Ôn Nam Tịch cầm ly cà phê trên tay đi ra khỏi phòng trà, vừa đúng lúc chạm mặt Nhan Khả, trên tay cô ta đang cầm một chiếc bánh ngọt ba tầng tinh xảo, mặc một chiếc váy đỏ và áo dạ màu đen, đi giày cao gót. giống như một bức tranh phong cảnh bất ngờ xuất hiện trong văn phòng này.
Như chưa hề nhìn thấy Ôn Nam Tịch, cô ta đi ngang qua Ôn Nam Tịch, một lập trình viên mỉm cười nhìn cô ta.
Nụ cười trên khóe môi cô ta nở rộ, cô ta đi đến văn phòng của Phó Diên, trước khi bước vào, cô đã mở cửa và hỏi: “Hôm nay chúng ta đi ăn ở đâu vậy?”
Phó Diên và Đàm Vũ Trình đang trong văn phòng đồng thời nhìn lên.
Nhan Khả giơ chiếc bánh trong tay lên: “Ten ten tèn, tối qua mình đã tự làm đấy, bánh ba tầng, tuyệt vời.”
Đàm Vũ Trình khoanh tay và định nói gì đó.
Phó Diên tình cờ nhìn thấy bóng người trước cửa phòng trà, Ôn Nam Tịch liếc nhìn chiếc bánh ngọt trong tay Nhan Khả, cô bước xuống bậc thang, cầm cà phê trên tay đi đến chỗ làm việc.
Sau khi nhìn cô ngồi xuống, Phó Diên mới thu hồi tầm mắt.
Nhan Khả bước vào, đặt chiếc bánh lên bàn của Phó Diên và nói với anh rằng mỗi tầng đều có những điều bất ngờ.
Đàm Vũ Trình nhìn chiếc bánh ngọt của Nhan Khả, nói: “Là cậu tự làm sao? Hay là đặt ở khách sạn năm sao.”
“Làm gì có, mình tự làm thật mà.”
Nhan Khả nhìn về phía Phó Diên “Chúng ta đi ăn ở đâu vậy?”
Phó Diên vặn xong con ốc cuối cùng, anh lật bàn phím lại, nhìn rồi nói: “Các cậu quyết định đi.”
Đàm Vũ Trình lấy điện thoại di động ra nói: “Tốt nhất là tôi nên hỏi mấy người Trần Phi.”
Sáng nay Trần Phi đã đi làm tìm, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, tựa lưng vào ghế nhìn công việc đã hoàn thành, anh đỡ gọng kính khen ngợi Ôn Nam Tịch: “Không hổ là cô Ôn, hiệu suất làm việc cao thật đấy.”
Ôn Nam Tịch chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, nói: “Xem nhật ký làm việc của cậu đi.”
“Nhật ký công việc?” Trần Phi nhìn qua, phát hiện là Phó Diên, anh cảm khái nói: “Anh Diên nhanh thật đấy, đêm qua hai người tăng ca đến mấy giờ vậy?”
Trần Phi ngồi thẳng dậy, thản nhiên hỏi.
Ôn Nam Tịch không trả lời câu hỏi của anh ấy, công việc trước mắt đang được hoàn thành, chỉ còn hai ba ngày nữa là phải nộp cho bên A. Phó Diên đã hoàn thành hơn một nửa công việc của Trần Phi nên anh ấy không bị áp lực gì cả. Điện thoại di động của anh rung lên, anh dời mắt khỏi máy tính mà nhìn điện thoại.
Anh thở dài đầy xúc động nói: “Khi tôi còn học đại học, mỗi lần anh Diên tổ chúc sinh nhật, anh ấy chỉ ăn một bữa rồi biến mất. Năm nay, tôi cảm thấy chắc là mình sẽ toàn tâm toàn ý tổ chức sinh nhật rồi.”
Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch dừng lại.
Cô quay đầu nhìn Trần Phi: “Cậu ấy đi đâu vậy?”
“Tôi không biết, nhưng có một năm tôi nhìn thấy anh ấy ở phòng làm việc. Tôi đoán anh ấy bận công việc. Có vẻ như anh ấy không thích tổ chức sinh nhật cho lắm.”
Ôn Nam Tịch nghe xong.
Một cái nhìn thoáng qua về một góc cuộc sống đại học của anh.
“Nhân tiện, tối nay là sinh nhật của anh Diên, một số đàn chị đàn anh đang phát triển ở Lê Thành có thể sẽ tới tham dự, lúc đó sẽ rất náo nhiệt.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.
Sinh nhật của đàn anh cũng vậy, bữa tiệc sinh nhật biến thành bữa tiệc đại học.
Buổi chiều.
Họ quyết định về địa điểm.
Tại quán bar Trích Tinh, Phó Diên không đặt chỗ trước, địa điểm quá rộng, sô người tụ tập cũng không thể lấp đầy toàn bộ quán bar, trong quán còn có ca sĩ thường trú nên bầu không khí chắc sẽ ổn.
Năm giờ rưỡi.
Mọi người trong văn phòng đã chuẩn bị di chuyển, mọi người thu dọn đồ đạc, một số người cùng nhau đi tới quán bar. Ôn Nam Tịch và Trần Phi còn có một số việc phải hoàn thành, đột nhiên dừng lại cũng không tốt, thế là bọn họ Không để ý tới những người khác đã rời đi trước. Tầm mười phút sau, Ôn Nam Tịch mới thu dọn đồ đạc xong.
Trần Phi duỗi người, cởi chiếc gối hình chữ U ra, xoa xoa cổ.
Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn lại.
Phó Diên và Đàm Vũ Trình còn chưa rời đi, còn đang ở trong văn phòng nói chuyện, anh xắn tay áo, vô thức xoay bút.
Ôn Nam Tịch thu hồi ánh mắt, nhìn Trần Phi nói: “Cậu ở chỗ này chờ tôi một lát, tôi đi lấy đồ.”
Trần Phi gật đầu.
Chắc chắn anh sẽ đi cùng xe với cô Ôn.
Ôn Nam Tịch bước vào phòng trà, mở tủ lạnh, liếc nhìn đã thấy mấy lớp đã được gỡ ra, cô lập tức cúi người xuống nhìn lên, nhìn thấy chiếc bánh hạt dẻ bên trong, thở phào nhẹ nhõm, cô nhấc chiếc bánh ra.
Cô sửa sang lại hộp và mang ra ngoài.
Chưa kịp bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói của Nhan Khả: “Cái bánh nhỏ trên tủ lạnh là của ai vậy?”
Giang Thiên suy nghĩ một chút nói: “Hình như là của cô Ôn.”
“Cái gì? Của cô ta?” Sắc mặt Nhan Khả lập tức thay đổi. Ôn Nam Tịch vừa đi đến cửa, Nhan Khả đang cầm chiếc bánh ngọt trong tay, ánh mắt giao nhau với Ôn Nam Tịch, Nhan Khả cắn chặt răng, Ôn Nam Tịch vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Khi cô bước ra khỏi phòng trà, cô nhìn thấy cửa phòng làm việc của Phó Diên đang được đóng lại.
Anh và Đàm Vũ Trình đã rời công ty.
Cô đi về phía Trần Phi đang đứng đợi.
Nhan Khả giẫm lên giày cao gót và dẫn Giang Thiên đi ngang qua Ôn Nam Tịch, khi đi ngang qua, Nhan Khả thấp giọng nói: “Ôn Nam Tịch, cậu thật vô liêm sỉ, đã như vậy nhiều năm rồi, vẫn còn thèm muốn đồ của người khác.”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn Nhan Khả.
Nhan Khả bước ra ngoài mà không quay đầu lại, như thể những lời đó không phải dành cho cô, Giang Thiên khó hiểu nhìn Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch quay đầu lại nói với Trần Phi: “Đi thôi.”
Trần Phi đứng thẳng, chỉnh lại kính mắt: “Cô ta nói thế là có ý gì? Cô ta nói bậy bạ gì vậy?”
Ôn Nam Tịch dịu dàng cười nói: “Không có gì.”
Mặc dù Trần Phi nghi hoặc, nhưng lúc này anh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, anh cầm hộ Ôn Nam Tịch túi đựng máy tính, hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Ôn Nam Tịch đã đứng ở thang máy. Khi nhìn lên, tôi thấy bên trong có rất nhiều người, trong đó có Phó Diên và Đàm Vũ Trình.
Anh liếc nhìn cô.
Một giây tiếp theo, anh đưa tay chặn cửa, cửa thang máy lại mở ra.
Sắc mặt Nhan Khả trong thang máy thay đổi chóng mặt.
Trần Phi cười cười nói: “Cám ơn anh Diên.”
Sau đó anh bước vào, đưa tay kéo Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch dừng một chút, sau đó cô cầm chặt hộp bánh trong tay, đứng bên cạnh Trần Phi, cách cửa gần nhất, cửa chậm rãi đóng lại. Không khí trong thang máy có chút yên tĩnh, Phó Diên liếc nhìn chiếc bánh cô đang cầm.
Sau đó anh mới ngước mắt lên nhìn cô.
Trong bầu không khí yên tĩnh, ẩn hiện một dòng nước ngầm mơ hồ, Nhan Khả nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Nam Tịch, rồi lại nhìn Phó Diên.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến tầng một.
Người trong thang máy lần lượt đi ra, Ôn Nam Tịch và Trần Phi ở phía trước nên đi ra trước, hướng về bãi đỗ xe ở cửa. Một lúc sau, ba chiếc ô tô nối tiếp nhau lao ra, xe của Ôn Nam Tịch là xe dẫn đầu, cô không rành đường đi nên bật định vị, Trần Phi ngồi ở ghế phụ, cầm bánh và nghiêng đầu nhìn.
“Đây là loại bánh gì vậy? Sao lại có mùi trà?”
Ôn Nam Tịch đang lái xe, trả lời: “Thì làm từ trà mà, trà Bá Tước.”
“Oa, đây là lần đầu tiên tôi nghe tới đấy, cô Ôn cũng biết làm bánh à, tay nghề của cô tốt như vậy, còn có thể nướng bánh.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, bởi vì không rõ đường đi nên cô đã lái xe sai làn đường, trở thành người cuối cùng đến bãi đậu xe Trích Tinh, xe của những người kia đã đến rồi.
Xe của Phó Diên đỗ đối diện với xe của cô.
Cô xuống xe, đi thang máy lên tầng, bên ngoài trời đã tối, cô đẩy cửa ra, ánh đèn nhấp nháy, cô đưa mắt liếc nhìn thì thấy một hàng ghế được trải dài, Phó Diên cũng tình cờ từ hành lang đi tới, anh vừa rửa tay, anh chà chà lòng bàn tay, trong ánh sáng lờ mờ, thân hình anh cao lớn, mái tóc gãy rụng xõa xuống trán.
Toát lên sự thờ ơ bất cần.
Ôn Nam Tịch và Trần Phi tới gần quầy ghế dài, gặp được anh, Phó Diên ngước mắt nhìn cô, lười biếng nói: “Cho tôi à?”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, cô quay lại nhìn anh, gật đầu, giơ tay đưa bánh cho anh.
“Chúc mừng sinh nhật.” Cô nhẹ nhàng nói.
Phó Diên nhận lấy bánh ngọt nói: “Cám ơn, chúng ta đi vào đi.”
Ôn Nam Tịch gật đầu, đi vào sâu trong hàng ghế dài. Anh không nhúc nhích, đợi cô đi vào rồi mới đi theo, sau đó anh bưng bánh đặt lên bàn, quầy bar hình vuông, anh ngồi xuống vị trí đối diện Ôn Nam Tịch, ghế đã được lấp gần hết, chỉ còn một vài chỗ trống.
Bên trong quầy ra còn có thêm một số chàng trai và cô gái mà cô chưa từng thấy trước đây.
Nhan Khả ngồi cách Phó Diên ba chỗ, cô ta nhìn thấy Phó Diên tự tay lấy bánh của Ôn Nam Tịch, đôi mắt cô ta như sắp sập lại thì bị bạn học kéo ra nói chuyện.
Trần Phi vừa ngồi xuống, lấy từ trong ba lô ra một món quà đưa cho Phó Diên, tung tới trước mặt Phó Diên.
Phó Diên cầm lấy chiếc bật lửa nhỏ, nhướng mày: “Có ý gì?”
Trần Phi cười hì hì nói: “Một cái bật lửa có thể ghi âm, em đã tự cải tiến đấy.”
Đôi bàn tay thon dài của Phó Diên nghịch nghịch chiếc bật lửa, ánh sáng màu cam nhảy múa, ngón tay lướt nhẹ, nhanh chóng tìm được nút ghi âm. Mấy nữ sinh đang trò chuyện với Nhan Khả cũng đi tới xem bật lửa, Phó Diên thuận tay đặt lên bàn, đẩy qua cho bọn họ chơi.
Ôn Nam Tịch dựa vào lưng ghế uống hết đồ uống được mang tới.
Bên cạnh cô là chị Lý và Trần Phi, chị Lý cười nói với Ôn Nam Tịch: “Ông chủ thoạt nhìn rất được hoan nghênh đấy nhỉ.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.
Lúc này, ca sĩ thường trú bước lên sân khấu, vừa bước lên sân khấu đã hát một ca khúc “Đầu lúa hương”, ở phần giữa, bầu không khí bốc cháy, tất cả đều hét lớn khi nghe những bài hát của Jay, và mọi người đều nâng cao tay của mình và trở nên phấn khích. Ca sĩ hát xong một bài, khúc nhạc dạo thay đổi, bài hát Ngày Nắng vang lên, Ôn Nam Tịch uống một ngụm.
Cô nhìn lên ca sĩ hát trên sân khấu, mặc áo liền quần cực cháy.
“Ngày vì em mà trốn học, cũng là ngày mà cánh hoa rơi, tại nơi đây ngay giữa lớp học, làm thế nào mà anh nhìn không thấy, bầu trời mưa rơi cũng dần biến mất, anh thật muốn được dầm mưa thêm một lần nữa…”
Ánh sáng chói lóa chiếu lên trên mặt Ôn Nam Tịch, một lúc sau cô mới quay người đi, ánh mắt nán lại ở ly rượu vài giây, Ôn Nam Tịch chống cằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mạch máu của mình, cô nhớ lại ngày đầu tiên khi hai người mới gặp nhau, vẻ mặt lạnh lùng và đầu ngón tay lạnh lẽo của anh giống như trên xe buýt hay tiệm net, cô đang đeo tai nghe, liếc nhìn màn hình của anh.
Dường như quá khứ ngày càng hiện hữ rõ ràng hơn.
Phó Diên đang nói chuyện với Đàm Vũ Trình, khi nghe bài hát, anh dừng lại và nhìn lên.
Cô quay mặt sang một bên và chăm chú nhìn ca sĩ trên sân khấu.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc.
Ánh đèn neon chiếu sáng một bên mặt cô, giống như ánh sáng chiếu vào khi cô đang ngồi trên xe buýt. Đầu ngón tay của Phó Diên cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc, dưới cổ tay anh, một nửa phông chữ lộ ra, nhưng lại bị hạt châu chặn lại.
Các bài hát đều rất hay.
“Ngày Nắng” đã được một nữ sinh nhấp vào hai lần.
Ôn Nam Tịch lại cầm ly rượu lên, không phải nước ngọt nữa mà là rượu thật, cô muốn uống, cứ thế nhấp hết ngụm này đến ngụm khác, nhìn bọn họ chơi trò kéo búa bao.
Cô mỉm cười và quan sát, nhưng không tham gia.
Những người sôi nổi và vui vẻ nhất đều là sinh viên Đại học Bắc Kinh.
Trần Phi chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhìn về phía chị Lý và hô lên: “Cô Ôn.”
Ôn Nam Tịch quay người lại nhìn.
Trần Phi chỉnh lại kính, cười ranh mãnh: “Nghe nói điểm thi tuyển sinh đại học năm đó của cô vượt quá 700.”
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.
Cô vô thức nhìn những người khác và cả Phó Diên.
Phó Diên đứng lên nói chuyện với ai đó, tay anh đặt lên lưng ghế, tay áo xắn lên, bên trong mặc áo thun đen, cũng không chú ý tới bên này. Ôn Nam Tịch quay mặt đi, uống rượu mà mặt không đổi sắc, Phi Trần lại mỉm cười đi tới, muốn nói chuyện, chị Lý đẩy anh ra nói: “Sao cậu hỏi nhiều như vậy? Con trai con đứa mà lắm chuyện thế không biết.”
“Chậc, em hỏi một chút thì có sao đâu, chẳng lẽ cô Ôn vì tình yêu mà chạy đến Lê Thành sao?” Trần Phi nhún nhún vai, không tiếp tục hỏi nữa.
Anh ngả người ra sau và chơi trò chơi với học sinh tiểu học bằng máy tính bảng của mình.
Ôn Nam Tịch uống hết ngụm này đến ngụm khác, uống xong lại rót thêm một ly nữa.
Đối diện cô hầu như đều là sinh viên Đại học Bắc Kinh, có vài nam nữ đứng dậy đến bên cạnh Phó Diên nói chuyện, Phù Diên uống rượu, bình tĩnh lắng nghe.
Nhan Khả cũng đứng sau ghế trên đôi giày cao gót và nói về một số điều thú vị về Đại học Bắc Kinh.
Nói về mùa đông hàng năm ở Đại học Bắc Kinh.
Nói về hoa của Đại học Bắc Kinh.
Nói về thư viện ở Đại học Bắc Kinh.
Nói về ký túc xá của Đại học Bắc Kinh.
Chúc Ngôn a một tiếng, buông thõng hai tay ra nói: “Đáng tiếc năm đó tôi thiếu mất mấy điểm, nếu không, có chết tôi cũng phải bon chen bằng được.”
Ôn Nam Tịch cúi đầu rót thêm một ly rượu.
Hết uống rồi lại ăn đồ ăn trên bàn, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, bọn họ trước mặt vẫn còn náo nhiệt như vậy, cô hơi choáng váng, Ôn Nam Tịch nhẫn nhịn, vì sợ nôn mửa nên cô đứng dậy, tựa vào ghế dài của quầy, sau đó đi ra khỏi quầy, ở đây có một dãy đồ ăn tự phục vụ, Ôn Nam Tịch nhìn thấy có kẹo mút, cô tiến lên cầm mấy cái trên tay.
Sau đó cô đẩy cửa bước ra khỏi quán bar.
Quán bar có tên gọi là Trích Tinh vì được xây dựng trên cao và có những bậc thang đi xuống rất dài, lúc này đèn được bật sáng như những ngôi sao chiếu sáng lấp lánh.
Ôn Nam Tịch ngơ ngác đứng ở nơi đó, choáng váng đến độ nhìn thấy một chiếc xe buýt vừa lao đi.
Cánh cửa phía sau lúc này cũng mở ra, Phó Diên cầm theo một chiếc áo khoác bước ra ngoài, anh nhìn thấy cô đứng đó, không nhúc nhích, anh bước tới, khoác chiếc áo khoác lên vai cô, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Ôn Nam Tịch hơi tỉnh táo lại, cô nghiêng đầu nhìn, anh mặc một chiếc áo khoác không kéo khóa, hai tay đút trong túi quần, đứng bên cạnh cô.
Trên vai còn có một chiếc áo khoác màu đen, cô đưa tay sờ lên rồi cúi đầu bước xuống bậc thang.
Phó Diên cau mày nhìn cô vài giây rồi đi theo cô.
Ôn Nam Tịch đi xuống bậc thang tiếp theo, nói: “Ngay cả ngôi sao cũng không nhìn thấy được nữa rồi.”
Phó Diên bình tĩnh nói: “Rất nhiều năm đã không có rồi.”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng: “Những người thân đã chết thì sao?”
Phó Diên quay đầu nhìn cô, anh hơi nheo mắt lại, không nói gì.
Ôn Nam Tịch không yêu cầu anh trả lời, cô cảm thấy choáng váng, nên khi bước xuống cầu thang, đôi khi cô muốn nhảy xuống, Phó Diên đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần. Cũng may khoảng cách giữa các bậc thang rất rộng, Ôn Nam Tịch ngồi xuống trên một bậc thang, hôm nay cô mặc một chiếc váy và áo sơ mi màu hoa mai bó sát, vừa ngồi xuống, váy liền trượt lên một chút. Phó Diên nhìn thấy cô ngồi xuống, mấy giây sau, anh liền ngồi ở bên cạnh cô.
Anh đang nghịch bật lửa, đèn màu cam bật tắt, bên cạnh anh tình cờ có một cái tựa tay, anh dựa vào đó.
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Choáng váng, cô còn nhìn thấy đôi chân thon dài của anh.
Cô cúi đầu xé bỏ vỏ ngoài của cây kẹo mút trong tay, chống tay lên bậc thang, tiến về phía anh, cô đưa cây kẹo mút lên môi anh, Phó Diên sửng sốt một giây, anh lập tức giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt anh nhìn cô trong bóng tối.
Ôn Nam Tịch cũng nhìn anh.
Cô nói: “Muốn ăn không?”
Cô hỏi một cách chân thành.
Phó Diên nhìn chằm chằm cô mấy giây, Ôn Nam Tịch vẫn đang muốn tiến công, anh buông cổ tay cô ra, cây kẹo mút trong tay cô được anh ngậm vào miệng, sau khi anh ngậm xong, cô đặt khuỷu tay lên đầu gối của anh, cô nhìn anh, Phó Diên đảo cây kẹo mút, yết hầu của anh cũng lăn lộn một vòng.
Giọng nói của anh rất thấp: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Ôn Nam Tịch gần như đang bò lên đầu gối của anh, nói: “Mình từng nghĩ, lúc cậu học đại học, sẽ được rất nhiều đàn chị đàn em dồn vào góc tường để xin phương thức liên hệ, cậu có thể từ chối, hoặc có thể nói với bọn họ rằng cứ thử xem…”
Rõ ràng là cô đã say.
Khóe miệng Phó Diên tràn ngập vị ngọt ngào, anh lại đảo cây kẹo mút, nhìn vào đôi mắt say khướt của cô, anh gần như lạnh lùng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, sau đó lại gần anh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào môi anh, trong miệng anh ngậm đang cây kẹo mút, có chút tùy ý, giống như lúc ở cửa cửa hàng tiện lợi, nếu khóe môi vẫn nở được nụ cười thật tươi thì tốt biết mấy, cô đưa tay chạm vào cằm anh.
Yết hầu của Phó Diên lại di chuyển.
Hơi thở của hai người gần nhau, tràn ngập ngọt ngào, cô gần đến mức suýt chạm vào que kẹo của anh, lúc này Phó Diên đưa tay ra cầm lấy cây kẹo mút, giây tiếp theo anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗