“Không phải.”
“Mình không có.” Ôn Nam Tịch lùi về phía sau theo phản xạ, muốn rút tay lại, nhưng vẫn bị anh giữ lấy, cô không thể lùi thêm nửa bước nữa.
Cô nhìn vào mắt anh.
Cảm xúc lạnh băng, mang theo vài phần thăm dò.
Ôn Nam Tịch kiên định nhìn anh mấy giây, nói: “Thực xin lỗi, Phó Diên.”
Ngoài ba chữ này, cô dường như không tìm được lời nào để nói, Phó Diên nheo mắt lại, giữ chặt cổ tay cô, giọng nói trầm thấp vẫn lạnh lùng: “Cậu nói đi.”
Anh đang nói đến mùa hè năm cuối trung học.
Ôn Nam Tịch gật đầu, “Ngoại trừ cái này, mình không biết nên nói cái gì.”
“Nhưng mà Phó Diên à, mình không có đùa giỡn cậu, chúng ta lại gặp nhau là trùng hợp, mình không có tính toán gì cả, chỉ là thuận theo trái tim mà thôi.”
Phó Diên nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Trong lòng cậu có ý gì?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt, nhớ tới cảnh cô kiễng gót ôm anh ở bến xe buýt năm nào, cô nghiêm túc nói: “Đối xử với cậu thật tốt.”
“Tôi nợ cậu cái gì à?” Quai hàm của Phó Diên căng chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Ôn Nam Tịch mím môi, hồi lâu sau mới nói: “Nếu mình nói mình đã rung động với cậu, cậu có tin không?”
Phó Diên siết chặt cổ tay cô.
Phải rất lâu sau anh mới nói: “Cậu nói xem tôi có nên tin không?”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, như muốn nhìn vào phần sâu thẳm nhất của cô, để xem liệu cô có đang nói dối lần nữa hay không. Trong lòng Ôn Nam Tịch thắt lại, dường như đã đoán trước được, cô mở miệng, dịu dàng nói: “Không sao đâu, mình có thể thử lại.”
Phù Yên đột nhiên kéo cô lại gần.
Ôn Nam Tịch nhìn thấy giọt nước nhỏ xuống sống mũi của anh, cô vội vàng cử động cổ tay nói: “Phó Diên, lau tóc đi.”
Lúc này, điện thoại di động của anh cũng vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng làm việc và bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Phó Diên buông cổ tay cô ra, lấy điện thoại ra, nhấc máy, người gọi là Thư Lệ. Giọng nói nhẹ nhàng của bà cất lên: “Mẹ với bố vừa về nhà rồi, con đi đâu rồi? Khi nào mới về?”
Ôn Nam Tịch đặt chiếc khăn vào tay anh.
Phó Diên nhận lấy, tùy ý lau tóc, rời mắt khỏi mặt cô, đi đến bên cửa sổ, trả lời: “Con không về nhanh được đâu, bố mẹ đi ngủ trước đi, trong bếp có sữa, mẹ có thể hâm nóng lên mà uống.”
Ôn Nam Tịch đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của anh.
Vài giây sau, cô quay người đi về chỗ làm việc, trên đó vẫn hiển thị nhật ký làm việc, sau khi kéo ghế ngồi xuống, cô đặt tay lên bàn phím tiếp tục làm việc.
Tiếng bàn phím vang lên, Phó Diên nhìn về phía cửa sổ, trong phòng bật máy sưởi, nhưng nhiệt độ bên ngoài lại rất thấp.
Cửa sổ bị sương mù che phủ, bóng dáng cô hiện rõ trong làn sương.
Anh đứng đó, vừa nhìn vừa nghe điện thoại.
Thư Lệ đi vào phòng bếp, tìm sữa rồi đun nóng, bỗng bà chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Phó Diên, mẹ nghe Viện Viện nói Khả Khả muốn làm một hạng mục riêng, nhưng con không đồng ý, vì sao vậy?”
Phó Diên đặt khăn tắm lên lưng ghế nói: “Cậu ấy không có đủ năng lực.”
“Nhưng con còn chưa cho con bé làm thử, sao con biết con bé không đủ năng lực?”
“Mẹ, nếu mẹ không làm việc này thì làm sao mẹ biết cậu ấy có năng lực?”
Thư Lệ nghe vậy, bà thở dài, anh dùng chính lời nói của bà để chặn ngang họng bà, anh từ nhỏ đã luôn làm như vậy, chỉ cần không muốn, anh có thể chặn ngang bà, cho đến khi bà không thể biện hộ nổi nữa. Thư Lệ ngừng kiểm tra sức chịu đụng của anh nữa, bà bưng sữa nóng bước ra ngoài và nói: “Được rồi, mẹ sẽ không nói gì nữa và mẹ sẽ không nói thay Khả Khả nữa.”
“Hai đứa đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, côn là người biết rõ tính tình của con bé ấy nhất. Hãy tìm đường lui cho con bé, miễn là đừng để Viện Viện lo lắng. Mẹ nghe nói con bé có quan hệ không tốt với người trong công ty, con nên để mắt tới con bé.”
“Lý Khiêm Vũ rất nhượng bộ cô ấy.”
Thư Lệ: “…Được.”
“Vậy bố mẹ đi ngủ trước đây, con đừng về muộn quá.”
“Vâng.”
–
–
Người gọi chắc hẳn là mẹ của anh.
Ôn Nam Tịch đang lật qua thông tin, xem yêu cầu và hình ảnh sản phẩm trên máy tính, đúng lúc này, ghế của Trần Phi được kéo ra, cô quay lại thì thấy Phó Dên đã ngồi xuống, anh di chuyển tới chỗ Trần Phi, laptop của anh ấy đang trong trạng thái tắt máy, anh đưa tay ra nói với Ôn Nam Tịch: “Mang công việc của cậu ấy tới đây.”
Ôn Nam Tịch nhìn mái tóc hơi ẩm của anh, lấy một tờ thông tin trên bàn đưa cho anh.
Phó Diên nhận lấy, nhìn cô nói: “Làm xong cho sớm chút để còn về nhà nghỉ ngơi.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, cô ngồi thẳng người nhìn màn hình.
Đôi tay thon dài của Phó Diên cũng chạm vào bàn phím, mở tư liệu ra, nhanh chóng nắm bắt được tiến độ của Trần Phi, trong đó có mô tả chi tiết nhu cầu của hộ sĩ trực ban.
Ôn Nam Tịch đang làm thuyết minh về phòng bệnh.
Văn phòng rất yên tĩnh, mưa bên ngoài vẫn rơi, cửa sổ đầy sương mù, thời gian lặng yên trôi qua. Đêm dài, mười một giờ rưỡi, Phó Diên tắt bóng đèn duy nhất còn sót lại trong hành lang văn phòng, Ôn Nam Tịch quàng khăn quàng cổ, cầm túi đựng máy tính và túi nhỏ đứng ở cửa chờ anh. Cánh cửa văn phòng từ từ đóng lại.
Anh quét nó bằng điện thoại di động và cửa tự khóa.
Anh quay lại nhìn cô.
Ôn Nam Tịch giơ tay tùm chặt khăn quàng cổ lại, hỏi: “Cậu không lạnh à?”
Cằm cô tựa trên khăn quàng cổ, mang theo vài phần dấu vết của ngày xưa, Phó Diên nhìn cô vài giây, đút hai tay vào túi quần, đi đến thang máy, nói: “Không lạnh.”
Ôn Nam Tịch đi theo anh, vừa lúc cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi vào, thang máy đi xuống, công việc bận rộn sau đó trở nên yên tĩnh, có thứ gì đó lại nổi lên. Ôn Nam Tịch không muốn từ bỏ và muốn thử lại, nhưng rốt cuộc, giữa hai chúng ta có quá nhiều điều.
Họ đã xa cách nhau, cách sáu năm.
Ôn Nam Tịch lại sờ khăn quàng cổ, cảm giác được mạch đập trên cổ mình, đầu ngón tay dừng lại, nhớ tới đầu ngón tay lạnh lẽo của anh trong lần đầu hai người gặp lại, lúc đó trong mắt anh có chút hận ý phải không?
Ôn Nam Tịch thở dài một tiếng.
Phó Diên quay đầu nhìn cô, nhắc nhở: “Tới rồi.”
Ôn Nam Tịch ngước mắt lên mới phát hiện mình đã tới tầng một, khó trách trời lạnh như vậy, cô nhìn vào mắt anh trong mấy giây, Phó Diên đi ra khỏi thang máy trước, Ôn Nam Tịch theo sát, tay anh đút vào trong túi quần, để lộ đồng hồ và chuỗi hạt Phật giáo. Hạt Phật giáo là đá thạch đen, là loại hạt ngọc bích tương đối hiếm.
Đi đến cửa.
Ngoài trời vẫn đang đổ mưa.
Lần này Phó Diên đã chuẩn bị sẵn, anh lấy hai chiếc ô dự phòng từ quầy lễ tân của tòa nhà, mở ra đưa cho cô một chiếc, Ôn Nam Tịch cầm lấy, anh cũng mở chiếc ô màu xanh đậm còn lại, hai người sánh vai bước vào màn mưa, hai người đi đến xe của Ôn Nam Tịch trước, cô mở cửa, đặt đồ đạc vào ghế phụ, sau đó ngước mắt nhìn Phó Diên.
Phó Diên cầm một chiếc ô bằng một tay và nhìn cô dưới mưa.
Ôn Nam Tịch nắm chặt cán ô, sự xúc động trong lòng dâng lên nhưng cô vẫn đè xuống, dù sao cô cũng không có dũng khí như năm cuối trung học, nếu bị anh đẩy ra dưới mưa, Ôn Nam Tịch thở dài, cô giơ tay lên, vẫy tay với anh, sau đó gập ô lại ngồi vào ghế lái.
Chiếc ô đang nhỏ giọt, cô đặt chiếc ô ở ghế sau rồi quay người lại, Phó Diên đã cầm ô đi về phía chiếc ô tô màu đen của mình, anh lấy chìa khóa xe ra, bíp hai lần rồi mở cửa.
Ôn Nam Tịch khởi động xe lái ra ngoài.
Lái xe ngang qua chiếc xe màu đen, cô nhìn anh vài giây trước khi quay đi và tập trung lái xe.
Một lúc sau, chiếc ô tô màu đen đuổi theo xe cô và cùng nhau lao ra đường nhưng đi theo hướng khác.
Về đến nhà, Ôn Nam Tịch bật máy sưởi, trời lạnh quá, cô cởi khăn quàng cổ ra nhìn thời gian, đã quá nửa đêm rồi, cô lấy điện thoại ra, bấm vào ảnh đại diện màu đen của anh rồi soạn tin nhắn.
Ôn Nam Tịch: Phó Diên
Ôn Nam Tịch: Chúc mừng sinh nhật, chúc cậu có thể đứng trên bục cao, gặt hái được những vì sao, đồi đời bình an.
Diên: Có thể gặt hái được những vì sao à?
Ôn Nam Tịch trầm mặc mấy giây, cô nhìn thấy cái này trên mạng, cảm thấy nó thích hợp với anh.
Ôn Nam Tịch: Đương nhiên.
Diên: Tôi xin đón nhận lời chúc của cậu.
Ôn Nam Tịch ngồi trên sô pha nhìn khung trò chuyện, lúc này nhóm trò chuyện sáng lên, tin nhắn bay ra như những bông tuyết, ngày mai Trần Phi mới có thể xuất viện, anh và những người khác trong nhóm cũng gửi lời chúc mừng sinh nhật cho Phó Diên, những tin nhắn chúc mừng phủ kín toàn bộ giao diện chat.
Có người còn đang bàn tán về việc ngày mai liệu ông chủ có chiêu đãi không.
Trần Phi trả lời: Anh Diên rất hào phóng, tôi đảm bảo anh ấy sẽ chiêu đãi.
Chúc Ngôn cười hì hì: Còn mời hẳn một bữa tối thịnh soạn nữa.
Một lúc sau.
Phó Diên mới trả lời: Đãi.
Một câu nói khiến mọi người sôi trào hẳn lên, Ôn Nam Tịch cảm thấy bọn họ vui vẻ như thế nào, cô cũng cảm nhận được cảm xúc đó. Sáng sớm hôm sau, trước bình minh, Ôn Nam Tịch bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô đứng dậy, buộc tóc rồi vào bếp làm bánh sinh nhật.
Món cô làm lần này là một chiếc bánh không đường.
Tất nhiên, cô đã yêu cầu Ôn Du dạy làm món này, mấy năm nay, Ôn Du đã học được cách làm rất nhiều loại bánh ngọt và sáng tạo ra nhiều loại bánh ngọt của riêng mình, để quan tâm đến những người có lượng đường trong máu cao, những người không thích đường, và nhóm muốn ăn bánh nhưng không ăn được đường, bà ấy đã đặc biệt làm ra những chiếc bánh không đường này, vừa giữ nguyên hương vị vừa có mùi thơm nức mũi.
Lần này Ôn Nam Tịch làm một chiếc bánh hạt dẻ trà Earl Grey, trên bánh cô còn cẩn thận vẽ một bàn phím, bên trong có viết ngày sinh 12/22 của Phó Diên.
Sau khi cô làm xong thì bên ngoài trời sẩm tối.
Ôn Nam Tịch vươn vai duỗi người. Tạp dề, lòng bàn tay và cánh tay cô đều dính đầy vết bẩn, cô vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo, ăn sáng một ít bánh mì và hạt dẻ rồi mới xách bánh ngọt, túi đựng máy tính và túi nhỏ đi ra ngoài. Trời đã chuyển lạnh nên cô mặc áo khoác tối màu, khăn quàng cổ và váy mỏng màu tối.
Đến tòa nhà Thời Đại.
Mưa đã tạnh.
Mặt đất ướt nhẹp, cô bước vào tòa nhà, đặt chiếc ô tối qua lại quầy lễ tân rồi theo đám đông vào thang máy, không ngờ ở đó còn có Đàm Vũ Trình, mặc áo khoác đen, đầu ngón tay gãi gãi lông mày, nhìn có vẻ buồn ngủ, lúc nhìn thấy Ôn Nam Tịch, anh hơi nhướng mày.
Ôn Nam Tịch bước vào.
Đàm Vũ Trình liếc nhìn chiếc bánh trong tay cô.
Ôn Nam Tịch vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, có người đang chen vào bên này như sắp va phải bánh của cô, Ôn Nam Tịch vô thức đưa nó sang bên này, người đàn ông này rất mập mạp, anh ta lại chen về phía Ôn Nam Tịch, ánh mắt còn nhìn về phía cô. Ôn Nam Tịch mặc quần áo tối màu, làn da trắng quá mức, cô thực sự rất nổi bật trong thang máy này.
Đàm Vũ Trình nhìn mấy giây, anh đứng thẳng người, tiến về phía trước chặn người đàn ông lại.
Ôn Nam Tịch thấy vậy, cô nói với anh: “Cám ơn.”
Đàm Vũ Trình nhếch khóe môi, cười nửa miệng, không đáp lại cô. Sau khi ra khỏi thang máy, Ôn Nam Tịch đi vào trong, đi đến phòng trà để bánh ngọt vào tủ lạnh, ngoài một số bữa ăn do cô tự làm ra, trong tủ lạnh này cơ bản chẳng có gì nên cô vẫn còn rất nhiều ghế trống. Vì thế Ôn Nam Tịch đặt chiếc bánh lên tầng trên cùng, sau khi cất xong thì cô đi pha một tách cà phê.
Đàm Vũ Trình ném balo xuống ghế.
Phó Diên đang sửa bàn phím trong văn phòng, anh ngồi dựa vào bàn, Đàm Vũ Trình đẩy cửa bước vào, khoanh tay nhìn chằm chằm động tác của anh một lúc.
Đàm Vũ Trình lại nói: “Nếu một ngày nào đó, giống như thời trung học, cô ấy lại đến trêu chọc cậu thì sao?”
Đầu ngón tay Phó Diên dừng lại một chút, anh cầm chiếc ốc vít nhỏ lên, biết cô ấy trong miệng Đàm Vũ Trình là ai.
Anh nhìn vào bàn phím và nói không chút khó khăn: “Vậy thì tôi chỉ có thể thua cuộc thêm một lần nữa.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗