất vọng càng trở nên tồi tệ hơn.
Đặc biệt là khi người trong lòng ông ta cũng sinh ra một cô con gái, trong cùng một bệnh viện, trong phòng sinh cùng tầng, lần đầu tiên bà được gặp Ngu Viện VIện, một người xinh đẹp trong sáng.
Sau khi sinh con, bà ta vẫn hồng hào, xinh đẹp rạng ngời.
Bà nghe nói Ngu Uyển Uyển từ chối cho chồng vào phòng sinh chỉ để tránh cho ông ta thấy khuôn mặt tái nhợt của bà ta.
Nhưng khi đối mặt với người khác, lúc nào bà ta cũng xinh đẹp.
Lúc này Ôn Du mới nhận ra người phụ nữ này lợi hại đến mức nào.
Khi đó, bà không biết rằng đứa con gái mà người phụ nữ này sinh ra đã ảnh hưởng đến cả tuổi thanh xuân của con gái bà.
Nghĩ tới đây, Ôn Du ký nhanh hơn.
Bà đứng thẳng người, Ôn Nam Tịch nắm lấy tay bà, Ôn Hữu Đào nhìn đồng hồ trước mặt, ông ta nắm chặt cây bút một hồi lấy, ấn tờ giấy rồi ký tên xuống.
Ông ta ném cây bút đi.
Mẫu đơn đã được nhân viên lấy đi.
Ông ta nhìn Ôn Du, “Tôi sẽ cho người chuyển quyền sở hữu căn nhà ở Nam An sang tên bà.”
Ôn Du dừng một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không cần, cảm ơn.”
Ôn Hữu Đào không đáp lại, cũng không có ép buộc bà.
Ông ta ở trung tâm thành phó Nam An, lúc đầu có người mua nhà cho ông ta vì ông ta không có tiền trả tiền mua nhà, trong sáu năm qua, phần lớn thời gian ông ta đã ở đó, không biết vì lý do gì, ông ta rất ít khi trở lại ngôi nhà ở Nam An.
Một lúc sau, có một tờ giấy ly hôn màu đỏ, mỗi người một tờ. Ôn Nam Tịch và Ôn Du đi ra khỏi Cục Dân Chính, Ôn Hữu Đào ôm áo khoác cầm giấy chứng nhận, bước xuống bậc thang, lên xe rồi rời đi.
Ôn Du nhìn bóng lưng của ông ta.
Mắt bà vẫn đỏ hoe.
Ôn Nam Tịch nhìn mẹ, nắm chặt cánh tay bà, khóe mắt tình cờ nhìn thấy Phó Diên đang mặc áo khoác đen đứng cạnh xe bên cạnh một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng. Khuôn mặt của người phụ nữ giống với khuôn mặt của anh đến mấy phần, anh đứng với tư thế lười biếng, hai tay đút túi quần, gật đầu.
Người phụ nữ đó dường như đang nói điều gì đó với anh.
Một lúc sau, một người đàn ông mặc áo khoác đen, đeo kính bước ra, dáng người cao ráo, đường nét có chút giống Phó Diên.
Ôn Nam Tịch đã nhìn thấy người này trong các bức ảnh.
Đó là bố mẹ anh, ba người đang trò chuyện, khung cảnh rất ấm áp.
Khi Phó Diên ngước mắt nhìn về hướng này, Ôn Nam Tịch vô thức ôm chặt Ôn Du đi về phía bậc thang bên kia, chỉ bỏ lại bóng lưng, nước mắt Ôn Du rơi xuống mu bàn tay cô, bà thấp giọng nói: “Nam Tịch, con sẽ không còn bố nữa.”
“Con không có từ lâu rồi,” cô trả lời.
Ôn Du nghẹn ngào nói: “Không sao đâu, chúng ta vẫn còn có nhau.”
“Vâng.” Ôn Nam Tịch thấp giọng đáp, hai mẹ con lên xe, Ôn Du cất giấy ly hôn, xe phóng đi.
Chiếc xe màu đen bên đường cũng lái đi, Phó Diên cầm vô lăng, dừng lại nhìn về phía cửa Cục Dân chính, nhưng không còn thấy ai cả.
–
–
Quay trở lại quán ăn vặt.
Ôn Nam Tịch giúp múc nước đường đưa cho khách mới tới, sau đó cô ngồi vào bàn bấm laptop, vài giây sau cô lấy điện thoại ra, tìm thấy ảnh đại diện màu đen của anh.
Ôn Nam Tịch: Anh rảnh không? Chúng ta hãy gặp nhau vào tối ngày 29 nhé? Tại ngõ Nam An.
Năm phút sau.
Phó Diên trả lời.
Diên: Được.
Ôn Nam Tịch hít một hơi, đặt điện thoại di động xuống, trong cửa hàng có nhiều người hơn, cô đứng dậy giúp đỡ, Tiểu Lê đang ôn tập, Ôn Nam Tịch dạy cho cô bé những gì gần đây cô bé không hiểu.
Ôn Nam Tịch nhận thấy kỹ năng cơ bản của cô khá tốt, nhưng lại dễ bị phân tâm, có vẻ thích ca hát và nhảy múa hơn, thường xuyên thấy cô bé xem một số video nhảy, vũ đạo của nhóm nhạc nữ và những thứ tương tự.
Đáng tiếc, Tiểu Lê có vẻ miễn cưỡng khi nói với bố mẹ rằng cô muốn theo học một trường nghệ thuật.
Chiều 29 tết.
Ôn Nam Tịch đi tắm trước, sau đó trang điểm nhẹ, mặc áo len sáng màu và váy ôm vừa vặn, sau đó quàng khăn quàng cổ, gần đây Nam An càng lạnh hơn, trong thời gian này ban ngày không có nắng, thậm chí ban đêm còn có rất nhiều sương mù. Chuẩn bị xong, cô đi xuống tầng, Tiểu Lê đang tổng kết tiền lương, cô bé ngẩng đầu lên, mắt cô bé sáng lên.
Ôn Nam Tịch mím môi cười, nói với Ôn Du và Tiểu Lê: “Con đi ra ngoài một chuyến.”
Tiểu Lê quay đầu lại nói với Ôn Du: “Chắc là đi gặp đàn ông đấy ạ.”
Ôn Du mỉm cười ngước mắt nhìn Ôn Nam Tịch, trong mắt bà mang theo ý cười và sự khích lệ.
Ôn Nam Tịch mím môi, cảm thấy hơi xấu hổ, cô đưa tay lên vỗ vỗ trán của Tiểu Lê.
Sau đó cô đi ra ngoài, không có ý định lái xe nên chỉ đi bộ đến đó, vừa tiện lại không quá xa.
Vừa bước vào ngõ Nam An, cô có cảm giác như mình quay trở lại thời học sinh, đi đến cuối ngõ, cô nhìn thấy Phó Diên đang mặc áo khoác đen, hai tay đút túi quần, mái tóc gãy che kín trán, khuôn mặt thanh tú, anh đàn bấm điện thoại di động, thờ ơ chờ đợi ở đó.
Ôn Nam Tịch tiến lên mấy bước.
Phó Diên cất điện thoại, ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong ngõ có ánh sáng màu cam nhàn nhạt, ánh đèn sợi đốt từ cửa hàng tiện lợi chiếu vào anh, cũng chiếu xuống chân cô, hai người nhìn nhau vài giây.
Hình ảnh như được kéo từ hiện tại về quá khứ, đôi nam nữ sinh mặc đồng phục nhìn nhau, khung cảnh xung quanh mờ đi, sau đó, hình ảnh lại quay về hiện tại.
Ôn Nam Tịch hoàn hồn, mỉm cười bước lên bậc thang, đứng bên cạnh anh: “Đã lâu không gặp.”
Phó Diên quay đầu lại nhìn cô: “Bao lâu?”
Ôn Nam Tịch nhướng mày, cô nhìn anh một lúc rồi hỏi: “Anh muốn ăn gì? Em đãi anh.”
“Sao cũng được.” Nói xong, Ôn Nam Tịch quay mặt đi, đẩy cánh cửa trong suốt sau lưng ra, đi đến quầy mua hai đĩa oden.
Phó Diên nghiêng đầu nhìn, thấy cô đang đứng trước quầy tính tiền, tóc buộc đuôi ngựa thấp, cằm tựa vào khăn quàng cổ, lông mi hơi lóe lên ở một bên khuôn mặt, đan xen với khoảnh khắc vừa qua, đó chính là vẻ ngoài của tình yêu đời anh.
Sau khi mua xong, cô bưng hai phần ăn ra và đưa một phần cho Phó Diên.
Phó Diên đưa tay ra nhận lấy, giữ nó trong lòng bàn tay.
Hơi nước từ món oden bốc khói tỏa ra, Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh, cầm một xiên chả cá lên ăn. Phó Diên cũng ngẫu nhiên cầm lên một cây xiên bắt đầu ăn, hai người nhẹ nhàng cọ qua cọ lại cánh tay của đối phương, Phó Diên còn một cây xiên nhưng anh không ăn, Ôn Nam Tịch nhìn qua, Phó Diên nhìn thấy liền đưa cho cô.
Còn lại hai xiên.
Ôn Nam Tịch nhận lấy, cắn một miếng, cắn một miếng liền là thịt viên, ăn đến nỗi má phồng lên.
Phó Diên cụp mắt xuống nhìn cô ăn.
Ăn xong, Phó Diên cầm hai chiếc hộp đi đến thùng rác vứt đi, Ôn Nam Tịch lau khóe môi, xỏ ngón tay vào ống tay áo, nhìn anh nói: “Chúng ta đi dạo nhé?”
Phó Diên đi trở lại, đút hai tay vào túi quần, ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch bước xuống bậc thang, sóng vai cùng anh đi vào con hẻm sâu, ánh đèn trong ngõ chiếu dài bóng dáng của họ.
Ôn Nam Tịch đi tới, đi tới trước mặt anh, cô nhìn anh, muốn nói cái gì, cô muốn nói thật ra cô vừa nhìn thấy quà.
Bố cô nhận được những món quà này và không nói một lời nào với cô, vì vậy cô đã bỏ lỡ chúng suốt sáu năm trời.
Nhưng cô sợ sau khi nói với anh, anh sẽ nghĩ rằng cô lại đến với anh vì món quà.
Cô nên nói gì về sáu năm sáu năm trước đây?
Ôn Nam Tịch chậm rãi đi về phía sau, đôi mắt lúc cười lúc lại u sầu, Phó Diên lặng lẽ nhìn cô, trong ngõ chỉ có hai người.
Đến nỗi anh có thể nghe rõ tiếng bước chân của cô.
Phó Diên nhìn cô một hồi, nói: “Ôn Nam Tịch, lại đây.”
Ôn Nam Tịch dừng lại một chút.
Phó Diên cũng dừng lại, hai người cách nhau mấy bước, Ôn Nam Tịch dừng lại, đi về phía anh, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Khi đến trước mặt anh, Phó Diên đưa tay ra, anh ôm lấy cô, kéo cô vào vòng tay của anh.
Ôn Nam Tịch sửng sốt, ngửi được hương thơm sảng khoái thoang thoảng trên người anh.
Cô chỉ im lặng trong giây lát rồi giơ tay lên quàng tay qua cổ anh.
Phó Diên ôm chặt eo cô, như muốn bóp nát xương cốt cô, cúi đầu thấp giọng nói: “Ôn Nam Tịch.”
“Em theo đuổi người cho cẩn thận.”
Ôn Nam Tịch dừng lại mấy giây, gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗