CHƯƠNG 47:
Đăng lúc 12:15 - 06/09/2025
3
0

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Phó Diên nhận được một cuộc gọi, là Lý tổng của Giang Cảng Ủy Thác, hỏi về việc xây dựng đã bắt đầu chưa, ông định tiếp tục ngồi lại và nói về nhu cầu.

Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên.

Phó Diên đặt điện thoại trở lại bảng điều khiển trung tâm, nhìn cô: “Tôi đưa em về trước.”

Ôn Nam Tịch tỉnh táo hơn nhiều, lắc đầu nói: “Cùng đi đi, thuận tiện em xem có thể giúp được gì không.”

Công việc còn chưa bắt đầu, trong công ty cũng không có ai, ngay cả nhân viên phục vụ trà hay nước cũng không có. Phó Diên nhìn vào mắt cô, ánh nắng xuyên qua khiến ánh mắt cô toát lên vẻ dịu dàng, yết hầu anh lăn lộn, anh gật đầu: “Được.”

Khóe môi Ôn Nam Tịch cong lên.

Cô ngồi thoải mái hơn.

Cà phê của cô đã trở nên đắng hơn, cô nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Chiếc ô tô màu trắng đi vào luồng giao thông. Dòng giao thông ở trung tâm thành phố đã trở lại bình thường. Hầu hết các công ty đã khởi công xây dựng trong vài ngày qua. Khi họ đến Tòa nhà Thời Đại, nhà để xe ngầm đã được hoàn thành.

Nhưng Phó Diên vẫn đỗ xe dưới đất.

Ôn Nam Tịch xuống xe, cầm túi đựng máy tính từ ghế sau lên, đi theo Phó Diên, Phó Diên thuận tiện đưa chìa khóa xe cho cô, Ôn Nam Tịch cầm lấy, anh đưa tay giúp cô xách túi đựng máy tính.

Ôn Nam Tịch dừng lại, theo bước chân của anh đi lên tầng.

Cửa thang máy mở ra.

Hai người bước ra ngoài, Phó Diên đặt túi đựng máy tính của cô lên bàn cô rồi đi vào văn phòng.

Ôn Nam Tịch xin phép về sớm, cô đi đã hơn hai mươi ngày nhưng cây trầu bà trên bàn vẫn còn sống, mặt bàn sạch sẽ, Trần Phi và những người khác xé đi mấy tờ giấy dán tường cô dán lúc trước.

Ôn Nam Tịch lôi máy tính ra, bật lên.

Sau đó cô đi đến phòng trà, bật máy nước nóng trong phòng trà, đang bận rộn thì nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói bên ngoài, Lý tổng dẫn ba người đến đây, mặc vest, đi giày da, Phó Diên đang đưa bọn họ vào phòng tiếp tân. Ôn Nam Tịch bóc túi trà ra, pha mấy tách trà hoa nhài, đặt lên khay rồi bưng ra.

Phó Diên đưa họ vào phòng tiếp khách và mời họ ngồi xuống.

Ôn Nam Tịch bưng trà vào, Phó Diên nhìn cô một cái rồi đưa tay nhận lấy, cô rất xinh đẹp nên Lý tổng và ba trợ lý vô thức liếc nhìn cô một cái, Lý tổng cười nói: “Đây là thư ký của Phó tổng à?”

Phó Diên ngẩng đầu nhìn Lý tổng, tiếng nói của anh cất lên dõng dạc: “Không, đây là tổ trưởng dự án của chúng tôi, cô ấy rất có năng lực, bây giờ đang phụ trách dự án y tế thông minh.”

Lý tổng nghe vậy thì có một cái nhìn khác về Ôn Nam Tịch, ông mỉm cười nói: “Xin chào cô Ôn, xin chào cô Ôn.”

Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười: “Xin chào, Lý tổng.”

Phó Diên lần lượt rót trà trên khay trà, Ôn Nam Tịch đẩy tay cầm, Phó Diên liếc nhìn cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu nhạt mềm mại, đường viền cổ áo được thiết kế hình chữ V, có thể là nhìn thấy xương quai xanh lấp ló phía sau, may mà cô đang quàng khăn, anh nhẹ giọng nói: “Chờ ở ngoài.”

Ôn Nam Tịch ậm ừ nói: “Anh có thể nhắn tin cho em trên WeChat.”

Phó Diên gật đầu.

Ôn Nam Tịch gật đầu cười với Lý tổng với ba trợ lý, sau đó cô đi ra ngoài, Lý tổng mỉm cười hỏi Phó Diên: “Cô Ôn không ngồi xuống nói chuyện cùng chúng ta sao?”

Phó Diên bắt gặp ánh mắt của Lý tổng, anh nhướn lông mày, cười nói: “Cô ấy còn đang bận việc khác, dự án vừa mới bắt đầu, cô ấy là người phụ trách, vẫn đang tăng ca, tôi phụ trách mạng lưới là chủ yếu.”

“Thì ra là thế, được rồi.” Lý tổng mỉm cười ngồi xuống.

Phó Diên cũng ngồi xuống.

Ôn Nam Tịch dừng lại một chút, cô rời khỏi phòng tiếp khách, đóng cửa lại, suy nghĩ một lúc mới nhận ra ánh mắt của Lý tổng rất thâm sâu, trước đây ở Vân Hà đã xảy ra một số chuyện không hay, vấn đề là chủ yếu là do khuôn mặt của cô, một số người đàn ông sẽ vô thức tập trung vào khuôn mặt thay vì khả năng của cô.

Ôn Nam Tịch liếc nhìn Phó Diên trong phòng tiếp tân.

Trước mặt anh đặt một chiếc laptop, hai tay đặt trên bàn, nghe Lý tổng nói chuyện, toát lên vẻ phong độ và đẹp trai.

Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây, sau đó cô quay lại chỗ làm việc của mình.

Sau khi ngồi xuống, cô mở máy và bắt đầu làm việc.

Bữa ăn trưa.

Chính Phó Diên đã gọi điện và mang cho cô một khẩu phần ăn.

Anh, Lý tổng và ba trợ lý đang ăn cơm trong phòng tiếp khách, tuy nhìn đôi mắt của Lý tổng có vẻ khá trơn trượt nhưng vẫn chủ yếu đến đây để giải quyết vấn đề an ninh của Giang Cảng. Lần trước hacker nước ngoài tấn công hệ thống của Giang Cảng, nếu không nhờ có khả năng của Phó Diên, Giang Cảng sẽ gặp rắc rối lớn.

Danh tính khách hàng của Giang Cảng Ủy Thác là không thể lường trước được.

Không ai ở Giang Cảng có đủ khả năng để đắc tội. Trong những năm qua Giang Cảng thường xuyên bị theo dõi đến bằng nhiều cách khác nhau, đặc biệt là từ nước ngoài. Năm năm trước đã xảy ra một sự việc, bốn năm trước, nhìn thấy Phó Diên thi đấu ở Bắc Kinh, bọn họ mới như tìm được một vị cứu tinh. Hai bên đã làm việc cùng nhau được bốn năm và trở nên rất quen thuộc với nhau. Vì vậy, việc đi ăn ngoài không quá phức tạp và bọn họ có thể ăn trưa tại văn phòng.

Cuộc trò chuyện này kéo dài cả ngày, bao gồm cả bữa tối.

Ngoại trừ phòng họp, xung quanh đều chìm vào yên tĩnh, chỉ có màn hình máy tính của Ôn Nam Tính là sáng, tóc cô được buộc cao, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Lý tổng và những người khác đã được tiễn đi.

Phó Diên xoa nắn cổ, vừa đi vào văn phòng thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô ngồi đó và ở bên anh cả ngày.

“Ôn Nam Tịch.” Phó Diên buông cánh tay xuống, hô lớn.

Ôn Nam Tịch buông bàn phím ra, quay đầu nhìn, thấy Phó Diên đang đứng ở lối đi với đôi mắt đen láy nhìn cô. Sắc trời phía sau cũng tối sầm, Ôn Nam Tịch hơi thả lỏng, hỏi: “Nói chuyện xong rồi à?”

Phó Diên ừ một tiếng: “Đi thôi, về nhà.”

Ôn Nam Tịch gật đầu, cô cất đồ vào trong máy tính, sau đó tắt máy, đóng màn hình lại, cho vào túi đựng máy tính, xách theo, lấy chìa khóa xe và điện thoại di động rồi đi về phía anh.

Phó Diên thản nhiên cầm túi đựng máy tính của cô và bước ra ngoài.

Hai người đi xuống tầng, tòa nhà chìm trong màn đêm, chẳng có mấy tầng sáng đèn, cứ vậy mà hòa vào bóng tối.

Vì ban sáng chiều rộng ghế đã được điều chỉnh.

Buổi tối Phó Diên vẫn lái xe, nhưng sau khi đến chỗ anh ở, Ôn Nam Tịch lái xe về nơi ở của mình.

Khu chung cư nơi Phó Diên sinh sống được gọi là Trời Vực.

Một chung cư tương đối cao cấp.

Dừng lại ở cổng khu chung cư, Phó Diên mở cửa bước xuống xe, Ôn Nam Tịch cũng xuống xe, đi vòng qua đầu xe, Phó Diên đứng bên cạnh xe nhìn cô, Ôn Nam Tịch ngước mắt lên nhìn anh, “Vậy chúc anh ngủ ngon.”

Phó Diên ừ một tiếng

Lối vào khu chung cư của anh rất yên tĩnh, không có nhiều người và cũng không có cửa hàng ở tầng dưới, nhưng ánh sáng rất đẹp, nhìn thoáng qua là có thể biết giá. Ôn Nam Tịch muốn nhìn anh đi vào, cô dựa vào xe đinh mở miệng nói chuyện. Bỗng Phó Diên lên tiếng trước: “Ôn Nam Tịch.”

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cô sáng như vì sao, sắc môi rất đẹp.

Phó Diên kiềm chế vài giây, giơ tay vén tóc của cô ra sau, đầu ngón tay đặt lên tai, anh cụp mắt nhìn cô. Ôn Nam Tịch cảm thấy mạch đập nhanh hơn, tim đập thình thịch. Giọng nói của Phó Diên rất thấp: “Nếu không thì em…”

Nếu không thì em đừng theo đuổi nữa, tôi sẽ đáp ứng với em.

“Phó Diên.” Ôn Nam Tịch đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời anh còn chưa nói xong.

Phó Diên ngừng nói, nhìn cô: “Cái gì?”

Ôn Nam Tịch nhìn khuôn mặt của anh, nói: “Ngày mai em sẽ tăng cường theo đuổi anh.”

“Tăng cường?” Phó Diên cảm thấy khó hiểu.

Ôn Nam Tịch gật đầu: “Ừm.”

Phó Diên im lặng vài giây: “…”

Được.

Ngày mai anh sẽ xem xem.

Anh rút tay lại, hạ xuống rồi đút vào túi quần.

Ôn Nam Tịch nhìn anh mấy giây, sau đó mở cửa xe ngồi vào, cô chỉnh lại ghế rồi nhìn anh: “Chúc ngủ ngon.”

Phó Diên gật đầu: “Ngủ ngon.”

Ôn Nam Tịch lái xe ra ngoài, đi về phía đường cái, cô nhìn vào gương chiếu hậu bên ngoài, thấy bóng dáng cao lớn đó quay người đi về phía khu chung cư.

Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Vừa rồi anh muốn nói gì?

Nếu không thì em đừng theo đuổi nữa?

Đúng không.

Cô nắm chặt tay lái, ánh đèn neon hai bên tựa như đang lùi về phía cửa kính ô tô, cô mím môi, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ cố gắng cho đến khi không thể cố gắng được nữa.

Trở về nơi ở của mình.

Ôn Nam Tịch tắm rửa xong, cô ngồi trên giường lật xem thông tin trên máy tính bảng.

Từng bài một, cho đến tận đêm khuya.

Ôn Nam Tịch mới nằm xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ngày mùng 7 Tết, công việc tiếp tục chính thức bắt đầu. Ôn Nam Tịch đến cửa hàng hoa từ rất sớm, cô đặt mua một bó hoa, sau đó cầm bữa sáng đi đến công ty.

Bầu không khí của đầu xuân năm rất mới mẻ, một số đồ trang trí đẹp mắt được đặt ở quầy lễ tân, hơi không phù hợp với logo màu đen.

Vừa bước vào, Trần Phi và những người khác đã tụ tập lại và trò chuyện.

Nhìn thấy Ôn Nam Tịch đi vào, Trần Phi giơ tay vẫy tay: “Cô Ôn, chào buổi sáng.”

Ôn Nam Hi mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”

Cô quay lại phòng làm việc của Phó Diên, mở cửa ra và đặt bữa sáng lên bàn anh, Trần Phi nhìn thấy cô đi ra ngoài thì nói: “Không phải chứ, còn bữa sáng của tôi thì sao?”

Ôn Nam Tịch nhìn anh một cái, nói: “Cậu tự mua đi.”

Trần Phi dọn bàn, nhìn cô nói: “Cô đây là đang phân biệt đối xử đấy.”

Chu Hùng đứng ở một bên cười lớn, đá anh một cước, coi anh như một quả bóng. Ôn Nam Tịch mỉm cười đi về chỗ làm việc để bỏ túi đựng máy tính xuống. Một lúc sau, Phó Diên và Đàm Vũ Trình từ bên ngoài đi vào, trời còn sớm, bên ngoài khá lạnh, anh mặc đồ đen, tay cầm cốc cà phê. Trần Phi nhìn thấy anh, lập tức chỉ vào chiếc bàn trong phòng làm việc của anh.

Phó Diên nhìn theo ánh mắt của anh và nhìn thấy bữa sáng.

Đàm Vũ Trình đứng bên cạnh nhướng mày, theo bản năng nhìn Ôn Nam Tịch, Phó Diên cũng nhìn người phụ nữ ngồi trong góc. Ôn Nam Tịch vừa bóc một viên kẹo bỏ vào miệng thì bắt gặp ánh mắt của anh, những người còn lại đều nhìn cô, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng nên quay mặt đi, nhai kẹo.

Lông mày Phó Diên hơi nhướng lên, anh thu hồi ánh mắt, đi về phía văn phòng.

Đàm Vũ Trình tấm tắc mấy lần.

Phó Diên vừa mở cửa phòng làm việc đã nghe thấy bên ngoài có người đang tìm mình, anh liền quay đầu lại. Một anh chàng giao hàng bước vào với một bó hoa hồng Black Knight và đưa cho Phó Diên: “Hoa của anh.”

Những người khác trong văn phòng kêu lên một tiếng và sôi nổi thăm dò: “Ai tặng vậy?”

Bao bọc của bó hoa hồng Black Knight cũng màu đen, hoa màu vàng cam cũng được nhuộm màu đen, trông rất quý phái. Hôm nay Phó Diên mặc đồ đen, rất hợp với hoa hồng, anh đưa tay cầm bó hồng và nhìn hướng về góc phòng, nơi Ôn Nam Tịch đang nhai kẹo. Trong mắt Ôn Nam Tịch lộ ra ý cười, trong miệng ngậm kẹo.

Phó Diên ôm chặt bó hồng.

Những người khác không khỏi trêu chọc anh.

“Tấm card, tấm card, nhìn đi nhìn đi.”

Tấm thẻ phía trên cũng có màu đen và ánh vàng, khi Trần Phi nhanh chóng chạm vào, Phó Diên đã ôm bó hồng trong tay quay người đi, chạm phải ánh mắt của Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình lại chặc lưỡi.

Phó Diên hơi nhếch môi, đẩy cửa văn phòng rồi bước vào.

Đàm Vũ Trình không nói nên lời, kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống sau đầu.

Trần Phi đeo chiếc gối hình chữ U lên, đi về phía Ôn Nam Tịch, chiếc ghế tựa vào ghế của Ôn Nam Tịch, anh ấy ngả người ra sau nói: “Cô đoán xem, có phải là Chu Giai Ý không? Cô Chu đó? Đây có phải là đòn tấn công khá là mãnh liệt đấy. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Diên được tặng hoa, huống chi hoa hồng này khá hợp với anh ấy.”

Ôn Nam Tịch lại mở một viên kẹo khác bỏ vào miệng, nhưng không có phản ứng.

Phó Diên ở trong văn phòng, lấy thẻ ra.

Phía trên là chữ viết tay của cô.

Thanh tao và ưa nhìn, nét chữ của cô không hề thay đổi kể từ khi còn là học sinh.

Phó Diên, năm mới vui vẻ nhé.

Chúc anh hạnh phúc.

–Tịch

Trong mắt Phó Diên hiện lên ý cười, anh cất tấm thiệp đi, liếc nhìn bó hoa hồng.

Tiếp tục chờ đợi điều bất ngờ.

Nam An, Vân Thượng

Ngu Viện Viện kéo khăn choàng lên, đi lên tầng ba, gõ cửa thư phòng Nhan Xuyên, bên trong vang lên giọng nói Nhan Xuyên: “Vào đi.”

Ngu Viện Viện đẩy cửa bước vào, ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ và nở một nụ cười dịu dàng, “Khả Khả nói buổi chiều chúng ta hãy đi xe cùng nhau.”

Nhan Xuyên đang đọc tài liệu, ông mặc áo sơ mi và vest, gật đầu nói: “Được rồi, con bé và Phó Diên có xin nghỉ phép không?”

“Có.” Ngu Viện Viện nói chuyện rất ôn hòa, dáng người rất chuẩn, Nhan Xuyên xoa xoa lông mày nói: “Vậy được rồi.”

Thấy ông mệt mỏi, Ngu Viện Viện bước tới, giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn vào vai ông, cẩn thận xoa bóp ở chỗ đó rồi nói: “Mấy ngày nay anh mệt mỏi quá, từ Lê Thành trở về, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi nghỉ phép.”

Nhan Xuyên cầm tài liệu lên, xem xét rồi nói: “Để sau đi, anh phải hoàn thiện dự án trước khi đi.”

“Được.” Ngu Viện Viện nhẹ nhàng trả lời, kỹ thuật của bà ta cũng rất tốt, bà ta ấn và quét mắt liếc nhìn tài liệu trong tay ông, trên bàn còn có những xấp tài liệu khác, được sắp xếp gọn gàng, trong đó có một tài liệu được đúc trong túi đựng tài liệu, bên cạnh có ghi tên dự án.

Tiệm ăn vặt Ôn Du.

Từ “Ôn Du” lọt vào tầm mắt của Ngu Viện Viện, Ngu Viện Viện sửng sốt, đầu ngón tay vô thức nhéo mạnh vai Nhan Xuyên, bà ta nhìn tập văn kiện với vẻ mặt không thể tin được.

Nhan Xuyên nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của bà ta, ông nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Ngu Viện Viện khống chế biểu cảm trên mặt, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Nhan Xuyên, bà ta mỉm cười nói: “Em nhìn thấy tiệm ăn vặt Ôn Du, đây là dự án gì vậy?”

Nhan Xuyên thu hồi ánh mắt, nhìn tài liệu trên bàn, nói: “Cái này à? Là ý tưởng sơ bộ, nhưng vẫn chưa được thực hiện.”

Ngu Viện Viện thở một hơi đã đè nén ở ngực từ nãy, bà ta vẫn nhìn về phía tài liệu kia, đầu ngón tay trở về vị trí ban đầu, nhẹ nhàng siết chặt vai ông, cười khô khan nói: “Đầu tư vào tiệm ăn vặt có thể trở nên lớn hơn không? Nhan Xuyên, tạm thời…”

Nhan Xuyên nghiêng đầu muốn nhìn bà ta.

Ngu Viện Viện bắt gặp ánh mắt của ông, bà ta dừng lại một chút, mỉm cười không nói gì, sau khi ở bên ông, bà ta biết ông không thích người khác can thiệp vào sự nghiệp của mình.

Bà ta cũng đành phải tỏ ra vui lòng với cách làm việc như vậy.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Giả Vờ
Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái Lượt xem: 348
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 632
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,399
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 670
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 469
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...