Chương 54: Tuyệt tình.
Đăng lúc 21:10 - 04/10/2025
40
0
Trước
Chương 54
Sau

Chu Vinh ngồi một mình nơi hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, đầu tựa vào tường, đôi mắt nhắm chặt, bên tai vang vọng tiếng gào khóc thê lương của cả gia đình, như một bầy ác quỷ. Thật ngu ngốc, đôi lúc anh thật sự nghi ngờ loài người cao cấp ở chỗ nào, tại sao cứ có người nghĩ rằng tiếng khóc có thể đánh thức người chết?

Anh không khóc nổi, cũng không muốn khóc, anh chẳng cảm nhận được gì cả.

Lạnh lùng, anh đã quên ai là người đầu tiên dùng từ này để miêu tả mình, quá nhiều rồi, không đếm xuể. Cả đời anh đều làm tổn thương người khác.

Khi mười mấy tuổi là đánh nhau, chuyên chọn ván gỗ có đinh để đập vào người ta, khiến máu tuôn như suối, nằm giãy giụa trên đất như lừa hoang, nhưng đưa vào viện kiểm tra thì chỉ là thương nhẹ.

Hai mươi mấy tuổi thì là yêu đương. Gọi là bạn gái, nhưng chỉ mình anh biết bản thân xem họ là gì. Thích thì theo đuổi, chơi chán thì bỏ, những cô ngốc ấy, một xu cũng không cần tiêu, chỉ cần anh cười một cái là họ dâng cả trái tim cho anh. Anh vứt trái tim họ xuống đất, mặc kệ họ tan vỡ sau lưng mình.

Anh rất giỏi chọn góc độ, sự xảo quyệt của anh như bẩm sinh, có thể gây tổn thương lớn nhất cho người khác mà tổn hại bản thân ít nhất. Sảng khoái không? Tất nhiên là sảng khoái. Nỗi đau mẹ anh áp đặt lên anh, anh lại áp đặt lên tất cả những ai đến gần mình: “Yêu tôi à? Vậy thì hãy chịu đựng tổn thương của tôi. Chút đau đớn đó cũng không chịu nổi, còn dám nói yêu tôi?”

Nhưng không ai có thể mãi mãi làm tổn thương người khác mà không bị tổn thương. Anh đáng đời, mẹ anh cũng đáng đời, đều là quả báo.

Một người mẹ trẻ tuổi, nghèo khó và độc ác, năm tháng dài đằng đẵng đã cuốn trôi sự oán hận dữ dội của bà ấy với số phận, cuối cùng bà ấy cũng như tất cả những người mẹ không đủ tư cách khác, nhận ra được tình yêu và sự day dứt với con trai mình.

Bà ấy đã gặp cháu trai. Bà ấy thậm chí còn không dám chạm vào nó, bà ấy ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ dưới gốc cây đa lớn, nhìn nó chơi đùa, nghĩ rằng ông trời thật tốt với mình, trước khi chết còn được gặp cháu một lần.

Bà ấy vỗ vỗ đôi chân biến dạng vì viêm khớp gối, mắt không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé đang dang tay làm “chim ưng”, đã lớn thế này rồi, giống hệt con trai bà ấy khi còn nhỏ, cả khuôn mặt lẫn tính cách, thích cười, lại thích chăm sóc những đứa trẻ khác, cứ như nó là đứa giỏi giang nhất vậy. Bà ấy nghĩ thế, miệng cười đến không khép lại được.

Nhưng bà ấy nhanh chóng cảm thấy buồn bã. Nếu bà ấy không tệ với con trai như vậy, có phải giờ bà ấy đã có thể giống những bà già cùng tuổi, chăm con dâu mang thai, chứng kiến cháu chào đời?

Nhưng đời người chỉ sống một lần, làm gì có đường quay lại?

Nhưng cũng không sao, bà ấy vẫn còn sống mà, sống là được rồi. Bà ấy muốn dồn hết tình yêu không thể bù đắp cho con trai vào đứa cháu trai.

Nhưng báo ứng chính là báo ứng, nó không quan tâm liệu bạn có hối hận hay không.

Bà ấy mặc bộ “bà hoa” cháu thích nhất, mang theo chiếc mũ và khăn quàng mới đan cả đêm cho cháu, định đến trường mẫu giáo nhìn cháu một chút, tiện thể xin lỗi con dâu, nói với nó rằng Chu Vinh không phải người xấu, con trai bà ấy bà ấy hiểu rõ, đời người có thay đổi đến đâu, bản chất trong xương cốt vẫn không đổi.

Nhưng có những lời số phận định sẵn sẽ không có cơ hội để nói ra, cũng như có những sai lầm định sẵn là không thể sửa chữa. Khi chiếc xe tải gầm rú lao tới, bà ấy không tránh được, bà ấy không kịp tránh, chân bà ấy không còn linh hoạt nữa, bà ấy từ bỏ rồi. Trong khoảnh khắc cuối cùng, bà ấy chỉ kịp thở dài một tiếng: “Haizz, đúng là báo ứng mà…”

Giống như Chu Vinh lúc này, cuối cùng anh cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra báo ứng đã đến. Câu nói “muộn còn hơn không” chỉ là sự tự ru ngủ nực cười của loài người. Cũng đúng, ai có thể giỏi trốn tránh đau đớn, trốn tránh tỉnh táo hơn một bác sĩ gây mê?

“Triệu Tiểu Nhu không còn yêu anh nữa” là một thì quá khứ hoàn thành. Bản thân cô còn không nhận ra, nhưng đó là sự thật đã định. Mỗi lần cô từ chối lời cầu hôn của anh, từ chối lời đề nghị “chuyển đến sống cùng anh”, mỗi lần từ chối cái ôm và nụ hôn cuồng nhiệt của anh, đều là cơ thể cô đang thành thật nói ra.

Anh đã gọi cho cô hai mươi ba cuộc điện thoại, từ chín giờ rưỡi gọi đến một giờ sáng, từ lo lắng, tức giận cho đến tuyệt vọng buông xuôi.

Khi trên màn hình của máy theo dõi dấu hiệu sinh tồn chỉ còn lại một đường thẳng, tình yêu của cô dành cho anh cũng chính thức tuyên bố tử vong trên lâm sàng.

Cô đã yêu anh không giữ lại chút gì, yêu đến mức nào? Cô biết người đàn ông này thối nát đến tận xương tủy, biết khắp người anh đầy rẫy những chiếc gai, nhưng cô vẫn dang rộng vòng tay, dâng trái tim thuần khiết không tì vết của mình vào đôi tay dơ bẩn ấy, hỏi anh: “Nè, anh xem, đây là trái tim em, tặng anh đó, anh có thể đối xử tốt với nó một chút không?”

Câu trả lời là không thể. Anh lập tức ném trái tim cô xuống đất rồi giẫm hai cái. Anh luôn làm như vậy, thành thạo như đã quen từ kiếp trước, dễ như trở bàn tay.

Chân tình thì chẳng đáng một đồng. Chân tình của cô không đáng giá, còn của anh thì đáng giá sao? Yêu một người chính là trao cho người đó quyền được làm mình đau. Chiếc boomerang của năm tháng cuối cùng cũng đâm mạnh vào lồng ngực anh.

Anh giẫm nát trái tim cô, cô cúi đầu lặng lẽ nhặt từng mảnh vụn ghép lại. Để cho vết thương đầm đìa máu thịt kia lành lại, cô đã tự lưu đày chính mình đến tận Cam Tư cách hai ngàn cây số. Hai ngàn cây số – cô đã đi đến tận cùng như thế mới tiêu hao hết tình yêu dành cho anh.

Vậy còn anh? Anh phải lưu đày bản thân đến nơi nào mới có thể tiêu hao hết tình yêu đến muộn, nhận ra muộn, từng bước toan tính rồi lại từng bước đắm chìm của mình?

Người ích kỷ thường sống tốt hơn. Đột nhiên anh lại thấy nhớ quãng thời gian làm một gã tồi. Nhưng không thể quay lại nữa rồi, giống như đã từng làm Bồ Tát thì không thể quay lại làm người thường được nữa.

“Chu Vinh!”

Anh nhắm mắt lại, nghe thấy cô gọi anh, từ rất xa, có tiếng vang vọng.

“Chu Vinh!” – cô lại gọi, lần này gần ngay trước mặt. Cặp chân ngắn đó của cô chạy nhanh thật đấy. Cô vốn luôn nhanh nhẹn như vậy, một lần là ở nhà anh tại Thượng Hải, một lần là ở văn phòng Bệnh viện Nhân dân số XX tại Thượng Hải, hai lần cô rời bỏ anh đều chạy rất nhanh, như một con bướm đốm trắng bay, vỗ hai nhịp cánh là mất hút không dấu vết.

Lần này, cô lao vút về phía anh, nhưng lần này, người phải rời đi lại là anh.

“Chu Vinh, mẹ…” Triệu Tiểu Nhu đứng cạnh anh. Anh mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt hạnh long lanh nước mắt của cô, như ngọn lửa đen cháy rực, từng đêm thiêu đốt máu huyết anh trong mộng. Vì đôi mắt ấy, anh đã vượt nửa Trung Hoa, từ Thượng Hải đến Cam Tư, rồi quay trở về nơi mọi chuyện bắt đầu. Nơi bắt đầu thì cũng nên là nơi kết thúc.

“Tiểu Nhu, đừng gọi mẹ nữa, chúng ta không phải vợ chồng, bà ấy cũng không phải mẹ em.” Anh đưa tay nắm lấy cổ tay lạnh buốt của cô, “Lạnh cóng rồi phải không? Chẳng phải đã nói là không cần vội sao? Dù sao cũng chỉ là một cái xác, sớm hay muộn cũng chẳng khác gì. Vốn định để Tiểu Bảo gặp bà ấy lần cuối, nhưng… thôi vậy, anh sợ dọa đến Tiểu Bảo.”

Anh đứng dậy phủi đi lớp tuyết đọng trên vai cô, “Lại tuyết nữa à? Em nói xem Trần Phong cũng thật là, đưa em đến đây mà không mang theo dù, lỡ em cảm lạnh thì cậu ta không thấy xấu hổ sao?”

“Chu Vinh.” Triệu Tiểu Nhu cảm nhận được sự lạnh lùng quyết tuyệt từ anh, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời, mím môi khóc đến nỗi không thở nổi, đôi mắt hạnh đen nhánh như tan chảy, nước mắt tràn lan khắp khuôn mặt, “Em thật sự không biết, Chu Vinh, hôm nay em bận quá nên mới không nghe điện thoại, cũng không xem WeChat, xin lỗi…”

Vừa nói, cô vừa tựa vào người anh, chiếc áo khoác lông vũ ướt đẫm tuyết ngấm lạnh đến tận vạt áo anh, đôi tay cứng đờ vì lạnh len vào lòng bàn tay ấm áp của anh, nhưng anh lùi lại một bước, nhẹ nhàng rút tay ra, mỉm cười dịu dàng.

Triệu Tiểu Nhu sững người một chút, rồi như vừa nghĩ thông một điều băn khoăn bấy lâu không giải nổi, ánh mắt ảm đạm bỗng sáng rực lên, chẳng màng nước mắt còn đọng ở khóe mi, lại bước lên một bước, tựa đầu vào ngực Chu Vinh, “Em tự đi đến đây! Anh nhìn xem người em toàn tuyết!”

“Ừ, vậy trước khi đến đây thì sao? Cũng đi một mình à?” Lần này Chu Vinh không tránh, anh mỉm cười đưa tay phủi băng giá trên tóc cô, cúi đầu yên lặng ngắm khuôn mặt cô.

Triệu Tiểu Nhụ im lặng, ánh mắt lại dần tối đi.

“Tiểu Nhu, em vẫn không biết nói dối.” Hai tay Chu Vinh nắm lấy bờ vai gầy guộc của cô, cười gần như cưng chiều, “Thật sự là điều rất hiếm có, nên Trần Phong mới thích em như vậy.”

Từ lúc cô đứng bên cạnh anh, anh đã ngửi thấy một mùi cay nồng xộc lên mũi, cùng với hương trầm lạnh nhạt ẩn hiện bên trong mà không thể bỏ qua.

Anh thậm chí từng thoáng mong cô nói dối, nhưng nghĩ lại thì có ích gì? Trần Phong không phải vấn đề, cậu ta chỉ là người tinh ý phát hiện kẽ nứt giữa hai người họ rồi thừa cơ mà thôi.

Nói thật thì Trần Phong cũng khá là quân tử, “Lúc ấy ta yêu nàng, dung nhan không gì sánh bằng” – đó là cơ hội cậu ta trao cho họ, nhưng sau cơ hội đó, anh và Triệu Tiểu Nhụ vẫn không thể gạt bỏ mọi khúc mắc để đến được với nhau.

“Chu Vinh, anh tin em đi, em và Trần Phong thật sự không có gì cả.” Triệu Tiểu Nhu ngẩng mặt nhìn Chu Vinh, cô cảm thấy mệt mỏi, câu nói sến súa đến mức ngay cả phim truyền hình cũng thấy cũ rích, chỉ cần thốt ra đã thấy mỏi mệt rồi, nhưng cô vẫn nói, bởi vì đó là sự thật, bởi vì cô chỉ có thể nói vậy.

“Anh tin, anh tin mà.” Chu Vinh vỗ vai cô đầy an ủi, “Nhưng em biết không Tiểu Nhu? Nếu hôm nay là em gọi cho anh, anh nhất định sẽ bắt máy ngay lập tức. Chỉ cần là em tìm anh, một phút một giây anh cũng không để em phải chờ. Dù có đang làm việc, anh cũng sẽ nhắn tin lại cho em, chỉ nói là đang bận, hoặc hỏi em có chuyện gì, hai từ hay ba từ, chưa đến năm giây…”

Chu Vinh vừa nói vừa nhẹ nhàng vén mái tóc ướt sũng của cô sang một bên, ngắm khuôn mặt của cô lần cuối, để khắc sâu vào tim, vĩnh viễn không quên.

“Nhưng em có biết anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc không? Tiểu Nhu, hai mươi ba cuộc, đến cuộc thứ hai mươi tư em mới nghe, từ chín giờ rưỡi đến một giờ, em thật sự không rảnh lấy một giây để nhìn anh lấy một lần sao? Tiểu Nhu, câu trả lời rất đơn giản, chúng ta đều không thể trốn tránh nữa, tình yêu của anh dành cho em ngày càng tăng, còn tình yêu của em dành cho anh lại ngày càng ít đi, chỉ đơn giản vậy thôi.

Tiểu Nhu, anh thật sự rất mệt rồi. Em cứ hỏi anh vì sao lại từ Thượng Hải đuổi đến Cam Tư rồi lại quay về, có phải vì tự ái, vì muốn biết con em có phải của anh không, muốn xem em có phản bội anh không. Tiểu Nhu, em thật sự không hiểu anh, nếu không phải vì yêu, những chuyện đó anh còn chẳng thèm nghĩ tới.

Tiểu Nhu, chuyện mẹ anh, anh không trách em, chuyện đó không liên quan đến em. Anh chỉ đang nghĩ, có lẽ em nói đúng, chúng ta dây dưa nhiều năm như vậy vẫn không thể ở bên nhau, có lẽ thật sự là không nên ở bên nhau, có lẽ chúng ta nên cho nhau một con đường sống, cho tình yêu một con đường sống.”

Trước
Chương 54
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Yêu Xa Hai Ngàn Cây Số
Tác giả: Cật Lật Tử Đích Miêu Ca Lượt xem: 3,476
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,579
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 702
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,593
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,448
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 951
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 745
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 524
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...