Kiều Thu Sinh đi ngang qua quán mì Hưng Vượng, anh nghĩ ngợi rồi thu dù lại, quất mấy cái, đẩy cửa bước vào. Trong quán chẳng có khách nào, chỉ có Hưng Vượng với A Đạt đang ngồi uống rượu, nghe có động tĩnh thì ngoảnh lại nhìn.
Hưng Vượng cười: “Ôi chao, khách quý hiếm ghê.”
A Đạt phụ họa: “Lâu lắm không gặp.”
Thu Sinh ngó đồng hồ: “Mới mấy giờ thôi mà các người đã ngồi nhậu rồi.”
Hưng Vượng bảo: “Dù để trước cửa đi, sàn chỗ này trơn lắm, dính nước là trợt chân, ngã một cái là toi.”
Thu Sinh ngồi xuống cạnh A Đạt: “Một tô mì tương ớt.”
Hưng Vượng đáp: “Mì tương ớt bán hết rồi, để tôi chế biến cái khác.”
Thu Sinh cau mày: “Mì cá hun khói vậy.”
Hưng Vượng lại lắc đầu: “Cũng hết rồi, để tôi điều chỉnh.”
Thu Sinh nhíu mày: “Cái gì cũng không có, buôn bán kiểu gì, chi bằng đóng cửa sớm cho rồi. Mì thịt kho còn không?”
Hưng Vượng cười: “Thôi, tối nay tôi bao. Này, bếp ơi, một tô mì gan heo xào tương nha.”
A Đạt định rót rượu Đại Khúc Thất Bảo cho Thu Sinh, nhưng Thu Sinh ngăn: “Khoan đã.”
Rồi anh cầm bình nước sôi rót ra tráng ly.
Hưng Vượng đứng dậy: “Tôi đi lấy thêm ít đồ nguội.”
Thu Sinh hỏi: “A Đạt không chạy xe à?”
A Đạt đáp: “Trời lạnh, lại còn mưa, vòng đi vòng lại cũng chẳng có khách, thôi khỏi chạy, đỡ tốn xăng dầu.”
Thu Sinh hỏi: “Còn Chiêu Đệ đâu?”
A Đạt nói: “Ở quán mì bên kia.”
Thu Sinh lại nói: “Hưng Vượng làm ăn phát đạt ghê, mở thêm quán nữa cơ à.”
Hưng Vượng bưng đĩa rong biển chua cay tới: “Bất đắc dĩ thôi. Khách toàn đổ hết về đường Hoa Đình, bên này chỉ có thể dựa vào khách quen.”
Thu Sinh gắp rong biển ăn, nghe xong thì nói: “Ý anh là quán kia nằm ở đường Hoa Đình?”
Hưng Vượng đáp: “Ở gần đó, gần đó thôi.”
Thu Sinh gật gù: “Có đầu óc.”
A Đạt thêm lời: “Tiền kiếm cũng bộn.”
Hưng Vượng thở dài: “Bên ngoài nhìn vậy thôi. Thực ra chật vật lắm.”
Thu Sinh hỏi: “Sao vậy?”
Hưng Vượng bảo: “Tiền thuê nhà đắt cắt cổ, so với trước tăng gấp mười lần. Quán mì vốn lời lãi chẳng bao nhiêu, trừ tiền thuê, tiền điện nước, rồi đủ thứ lặt vặt, chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng qua ngày.”
Thu Sinh hừ một tiếng: “Than nghèo kể khổ với tôi làm gì, có phải đi vay tiền tôi đâu.”
Hưng Vượng cười: “Tôi mà có gan to bằng trời, anh mới tin, phải không.”
Thu Sinh nhấc chén: “Chợ nhỏ đường Hoa Đình là do một tay tôi dựng nên, tôi lẽ nào không biết rõ. Bên trong mấy hộ buôn bán đều hốt bạc đầy chậu, báo Tân Dân Vãn Báo vẫn đọc chứ?”
A Đạt đáp: “Có đọc, sao lại không.”
Thu Sinh nói: “Người có tài sản mười nghìn đồng thì phải đăng báo, bao nhiêu kẻ bán quần áo ở đường Hoa Đình ấy.”
Hưng Vượng gãi đầu: “Tôi cũng chẳng để ý.”
A Đạt tiếp: “Nghe bảo Lâm Ngọc Bảo ở đường Hoa Đình, buôn bán phát đạt lắm.”
Thu Sinh uống rượu: “Hồi đó nếu không nhờ tôi giúp, Ngọc Bảo muốn lấy được sạp à, nằm mơ.”
Hưng Vượng với A Đạt đều ngẩn ra: “Thì ra còn có chuyện cũ như vậy, kể kỹ nghe thử.”
Thu Sinh uống thêm ngụm rượu: “Có gì đáng nói đâu. Cho dù lúc trước tôi có thiếu nợ Ngọc Bảo, giờ cũng trả xong rồi.”
Hưng Vượng nài: “Giúp bạn cũ đi, giúp tôi kiếm được một cái sạp.”
Thu Sinh lắc đầu: “Muốn là được chắc, đâu phải mời khách ăn cơm.”
Hưng Vượng nói: “Đối với anh, dễ như trở bàn tay.”
A Đạt chen vào: “Quá ghê gớm.”
Thu Sinh trừng mắt: “Đừng tâng bốc tôi, đội mũ cao ngất thế.”
Hưng Vượng cười: “Thật lòng thôi mà.”
Đầu bếp bưng mì gan heo tới. Thu Sinh vừa ăn vừa nói: “Cầu tôi cũng vô ích, giờ tôi không lo chuyện đó nữa.”
A Đạt ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Thu Sinh đáp: “Tôi bị điều đi rồi.”
A Đạt hỏi: “Đi đâu?”
Thu Sinh: “Cục Quản lý đất đai.”
A Đạt tròn mắt: “Chưa từng nghe.”
Thu Sinh: “Cơ quan mới thành lập.”
A Đạt lại hỏi: “Chủ yếu làm gì?”
Thu Sinh đáp: “Còn làm gì được nữa.”
A Đạt: “Là gì?”
Hưng Vượng xen vào: “Ngu thế, nghe tên là hiểu rồi. Cục Quản lý đất đai, chẳng phải quản đất sao.”
Thu Sinh gật: “Đúng vậy.”
A Đạt cười phá lên: “Thì ra anh làm Thổ Địa gia, lại càng oai phong.”
Hưng Vượng chợt nhớ: “Tôi nhớ chồng của Lâm Ngọc Bảo làm bên bất động sản, chắc phải qua lại với anh rồi.”
Thu Sinh khẩy cười: “Ông chủ Phan đó hả.”
Hưng Vượng hỏi: “Thế nào?”
Thu Sinh đáp: “Phiền phức to.”
A Đạt tò mò: “Kể nghe coi.”
Thu Sinh nhếch môi: “Chuyện này đâu có thể nói bừa.”
Hưng Vượng ngập ngừng: “Thu Sinh à, có một chuyện không biết có tiện hỏi không.”
Thu Sinh: “Cứ nói.”
Hưng Vượng nhìn quanh rồi hạ giọng: “Chuyện vợ của Thu Sinh, trong hẻm Thạch Khố Môn, đồn đãi ầm ĩ lắm, đủ kiểu, nói gì cũng có.”
Thu Sinh cau mặt: “Đồn những gì?”
A Đạt xen vào: “Họ bàn tán, rốt cuộc là mất tích thật hay mất tích giả.”
Thu Sinh cười lạnh.
Hưng Vượng vội nói: “Chúng ta là anh em từ nhỏ, sẽ giữ kín cho anh. Yên tâm, ai dám nói ra, trời tru đất diệt.”
A Đạt hỏi: “Có từng gọi điện về không?”
Thu Sinh uống một hớp rượu: “Không.”
Hưng Vượng thở dài: “Nếu là giả mất tích thì còn dễ xử lý, ít nhất biết bình an. Chứ mất tích thật thì khó rồi.”
Thu Sinh im lặng.
Hưng Vượng lại bảo: “Ở Trung Quốc, án người nước ngoài mất tích sẽ bị chú ý đặc biệt. Không biết cảnh sát Mỹ thế nào.”
A Đạt đáp: “Khó lắm, Mỹ còn có cả xã hội đen.”
Thu Sinh vẫn không nói gì.
A Đạt bèn an ủi: “Nén bi thương.”
Hưng Vượng gạt đi: “Nói bậy, phải giữ hy vọng, biết đâu một ngày nào đó cô ấy sẽ quay về.”
Thu Sinh húp cạn tô mì, đứng lên: “Tôi đi đây.”
Hưng Vượng níu lại: “Ngồi thêm chút nữa, hiếm khi gặp.”
Thu Sinh đáp: “Còn có việc.”
Hưng Vượng hỏi: “Việc gì?”
Thu Sinh nhếch môi: “Lên giường ngủ.”
Hưng Vượng với A Đạt đều phá lên cười.
Thu Sinh vừa mới định đi thì cửa quán mì bật mở, vợ Hưng Vượng bước vào, trong lòng ôm một đứa nhỏ.
Thu Sinh khựng lại: “Đứa nhỏ này là ai vậy?”
Hưng Vượng cười: “Còn có thể là ai nữa, con tôi chứ ai.”
Thu Sinh hỏi: “Bao nhiêu tháng rồi?”
Vợ Hưng Vượng đáp: “Hơn ba tháng.”
Thu Sinh ghé sát lại nhìn kỹ, gầy gò nhỏ xíu, mắt nhắm, lè lưỡi, chẳng giống ai cả, buột miệng: “Con trai hay con gái vậy?”
Hưng Vượng nói: “Con trai.”
Thu Sinh gật đầu: “Có người nối dõi rồi.” Nhìn dáng vợ Hưng Vượng, nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Không đúng lắm thì phải.”
Liếc thấy A Đạt nháy mắt ra hiệu, trong lòng anh dấy lên nghi ngờ, nhưng không hỏi nữa.
A Đạt đứng dậy: “Tôi ra ngoài chạy thêm vài vòng kiếm khách.”
Hưng Vượng cũng không níu giữ, đón lấy đứa nhỏ: “Rảnh thì đến chơi thường xuyên nhé.”
Hai người bước ra khỏi quán mì, mưa càng lúc càng nặng hạt.
A Đạt nói: “Tôi đưa Thu Sinh về.”
Thu Sinh ngồi vào trong xe, bảo: “Đứa nhỏ nhà Hưng Vượng…”A Đạt than: “Chuyện này khó nói lắm.”
Thu Sinh nhíu mày: “Có ẩn tình?”
A Đạt đáp: “Đứa nhỏ này là do Hưng Vượng và Chiêu Đệ sinh ra.”
Thu Sinh kinh hãi: “Lại có chuyện như vậy ư?”
A Đạt rút điếu thuốc trong bao đưa cho Thu Sinh.
Thu Sinh xua tay: “Tôi không hút.”
A Đạt quẹt diêm châm, hít một hơi, rồi nói: “Hưng Vượng, ai mà chẳng biết, là thằng con hiếu thảo. Vợ anh ta bị sảy thai nhiều lần, thân thể coi như hỏng rồi. Trước đây nhà nghèo thì không sao, giờ quán mì làm ăn được, có của ăn của để, bà già trong nhà mở miệng nói nhất định phải có cháu trai, nếu không thì chết cũng không nhắm mắt. Hưng Vượng bất đắc dĩ, đành đề nghị ly hôn với vợ.”
Thu Sinh buồn bực: “Tội nghiệp thật, một người đàn bà Tứ Xuyên, ly hôn rồi thì sống thế nào đây, ăn mặc ở đi lại đều thành vấn đề.”
A Đạt gật gù: “Đúng vậy. Nhưng người đàn bà Tứ Xuyên ấy cũng dữ dội, nghĩ mấy ngày liền, cuối cùng nghĩ ra một cách — để Chiêu Đệ sinh con cho Hưng Vượng.”
Thu Sinh nhíu mày: “Mượn bụng sinh con.”
A Đạt đáp: “Đúng.”
Thu Sinh đập bàn: “Muốn chết nhanh thì cứ nghĩ ra cái trò này! Anh rể và em vợ, trái hết luân thường đạo lý. Chiêu Đệ sao lại chịu được?”
A Đạt kể: “Ban đầu sống chết không chịu, sau lại đồng ý.”
Thu Sinh nghiến răng: “Chắc chắn cũng chẳng thoát được chuyện uy hiếp dụ dỗ.”
A Đạt cười nhạt: “Quả nhiên anh là người ăn cơm nhà nước, đầu óc rõ ràng. Hưng Vượng hứa mở cho Chiêu Đệ một quán mì.”
Thu Sinh liếc mắt: “Chính là quán ở đường Hoa Đình này?”
A Đạt nói: “Xem như trao đổi ngang giá.”
Thu Sinh gằn giọng: “Vớ vẩn! Mở quán mì nhiều lắm hai ba nghìn đồng, đổi lại là cả một đời của Chiêu Đệ.”
A Đạt thở khói: “Nói vậy cũng không sai, nhưng cuối cùng là Chiêu Đệ tự nguyện, không ai ép buộc cả.”
Thu Sinh phẫn nộ: “Một lũ cặn bã!”
A Đạt ngậm thuốc, xoay vô lăng rẽ một vòng, gặp đèn đỏ thì dừng lại, sau đó thở dài: “Cũng là tiền gây họa. Có tiền rồi thì thoải mái tay, đầu óc cũng thoáng hơn, dục vọng lớn hơn, lòng tham phình ra. Không tiền thì chẳng nghĩ gì, nhắm mắt sống qua ngày, cũng chẳng sao.”
–
Thu Sinh về đến nhà, thấy mẹ ngồi trên sofa, mặt vàng như sáp, nước mắt chảy mãi không thôi. Trong lòng dấy lên bực dọc, anh bước đến: “Sao còn chưa đi ngủ?”
Mẹ Thu Sinh nghẹn ngào: “Mẹ thấy chắc mình sắp gặp Diêm Vương rồi.”
Thu Sinh ngồi xuống: “Lại nói linh tinh nữa rồi.”
Mẹ Thu Sinh hỏi: “Có tin tức gì của Tuyền Anh rồi phải không, đừng giấu mẹ nữa.”
Thu Sinh đáp: “Không phải là không muốn nói, mà sợ mẹ ra ngoài lỡ miệng.”
Mẹ Thu Sinh gạt nước mắt: “Chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ, mẹ phân rõ được.”
Thu Sinh thở dài: “Tuyền Anh sinh một bé gái, mẹ con bình an, đặt tên là Kiều Nhạn Nam.”
Mẹ Thu Sinh ngẩn người: “Bao giờ nó về?”
Thu Sinh nói: “Chắc sẽ không về nữa đâu.”
Mẹ Thu Sinh gào lên: “Không về thì thôi, ly hôn, phải có đứa nhỏ.”
Thu Sinh nhíu mày: “Đâu có dễ vậy.”
Mẹ Thu Sinh hỏi: “Vì sao?”
Thu Sinh cau có: “Hiện giờ ra ngoài chúng ta có thể nói gì?”
Mẹ Thu Sinh đáp: “Cắn răng khẳng định Tuyền Anh mất tích, không liên lạc, không tin tức.”
Thu Sinh lạnh lùng: “Đã vậy thì làm sao ly hôn, làm sao đòi đứa nhỏ?”
Mẹ Thu Sinh cứng họng, không nói được.
Thu Sinh chán chường: “Đành phải ngậm bồ hòn, có khổ cũng không thể nói.”
Mẹ Thu Sinh vừa buồn vừa giận: “Thật không còn cách nào sao?”
Thu Sinh mặt tối sầm: “Đúng vậy. Nếu không con sẽ bị liên lụy, sự nghiệp tan nát.”
Mẹ Thu Sinh nghiến răng: “Người đàn bà độc ác này, đối xử với nó chưa đủ tốt sao, mà lại muốn hại cả nhà ta, ác đến tột cùng.”
Thu Sinh im lặng.
Mẹ Thu Sinh lại hỏi: “Cha mẹ Tuyền Anh có biết không?”
Thu Sinh gật đầu.
Thu Sinh quyết liệt: “Mẹ sẽ đến nhà họ hằng ngày, đòi cho ra lẽ.”
Thu Sinh vội can: “Đừng làm vậy, chúng ta phải giữ cái đầu tỉnh táo, để cha mẹ Tuyền Anh mãi thấy áy náy trong lòng.”
Mẹ Thu Sinh than: “Mẹ không cam tâm.”
Thu Sinh chua chát: “Giờ con chẳng còn gì cả, chỉ còn sự nghiệp. Nếu sự nghiệp cũng tiêu tan thì không phải mẹ đi gặp Diêm Vương, mà là con đi trước.”
Mẹ Thu Sinh khóc òa: “Sao lại tìm phải cái sao chổi này chứ.”
Thu Sinh vỗ vai bà: “Đối diện thực tế đi, đừng nghĩ lung tung nữa.”
Anh đứng dậy trở về phòng, tháo bỏ lớp mặt nạ, cuối cùng cũng không giấu nổi nỗi oán hận trong lòng, bật khóc một hồi rồi ngồi vào bàn, lấy khăn tay lau nước mắt.
Trên mặt bàn là tờ Tân Dân Nhật Báo, có một bản tin: vụ án Kim Nguyệt Quế tụ tập dâm loạn, phúc thẩm đã có kết quả, Kim Nguyệt Quế từ án tử hình giảm xuống còn mười năm tù giam.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa dồn dập quất vào kính, như thể nước mắt rơi. Thu Sinh nghĩ thầm: Đời người không như ý, mười phần đã có đến tám, chín.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Khói Lửa Thượng Hải
Tên chương: Chương 138: Nhân sinh
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗