Mỗi kỳ khai giảng, ngõ Nam An luôn là nơi tấp nập nhất. Ôn Nam Tịch đi xuống tầng cùng Nguyên Thư, tinh thần Nguyên Thư rất phấn chấn, tâm hồn như vẫn đang tạm dừng ở kỳ nghỉ lễ vui vẻ, cô nàng mỉm cười nắm lấy tay Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch lấy từ trong tay áo ra một quả trứng nóng hôi hổi, dúi vào tay cô nàng.
“Mẹ mình làm, trứng luộc bằng nước trà.”
“Trứng luộc bằng nước trà do dì làm là ngon nhất.” Nguyên Thư oa một tiếng, bóc giấy thiếc ra, cắn một miếng, hương trà tràn ngập, “Mỹ vị nhân gian là đây chứ đâu.”
“Nếu dì mở cửa hàng, mình nhất định sẽ ủng hộ dì mỗi ngày.”
Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười.
Hai người đi về phía cổng trường, xe buýt dừng lại, học sinh lần lượt xuống xe hòa vào đám đông học sinh đang đến trường. Phó Diên đang đi giữa đám đông, đeo tai nghe, cặp sách đeo trên vai, tay thì đang bấm điện thoại di động. Đàm Vũ Trình đi bên cạnh cậu, mắt dáo dác tìm kiếm hình bóng nữ sinh kia.
Một lúc sau, cậu ta mơ hồ nhìn thấy cô.
Cô đi cùng bạn bè, nhanh chóng bước vào trong trường và hòa vào đám đông, khuất tầm nhìn.
Đàm Vũ Trình không còn cách nào khác đành quay mặt đi.
Thậm chí còn không thèm nói cho Phó Diên biết.
Nguyên Thư ăn trứng nhanh đến mức suýt thì bị nghẹn, Ôn Nam Tịch chạy đến căng tin mua cho cô một chai sữa đậu nành nóng hổi, Nguyên Thư nuốt lòng đỏ trứng, uống một ngụm sữa đậu nành, vỗ ngực: “Suýt chút nữa nghẹn ngào chết mình rồi.”
Ôn Nam Tịch vỗ lưng cô nàng: “Lần sau cẩn thận một chút.”
“Ừm.” Hai người đi đến về phía dãy lớp học, đi lên tầng, vừa đi vào lớp vừa nói chuyện, thấy Nhan Khả đã đến, cô ta ngồi trên bàn, cổ tay đeo một chiếc vòng tay nhỏ xinh, váy đồng phục mới toanh, tóc đuôi ngựa buộc cao, nụ cười rạng rỡ và tỏa sáng.
Nhan Khả tự tin và kiêu ngạo đã trở lại, sau mấy ngày đầu năm mới, nỗi cô đơn cuối năm ngoái đã không còn nữa. Xung quanh cô ta có rất nhiều người vây quanh, họ liếc nhìn Ôn Nam Tịch một cái rồi quay đi. Cùng nhau trò chuyện và thỉnh thoảng bật cười.
Nguyên Thư nheo mắt lại, chậc lưỡi hai lần, kéo Ôn Nam Tịch ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải cậu ta bị tổn thương trong tình yêu sao? Khả năng hồi phục của cậu ta mạnh thế.”
Ôn Nam Tịch vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cô kéo ghế ra, ngồi xuống, cất cặp sách đi, hôm nay cô bôi son dưỡng môi, sắc mặt trắng trẻo, có một bạn nam đi ngang qua cửa sổ lớp liếc nhìn về phía Ôn Nam Tịch.
Nhan Khả nhìn thấy ánh mắt của bạn nam kia, cô ta lại nhìn về phía Ôn Nam Tịch, hơi hếch cằm, vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo.
Ngày đầu tiên đến trường thật bận rộn.
Sau lễ chào cờ các kiểu, khi trở lại lớp, một số học sinh phải vẽ lên bảng đen, tất cả đều là về kỳ thi tuyển sinh đại học, báo hiệu kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến.
Ôn Nam Tịch chạy xong, trở lại chỗ ngồi, người đầy mồ hôi, cô lấy khăn nóng lau người.
Nguyên Thư là người hảo ngọt, cô nàng lấy socola đậu ra, hai người chia nhau ăn.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Trương Vũ Xuyên khoan thai đến muộn với kết quả thi cuối kỳ của học kỳ trước, tóc của thầy ngắn hơn rất nhiều vào dịp năm mới nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn không hề giảm bớt.
Kể từ khi thầy nhận lớp đến nay, Ôn Nam Tịch và Nhan Khả luôn đứng trong top hai, hai người vẫn luôn đuổi kịp nhau.
Các bạn khác trong lớp khó có thể chen vào.
Thầy đặt bài thi và bảng điểm xuống, cười nói: “Lần này Nam Tịch vẫn xếp hạng nhất, 702, tiến bộ rất lớn.”
“Nhan Khả 690, thứ hai, thành tích của các học sinh khác cũng tăng lên, các em đều rất xuất sắc, thầy rất tự hào về các em.”
Kể từ đó, Nhan Khả không bao giờ vượt qua Ôn Nam Tịch nữa, cô ta luôn kém cô vài điểm, các bạn cùng lớp không còn dám nói gì Ôn Nam Tịch nữa, còn câu “lão nhị ngàn năm” cũng dần trôi vào dĩ vãng. Nguyên Thư nhìn Nhan Khả với một nụ cười trên khuôn mặt, Nhan Khả tiến lên bục giảng để nhận bảng điểm và bài kiểm tra của cô ta.
Có vẻ như cô ta đã bình tĩnh chấp nhận thực tại.
Nguyên Thử cảm thấy không hài lòng cho lắm, cô nói: “Cậu ta đang giả vờ hay thật sự không quan tâm nữa vậy? Năm ngoái mỗi lần nhận được điểm đều tỏ ra trịch thượng, khinh thường người khác, khiến người ta thích gọi cậu là lão nhị ngàn năm mà, bây giờ dù không nói đến nữa nhưng cậu vẫn chịu đả kích nặng nề mà.”
Ôn Nam Tịch không nói một lời, lật bài thi của mình ra.
Nguyên Thư thấy vậy, quay đầu nói: “Chúng ta không xấu tính như con nhỏ đó nên chúng ta sẽ không bao giờ làm ra những việc đó.”
Ôn Nam Tịch nghe xong liền ăn thêm một hạt socola do Nguyên Thư đưa tới.
Vừa đắng lại ngọt.
Bên kia, Nhan Khả cầm bài thi và phiếu điểm, trên mặt thì mỉm cười, nhưng đầu ngón tay thì nắm chặt phiếu điểm, cô ta nhìn chằm chằm vào thành tích vượt trội của Ôn Nam Tịch.
Chu Na Na nhìn cô ta, có chút lo lắng, tiến lại gần: “Khả Khả.”
Nhan Khả thả lỏng tay ra, nhìn Chu Na Na với nụ cười trên khuôn mặt, “Có chuyện gì vậy?”
Chu Na Na dừng lại một chút, cười nói: “Không có gì. Cậu cho mình muộn bài thi được không, mình muốn đối chiếu.”
“Phạch.” Nhan Khả ấn bài kiểm tra lên bàn.
–
–
Buổi chiều có tiết thể dục.
Thầy giáo thông cảm cho học sinh vì sau kỳ nghỉ phải đối mặt với bảng điểm nên không chiếm giờ thể, giáo viên thể dục cũng quan tâm đến học sinh nên đã tập hợp lại và cho phép học sinh tự do di chuyển, nếu không đám học sinh này lại càng bị áp lực đè nén hơn, không có học sinh cấp 3 nào mà không phải chịu sự giày vò của áp lực, nếu có thể nắm bắt được cơ hội nghỉ ngơi, học sinh sẽ nắm bắt ngay. Giáo viên cũng không dám nói nặng nhẹ.
Sau khi giải tán, một số học sinh thì chơi cầu lông.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư ngồi cạnh nhau trò chuyện, xem người khác đánh cầu lông. Nguyên Thư suy nghĩ một lúc và thấy nắng rất đẹp nên kéo Ôn Nam Tịch đi chụp ảnh.
Ôn Nam Tịch tháo tai nghe ra, ngồi sát lại gần cô nàng, hai người chụp ảnh chung, lúc sau Nguyên Thư muốn muốn chụp thêm một bức ảnh cùng nắng và lá cây, Ôn Nam Tịch thấy cô nàng chụp ảnh rất đẹp nên cố ý đưa tay vào trước máy ảnh của cô và thực hiện một cử chỉ.
Ở đầu bên kia, Nhan Khả đang ngồi trong đại sảnh trốn nắng trò chuyện cùng mấy nữ sinh, Tô Phù ngồi thẳng cô ta, thấy bây giờ tinh thần Nhan Khả đã tốt hơn rất nhiều, không còn suy sụp như trước kia nữa, cô chống đùi nhìn Nhan Khả, “Khả Khả, cậu có biết cô gái mà Phó Diên thích là ai không? Hay là Phó Diên không thích cô gái nào cả.”
Nghe xong, Nhan Khả ngước mắt nhìn Tô Phù, nói: “Mình không biết, chỉ là mẹ mình nói với mình, tương lai rất bất định, hiện tại cậu ấy thích, nhưng tương lai thì không ai biết được.”
Nghe có vẻ khá phóng khoáng. Hơn nữa, mẹ của Nhan Khả có vẻ rất cởi mở, và bà ta thực sự đã nói với Nhan Khả điều này. Tô Phù hơi sửng sốt, vô thức nhìn Chu Na Na.
Chu Na Na nghe vậy, gió thổi qua tóc của các nữ sinh khiến tóc của họ tung bay trong làn gió, cô ta nhìn Nhan Khả: “Cho nên, bây giờ cậu cũng không quan tâm lắm nữa phải không?”
Nhan Khả gật đầu: “Ừ, mình không quan tâm. Dù sao mình cũng sẽ học cùng trường đại học với cậu ấy, sau này mình sẽ biết tất cả những gì cần biết.”
Cô ta tỏ vẻ như không quan tâm chút nào, nhưng cô ta lại đưa mắt ra chỗ khác và nhìn thấy Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đang chụp ảnh ở đằng kia, Ôn Nam Tịch nhìn vào ánh nắng, lọt vào ống kính.
Trời đất quay cuồng.
Nhan Khả như bị kích thích đứng lên, bước nhanh đến sân thể dục, đứng trên bậc thềm đại sảnh hét lớn: “Ôn Nam Tịch!”
Ôn Nam Tịch vừa mới chụp ảnh cùng Nguyên Thư xong, nghe thấy tiếng hét liền quay người lại, ánh nắng chiếu vào mặt, làn da trắng nõn xinh động lòng người.
Đầu ngón tay của Nhan Khả nắm lấy chiếc váy đồng phục học sinh của mình, toàn thân run rẩy.(*)
(*)Chú thích: Avatar của Phó Diên để hình 1 bạn nữ giơ 2 ngón tay, và ÔNT đang chụp ảnh giơ 2 ngón tay lên. Nên NK tưởng ÔNT là người PD thích.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ, không thể nào, tuyệt đối không thể.
Giọng nói lạnh lùng của Ôn Nam Tịch truyền đến: “Chuyện gì?”
Nhan Khả nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy không thể nào được, cô ta nhắm mắt lại, quay người rời đi.
Có rất nhiều người chụp ảnh như vậy mà.
Ôn Nam Tịch đâu không phải là người đầu tiên.
“Con nhỏ này lại lên cơn à?” Nguyên Thư nhìn bóng lưng rời đi của Nhan Khả, Ôn Nam Tịch lắc đầu, quay mặt đi, ngồi trở lại trên bậc thang. Điện thoại kêu bíp một tiếng.
Q/Q có tin nhắn.
Diên: Cậu có đang tiết thể dục à?
Ôn Nam Tịch sửng sốt: Sao cậu biết?
Diên: Tôi đang ngồi dưới gốc cây thì nghe thấy ai đó gọi tên cậu.
Diên: Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch: Cậu cũng học thể dục à? Cậu lại trốn dưới gốc cây nữa à?
Diên: Ừ.
Ôn Nam Tịch: Cậu cứ trốn đi, mình về phòng học đây.
Diên: Tôi cũng về ngay đây.
Khóe môi Ôn Nam Tịch cong lên, cô tắt điện thoại, cùng Nguyên Thư đứng dậy trở về phòng học.
Ngày đếm ngược bắt đầu được viết trên bảng đen.
Đếm ngược từ 100 ngày, một bạn cùng lớp sẽ lên xóa bảng sau mỗi ngày, trừ một ngày và điền các con số khác. Điểm của Ôn Nam Tịch luôn ổn định ở mức khoảng 700. Điểm này đủ để vào Đại học Bắc Kinh, nhưng để đề phòng, Phó Diên đã nói vào tháng 5 rằng cậu sẽ tiếp thêm sức mạnh cho Ôn Nam Tịch.
Vào Ngày Quốc tế Lao động, trường học đóng cửa trong hai ngày.
Trời đang chuẩn bị bước vào mùa hè.
Buổi trưa Ôn Nam Tịch ăn xong, cô nói với Ôn Du: “Mẹ ơi, con đi tìm Nguyên Thư.”
Ôn Du dọn bàn, nghe xong liền gật đầu nói: “Con cầm theo ô đi, bên ngoài nắng to lắm.”
“Vâng ạ.”
Ôn Nam Tịch lấy một miếng lê nhét vào miệng, sau đó cầm một chiếc ô nhỏ ở cửa ra vào, mở cửa đi ra ngoài, Ôn Hữu Đào vừa lái xe đến công ty, Ôn Nam Tịch đi xuống tầng, sau khi nhìn thấy khí thải thải ra từ bên trong xe của ông ta. Cô ra bến xe buýt, bắt xe buýt số 328.
Chiếc xe này đến trạm Vân Thượng.
Xe buýt vừa đến gần trạm Vân Thượng, cô đã nhìn thấy Phó Diên đang dựa vào bảng quảng cáo chờ cô, khi nhìn thấy xe buýt tới, cậu ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của cô giữa không trung, Ôn Nam Tịch hơi mỉm cười, bước xuống từ cửa sau và xuống xe. Cô xách cặp và mặc đồng phục đi về phía cậu, Phó Diên đứng thẳng, người dẫn cô đi về phía con đường rợp bóng cây.
“Ăn cơm chưa?” Ôn Nam Tịch mở ô ra để che nắng, lúc này đã quá giữa trưa.
Phó Diên đi vào trong ô của cô, trên người của cậu còn thoang thoảng mùi thơm, cúi đầu đáp: “Tôi đã ăn cơm rồi, còn cậu thì sao? Cậu tìm lý do gì để đến được đây?”
Ôn Nam Tịch mím môi cười nói: “Mình bảo là đến nhà Nguyên Thư.”
Phó Diên nghe xong liền mỉm cười.
Chiếc ô cọ vào tai cậu nên cậu đành cầm lấy chiếc ô của cô và giơ cao lên.
Hai tay của Ôn Nam Tịch được giải phóng, cô nghịch nghịch búp bê treo bên cặp, đi cùng cậu đến căn cứ bí mật của cậu, bên trong đang bật điều hòa, cậu gấp gọn ô rồi đặt trên tủ giày, Ôn Nam Tịch thay giày, đặt cặp sách lên sofa, Phó Diên đóng cửa lại, bật đèn trong nhà lên.
Ôn Nam Tịch cởi áo khoác đồng phục, lộ ra bộ đồng phục ngắn tay, cô ngồi trên ghế sofa lấy sách ra, Phó Diên đi đến tủ lạnh lấy cho cô một chai sữa và một hộp sôcôla, đưa cho cô, cậu còn cắm sẵn ống hút cho cô. Ôn Nam Tịch nhận lấy, cười nói cảm ơn.
Phó Diên ngồi xuống bên cạnh cô, lấy cuốn đề thi lật xem.
Cậu ngồi sát lại gần cô, xem đề của cô, đầu ngón tay Ôn Nam Tịch chỉ vào những câu hỏi phía trên, Phó Diên nói rõ ràng: “Được biết, X-N (….)…”
Ôn Nam Tịch cầm bút chăm chú lắng nghe.
Thỉnh thoảng cô uống một ngụm sữa rồi bóc lớp vỏ socola ra ăn, thấy cậu đang nghiêm túc giải đề, cô đưa đến gần miệng cậu, Phó Diên dừng lại một chút, sau đó mới cắn một miếng.
Ôn Nam Tịch hỏi: “Có đắng không?”
Phó Diên nhớ tới điều gì đó, cậu mở ngăn kéo, lấy ra một hộp kẹo, mở một cái đưa cho cô: “Cái này ngọt.”
Trong miệng Ôn Nam Tịch còn có sữa, cô nuốt xuống và ăn kẹo, vô cùng hưng phấn, nheo mắt lại nói: “Ngọt thật đấy.”
Phó Diên nhìn cô mấy giây, hơi nhếch khóe môi lên, cúi đầu tiếp tục giảng bài.
Những gì cậu đang nói bây giờ về cơ bản là những gì do các giáo viên của trường THPT số 1 đưa ra. Hàng năm, trường THPT số 1 đều cử một số học sinh đến Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa và các trường khác, cho nên một khi giáo viên của trường THPT số 1 ra đề, về cơ bản thì ổn định hơn, có một số khác biệt về giáo viên giữa hai trường, nhưng khoảng cách giữa hai trường đang rất sát sườn nhau rồi, tỷ lệ nhập học đã tăng lên rất nhiều trong những năm gần đây.
Ôn Nam Tịch cắn đầu bút lắng nghe, hai người đều rất chăm chú, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi nghỉ giải lao.
Phó Diên lên tầng lấy sổ ghi chép.
Ôn Nam Tịch nhìn mấy cái máy tính, robot, cuộn phim bên kia, cô đứng dậy đi tới, cúi đầu sờ sờ đầu robot.
Kết quả là cô không biết bấm phải nút nào, đèn trong phòng đột nhiên chuyển sang màu cam và tối dần đi, cô sửng sốt, cúi đầu muốn sửa lại nhưng lại không thấy nút nào vì thân của con robot nguyên một màu đen.
Phó Diên từ trên tầng đi xuống. Ôn Nam Tịch lập tức quay lưng đi giấu con robot đi, cô ngước mắt lên giải thích: “Mình không biết đã ấn vào đâu, ánh đèn trong phòng tự nhiên đổi màu.”
Sau khi Phó Diên đi xuống, cậu đặt cuốn sổ lên bàn, kéo cô ra chỗ khác rồi cúi xuống ấn xuống, Ôn Nam Tịch cũng muốn nhìn xem, nhưng cuối cùng lại đá vào nút robot dọn dẹp, robot đi qua hai người và bắt đầu quét tước toàn bộ ngôi nhà.
Ôn Nam Tịch sửng sốt, cô nắm lấy tay áo của Phó Diên.
Phó Diên đành phải đứng thẳng người, cụp mắt xuống nhìn cô, vẻ mặt của Ôn Nam Tịch ngây thơ nhìn vào mắt cậu: “Ừm, có phải con robot này thông minh quá rồi không?”
Cô nắm lấy tay áo cậu bằng cả hai tay.
Phó Diên cụp mắt nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, cảm thấy khá buồn cười.
Ôn Nam Tịch bị cậu cười nên cảm thấy hơi xấu hổ, cô dựa vào bàn, ngẩng đầu lên: “Con robot này là do cậu làm ra phải không?”
“Tôi chỉ thay đổi chương trình một chút thôi.”
Ôn Nam Tịch gật đầu, cô cúi đầu suy nghĩ.
Phó Diên nhìn thấy phần cổ của cô lộ ra khi cô cúi đầu, mùi hương cam thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô gái, cậu dừng lại, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Ôn Nam Tịch lại kéo tay áo cậu, cô có vấn đề muốn hỏi, suy nghĩ một lát, Phó Diên nhìn thấy cô nghiêng người, vô thức ôm lấy eo cô.
Vòng eo của cô gái quá gầy, viền đồng phục học sinh được bó sát vào eo, đầu ngón tay của cậu tiếp xúc với làn da của cô.
Ngay tại khoảnh khắc đó.
Tim cô đập rất nhanh, đôi mắt đen láy của Phó Diên nhìn chằm chằm vào cô: “Ôn Nam Tịch, ngẩng đầu nhìn tôi.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗