Chương 38:
Đăng lúc 21:40 - 26/08/2025
9
0

Da Ôn Từ mỏng và cũng dễ để lại dấu vết trên người, chỉ cần mút mạnh một chút là sẽ bị đỏ đến mấy ngày. Lúc trước bị Đậu Dĩ Tình nhìn thấy còn tưởng rằng Ôn Từ và người ta chơi S-M.

Thực ra xưa nay Chu Vụ vẫn luôn rất kiềm chế, nhiều lúc ấn lên eo cô còn phải kìm lại sức lực.

Đây là lần đầu tiên anh khiến Ôn Từ cảm thấy đau đớn. Không sắc bén, mà từng chút từng chút khống chế sức lực trong phạm vi có thể chịu đựng được của Ôn Từ, điều này lại càng kích thích thần kinh của cô hơn.

Tấm chăn đã bị Chu Vụ tùy ý dồn vào một góc. Trên tấm ga trải giường tối màu, làn da của Ôn Từ trắng đến mức hơi chói mắt, mơ hồ hiện lên một lớp phấn trong suốt kiều diễm.

Âm thanh xé túi plastic lại vang lên bên tai, Ôn Từ còn chưa kịp hồi hồn sau dư vị của làn sóng trước đó thì mắt cá chân của cô lại bị tóm lấy. Chu Vụ cúi người trước ngực cô hỏi: “Em thích gì ở Hướng Ôn Văn?”

Không biết đã là lần thứ ba hay thứ tư, từ đầu đến chân Ôn Từ đều tê dại. Cô thở mạnh hổn hển, tóc xõa tung trên ga trải giường và trước trán. Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ. Cô nhìn thấy chính mình trong chiếc đèn chùm trong suốt tối màu phía trên đầu, gương mặt còn đỏ hơn lúc cô chạy xong 800 mét hồi cấp ba.

Cô không thể suy nghĩ được gì, may là mấy câu hỏi này rất dễ dàng lừa gạt qua ải. Ở thời điểm này, Chu Vụ không thể phân biệt được cô đang trong trạng thái hay đang nói dối: “Cậu ấy, cậu ấy rất tốt… Á!”

Lại bị cắn lần nữa, đau nhưng không nghiêm trọng, phối hợp với những động tác khác, Ôn Từ bị một cảm giác mãnh liệt xa lạ nuốt chửng, cô thậm chí không thể cắn môi im lặng được.

“Còn nữa không?” Giọng Chu Vụ khàn khàn.

“Rất nhiệt tình, cậu ấy… đẹp trai và giọng nói cũng hay nữa… Chu Vụ,” Giọng Ôn Từ run run, cô bất lực gọi tên anh mấy lần, “Chu Vụ, anh… đừng cắn chỗ đó.”

“Em rất thích mà.” Chu Vụ đáp: “Nói tiếp đi.”

Ôn Từ nhắm mắt lại, nước mắt sinh lý đọng lại nơi khóe mắt.

Có lẽ vì hôm nay Chu Vụ nhắc tới nên Ôn Từ chợt nhớ đến trận bóng rổ duy nhất mình từng xem hồi cấp ba kia. Chàng trai mặc bộ đồng phục chơi bóng tươi trẻ khoan khoái và gọn gàng, mỗi lần anh nhảy lấy đà là các đường cong cơ bắp trên tay và đùi đều căng lên, ném mạnh quả bóng vào rổ giữa tiếng reo hò ủng hộ.

Buổi chiều hôm ấy, tất cả các bạn học đang vây xem đều hô hào tên anh, giọng nói của Ôn Từ len lén xen lẫn trong đó, không ai hay biết.

Đêm nay, cô không biết mình đã gọi cái tên này bao nhiêu lần. Ôn Từ chỉ có thể cầu nguyện khả năng cách âm của ngôi nhà trông rất sang trọng này có thể tốt một chút.

“Rất được yêu mến, rất, rất dịu dàng, rất giỏi, rất mạnh mẽ,” Ôn Từ ôm lấy anh, bày tỏ một cách loạn xạ: “Chơi bóng rổ cũng, rất giỏi…”

Gương mặt bị giữ lấy, Chu Vụ thoáng ngước mắt lên và nhìn thẳng vào cô, trong mắt mang chút tức giận và tức cười.

Giờ phút này, khóe miệng và đôi mắt Ôn Từ đều đã ươn ướt, toàn thân đỏ bừng cùng ánh mắt lạc lối, nhìn thân mật muốn chết.

“Cậu ta mà biết đánh bóng rổ cái rắm.” Giọng Chu Vụ hơi khàn, anh nhướng mày rồi thẳng thừng nói: “Bị anh làm đến choáng váng rồi à?”

Trên người Chu Vụ có một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt hiện lên sự ham muốn và xâm chiếm không thể giấu được.

Ôn Từ đối diện với anh thật lâu, sau đó nhịn không được vươn tay ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên môi anh rồi rất thành thật đáp: “Vâng.”

Chu Vụ: “…”

Fuck.

Cuối cùng Chu Vụ cũng từ bỏ việc ép hỏi, anh cúi đầu hôn cô. Bởi vì bị hôn không thể kêu ra tiếng, Ôn Từ chỉ có thể bất lực ôm chặt anh.

……

Mười hai giờ khuya, Chu Vụ để trần thân trên ra ban công hút thuốc.

Sau lưng anh có mấy vết móng tay cào, khi gió thổi qua lại hơi ngứa ngáy.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng dịu dàng, Ôn Từ nằm trên giường và đã mệt mỏi đến mức ngủ say, tấm chăn phập phồng theo từng hơi thở của cô, để lộ nửa cần cổ đầy dấu vết.

Vì làm quá mạnh bạo, lúc lau người sau đó chỉ cần hơi chạm chút cô cũng sẽ run rẩy. Tin nhắn nhờ Đậu Dĩ Tình hỗ trợ cô nói dối gia đình đều do Chu Vụ biên tập giúp cô và gửi đi.

Chu Vụ nhả ra một làn khói, thân thể sảng khoái nhưng tâm tình lại phiền muộn.

Làn khói từ từ lan ra trong bóng đêm rồi bị gió thổi bay.

Gia Gia ngồi dưới chân anh thấp giọng sủa một tiếng: “Gâu.”

“Nếu làm cô ấy thức giấc thì ngươi biến liền.” Chu Vụ cũng không quay đầu lại.

Gia Gia: “Ư…”

Một người một chó ngây người ở ban công yên tĩnh một lát, Chu Vụ châm điếu thuốc thứ hai.

Người trên giường trở mình, động tĩnh rất nhỏ, Chu Vụ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận cô không tỉnh lại liền đưa mắt nhìn sang con chó.

Gia Gia cũng giống như anh, cũng đang nhìn người trong phòng, cái đuôi yên lặng phe phẩy.

“Thích không?” Anh lười biếng mở miệng.

Gia Gia hé miệng và đáp lại vài tiếng “gâu”.

Chu Vụ gật đầu, dường như đã nghe hiểu rồi kéo dài giọng nói: “Ừ. Xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh, nhưng có hơi ngốc, lá gan lúc thì nhỏ lúc lại lớn. Đáng yêu muốn chết. Mặt nào cũng tốt…”

​Anh hơi dừng lại, ngữ khí lạnh lùng nói: “Chỉ là mắt chọn người quá kém.”

Gia Gia nghe không hiểu và lè lưỡi với anh.

Chu Vụ nhìn nó: “Mắt chọn người kém cũng thích à?”

Gia Gia nghiêng đầu: “?”

“Thôi được.” Chu Vụ kẹp điếu thuốc không vui lẩm bẩm: “Thích thì thích thôi. Mấy cái mắt nhìn người này cũng không phải không thể cứu được.”

Hút thuốc xong, Chu Vụ đợi mùi khói tan đi rồi mới trở vào nhà.

Đệm giường hơi lún xuống vì anh đến. Ôn Từ lim dim mắt mơ màng gọi một tiếng: “Chu Vụ.”

Giọng nói trầm thấp và mơ hồ, nghe như còn đang trong giấc ngủ và không có chút ý thức nào, nhìn thấy người nào sẽ gọi tên người đó.

Chu Vụ đẩy sợi tóc vướng quanh trên lông mi cô ra, đôi mắt lãnh đạm cúi nhìn cô rồi nhân cơ hội hỏi: “Em thích ai?”

Ôn Từ nói: “Chu Vụ.”

Một lời nói trong lúc mơ ngủ còn có tác dụng hơn hai điếu thuốc, Chu Vụ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.

Ngày hôm sau, Ôn Từ vừa mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt to trong veo và ngốc nghếch của Gia Gia.

Cửa phòng chỉ hé mở một khe, chó ta ngồi xổm bên giường, lè lưỡi nhìn cô.

Ôn Từ đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó vô thức muốn giơ tay sờ nó, vừa nhấc ngón tay lên đã bị cảm giác tê dại nhức mỏi toàn thân đẩy về chỗ cũ.

Cô lập tức nhớ lại chuyện xảy ra tối qua——

Đẩy đưa hết lần này đến lần khác liên tục không ngừng, Chu Vụ vói ngón tay vào miệng cô, run rẩy khi bị cắn…

Thoải mái đến nỗi có phần quá sức chịu đựng. Chỉ nhớ lại thôi mà cô đã cảm thấy bụng dưới hơi mỏi nhừ, da thịt tê dại.

Tối qua, Chu Vụ đã thay ga trải giường sau khi làm xong chuyện, hiển nhiên là anh không giỏi làm việc này nên trải hơi lộn xộn, chỉ có phần giường chỗ Ôn Từ ngủ là được bằng phẳng.

Bên cạnh không có ai, chắc Chu Vụ đã thức dậy, có lẽ đã đi chạy bộ buổi sáng hoặc cũng có thể đang ở ngoài phòng.

Nghĩ đến bản thân đêm qua không kiềm được mấy lần có phản ứng sinh lý, Ôn Từ xoay người vùi mặt vào gối, cảm thấy hơi không thể đối mặt.

Hay là cô giả vờ ngủ thêm một lát nữa nhỉ——

“Gâu gâu gâu.”

“Đừng, Gia Gia…” Ôn Từ vội ngẩng đầu, muốn ngăn cản Gia Gia vừa chạy ra ngoài vừa sủa vang lên.

Sau đó cô va ngay vào tầm mắt Chu Vụ khi anh vừa đẩy cửa ra chuẩn bị xông vào đánh chó.

Chu Vụ để trần nửa thân trên, bên dưới mặc một chiếc quần rộng thùng thình màu vàng nhạt, trông như vừa tắm xong. Nhìn thấy tình hình trong phòng, anh nhướng mày dựa vào cửa: “Em thức rồi.”

Ôn Từ vẫn còn ôm gối trong tay, ngơ ngác nhìn anh: “Dạ.”

“Có chỗ nào khó chịu không?”

Ôn Từ lắc đầu.

“Chỗ bị cắn ngày hôm qua còn đau không?”

“…” Ôn Từ lại lắc đầu.

Chu Vụ nhìn chăm chú vào cô, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm lắm. Hôm qua anh quả thực có hơi thiếu chừng mực, dù đã kiềm chế sức lực nhưng cũng không biết có chắc chắn ổn hay không.

Vì vậy anh tiến lên phía trước mở chăn ra: “Lật lại để anh xem.”

“?”

Ôn Từ vội vàng nói: “Thật sự không cần đâu mà.”

Chu Vụ ngồi bên mép giường, cùng với Gia Gia lặng thinh nhìn cô.

Mặt đối mặt không nói lời nào trong vài phút, Ôn Từ yên lặng xoay người lại một chút.

Bộ đồ ngủ trên người cô là quần áo của Chu Vụ, anh vén lên thật sự rất thuận tay, vẫn còn dấu vết nhưng không sâu. Chu Vụ thoáng yên tâm rồi cúi đầu hôn cô.

Ôn Từ run lên.

Nếu xem nữa sẽ lại xảy ra chuyện, Chu Vụ chỉnh vạt áo về chỗ cũ: “Mới chuyển đến nên trong tủ lạnh chỉ có chân giò hun khói và trứng, anh chiên cho em một phần nhé được không? Hay là mình ra ngoài ăn.”

“Chân giò hun khói với trứng là được rồi ạ.” Ôn Từ lập tức nói.

Chu Vụ ừ một tiếng: “Làm xong sẽ gọi em nhé.”

Chu Vụ đứng dậy đi ra ngoài, Ôn Từ ngước mắt lên, nhìn thấy sau lưng Chu Vụ đầy vệt đỏ do cô tạo ra tối qua.

Cửa vừa đóng lại, Ôn Từ chậm chạp kéo chăn lên che khuất khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Bàn ăn không còn được ưa chuộng trong giới trẻ hiện đại, Ôn Từ khoanh hai chân, ngồi trên ghế sofa lớn trong phòng khách, vừa ăn trứng chiên vừa xem tin nhắn trên điện thoại.

Vừa mở WeChat ra, cô liền nhìn thấy cập nhật mới trên vòng bạn bè của Đoạn Vi. Bối cảnh của bức ảnh trông giống như đang ở sân bay và dòng trạng thái đi kèm là “Trở lại Giang Thành”. Trên bức ảnh cô ta đội mũ ngư dân và đeo khẩu trang, trên người mặc chiếc áo thun hoa văn màu đen của Chu Vụ.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Ôn Từ ngẩng đầu ngước nhìn. Chu Vụ đang tùy ý mặc quần áo lên người, anh vừa mới ra khỏi phòng ngủ.

Cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của cô, bước chân Chu Vụ hơi dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn theo tầm mắt cô, nhìn xuống bộ quần áo mình vừa mặc xong.

“Sao thế?” Anh hỏi.

Gò má Ôn Từ phồng lên vì ăn chân giò hun khói, cô giơ điện thoại lên nhìn Chu Vụ, rồi lại nhìn điện thoại của mình.

“Không…” Ôn Từ ngơ ngẩn rồi lại nhịn không được nói: “Quần áo của anh giống với Đoạn Vi.”

Chu Vụ thản nhiên đáp: “Ừ. Mẫu bình dân, Tần Vận cũng có, còn mua hai màu nữa.”

Ôn Từ khẽ chớp mắt, từng bọt bong bóng vui vẻ âm thầm nổi lên trong lòng, sau mấy giây, cô mới chậm chạp đáp: “Ồ.”

Ăn sáng xong, Ôn Từ tự giác đi rửa bát. Lúc cô bước ra khỏi bếp, Gia Gia đợi đã lâu lập tức kề sát bên chân cô. Cô bước một bước, nó cũng bước theo một bước.

“Sao vậy?” Ôn Từ ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng hỏi.

Gia Gia: “Gâu gâu gâu!”

“Đang xin em dắt đi dạo đấy.” Chu Vụ ở bên cạnh mang vẻ mặt bình tĩnh, tốt bụng giải thích giúp nó.

Ôn Từ chưa từng dắt chó đi dạo nên có phần hưng phấn hỏi thử: “Vậy em dắt đi được không?”

Một người và một chó trên mặt đất cùng lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ có sáng hơn. Chu Vụ cụp mắt nhìn chốc lát rồi cười một tiếng: “Ừ.”

Ở huyền quan.

Ôn Từ hơi cúi người, cẩn thận cầm dây dắt chó của Gia Gia rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Như vậy là được phải không anh?”

Chu Vụ khoanh tay dựa vào cửa, dáng vẻ giống như chủ quầy đã rảnh nợ.

“Ừm,” anh nhàn nhạt đáp, “Đưa tay ra.”

Gia Gia lập tức vươn một tay ra.

Ôn Từ giữ nó, ánh mắt nhìn nó như đang nhìn các học sinh trong lớp: “Gia Gia giỏi quá!”

Chu Vụ: “…”

​Chu Vụ buồn cười nói: “Ôn Từ, là anh bảo em đưa tay ra.”

Ôn Từ ngẩn người rồi làm theo lời anh. Chu Vụ lấy món đồ trong túi ra, cụp mắt đeo lên giúp cô.

Đó là một chiếc lắc tay, điểm xuyết bằng vài con bướm lớn nhỏ khác nhau và những viên kim cương rực rỡ lóa mắt dưới ánh nắng bình thường.

Lần này Chu Vụ tới Singapore đã tiện đường đến buổi đấu giá lấy một bức họa giúp ông ngoại anh. Lúc tình cờ nhìn thấy chiếc lắc tay này, anh vừa nhìn liền cảm thấy rất hợp với Ôn Từ.

“Quà lưu niệm.” Trước khi Ôn Từ từ chối, Chu Vụ đã mở miệng trước, “Hàng rẻ thôi, em đừng ghét bỏ nhé.”

Ôn Từ vốn còn lo lắng, nhưng nghe vậy xong lại vội lắc đầu: “Không đâu, em rất thích.”

Chu Vụ ừ một tiếng lại bịa đại một lý do: “Thường xuyên mang đi, ông chủ nói có huyền học.”

Ôn Từ tò mò: “Huyền học gì ạ?”

Chu Vụ ngước mắt, nhìn cô mấy giây đầy thâm ý mới đáp: “Chữa mắt.”

——–

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Vượt Rào Yêu Thầm
Tác giả: Bản Đông Lượt xem: 617
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,604
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 702
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,626
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,449
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 978
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 746
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 524
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...