Buổi chiều.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên mỗi người ôm một chiếc máy tính để làm việc, tiếng gõ bàn phím vang vọng khắp phòng khách. Điện thoại của Phó Diên vang lên, là tin nhắn WeChat của Thư Lệ, bà đang thúc giục anh gửi ảnh.
Phó Diên nhấc điện thoại lên xem, có mấy tin nhắn, anh xem qua album ảnh, phát hiện mình không chụp nhiều ảnh với Ôn Nam Tịch, anh chọn một tấm ảnh đi liên hoan cùng công ty và một tấm của Ôn Nam Tịch và chị Lý, gửi cho Thư Lệ.
Thư Lệ nhìn thoáng qua: Ở bên trái à?
Diên: Vâng.
Thư Lệ: Hai đứa con không chụp ảnh chung sao?
Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên.
Có.
Nhưng không thích hợp để cho bà ấy xem.
Diên: Cái này là được rồi mẹ ạ.
Thư Lệ biết anh sẽ không gửi nữa, nhưng bà ấy nhìn bức ảnh, trong bức ảnh này, Ôn Nam Tịch mặc áo sơ mi sẫm màu, mỉm cười dưới ánh đèn, toát lên dáng vẻ dịu dàng và phóng khoáng, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Thư Lệ thoạt nhìn đã cảm thấy ưng ý, nhưng giây tiếp theo, bà chợt khựng lại như nhớ ra điều gì đó.
Thư Lệ: Cô gái này là cô bé mặc áo khoác đỏ ở ngõ Nam An phải không?
Thư Lệ: Trong bức ảnh con chụp ở bến xe Nam An vào năm cuối trung học, phía sau con có một cô gái!
Thư Lệ nhớ tới duy nhất một lần bà đã nhìn thấy bức ảnh trong nick Q/Q của Phó Diên, bà cũng tình cờ nhìn thấy khi đang thu dọn sách vở của anh, nhìn thấy nó ở trên màn hình mà anh quên tắt máy. Phó Diên rất hiếm khi lưu lại ảnh nên bức ảnh này nhất định được lưu lại vì cô gái phía sau, lúc đó Thư Lệ đã lén ghi nhớ điều này.
Diên: Chính là cô ấy.
Thư Lệ dừng lại, đúng như những gì bà dự đoán.
Thư Lệ: Chúc mừng con.
Diên: Cảm ơn mẹ.
Thư Lệ: Khi nào rảnh con chụp một mình con bé, tấm này khó nhìn quá.
Diên: Vâng.
Ôn Nam Tịch uể oải vươn vai, anh nhìn thời gian, bây giờ đang khoảng bốn giờ chiều, Phó Diên vừa đặt điện thoại di động xuống, hai người ngước mắt nhìn nhau, Ôn Nam Tịch chống cằm nhìn anh: “Bữa tối ăn gì vậy anh?”
Phó Diên nhìn cô nói: “Ra ngoài ăn, nhân tiện chúng ta đi hẹn hò luôn nhé?”
Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt, mặt hơi ửng đỏ lên, gật đầu: “Vâng.”
“Em đi rửa mặt đã.” Cô đứng dậy đi về phía phòng tắm, khóe môi Phó Diên hơi cong lên, anh gõ bàn phím để hoàn thành nốt công việc còn đang dở dang của mình. Tính ra, hai người đã ở bên nhau rất lâu và vẫn chưa chính thức hẹn hò, Ôn Nam Tịch cảm thấy khá căng thẳng, khi trang điểm còn chú ý rất kỹ, cô còn nhìn thấy bóng dáng anh phản chiếu từ trong gương, anh đang thay bộ đồ thể thao ra, khoác lên mình chiếc áo sơ mi đen, vạt áo che đi cơ bụng.
Anh đơn giản hơn cô rất nhiều, chỉ cần thay quần áo là được.
Phó Diên cởi cúc ở cổ tay áo và xắn lên.
Ôn Nam Tịch ăn mặc cũng giản dị, cô mặc một chiếc váy màu sáng dài đến đầu gối, đứng dậy cầm lấy chiếc túi nhỏ, Phó Diên ngước mắt lên nhìn bộ váy của cô, thật đẹp, mang vẻ đẹp giản dị mà lạnh lùng.
Anh nhìn cô vài giây, nắm lấy tay cô, trầm giọng lười biếng nói: “Em muốn ăn gì?”
Ôn Nam Tịch theo anh đi ra ngoài, nói: “Ăn lẩu được không?”
Phó Diên đóng cửa lại, nghe xong, nhếch khóe môi nhìn cô: “Được.”
Đôi lông mày của Ôn Nam Tịch cong lên, được anh nắm tay dẫn xuống lầu, ngồi vào một chiếc ô tô màu đen, hướng về trung tâm mua sắm ở khu trung tâm. Khi xuống xe thì trời đã tối, trung tâm mua sắm rất đông người, bầu không khí rất náo nhiệt, đặc biệt là một số nhà hàng ngoài trời. Ôn Nam Tịch và Phó Diên chọn một quán lẩu và ngồi đợi một lát mới có bàn trống.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Cô chọn lẩu uyên ương, nhưng cô chủ yếu ăn ngăn cay, thỉnh thoảng cay quá, Phó Diên sẽ cho cô uống nước ở ngăn không cay, anh uống một ngụm Coca rồi dựa lưng vào ghế nhìn cô.
Giọng nói của anh trầm thấp, toát lên vẻ lười biếng: “Ôn Nam Tịch, em ăn cay giỏi đấy.”
Ôn Nam Tịch ngước mắt lên, đôi mắt ngập nước vì bị cay: “Không phải anh cũng ăn cay rất giỏi sao?”
Phó Diên gật đầu, cầm đũa gắp cho cô một miếng thịt bò, tay áo được xắn lên để lộ ra hình xăm, anh không đeo đồng hồ, chỉ đeo một chiếc vòng bình an ở cổ tay, anh nói: “Đám Trần Phi rất thích ăn cay, nên anh nhập gia tùy tục.”
Trần Phi, Chu Hùng, Lý Khiêm Vũ đều là người phương Bắc.
Ôn Nam Tịch cười nói: “Em cũng vậy, Chu Nhược Vi rất thích ăn.”
Phó Diên yêu chiều cô như vậy, đến Coca cũng là anh rót cho.
Trong suốt bữa ăn, Ôn Nam Tịch hầu như không phải động tay, từ đầu đến cuối luôn là anh gắp cho cô, thấy cô uống hết nước còn nhanh chóng rót thêm Coca cho cô. Sau khi ăn xong thì hai người đi ra ngoài, trên người vẫn còn ám mùi lẩu, Ôn Nam Tịch nghiêng đầu ngửi ngửi, cô đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã ăn lẩu. Phó Diên nhìn cô một cái, anh cười nói: “Ám mùi lẩu à?”
“Anh có không?” Ôn Nam Tịch tiến lên, kéo cổ áo anh để ngửi, có chút, nhưng trên cổ áo vẫn còn thoang thoảng mùi thơm.
Phó Diên vòng tay qua eo cô, bước ra ngoài nói: “Trên đường về là bay hết ấy mà.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.
Hai người đi xuống thang cuốn, có rất nhiều cửa hàng quần áo, Phó Diên đi ngang qua rồi dừng lại trước một cửa hàng, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là một cửa hàng quần áo nữ, có một con ma nơ canh đang mặc một chiếc váy hai dây màu mơ. Phó Diên nhìn vài giây rồi quay đầu lại nhìn cô, Ôn Nam Tịch bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Phó Diên nói với giọng nói đều đều: “Thử cái này nhé?”
Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt, cô muốn nói mình có rất nhiều quần áo nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô lại nhẹ nhàng nói: “Để em thử xem.”
Ôn Nam Tịch buông anh ra, đi vào trong.
Bởi vì là cửa hàng quần áo nữ nên Phó Diên không đi vào mà đứng ở bên ngoài chờ.
Ôn Nam Tịch bảo nhân viên bán hàng cởi váy giúp, chiếc váy được làm từ chất liệu rất mềm mại, có thể mặc ở nhà, cô vào thử rồi bước ra ngoài, nhân viên bán hàng nhìn cô, kinh ngạc nói: “Rất hợp với cô.”
Ôn Nam Tịch chỉnh lại quần áo, nhìn ra ngoài.
Phó Diên đứng thẳng từ xa gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên.
Trong mắt Ôn Nam Tịch hiện lên ý cười, cô ăn mặc chỉnh tề đứng trước gương, sau đó cô thay đồ, đẩy cửa đi ra ngoài, Phó Diên đã đứng trước quầy tính tiền, dùng điện thoại di động thanh toán. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của anh, khuôn mặt anh lúc này rất quyến rũ. Phó Diên cầm túi đi tới nắm tay cô.
Ôn Nam Tịch nắm tay anh, hai người bước ra ngoài, cô nói: “Mới vậy mà đã mua được một chiếc váy, nhanh quá.”
Phó Diên nghe xong liền nhìn cô, lười biếng nói: “Bình thường em mua quần áo lâu lắm à?”
Ôn Nam Tịch cùng anh đi ra khỏi cửa hàng, cô nói: “Em thì bình thường, nhưng mấy đứa Nguyên Thư khi mua quần áo phải đi loanh quanh. Khi em đi chơi với mấy cậu ấy, chính mấy đứa ấy dạy em điều này.”
Phó Diên ừ một tiếng.
Hai người đi xuống tầng, có một quán trà sữa rất đông khách, mùi vị rất ngon, Ôn Nam Tịch muốn uống nên cô kéo anh qua xếp hàng, Phó Diên bấm điện thoại hỏi cô: “Em muốn uống vị nào?”
Ôn Nam Tịch quay đầu, nhìn cùng anh, chọn vị. Phó Diên thanh toán tiền, lúc bọn họ đang xếp hàng thì trà sữa đã được làm xong, Phó Diên cắm ống hút vào rồi đưa cho cô, Ôn Nam Tịch nhận lấy, nhấp một ngụm, hương vị rất ngọt ngào. Cô ngước mắt đưa trà sữa cho anh.
Trong mắt Phó Diên hiện lên ý cười.
Nghĩ đến thời gian đếm ngược năm cuối trung học, anh cúi đầu, cắn ống hút và nhấp một ngụm.
Ôn Nam Tịch nhìn anh: “Anh thấy ngon không?”
Phó Diên nuốt ngụm trà sữa ngọt ngào, nói: “Khá ngon.”
Ôn Nam Tịch nhấp thêm một ngụm, khuôn mặt lạnh lùng của cô trông có vẻ hơi khác với loại trà ngọt như trà sữa, Ôn Nam Tịch hút trân châu rồi nhai. Phó Diên ôm eo cô bước ra ngoài, lúc này vòng quay ở quảng trường bên ngoài đã sáng đèn.
Nhiều cặp đôi nắm tay nhau đi ngang qua.
Hai người cũng là một đôi trong số đó, có không ít người, Phó Diên kéo Ôn Nam Tịch bước sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Ôn Nam Tịch, lúc học đại học, em có hay nghĩ tới anh không?”
Ôn Nam Tịch đang nhai trân châu, nghe vậy, cô ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt của anh. Dưới bầu trời đêm hè náo nhiệt, Ôn Nam Tịch nuốt trân châu, cô im lặng mấy giây rồi mới nói: “Em có.”
Đôi mắt của Phó Diên thâm sâu.
Ôn Nam Tịch nhìn vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa, đầu ngón tay của cô kéo ống tay áo anh, nói: “Có lần em đến công viên giải trí để làm việc bán thời gian, mặc bộ trang phục Gấu Hồng nhỏ và phát tờ rơi. Ở trước vòng quay, em thấy một vài sinh viên đại học bước xuống vòng quay. Chàng trai nắm tay cô gái đi ngang qua em. Cậu ấy cầm lấy tờ rơi và em lại…”
Cô lại nghĩ đến Phó Diên.
Phó Diên không nghe cô nói hết, anh nắm tay cô đi về phía vòng quay, lúc này trên vòng quay trông hầu như như không có ai, chủ yếu là các cặp đôi.
Phó Diên lấy điện thoại di động ra thanh toán, mua vé rồi dẫn cô vào.
Ôn Nam Tịch phản ứng lại, cô ngước mắt lên, trong mắt Phó Diên hiện lên ý cười, anh nắm tay cô, bế cô lên một con ngựa trắng, giọng điệu lười nhác nói: “Công chúa, mời ngồi.”
Vành tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng, cô ôm chặt ly trà sữa.
Con ngựa gỗ bắt đầu quay vòng, nhưng Phó Diên không lên ngựa, anh đứng bên cạnh cô, hai tay ôm lưng ngựa, tạo cảm giác như anh đang lười biếng bảo vệ cô, dưới ánh đèn sáng chưng, nơi đây như biến thành một tòa lâu đài thật sự. Cô là một công chúa thực sự còn anh là chàng hoàng tử. Trong ánh đèn neon xoay tròn, Ôn Nam Tịch ngước mắt lên nhìn anh. Vài giây sau, đầu ngón tay của cô kéo cổ áo anh. Phó Diên thấp giọng nói: “Sao…”
Chưa kịp nói xong thì cô đã hôn anh.
Phó Diên hơi nhướng mày.
Ngựa gỗ di chuyển tới chỗ có người, Ôn Nam Tịch buông anh ra, cúi đầu uống trà sữa.
Trên môi Phó Diên còn dư vị ngọt ngào, anh khẽ cười: “Ôn Nam Tịch, em luôn biết cách làm anh ngạc nhiên đấy.”
Tai Ôn Nam Tịch đỏ lựng.
Khi vòng quay dừng lại, Phó Diên dùng một tay bế cô xuống khỏi con ngựa trắng, nắm tay cô bước ra khỏi vòng quay. Ngay lúc đó, hai người bắt gặp một cô bé bán hoa, cô bé chặn đường họ. Phó Diên nhìn những bông hoa còn lại trong thùng hoa, anh mua một ít hoa hồng đỏ, tất cả đều là những chùm hoa nhỏ, khi ôm lại sẽ tạo ra một bó lớn hơn.
Phó Diên đưa cho Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch nhận lấy, ôm hoa, cô bé nói: “Em cảm ơn anh chị ạ.”
Phó Diên nói: “Không có gì.”
Cô bé xách theo thùng rỗng rời đi.
–
–
Lúc trở về nhà thì đã khoảng 9 giờ 30, Ôn Nam Tịch mở bó hoa ra, cắm vào chiếc bình rỗng mà Nguyên Thư đã mua trước đó.
Vẫn luôn để đó chưa có cơ hội dùng đến.
Phó Diên rót một cốc nước đưa cho cô, Ôn Nam Tịch cầm lấy uống, cô tựa người vào bàn nhìn anh, mấy giây sau cô bước tới hôn lên khóe môi anh. Anh đặt ly xuống, nắm lấy tay cô, nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên môi cô, giọng khàn khàn trầm thấp cất lên: “Ôn Nam Tịch.”
“Anh rất vui vì em đã nghĩ đến anh, dù chỉ trong một giây.”
Ôn Nam Tịch ôm chặt cổ anh.
Nghĩ thầm.
Không ngừng một giây nào.
Một lúc sau, chiếc váy rơi xuống đất, Phó Diên ôm eo cô, cúi đầu hôn cô rồi dần dần di chuyển xuống phía dưới, vai Ôn Nam Tịch co lại, dây buộc tóc trên đầu rơi xuống đất, tóc cô xõa rối tung trên bả vai trắng trẻo của cô, trắng đến nỗi làm lóa mắt đối phương.
Lại là một đêm cuồng nhiệt.
Sáng hôm sau, Ôn Nam Tịch được Phó Diên gọi dậy, rửa mặt xong, hai người ra cửa. Đến Continue Intelligence, vừa vào tới cửa, điện thoại của Ôn Nam Tịch chợt vang lên, người gọi là Tiểu Lê. Ôn Nam Tịch đặt túi đựng máy tính xuống, đi đến bên khung cửa sổ, Tiểu Lê nói: “Chị Nam Tịch.”
“Em có chuyện muốn nói với chị, gần đây bố chị có đến cửa hàng mấy lần, ông ta muốn chuyển nhượng nhà cho dì Ôn.” Tiểu Lê dừng lại một lát rồi nói: “Bây giờ ông ta đang ở đây, hiện tại chỉ có mình em thôi, dì Ôn không có ở đây.”
Ôn Nam Tịch khẽ cau mày.
“Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?”
“Rất lâu rồi, cũng tầm mấy tháng rồi, dì Ôn không cho em nói với chị.” Tiểu Lê trợn mắt nói: “Ông ta rất vô liêm sỉ, hay là chị bảo ông ta đi về đi?”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, nói: “Đưa điện thoại cho ông ta.”
Tiểu Lê ồ một tiếng, tiến lên nói: “Quý ông này, chị Nam Tịch có chuyện muốn nói với ông.”
Ôn Hữu Đào nghe thấy cái tên này thì sắc mặt trở nên lạnh lùng, hỏi: “Nói cái gì?”
Đột nhiên nghe được giọng nói của Ôn Hữu Đào, Ôn Nam Tịch siết chặt đầu ngón tay, nói: “Ông đừng có mà tới đây nữa, nếu ông còn tới, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Ôn Nam Tịch!” Ôn Hữu Đào nghe được giọng của cô thì đạt tới đỉnh điểm của sự mất kiên nhẫn, từng từ từng chữ cô phát ra đều thể hiện sự đanh thép. Ôn Nam Tịch mở miệng định nói nếu ông không tin, thì ông cứ thử xem.
Tiểu Lê lại lên tiếng nói: “Ông Ôn, nếu ông có tâm như vậy, hay là ông chuyển nhượng nhà cho chị Nam Tịch đi.”
Ôn Nam Tịch đang định ngăn cản Tiểu Lê.
Ôn Hữu Đào nói: “Cho dù có tan nhà nát cửa, tao sẽ không bao giờ đưa cho nó!”
Đầu ngón tay của Ôn Nam Tịch cứng đờ.
Cô đứng trước cửa sổ và nhìn vào vẻ mặt của chính mình bấy giờ. Lúc này, một bàn tay đeo đồng hồ và vòng Phật từ phía sau vươn lên, Phó Diên cầm lấy điện thoại di động của cô, anh trầm giọng nói: “Cô ấy cũng không thèm đồ của ông đâu.”
Ôn Nam Tịch đột nhiên quay người lại.
Phó Diên cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, đưa điện thoại cho cô, nói: “Ôn Nam Tịch, đến giờ đi làm rồi.”
Ôn Nam Tịch nhìn anh, khóe môi cong lên.
“Ừm.”
Phó Diên nhìn sắc mặt của cô, anh giơ tay nhéo mặt cô.
Anh thầm nghĩ, anh sẽ tự mua cho cô một căn nhà.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗