Tiểu Bảo rốt cuộc cũng mặc xong áo quần cho Đậu Đậu, bế em ra khỏi giường, xỏ giày nhỏ cho em. Trong lòng nó nghĩ, ba thật sự rất dữ, bình thường cứ như chó lớn, suốt ngày lẽo đẽo theo mẹ, mẹ mắng thì ba gầm gừ, nhưng cái đuôi lại cứ vẫy tít, vui vẻ lắm, vậy mà hôm đó ba thật sự giận rồi, lại biến thành sói già.
Ba rốt cuộc là chó hay sói? Tiểu Bảo không biết. Nó hỏi mẹ, mẹ cũng không trả lời, chỉ bảo nó dẫn các em ra chơi, hoặc bảo nó luyện viết chữ, học thuộc số.
Đậu Đậu hỏi ba của anh Tiểu Bảo còn đến nữa không. Tiểu Bảo biết các em đều không muốn ba nó đến nữa, các em nói chỉ cần nhìn thấy ba của anh Tiểu Bảo là thấy đau mông.
Nhưng Tiểu Bảo vẫn nhớ ba. Đã rất lâu rồi nó không gặp ba. Sau khi tan học, nó luôn nhanh chóng ăn tối xong để xuống sân chơi, mỗi khi chơi với Nữu Nữu trong vườn nhỏ, nó luôn nhìn về phía gốc cây đa lớn, một lần, hai lần, trong một tiếng ngắn ngủi nó ngó không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng không thấy ba, ghế đá dưới gốc cây trống không. Trước đây ba từng trốn ở đó thì thầm với nó, bảo đừng nói với mẹ là ba đã đến.
Nhưng bây giờ ba thực sự không đến nữa.
Hôm đó ba nói quá nhanh, nó không hiểu hết ý của ba, nhưng nó cảm thấy ba không cần nó và mẹ nữa rồi.
……
Thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc mà cuốn lịch của năm lại sắp lật sang trang mới. Chiều ngày Tết Dương lịch, Triệu Tiểu Nhu chờ đến khi đứa trẻ cuối cùng được đón về mới chuẩn bị tan ca.
“Tết Dương vui vẻ nhé!” Cô mỉm cười vẫy tay chào mẹ của các bé, tiễn họ đi khuất khỏi tầm nhìn, rồi quay lại kiểm tra lần cuối xem các nguồn điện trong lớp học, phòng hoạt động và phòng nghỉ trưa đã được tắt hết chưa. Sau đó cô vào văn phòng thu dọn giáo án, định gọi Tiểu Bảo về thì phát hiện con trai đang một mình nằm sấp trên bàn của cô Lý vẽ tranh, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, cái lưng nhỏ bé trông thật cô đơn.
“Tiểu Bảo? Về nhà nào! Tết Dương được nghỉ, con muốn đi đâu chơi không? Hôm nay còn sớm, muốn ăn KFC không? Mẹ phá lệ cho con ăn một bữa đấy!”
Triệu Tiểu Nhu đã chuẩn bị tinh thần để đón tiếng reo hò vui sướng của con, nhưng Tiểu Bảo như không nghe thấy lời mẹ, vẫn cúi đầu vẽ miệt mài trên giấy.
“Tiểu Bảo?” Triệu Tiểu Nhu đặt túi xuống, nhẹ nhàng đi tới sau lưng con trai, mỉm cười lén nhìn xem con đang vẽ gì mà tập trung đến vậy. Nhưng khi thấy bức vẽ trên giấy, nụ cười của cô lập tức đông cứng lại.
Trên giấy là ba người nhỏ, dùng bút màu đen viết: ba (viết sai chính tả), mẹ (viết bằng pinyin), và Triệu Thời Dự (viết đúng). Tay chân của họ như que diêm, mẹ mặc váy, khuôn mặt tròn với nụ cười rạng rỡ. Tiểu Bảo đứng giữa, nắm tay mẹ, cũng cười tươi. Chỉ có mặt ba là một vòng tròn trống không, không mắt, không mũi, không miệng – trống rỗng. Tay Tiểu Bảo vươn ra, tay ba cũng vươn ra, nhưng không nắm được nhau.
“Tiểu Bảo vẽ chưa xong sao? Vậy chúng ta đợi con vẽ xong rồi về nhé?” Triệu Tiểu Nhu điều chỉnh lại cảm xúc, dùng giọng vui vẻ nhẹ nhàng khích lệ con vẽ tiếp, ít nhất thì phải vẽ xong mặt ba chứ…
“Con vẽ xong rồi mà mẹ.” Tiểu Bảo nói nhỏ, đậy nắp bút, ngẩng đầu nhìn mẹ, trong đôi mắt đen như quả nho long lanh tràn đầy thất vọng.
“Mặt ba vẫn chưa vẽ mà Tiểu Bảo, mẹ đã nói với con rồi mà? Không được làm việc nửa chừng, đúng không?”
Triệu Tiểu Nhu vừa nói vừa cầm lấy cây bút màu khác, bắt đầu vẽ thêm nét mặt cho vòng tròn trống kia.
“Nhìn này, mắt của ba dài đúng không? Đuôi mắt hơi cong lên. Lần trước mẹ dẫn Tiểu Bảo đi bảo tàng Đôn Hoàng, Tiểu Bảo có thấy mắt của chim phượng hoàng không? Mắt ba giống vậy đó. Còn mũi ba thì cao, miệng thì mỏng, khóe môi nhếch lên như đang cười với Tiểu Bảo!”
“Nhưng ba không cần mẹ con mình nữa, ba còn cười với con không?” Tiểu Bảo được mẹ ôm trong lòng, nhìn mẹ vẽ xong mặt ba mới ngẩng đầu hỏi.
“Ba sẽ không bỏ Tiểu Bảo đâu, yên tâm nhé!” Triệu Tiểu Nhu cúi xuống hôn con, vuốt ve sau gáy thằng bé an ủi.
“Vậy còn mẹ thì sao? Ba sẽ bỏ mẹ không?”
Triệu Tiểu Nhu cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo của con, cô không thể nói dối, cũng không thể tước đi quyền lựa chọn cuộc sống của con.
“Mẹ không biết nữa… nếu ba và mẹ chia tay, ba muốn đưa Tiểu Bảo đến sống ở một nơi tốt hơn, một thành phố thật lớn, gọi là Thượng Hải, có rất nhiều tòa nhà cao đẹp, có rất nhiều đồ chơi thú vị. Tiểu Bảo thích Người Nhện mà đúng không? Ở Thượng Hải có thể mua được rất nhiều đồ chơi Người Nhện, còn có thể đến Disneyland xem pháo hoa, có nhiều món ngon hơn cả KFC nữa. Tiểu Bảo có muốn không?”
Triệu Tiểu Nhu ôm lấy thân thể nhỏ mềm của con. Thằng bé còn quá nhỏ, bé xíu trong lòng cô, nhưng một ngày nào đó, nó sẽ lớn lên, cao bằng Chu Vinh, cô sẽ phải ngẩng đầu mới thấy được mặt con. Lúc đó, con sẽ nói gì đây?
“Sao mẹ không để con đi Thượng Hải? Con không muốn cả đời sống ở đây. Con không muốn nhìn thấy trời đầy cát vàng, không muốn nhìn những ngọn đồi hoang vu trải dài, không muốn thấy những ống khói đen kịt quanh năm suốt tháng. Con đã nhìn đủ rồi. Con muốn có cuộc sống tốt hơn. Sao lúc đó mẹ lại không cho con đi?”
Nhưng Tiểu Bảo đã ngắt ngang dòng suy nghĩ u uất của cô. Thằng bé ôm cổ mẹ, bàn tay nhỏ mũm mĩm vuốt lên mặt mẹ, đôi mắt đen lấp lánh chăm chú nhìn mẹ, nghiêm túc nói: “Con không muốn. Con muốn ở bên mẹ.”
Triệu Tiểu Nhu ôm chặt con trai vào lòng, ôm thật chặt, như thể con sắp bay đi mất. Cô vội lau nước mắt, cố kìm nén không để mình bật ra tiếng nấc.
“Mẹ ơi, mẹ khóc rồi à? Mẹ đừng khóc nhé, con cho mẹ xem cái này vui lắm.”
Tiểu Bảo nhẹ nhàng vỗ vỗ vai mẹ, lấy từ túi quần ra một chiếc vòng ngọc, khoe khoang vẫy vẫy, rồi nghiêm trang đặt vào lòng bàn tay mẹ.
Triệu Tiểu Nhu sống với Lạc Bình Niên mấy năm, từng thấy qua không ít ngọc quý, tuy cô không thích nhưng cũng hiểu chút ít. Chiếc vòng ngọc này chất lượng bình thường, chỉ là loại ngọc Thanh Tảo cấp nhập môn của vùng Hòa Điền Tân Cương, nhưng dù sao vẫn là ngọc thật, không ai lại tùy tiện đưa thứ này cho một đứa bé chưa đến bốn tuổi.
“Tiểu Bảo! Thứ này ai cho con?” Triệu Tiểu Nhu siết chặt chiếc vòng ngọc, giọng cao vút lên không kiểm soát được.
“Bà Hoa á.” Tiểu Bảo lại cầm lấy bút màu nước, định vẽ mẹ đẹp hơn một chút, vừa vẽ vừa nói: “Là bà Hoa cho con đó.”
“Tiểu Bảo, con nói thật với mẹ nào.” Triệu Tiểu Nhu xoay vai con trai lại, “Bà Hoa nào? Sao bà ấy lại cho con cái này? Thứ này rất đắt, mình không thể nhận đồ của người khác bừa bãi, con biết không?”
Tiểu Bảo nhìn mẹ, chớp chớp đôi mắt mơ màng, “Nhưng bà Hoa nói là quà tặng mẹ mà, bảo con giữ cẩn thận, đừng làm mất. Bà Hoa mặc đồ đỏ, có nhiều bông hoa nhỏ, bà ấy nói con gọi bà ấy sao cũng được, nên con gọi là bà Hoa.”
Triệu Tiểu Nhu vừa lo vừa rối, trong đầu rối như tơ vò, giữa trời đông mà mồ hôi toát đầy người. Cô đã cắt đứt quan hệ với mẹ, hồi còn đi học ba cô nợ nần chồng chất, người thân cũng không qua lại gì nữa, chuyện về quê có rất ít người biết. Một bà cụ sao lại tự dưng tặng quà cho cô chứ? Đã vậy còn không đưa thẳng mà để đứa trẻ mang về? Nghĩ đến đây cô càng thấy bất an, nhưng lại sợ dọa Tiểu Bảo nên đành nhẹ giọng hỏi: “Vậy bà Hoa còn nói gì với Tiểu Bảo nữa không?”
Tiểu Bảo nhíu mày nhớ lại, thật ra chẳng có gì đặc biệt cả. Bà Hoa giống hệt một bà cụ bình thường, xách giỏ ngồi dưới gốc cây sơn tra trồng trong sân trường mẫu giáo. Tóc bà ấy bạc trắng, da rất trắng, có nhiều nếp nhăn, cười hiền hậu khi nhìn tụi trẻ chơi trò “đại bàng bắt gà”.
Tiểu Bảo làm mẹ gà, dang tay che chở đàn em khỏi bị bắt, vừa tập trung vừa tốn sức, mồ hôi vã đầy người. Bà Hoa gọi nó lại, dùng khăn tay lau mồ hôi cho nó, khăn thơm mùi hoa quế, mềm mại lắm.
“Bà Hoa cho con ăn bánh hoa, cho uống chè đậu. Con nói mẹ không cho ăn đồ người lạ đưa, bà còn khen con ngoan nữa! Khen con là em bé ngoan!”
Tiểu Bảo hớn hở khoe với mẹ, ý là mẹ dặn gì nó cũng làm theo. Nhưng Triệu Tiểu Nhu chẳng còn lòng dạ nào để khen, chỉ thấy bà cụ này thật đáng ngờ, mày cau càng chặt.
“Còn gì nữa không? Bà Hoa còn nói gì nữa không?”
“Ờm…” Tiểu Bảo cố gắng nhớ, nó có chút thất vọng, mẹ chẳng hề thích món quà bà Hoa tặng, cũng không khen nó ngoan, chỉ hỏi đi hỏi lại chuyện bà Hoa nói gì.
Thật ra bà Hoa không nói nhiều, chỉ nhìn nó rất lâu, lau mồ hôi trên trán nó, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng vuốt má nó, như thể sợ nó vỡ mất.
“Bà Hoa chỉ nói… giống quá, thật sự giống quá.” Tiểu Bảo bĩu môi đáp qua loa cho mẹ yên tâm, “Bà nói câu đó mấy lần lận!”
Hôm nay mẹ thật lạ, bà Hoa cũng thật lạ. Tại sao cả bà Hoa và ba đều không muốn nó nói cho mẹ biết họ từng đến?
Thật ra mỗi lần ba đến là mẹ đều rất vui mà. Mẹ phá lệ mua bánh cho nó, mua ngũ cốc hình sao, kể hai truyện trước khi ngủ. Lần trước mẹ còn ở nhà ba ngủ một đêm, về nhà cứ cười ngây ngô mãi. Bà Hoa hiền hậu như vậy, chắc mẹ cũng sẽ thích bà ấy chứ?
Haiz… người lớn thật lạ, rõ ràng muốn gặp nhau mà lại trốn tránh, lại giả vờ ghét bỏ.
Tiểu Bảo nghĩ đến Nữu Nữu mà nó thích nhất, nếu nó muốn gặp cô bé, nó nhất định sẽ chạy đến dưới nhà gọi cô bé xuống chơi, chơi đến khi cô bé không muốn chơi nữa thì thôi. Nếu ba mua đồ chơi vui, nó sẽ không do dự mà đem cho Nữu Nữu chơi, Nữu Nữu vui là nó vui.
Ba rõ ràng thích mẹ, vậy mà cứ làm mẹ buồn…
Nhưng những suy nghĩ trong lòng Tiểu Bảo không truyền tới mẹ, Triệu Tiểu Nhu đã hóa đá tại chỗ, tay ôm con cứng đờ, ngơ ngác nhìn chiếc vòng ngọc trong tay, mặt trắng bệch.
“Tiểu Bảo, bà Hoa có nói bà ấy ở đâu không?”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗