Chương 1: Gặp lại.
Đăng lúc 21:10 - 04/10/2025
237
0
Trước
Chương 1
Sau

Triệu Tiểu Nhu chưa từng nghĩ sẽ gặp lại người mình thầm thương suốt mười hai năm trong một khung cảnh như thế này.

Phòng khách sạn rẻ tiền tồi tàn chật hẹp, mùi nồm mốc cùng hơi men nồng nặc khiến cô thấy buồn nôn, đèn trần vàng úa chớp tắt hai lần rồi tắt hẳn, tiếng rên rĩ lẫn gào thét từ phòng đối diện ngày một dồn dập hơn.

Triệu Tiểu Nhu vô thức lướt mắt nhìn khẽ xuống tấm ga trải giường được giặt đến khô cứng, bên trên in rõ một vết bẩn lớn không rõ nguồn gốc, tất cả khiến cô, một người vốn quen đòi hỏi, chán nản đến nghẹt thở.

Căn phòng này do Chu Vinh đặt, cô ngạc nhiên vì một bác sĩ có hội chứng sợ bẩn và không hề túng thiếu như anh lại chọn qua đêm ở một nơi như thế này. Nhưng rất nhanh cô đã hiểu ra: Giờ đây cô không còn là phu nhân nhà giàu, cũng không còn là nhân viên ngân hàng lộng lẫy, cô chỉ là mục tiêu rẻ tiền trong danh sách săn mồi của đàn ông, một công cụ thỏa mãn dục vọng nhất thời.

“Thôi… thôi dừng lại đi.”

Triệu Tiểu Nhu lên tiếng trước, cô đã nhận ra Chu Vinh ngay từ cái nhìn đầu, anh vẫn giữ mái tóc ngắn gọn, mặc áo da đen chỉn chu, không mập cũng không già đi.

“…Ừm.”

Chu Vinh quay lưng dựa vào mép giường phía kia, nửa ngày mới lên tiếng.

Có lẽ anh không hứng thú một đêm say, hoặc Triệu Tiểu Nhu không hợp gu anh, từ khi bước vào phòng anh không thèm nhìn cô lấy một cái, trái lại chú ý ngắm nghía khắp nơi. Anh im lặng đi vòng quanh, lạnh lùng lướt mắt qua từng món đồ nhỏ, cuối cùng ngồi phịch xuống giường quay mặt về phía cửa sổ nhìn ra màn đêm đen ngòm.

Triệu Tiểu Nhu thấy anh không chịu đứng dậy, đoán chắc anh không muốn cùng cô rời khỏi đây, liền vội vàng xách túi định ra ngoài; lúc kéo cửa trượt mới nhớ ra trong cuộc chơi này cũng có quy luật: “Không deal được thì cũng đành thôi, nhưng chẳng lý gì lại để cho một bên chịu thiệt.”

May là trong túi cô có ba trăm tệ, đủ để trả cho chỗ này.

“Tiền phòng bao nhiêu? Để tôi trả cho anh.”

Chu Vinh nghe vậy thì quay lại, đôi mắt đen như mực đen hơn cả đêm tối, anh nhìn vài tờ tiền đỏ đỏ và khuôn mặt đỏ bừng của cô, mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô cũng biết vào nơi này, cô chỉ đáng giá ba trăm tệ thôi à, giường số 58?”

“Giường số 58” là số giường Triệu Tiểu Nhu nằm lúc nhập viện, Chu Vinh là bác sĩ gây mê của cô.

Ngày phát hiện chồng cũ ngoại tình cũng là ngày cô biết mình mang thai, một tuần sau phá thai cô ngất xỉu ngay giữa tòa án, máu rỉ xuống theo bậc thềm. Các bác sĩ nói cô có thể sẽ không bao giờ sinh con được nữa.

Những năm tháng Triệu Tiểu Nhu dùng nhan sắc để làm đẹp lòng người không dài, kiểu phụ nữ như cô, nằm giữa ranh giới giữa tuyệt sắc và bình thường, rất vất vả, cả đời sống trong nỗi lo âu “từng đẹp, nhưng giờ không còn đẹp nữa”, run rẩy giữ lấy chút nhan sắc mong manh dễ phai.

Nhưng bây giờ lòng tự tôn đã không còn, cô nhanh chóng già đi với một tốc độ không gì ngăn cản nổi, gương mặt búp bê cũng không cứu nổi cô.

Vì thế ngay khoảnh khắc nhận ra Chu Vinh trong phòng phẫu thuật qua chiếc khẩu trang dày, cô gần như bị cái cảm giác tuyệt vọng “đã già, sắc đã tàn” nhấn chìm.

Mười hai năm trước không xứng với anh, mười hai năm sau càng không xứng với anh.

Anh vẫn đẹp như vậy, đàn ông bao giờ cũng lão hóa chậm hơn, nếu không phải vì ánh mắt lạnh nhạt mệt mỏi để lộ sự từng trải, thì nói anh chỉ mới hai mươi mấy cũng chẳng ai nghi ngờ.

“Thì ra anh tên là Chu Vinh.”

Đó là câu cuối cùng cô nói trước khi mất ý thức.

Đúng vậy, người Triệu Tiểu Nhu thầm nhớ suốt mười hai năm, cô thậm chí còn không biết tên.

Một tháng sau xuất viện, là bạn thân Cố Đình Đình đưa cô về nhà, Triệu Tiểu Nhu sợ cô ấy phát hiện mình để ý đến Chu Vinh nên chỉ dám dò hỏi bóng gió mọi chuyện về bác sĩ gây mê, không ngờ lại nhận được cái liếc mắt của Cố Đình Đình, “Lúc thuốc mê phát huy tác dụng thì cậu nói năng rất là bậy bạ! Lúc thì đòi giết chồng cũ, lúc lại nói sẽ tố anh ta tụ tập đồi truỵ, làm bác sĩ suýt nữa là báo cảnh sát!”

Cố Đình Đình nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách nói huyên thuyên không dứt, Triệu Tiểu Nhu sau phẫu thuật không được ăn đồ dầu mỡ, còn cô ấy thì hay rồi, tay trái trà sữa tay phải gà rán, vui vẻ đến mức miệng dính đầy dầu.

“Báo cảnh sát? Bác sĩ nào? Là bác sĩ gây mê đó hả?”

“Không phải! Là bác sĩ phẫu thuật chính! Bác sĩ gây mê thì bình tĩnh nhất đấy nhé? Thấy cậu mê man rồi, không nói câu nào liền rời đi! Nhưng mình thấy sau đó anh ấy lại quay vào, ở đó đến khi ca mổ kết thúc mới đi ra, đúng là một người…”

Cố Đình Đình đang nói thì bỗng dưng dừng lại, đôi mắt sáng long lanh xoay một vòng như đang nghĩ ra điều gì đó, “Ê? Không đúng nha…”

Cô ấy nhào tới đè lên người Triệu Tiểu Nhu, như chó nghiệp vụ ngửi thấy đồ cấm, dán mắt nhìn cô chằm chằm, “Sao cậu lại quan tâm đến bác sĩ gây mê vậy hả? Ồ… Mình nhớ ra rồi, cậu nói chuyện với anh ấy đúng không! Nói gì vậy? Hai người có quan hệ gì? Khai thật mau!”

Có quan hệ gì?

Hiện tại đang đứng trước cửa khách sạn rẻ tiền chờ xe, Triệu Tiểu Nhu cũng không thể trả lời được câu hỏi này. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển khách sạn phủ đầy bụi, đèn tuýp xiêu vẹo, cái sáng cái tối, cô phải căng mắt ra mới đọc được bốn chữ: “Khách sạn Tâm Tâm”.

Cô nghĩ đời mình cũng giống như tấm biển đó, tàn tạ đến triệt để.

Khách sạn Tâm Tâm nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh nhất Thượng Hải, nơi chẳng ai quản lý, ngoài mấy tiệm massage le lói ánh đèn hồng mờ ám và một phòng chơi mạt chược ồn ào náo nhiệt, khắp nơi chỉ toàn ngõ hẻm tối om không thấy đáy và những cửa hàng đồ cũ bày bừa la liệt.

Đêm khuya tĩnh lặng, vài gã trung niên mặt đỏ gay vì rượu xiêu vẹo dìu nhau đi qua, ánh mắt không kiêng nể dán chặt như dính keo vào ngực và mông của Triệu Tiểu Nhu.

Cô siết chặt áo khoác lông cừu, cái lạnh thấu xương cũng không thể xua đi sự lo lắng trong lòng cô.

Ở nơi thế này làm gì có xe? Con hẻm trước cửa khách sạn ngoằn ngoèo hẹp đến mức không nhìn thấy điểm cuối, hai bên còn có vài hàng nướng bày tạm trên vỉa hè, chẳng tài xế nào rảnh đến mức lái xe vào đây tìm khách.

“Giường số 58.”

Triệu Tiểu Nhu đang thất thần thì nghe thấy tiếng gọi, nhìn sang thì thấy một chiếc Volkswagen màu đen từ từ trượt qua trước mặt, cửa sổ bên ghế lái hạ xuống, cô phải mất một lúc mới nhận ra khuôn mặt lạnh lùng đó, và cả giọng điệu lạnh băng ấy, “Đừng đợi nữa, lên xe đi.”

……

Đường rất xóc, xe Chu Vinh lái rất chậm, mất hơn mười phút mới vất vả thoát khỏi con hẻm mờ ám kia.

Triệu Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm.

“Cô sợ tôi lắm à?”

Chu Vinh nhìn thẳng phía trước, ánh đèn đường rải rác phản chiếu trong đôi mắt anh, trông anh dường như dịu dàng hơn lúc trước một chút.

Triệu Tiểu Nhu không biết anh có nhận ra mình không, chắc là không đâu, dù sao mười hai năm cũng đã trôi qua, cô đã thay đổi quá nhiều rồi.

Mười hai năm trước, Triệu Tiểu Nhu đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhưng lại chẳng hề đẹp: mụn trứng cá, thân hình mũm mĩm, đeo một chiếc kính cận dày cộp như đáy chai.

Cô gặp Chu Vinh trên chuyến tàu đi đến Thượng Hải, dĩ nhiên khi ấy cô còn chưa biết tên anh là Chu Vinh.

Cô chỉ biết cậu con trai sạch sẽ như ánh trăng đó học ngành y, lớn hơn cô một tuổi, vừa vào năm hai đại học.

Chuyến tàu dài hai mươi ba tiếng, Triệu Tiểu Nhu như một con chuột chũi, hoặc là nằm giường trên trùm mền kín mít ngủ, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại, ai gọi thế nào cũng chỉ trưng ra bộ mặt như xác chết, không nói không cười.

Không ai biết đó là biểu hiện của Xử Nữ khi yêu thầm, mẹ của Triệu Tiểu Nhu cũng không biết.

“Mày đi học đại học chứ có phải đi viếng mồ mả đâu! Làm gì mà xụ cái mặt vậy hả?”

Mẹ cô cả đời chỉ mong sống cho có thể diện, tiếc là trời chẳng chiều lòng người, chồng thì nợ nần cờ bạc tai tiếng, con gái thì cứng đầu lầm lì học hành dốt nát.

Phụ nữ có lòng tự trọng cao rất dễ gục ngã trước sự thất vọng tích tụ qua năm tháng, bà ấy không tránh khỏi trở thành người phụ nữ trung niên cáu bẳn và chua ngoa, mắng chồng mắng con chẳng cần chọn chỗ.

Ví dụ như bây giờ, không khí trong toa tàu căng thẳng đến mức khiến người ta muốn độn thổ, ai nấy đều lặng lẽ né tránh ánh nhìn.

Ngoại trừ Chu Vinh, “Dì đừng nói em ấy như vậy, em ấy ngoan mà, trầm tĩnh lại hiểu chuyện.”

Triệu Tiểu Nhu hiểu rất rõ đó chỉ là hành động thiện chí từ Chu Vinh, có những người trời sinh đã mang theo từ trường dịu dàng mạnh mẽ, lặng lẽ bảo vệ lòng tự trọng mong manh của người khác.

“Haizz… ngoan ngoãn cái gì, cứ như khúc gỗ ấy!”

Mẹ của Triệu Tiểu Nhu khắt khe với người nhà nhưng lại rộng lượng với người ngoài. Cậu con trai này tuy còn trẻ, nhưng vẻ nghiêm túc của cậu khiến người ta thấy cậu rất cầu toàn.

Vì thế bà ấy cười gượng làm lành, rồi lập tức quay đầu trừng mắt nhìn con gái một cái, vẫn chưa hả giận, còn chọt một cái thật mạnh vào trán cô.

Chu Vinh còn muốn nói gì đó, nhưng mấp máy môi rồi lại thôi.

Triệu Tiểu Nhu khóc, cô đã quen với sự không hài lòng của mẹ dành cho mình, nhưng vẫn chưa quen với việc bị mất mặt trước người mình thích.

Nhưng cô rất giỏi nhẫn nhịn, nhịn đến khi tàu tắt đèn mới len lén chạy ra khu vực hút thuốc, đối diện cảnh đêm lướt nhanh ngoài cửa sổ mà khóc một trận thỏa thuê.

Tiếc là cô chưa kịp khóc xong thì vừa ngẩng đầu đã thấy phản chiếu trên kính cửa sổ là một gương mặt, đường nét sắc sảo, không thừa một biểu cảm, đôi mắt dài, một mí, nói “không giận mà uy” thì có hơi khoa trương, nhưng cô dám chắc, chẳng ai dám bắt nạt người có gương mặt như vậy.

“Đừng khóc nữa, cho em kẹo này.”

Cậu con trai lạnh lùng nghiêm túc ấy cười lên liền như biến thành người khác, trong nét dịu dàng còn pha chút trêu chọc.

“Cảm ơn.”

Cô cúi đầu nhận viên kẹo trái cây anh đưa, lớp giấy kẹo sặc sỡ vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay anh, nhưng cô chẳng còn tâm trí để cảm động, cô oán giận sự xấu xí của bản thân mình, dù anh có dịu dàng đến mấy, cũng sẽ không thích một cô gái xấu xí như cô. Ngay khoảnh khắc tàu đến ga, cô và anh đã định sẵn là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau.

Nhưng ai có thể ngờ mười hai năm sau, hai đường thẳng ấy lại cắt nhau theo cách như thế này chứ?

Sự trêu ngươi của ông trời, mãi mãi không thể đoán nổi.

Triệu Tiểu Nhu nhìn mặt Chu Vinh, anh vẫn như xưa, mà cũng đã khác rồi.

Cậu con trai từng thích nói thích cười giờ đây hầu hết đều không biểu cảm, chỉ khi xe khác chen ngang mới cau mày, bấm còi liên tục, vẻ mặt cau có bực dọc, rất dữ, rất lạnh lùng, như thể bên cạnh chẳng có cô.

Đàn ông khi không thích một người phụ nữ thì chẳng bao giờ tỏ ra dễ chịu, điều này dễ hiểu, không có gì phải sợ cả.

“Không phải sợ anh, là sợ nơi đó, với cả cái kiểu quan hệ đó.”

Triệu Tiểu Nhu cười khổ, cô vốn khó biểu đạt cảm xúc, nhưng sự thất vọng và mệt mỏi đến cùng cực lại khiến cô buông lỏng dây cung căng cứng bấy lâu.

“Sợ mà còn hẹn đàn ông?”

Chu Vinh nhìn sang cô một cái, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút biến hóa, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười chế nhạo mỉa mai. Mấy chữ “làm gái mà còn đòi lập đền thờ trinh tiết” như muốn bật ra khỏi miệng ngay tức khắc.

Triệu Tiểu Nhu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ừ, chỉ muốn thử xem, có thật là thích đến vậy không.”

Cô nhớ đến chiếc iPhone7 giấu trong phòng kín của chồng cũ. Chiếc điện thoại cũ kỹ lag giật đó chỉ cài đúng một ứng dụng, chứa vài trăm video và cả ngàn bức ảnh.

Cũng nhớ đến dáng vẻ dịu dàng lễ độ, học thức vượt trội, chu đáo đến từng chi tiết của anh ta.

Cuộc hôn nhân của cô và anh ta kéo dài năm năm. Để được ở bên cô, anh ta đã từ bỏ cơ hội ở lại các trường đại học Mỹ để trở về Thượng Hải… Nhưng tất cả những điều này không ngăn cản được việc anh ta gọi một cô bé vừa mới lớn lên là “chó cái” ngay trên chính chiếc giường tân hôn của họ và quay lại quá trình giao cấu dã man đó.

Thật sự thích vậy sao? Triệu Tiểu Nhu cố gắng tìm câu trả lời.

Nhưng đêm nay cô vẫn chỉ cảm thấy hoang mang, “Chu Vinh, thật sự rất thích sao? Làm chuyện thân mật nhất với một người khác giới xa lạ trên một chiếc giường bẩn thỉu?”

Những âm tiết run rẩy của cô lơ lửng trong không khí, nhưng anh dường như không nhận được tín hiệu nào, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, như thể có một rào cản vô hình ngăn cách họ với nhau.

“Quên đi, cứ coi như tôi không hỏi vậy.”

Cô thở dài, ngẩng đầu lên cố kìm nước mắt.

“Tôi không biết, nhưng vợ cũ của tôi hẳn biết, cô ta thường đến khách sạn đó.”

Chu Vinh đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.

“Kỳ lạ lắm đúng không?” Anh mỉm cười rồi tiếp tục, “Cô ta bị ám ảnh nghiêm trọng với sự sạch sẽ. Ghế sau xe đạp phải bọc một chiếc túi nilon cô ta mới thấy hài lòng, về nhà phải rửa tay hai lần, ga trải giường thì một tuần bắt buộc phải thay ba lần bốn lượt, lúc không có việc gì để làm cô ta còn nằm luôn trên sàn nhà để kiểm tra xem có bụi hay không, đồ ăn bên ngoài cũng tuyệt đối không đụng đến…”

Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, “Cả hai chúng tôi đều là bác sĩ y khoa, nhưng cô ta giỏi hơn tôi. Tôi ngưỡng mộ cô ta. Cô ta giống như một niềm tin hỗ trợ tôi vượt qua những năm tháng đen tối và hỗn loạn nhất, vì vậy tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại có thể tệ bạc như vậy…

Tôi đã từng nghĩ rằng cô ta rất yêu một hoặc hai người trong số họ. Nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ chút nào.”

Chiếc xe từ từ dừng lại ở đèn đỏ. Trong xe bật điều hòa ấm, nhưng Triệu Tiểu Nhu vẫn cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh ngắt.

Chu Vinh hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, tựa hồ quên mất bên cạnh còn có người.

“Thật ra, cô ta không nhớ nổi tên, không nhớ rõ ngoại hình của những người kia. Ngay cả mẫu đàn ông cố định cũng không có… Tôi mắng cô ta, đánh cô ta, nhưng cô ta còn dám khóc, hỏi tôi tại sao không hiểu. Cô ta nói mình quá mệt mỏi, vòng hào quang trên đầu như một chiếc vòng kim cô hành hạ cô ta suốt ba mươi năm qua. Nghĩ đến cảnh phải ngày ngày đóng vai một bác sĩ tốt, một người vợ tốt, một đứa con gái ngoan trong suốt quãng đời còn lại, cô ta chỉ muốn chết ngay lập tức…”

Đèn đỏ vẫn còn hai mươi giây. Chu Vinh mỉm cười vẫy vẫy tay trái. Da quanh ngón áp út tái nhợt, đó chính là dấu vết của chiếc nhẫn cưới.

“Cô ta hiểu tôi quá rõ. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm để cô ta chết chứ? Cho nên có câu hát thế nào ấy nhỉ? À, đúng rồi, có một loại tình yêu gọi là buông bỏ.”

Anh vuốt ve ngón tay, vẻ mặt hoài niệm như thể chiếc nhẫn vẫn còn đó.

Triệu Tiểu Nhu ngồi một bên há miệng không nói được lời nào. Cô không chỉ không nói được, mà ngay cả hô hấp cũng khó khăn, trong lòng cũng nghẹn ngào đau đớn.

Đau cho Chu Vinh, cũng đau cho chính mình.

“Vậy nên xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của cô.” Chu Vinh cười, ý tứ sâu xa nhìn vào mắt Triệu Tiểu Nhu, “Nhưng trong cuộc sống, cô phải chấp nhận rằng người khác sẽ vứt bỏ những thứ cô trân trọng như thể chúng đã cũ kỹ, và cô cũng phải hiểu, không ai đi mà thương hại một người phụ nữ tự ngược đãi bản thân mình.”

Nói xong, anh nhìn vào lỗ kim trên mu bàn tay Triệu Tiểu Nhu với vẻ mỉa mai: “Mẹ cô hung dữ như vậy, nếu biết chuyện đêm nay, chẳng phải sẽ lột da cô sao?”

Trước
Chương 1
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Yêu Xa Hai Ngàn Cây Số
Tác giả: Cật Lật Tử Đích Miêu Ca Lượt xem: 3,372
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,407
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...