“Ồ! Anh đến đúng lúc đấy.”
Triệu Tiểu Nhu giúp Trần Phong thấm nốt chỗ nước canh dính ướt trên áo len, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng mấy nếp nhăn do cô vừa nắm áo làm nhàu, ngắm nghía hai bên, ừm, ổn rồi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Vinh đang đứng ở cửa, “Tôi có thứ muốn đưa cho anh, ban đầu định nhờ Trần Phong chuyển hộ, giờ anh tới rồi, khỏi phiền Trần Phong nữa.”
Nói xong liền bước đến giá áo tìm túi xách của mình, lúc này Tiểu Bảo đã reo lên vui mừng, lao tới ôm lấy đùi Chu Vinh, vừa lắc vừa gọi ba, nũng nịu trách móc sao ba lâu như vậy không đến thăm mẹ con nó.
Chu Vinh thu lại ánh nhìn đang hướng về phía hai người họ, bế Tiểu Bảo đến bàn ăn, “Ồ, nhiều món thế này, chắc lên đủ cả rồi nhỉ? Xem ra mẹ con với chú Trần đói thật rồi, chưa đủ người đã ăn trước.”
Trần Phong mỉm cười, “Đã mấy giờ rồi anh Vinh, người lớn thì có thể đợi, trẻ con thì phải ăn chứ, tôi với chị Tiểu Nhu cũng chưa ăn bao nhiêu, Tiểu Bảo ăn cũng chẳng nhiều, chẳng lẽ ngay cả con ruột mình anh cũng muốn tính toán sao, hay là anh Vinh chỉ thích để người khác phải chờ mình?”
Triệu Tiểu Nhu chẳng để ý đến màn đấu khẩu qua lại giữa hai người đàn ông, cô lôi trong túi ra một chiếc khăn tay, mở ra kiểm tra bên trong rồi lại gói lại cẩn thận, nắm chặt trong tay đi đến ngồi cạnh Chu Vinh, lặng lẽ nhét vào túi áo khoác của anh, rồi bế Tiểu Bảo từ lòng anh lên đặt vào lòng mình, gắp một miếng thịt cừu bỏ vào chén nhỏ của con, thành thạo dùng đũa tách thịt khỏi xương, gắp xương bỏ vào dĩa xương, nhìn con trai ăn hết miếng thịt, vẫn không nói với Chu Vinh thêm một lời nào.
Mắt Trần Phong tinh như cú, liếc cái là thấy Triệu Tiểu Nhu nhét một chiếc khăn tay màu vàng nhạt, bên trong bọc gì đó vào túi áo Chu Vinh, Chu Vinh dĩ nhiên cũng cảm nhận được, nhưng không biểu hiện gì, thậm chí mắt còn không nhìn về phía cô, coi như không khí.
“Anh Vinh, cởi áo khoác ra đi, toàn là tuyết.” Trần Phong thong dong nhấp một ngụm trà Long Tỉnh, nhấc tay xem đồng hồ, lại nhìn lớp tuyết đã tan thành băng trong suốt trên vai Chu Vinh, không biết đứng dưới lầu bao lâu rồi mới chịu lên, chắc là chịu hết nổi mới xông vào, anh ấy hơi muốn bật cười.
“Không cần, con tôi ăn gần xong rồi, tôi đến đón họ về.” Chu Vinh cúi đầu nhìn Tiểu Bảo bên cạnh, rồi ngẩng lên cười nhẹ với Trần Phong, đúng lúc chạm phải đôi mắt đào hoa cũng đang mỉm cười kia, nhưng không phải nụ cười nhăn nhở bám đuôi người khác mọi khi, cũng không phải kiểu cười đắc ý khi gặp mỹ nhân như công xòe đuôi, mà là ánh nhìn thăm dò, như thể cầm thước đo từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mà đánh giá anh, rồi đi đến kết luận – không phù hợp lắm.
“Tôi còn chưa ăn.” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, hai con đực đang gầm gừ chuẩn bị lao vào chiến đấu bỗng đồng loạt ngừng lại, quay đầu nhìn, thấy Triệu Tiểu Nhu với vẻ mặt không hài lòng, cô không hề biết mình chính là trung tâm của cuộc chiến không khói súng này, cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Chu Vinh, lặp lại: “Tôi còn chưa ăn.”
“Đúng vậy đó anh Vinh, chị Tiểu Nhu còn chưa ăn mà.” Trần Phong vừa cười vừa đứng dậy đi ra cửa, gọi phục vụ mang thêm một bộ chén đũa, “Anh Vinh cũng ăn chút đi, Tết Dương mà, vội gì về nhà chứ?”
Chu Vinh nhân lúc Trần Phong đứng dậy thì quay đầu lại, ánh mắt nửa cười nửa không quét một lượt từ trên xuống dưới Triệu Tiểu Nhu, ghé sát bên tai cô thì thầm: “Cô đói đến mức này sao?”, cố tình nhấn mạnh chữ “đói”, cộng thêm nụ cười khinh miệt kia, người lớn nào nghe cũng hiểu anh đang ám chỉ điều gì.
Triệu Tiểu Nhu bình tĩnh nhìn anh, từng chữ từng câu đáp: “Đúng, tôi chính là, đói!” Chữ cuối còn chưa dứt, dưới bàn đã có một cú đá bay vào ống chân Chu Vinh, đá xong vẫn bình thản nhìn anh, “Sau này đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa.”
“Cảm ơn, đưa tôi đi.” Trần Phong nhận lấy chén đũa từ tay phục vụ, quay lại liền thấy một khung cảnh khá kỳ dị: Triệu Tiểu Nhu cúi đầu húp mì bò như hổ đói, thật ra anh ấy chưa bao giờ thấy cô ăn ngon lành như vậy, hai má phồng lên như con chuột túi, chóp mũi đỏ ửng vì cay, Chu Vinh ngồi bên cạnh cô, dựa vào lưng ghế, nghiến chặt răng hàm, cúi đầu nhìn bàn đồ ăn nguội lạnh trước mặt, còn Tiểu Bảo thì rúc vào lòng mẹ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần Phong.
“Anh Vinh, tôi thấy anh cũng chẳng có khẩu vị gì.” Trần Phong đặt chén đũa lên bàn, móc trong túi quần ra một bao thuốc, vẫy vẫy trước mặt Chu Vinh, “Ra ngoài hút điếu thuốc chứ?”
Bầu trời đêm rực rỡ bởi pháo hoa rực sáng, ngày vui của cả nước, cung điện Đông Phương cũng đầy âm thanh nhộn nhịp, phần lớn là những gia đình lớn cùng nhau đến đây, trẻ con chạy nhảy khắp tầng trên tầng dưới, hò hét vui mừng, người lớn cụng ly mời rượu, chẳng ai để ý đến hai người đàn ông đang lặng lẽ hút thuốc trước ô cửa sổ kính sát đất trên tầng thượng, một người mặc áo len đen, một người khoác áo gió đen, người đi qua lưng họ nhiều nhất cũng chỉ nhìn một cái rồi kết luận: lại là hai ông trung niên bị vợ con làm cho mệt mỏi quá nên ra đây hít thở chút không khí, chắc là loại người làm nhà nước, bình thường thì cung phụng lãnh đạo, đến ngày lễ lại phải cung phụng cha mẹ vợ con, đúng là khổ thân.
Họ đứng cạnh nhau, người đàn ông lớn tuổi hơn một tay đút túi quần, tay kia cầm điếu thuốc buông thõng bên người, để tàn thuốc dài gần rơi xuống mới thành thạo búng rơi, hôm nay anh hút quá nhiều, giờ điếu này chỉ là để cháy cho có. Người trẻ hơn thì không nghiện thuốc lắm, hút vài hơi đã dí tắt điếu thuốc trong gạt tàn bên cạnh, cả hai đều dửng dưng nhìn màn pháo hoa rực rỡ chớp nhoáng ngoài bầu trời đêm.
“Anh Vinh có điều ước gì cho năm mới không?” Vẫn là Trần Phong lên tiếng trước.
“Không có.” Chu Vinh bên cạnh dứt khoát đáp.
“Tôi thì có.” Trần Phong đẩy lại gọng kính, quay sang cười với Chu Vinh, “Lại còn là điều ước không nhỏ đâu.”
Chu Vinh khẽ cười khẩy, “Ừ, không nhỏ thật.”
Trần Phong cười càng rạng rỡ, thậm chí có phần ngoan ngoãn, “Không phải điều anh đang nghĩ đâu, anh Vinh, ít nhất không hoàn toàn là vậy.”
Chu Vinh không tiếp lời, Trần Phong lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một đóa pháo hoa đỏ thắm nở bung trong màn đêm, soi rõ cặp mắt sâu như đáy hồ của anh ấy, rực rỡ đến mức kỳ ảo.
“Cả đời tôi chỉ có một điều ước, tôi muốn trời kia không còn che được mắt tôi, muốn đất này không còn chôn được tim tôi, muốn thiên hạ đều biết lòng tôi, muốn chư Phật phải lùi bước.
Tôi tự nhận mình có một trái tim tinh tế sáng suốt, nhưng giờ trong trái tim ấy lại có vài thứ tôi không nhìn thấu, tôi muốn nhìn thấu nó, đó chính là điều ước của tôi.”
Trần Phong vừa nói vừa tháo kính xuống, dùng vạt áo nhẹ nhàng lau bụi li ti trên mặt kính.
“Anh biết đấy, phần lớn người với tôi chỉ như những con mực trong suốt, trong lòng có gì dơ bẩn nhìn cái là rõ, chỉ có vài người cứ thích moi cái vỏ bọc coi như còn đàng hoàng của tôi ra, xem thử bên trong tôi có bẩn như họ không, thối như họ không, nói thật thì tôi cũng thấy ngại lắm, vì họ chẳng tìm được gì cả, tôi chính là tôi, những gì tôi nói là điều tôi nghĩ, những gì tôi làm là điều tôi muốn.
Thấy giáo dục trong nước như một đống cứt, tôi liền sang Đức học, yêu quê hương, tôi lại quay về, thích trẻ con thì tôi ở lại bệnh viện nhi, phiền não mệt mỏi thì tôi đi leo núi, mặc kệ tất cả, chẳng quan tâm gì hết. Các người thấy Trần Phong thế nào thì chính là thế đó, là trong suốt, con người vốn nên là trong suốt. Nhưng nói ra cũng lạ, tôi đi đến tận hôm nay, cuối cùng mới thấy được một người cũng trong suốt.”
Anh ấy vừa nói vừa đeo lại kính, quay đầu nhìn thẳng vào mặt Chu Vinh một cách nghiêm túc:
“Tin tức thì dù có cách cả ngàn núi vạn sông vẫn truyền đến được, huống hồ chồng cũ của cô ấy cũng đâu phải người bình thường như tôi với anh, từ Thượng Hải đến Cam Tư rồi lại quay về quê, rong ruổi đường dài mà chẳng vướng bụi trần, con người ai cũng có màu gốc, anh Vinh, anh cũng có, nhưng cô ấy là trong suốt, sạch sẽ tinh khôi. Anh biết tại sao tôi luôn thấy cuộc đời thật nhàm chán không? Vì phần lớn đàn ông nhìn phụ nữ chỉ thấy cái vỏ, có đẹp không, có sexy không, ai cũng như nhau, chán chết được. Thật ra tôi cũng là một thằng đàn ông nhàm chán, bản năng giống đực thôi mà, tôi thích gái đẹp, nhưng tôi biết đó chỉ là sự thưởng thức, giống như ngắm một bông hoa, một bức tranh, tôi không muốn chiếm hữu, không muốn cùng họ sống hết đời. Tôi luôn tỉnh táo, cũng nhìn rất rõ ràng. Nhưng bây giờ…”
“Thế nên hôm nay cậu đeo kính để nhìn cho rõ? Vậy đã nhìn rõ chưa?” Chu Vinh phun ra làn khói trắng cuối cùng, dập điếu thuốc vào gạt tàn, không chút khách sáo ngắt lời Trần Phong, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, “Hay là đeo kính chỉ để trông có vẻ không đến nỗi hư hỏng?”
Nói mãi chẳng phải là phải lòng người ta rồi sao? Vòng vo tam quốc. Mà cái người phụ nữ ấy đúng là biết dụ người, gặp đàn ông là ghi nhớ, thấy trai là cười! Lại còn lau áo len cho người ta, rồi nhận quà người ta đưa. Anh đứng dưới lầu Đông Phương Cung hút ba điếu thuốc mới chịu lên, mà mở cửa ra thấy gì? Cô đứng giữa hai chân Trần Phong, đầu thì gần như chui hẳn vào lòng người ta, tay Trần Phong còn vuốt tóc cô không buông, đã quyến rũ tới mức đó rồi mà còn đá anh một cú?
“Hư hỏng?” Trần Phong làm vẻ mặt tủi thân, “Dùng từ hư hỏng để nói tôi, thật sự phù hợp sao, anh Vinh?”
“Ừm.” Chu Vinh nhướng mày, cẩn thận đánh giá Trần Phong, mặt mũi như con công đực, nhưng yêu ai cũng chẳng đi đến cuối cùng, “Gọi một tín đồ Thanh giáo là hư hỏng thì quả thực hơi xúc phạm, nhưng mà… cậu thật sự là tín đồ Thanh giáo à? Hay là…”
“Thanh giáo…” Trần Phong vừa cười vừa nhấm nháp giọng điệu châm biếm của Chu Vinh, “…ở trong nước hình như là nghĩa xấu? Tôi không phải tín đồ Thanh giáo đâu, tôi nói rồi, tôi không có tín ngưỡng tôn giáo, cũng không xem chuyện quan hệ trước hôn nhân như đại họa ngập đầu.”
Anh ấy quay đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Chu Vinh.
“Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô trách nhiệm khi chưa hiểu rõ lòng mình.”
Nói xong anh ấy vươn vai một cái, lúc ấy những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm đang thi nhau nở rộ, anh ấy xoay người, quay lưng về phía bầu trời sáng lấp lánh ấy, bước vào phòng bao, giọng nói trở lại nhẹ nhàng trêu đùa:
“Dù sao tôi cũng chẳng sao cả, bị các anh chê cười cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, dù sao phần lớn người cũng chỉ là tồn tại mà thôi, bị bản năng chi phối, như loài thú vậy.
Nhưng tôi vẫn muốn nói lại lần nữa, tôi muốn nhìn rõ lòng mình, đến ngày tôi thật sự nhìn rõ, tôi sẽ làm điều tôi muốn làm, làm điều tôi phải làm. Tôi, Trần Phong, quang minh chính đại.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗