Chương 19: Hy sinh.
Đăng lúc 21:10 - 04/10/2025
56
0
Trước
Chương 19
Sau

Mục Nghiên theo hiệu trưởng Lạc Tang đi qua hành lang dài của dãy phòng học, đây là dãy phòng học duy nhất của trường tiểu học này, chỉ có hai tầng.

Ánh nắng rực rỡ của cao nguyên chiếu qua lớp kính xanh, gạch lát hình chữ nhật và sàn đá hoa cương đều được nhuộm một màu lam mộng mơ, khuôn mặt thô ráp cứng cỏi của hiệu trưởng cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Trong lớp không có học sinh? Cũng không có giáo viên à?”

Mục Nghiên nhìn lướt qua mấy lớp học với cửa mở toang, bên trong trống trơn không một bóng người, bàn ghế đều bằng gỗ thô ráp, trên bảng đen chỉ có vài chữ Hán đơn giản được viết bằng phấn trắng, nhưng bảng báo tường phía sau lớp thì lại dán đầy tranh màu nước sặc sỡ.

Hừ, vẽ cái gì vậy không biết? Trong mắt một sinh viên mỹ thuật chuyên nghiệp như Mục Nghiên, những bức tranh của lũ nhóc này chẳng khác nào đống rác được tô vẽ nguệch ngoạc bằng bút màu.

Trình độ giáo viên ở đây cũng đúng là kém thật.

“Chúng tôi chỉ có một lớp học, buổi chiều không có tiết, mấy cậu bé đã đi giúp các cụ già trong làng làm việc, còn mấy bé gái thì được cô Triệu dẫn ra sân vẽ thỏ con rồi.”

Nghe Mục Nghiên nói không có học sinh, hiệu trưởng lập tức lo dãy phòng học bị hủy bỏ, vội vàng giải thích không phải không có học sinh, mà là thiếu giáo viên. Nơi này hẻo lánh, điều kiện khó khăn, các nam nữ thanh niên bên ngoài không ai muốn đến, thỉnh thoảng mới có vài người đến dạy tình nguyện thì cũng chỉ là sinh viên, thậm chí là du khách tới chơi, dạy được mấy hôm là lại rời đi.

Mục Nghiên chỉ nhướng mày không bình luận, cô ấy không muốn nói lời khó nghe, nhưng mà ai rảnh mà ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này lâu chứ?

Đợi tiền được chuyển đến, cô ấy cắt băng khánh thành cho vui, tận hưởng cảm giác làm “nhà tài trợ” một chút, rồi cũng tính chuồn sớm.

Cô ấy men theo ánh mắt của Lạc Tang nhìn xuống tầng dưới, tìm mãi cũng không thấy cái sân nào gọi là sân thể dục, chỉ có một gò đất trống, mấy đứa trẻ bưng ghế nhỏ vây quanh một người phụ nữ tóc ngắn, mỗi đứa đều có tập vẽ trên đầu gối, dưới chân người phụ nữ là một con thỏ trắng lông dài đang nằm.

Ban đầu người phụ nữ ấy cúi đầu, nhưng đứa bé sau lưng gào khóc giãy dụa không ngừng, người phụ nữ ấy đành lúng túng cởi địu, bế đứa trẻ vào lòng, ngơ ngác không biết làm sao để dỗ nó nín.

“Má ơi…” Mục Nghiên giật kính râm xuống, dán mặt lên cửa kính, “Cái thế giới này đúng là mẹ nó nhỏ thật đấy!”

“Cô giáo Triệu, để em bế cho.” Tiểu Đức Cát ngượng ngùng cười, đón lấy đứa bé từ tay cô giáo, đó là em trai cô bé. Cô giáo Triệu nói sẽ giúp trông một lúc để cô bé yên tâm vẽ tranh, nhưng thằng bé nhút nhát, không chịu nằm yên trên lưng người lạ.

“Xin lỗi nhé Đức Cát, cô vụng quá.” Cô giáo Triệu cười ngượng nghịu, gương mặt ửng hồng của cô còn rực rỡ hơn cả hoàng hôn.

Lũ trẻ này tuổi tác không đều, Đức Cát tám tuổi, Thứ Nhân và Đôn Châu mới năm tuổi, còn Cống Cát và Trác Tây thì một đứa mười hai, đứa mười ba.

Nhưng dù bao nhiêu tuổi thì vẫn là trẻ con, sự hào hứng với thỏ lông dài rõ ràng vượt xa việc vẽ tranh, giấy bút vứt đầy đất, cả đám vây quanh con thỏ xoa nắn, giành nhau ôm, cãi nhau chí chóe, cuối cùng cô giáo Triệu phải đi tìm rau xanh chia cho mỗi đứa một ít, lúc đó bọn nhỏ mới yên ổn trở lại, ngồi xổm trên đất im lặng xem thỏ gặm rau rào rạo.

Nhìn buổi học vẽ tranh biến thành buổi cho thỏ ăn, cô giáo Triệu cũng chỉ mỉm cười hiền lành, chống cằm nhìn lũ trẻ vui chơi hồn nhiên.

Tuổi thơ mà, vốn nên như thế.

Nhưng sao trời bỗng tối sầm lại vậy?

Cô cảm thấy ánh sáng dưới đất bỗng chốc bị che khuất, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt kiêu ngạo ngất trời – làn da trắng, đôi mắt hạnh to tròn, cằm hơi ngẩng lên, lỗ mũi hướng về phía cô, khóe miệng cong cong đầy vẻ khinh miệt giễu cợt.

Có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu…

Gió tây thổi lá rụng, hai người phụ nữ nhìn nhau ít nhất một phút không nói lời nào.

Mục Nghiên cảm thấy tư thế này thật ngầu, thật “soái”, rất khí thế, dùng để đấu tay đôi là hợp nhất rồi.

Nhưng người phụ nữ kia chỉ ngẩng mặt lên, ánh mắt hiền lành nhìn cô ấy bối rối, cuối cùng thấy kỳ quá bèn nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói một câu “Xin chào”, đồng thời đưa tay vén mấy lọn tóc bị gió thổi bay che mặt ra sau tai, “Xin hỏi cô tìm ai vậy?”

Cố ý, chắc chắn là cố ý! Mục Nghiên tức đến nghiến răng ken két, nhưng không có chỗ phát tiết, đành bắt đầu bằng đòn công kích cá nhân, phụ nữ chẳng phải ai cũng sợ bị nói là già sao? Mà cô ta đúng là một bà già thật còn gì?

Thế là cô ấy khịt một tiếng, bước đến một chiếc ghế mây bên cạnh ngồi xuống, bắt chéo chân, từ trên xuống dưới quét mắt nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế nhỏ.

“Cô Triệu già rồi nên hay quên à? Hội chứng tiền mãn kinh đấy hả?”

Câu nói đó khiến người phụ nữ bỗng nhớ ra cô ấy là ai.

Thì ra là cô ấy, cô gái trẻ ngạo mạn cứng đầu, giọng điệu như trẻ con. Ồ, lần trước gặp cô ấy là ở nhà Lạc Bình Niên thì phải? Lúc đó Lạc Bình Niên vẫn còn sống, đang thời kỳ đắc ý nhất, còn cô thì đến nhà Lạc Bình Niên làm gì nhỉ? À đúng rồi, đi cầu xin, cô gái nhỏ này hình như đứng sau lưng Lạc Bình Niên, khoác tay một người đàn ông, còn nói đó là vị hôn phu của mình.

Gương mặt người đàn ông đó giờ đã nhạt nhòa, mờ hơn cả gương mặt cô gái này và cả Lạc Bình Niên…

Nơi này đúng là kỳ diệu thật, mới hai tháng mà đã như cách cả đời người.

Lần này cô thật lòng nở một nụ cười, “Cô Mục, lâu rồi không gặp.”

Mục Nghiên hừ lạnh một tiếng coi như đáp lại, huýt sáo một cái rồi đảo mắt nhìn quanh, mấy đứa nhỏ đang ngồi xổm dưới đất cho thỏ ăn giờ đều tròn mắt nhìn cô ấy, đôi mắt đen láy lấp lánh đầy vẻ tò mò và ngưỡng mộ.

“Nói chào chị đi.” Người phụ nữ cúi xuống, nhỏ giọng dặn bọn trẻ phải chào khách, lũ trẻ cũng không ngần ngại, dốc hết sức hét to đồng thanh: “Chị! Chị! Chào chị!”

Tầng mây xa xôi cũng vang vọng tiếng hô như long trời lở đất ấy của bọn trẻ, làm Mục Nghiên đứng dậy cũng không xong mà ngồi mãi cũng không ổn, đứng dậy thì thấy mất mặt, mà ngồi lì thì bị cả đám trẻ ngước nhìn chăm chú, ánh mắt sáng long lanh như sao trời, như thể cô ấy là nữ thần từ thiên giới giáng trần để nhận lấy lời chúc và sự sùng bái của chúng.

Cuối cùng cô ấy vẫn đen mặt, lúng túng đứng dậy, khoanh tay trước ngực, giả vờ như chẳng để tâm gì mà bước lại gần đám trẻ và người phụ nữ kia, nhìn tranh của họ một cái.

Hừ, một đám gà mờ.

Nhưng nói thật thì người phụ nữ kia vẽ cũng được đấy, con thỏ trắng sống động như thật, sinh động như đang nhảy nhót, chỉ tiếc mấy đứa nhỏ vẽ thì thật sự không nỡ nhìn, biết là chúng vẽ thỏ, không biết còn tưởng vẽ quái thú mắt đỏ!

Dạy cái kiểu gì vậy chứ? Cô ta nuông chiều bọn trẻ thế này, dạy nên người mới là lạ!

“Lãng phí giấy lãng phí màu, mấy cái này đều là tiền của chị đây bỏ ra mua đấy!”

Mục Nghiên vừa nói vừa bất ngờ túm tai con thỏ nhấc bổng nó lên, bốp một tiếng quăng lên vai mình.

Thỏ vốn nhát gan, bị quăng mạnh như vậy lập tức bắt đầu giãy đạp, co giật vài cái tưởng như sắp tắt thở.

Một cú như vậy khiến tình hình trở nên hỗn loạn, lũ trẻ xót xa mà khóc ré lên, không khí yên bình bị phá tan trong chốc lát, cả sân rối loạn như gà bay chó sủa.

“Cô Mục! Cô Mục đừng như vậy!” Người phụ nữ hoảng sợ bật dậy khỏi ghế, run rẩy cầu xin, định giơ tay ra chạm vào cô ấy nhưng lại không dám.

Ha ha, Mục Nghiên khoái chí vô cùng, xách con thỏ rách đó lên một cách đắc ý rồi nói:

“Tất cả vẽ cho tử tế vào! Vẽ không ra hồn là tôi giết nó nấu ăn liền!”

Thế mới nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lũ trẻ được cô giáo Triệu nuông chiều quá mức, cả buổi chiều loay hoay mà chẳng vẽ ra được cái gì ra hồn, vậy mà chỉ cần bị Mục Nghiên dùng “chiêu bắt thỏ hù dọa” dằn mặt vài câu, đứa nào đứa nấy cúi gằm đầu vẽ tranh chăm chú hết sức.

Mục Nghiên cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, ngồi phè phỡn vắt chân chữ ngũ như một nữ thổ phỉ chính hiệu trên chiếc ghế mây, giám sát đám trẻ luyện tập, thỉnh thoảng lại chỉ đạo đôi câu, đôi khi ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, luôn bắt gặp ánh mắt cô vội vàng né tránh.

Hể? Có vẻ sợ tôi lắm thì phải? Hay lắm, còn dễ chịu hơn cái tên đàn ông khốn nạn kia nhiều!

Tâm trạng Mục Nghiên vô cùng sảng khoái, bèn chống cằm chăm chú quan sát người phụ nữ đang yên lặng ngồi đút thỏ ăn không xa mình lắm.

Tóc ngắn, kiểu bob cắt đến cằm, mà hồi trước cô ta để tóc dài đến eo cơ, người gầy trắng, nét mặt u sầu, luôn khiến người ta có cảm giác cô ta giống như hồn ma oan ức.

Giờ thì hình như tròn hơn chút? Sắc mặt vì phơi nắng nên hồng hào lên, trông không còn âm u nữa, ít ra cũng giống người bình thường, nhìn lại cũng khá xinh đấy chứ.

Nhưng trời nóng thế này mà cô ta lại mặc áo dài tay? Quần dài nữa, chẳng để hở chút da nào.

Nói đến nóng, cái tên ngu như heo kia đâu rồi? Cô ấy đã bảo anh ta đi lấy ly trà đá mà, giờ đâu? Hừ, ngoài khuôn mặt đẹp thì đúng là vô dụng!

Đang nghĩ vậy thì người đó từ xa bưng ly thủy tinh hối hả chạy lại, đi nhanh quá khiến chất lỏng màu nâu trong ly văng ra một chút, anh ấy cúi người, cười hớn hở đưa ly nước cho cô ấy.

Cô ấy vừa chạm vào đã thấy ấm.

“Trà đá! Anh không hiểu trà đá nghĩa là gì hả?”

Mục Nghiên lập tức hét ầm lên, tuy rằng đã nôn ra hết nhưng dạ dày cô ấy vẫn thấy như đảo lộn, trời thì nóng như thiêu, cô ấy chỉ muốn uống cái gì lạnh để đè lại, vậy mà anh ta lại mang cho cô ấy ly trà nóng!

Nụ cười của chàng trai đông cứng trên mặt, cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi, im lặng nhìn ly trà trong tay, rồi lại lén nhìn Mục Nghiên đang tức muốn nổ tung, lí nhí như tiếng muỗi nói một câu xin lỗi rồi quay người đi.

“Trường học không có tủ lạnh.” Người phụ nữ ngồi trên ghế nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất nhỏ, nhẹ nhàng dịu dàng, “Muốn lấy đá thì phải đi rất xa, đến nơi thì đá cũng tan rồi.”

“Đùa gì vậy hả? Tôi đã quyên góp xây hẳn một dãy phòng học cho các người đấy! Đòi một ly trà đá thì sao? Việc nhỏ vậy mà làm không xong thì còn mở trường gì nữa? Giáo dục kiểu gì chứ? Thôi khỏi dạy!”

Mục Nghiên nổi giận thì nói như súng liên thanh, không màng lời lẽ, cay độc và chua chát khiến lũ trẻ hoảng sợ đến mức không dám nhìn cô ấy.

Còn người phụ nữ kia thì không cãi lại, chỉ cúi đầu im lặng, nụ cười nhạt nhòa đông cứng trên mặt rồi dần dần biến mất.

Ồ? Cô ta không vui rồi hả? Cô ta không vui thì Mục Nghiên cô ấy càng vui!

Cô ấy đứng dậy, bước chậm rãi tới chỗ người phụ nữ, “A, hôm nay trời đẹp thật đấy, cô nói xem bác sĩ Chu giờ đang làm gì nhỉ? Để tôi đoán xem nào, bây giờ là năm giờ chiều, chắc vẫn chưa tan làm đâu ha? Ừm, bác sĩ Chu bây giờ là một đồng chí nghiêm túc đứng đắn đấy, nhưng lát nữa tan làm rồi thì sao nhỉ? Ai biết được? Đàn ông mà, ai chẳng thế, cám dỗ nhiều thì kiểu gì cũng có lúc không cưỡng nổi, huống hồ lại là người vừa tài giỏi vừa đẹp trai như bác sĩ Chu? Còn cô Triệu của chúng ta thì lại ở tận chân trời góc bể, e là giang sơn khó giữ rồi đó! Hay là… bác sĩ Chu đã sớm đá cô Triệu đáng thương đáng yêu của chúng ta rồi?”

Dưới góc nhìn từ trên cao của Mục Nghiên, hàng mi dài của người phụ nữ rung lên dữ dội mấy cái, cơ thể cũng hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, ngẩng đầu nhìn cô ấy, trong mắt là nụ cười dịu dàng và thân thiện, thậm chí còn có chút ngại ngùng.

“Tôi và bác sĩ Chu không phải là người yêu… Chúng tôi chẳng là gì cả, cô Mục đã đánh giá tôi quá cao rồi.”

Mục Nghiên cố gắng tìm ra hàm ý châm chọc trong câu nói này, nhưng cô ấy thất vọng, người phụ nữ này chỉ đơn thuần đang nói ra sự thật, hơn nữa còn chấp nhận sự thật đó, không oán không hối.

Trong lòng Mục Nghiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía xa, làn sương trắng bao quanh đỉnh núi đã tan biến, hóa ra khu rừng trên núi không phải màu đen, mà là màu xanh mướt rực rỡ, còn có vô số đóa hoa đỏ rực nở rộ khắp triền núi, bướm nhiều màu sắc bay lượn quanh cô ấy, cô ấy chợt nhận ra mình thật ra cũng không đến mức ghét nơi này.

“Hừ, cái tên đàn ông châm chọc chua ngoa đó thì có gì tốt? Ích kỷ nhỏ nhen, chẳng ra gì cả! Theo tôi thì chia tay là đúng! Đàn ông vô dụng thì chia sớm cho xong!”

Cô ấy chống nạnh, căm phẫn mà nói, khiến người phụ nữ bật cười, nghĩ thầm cô gái nhỏ đỏng đảnh này cũng khéo miêu tả: châm chọc chua ngoa, tên đàn ông kia đúng là miệng lưỡi độc địa, mặt không biểu cảm nhìn bạn, câu tiếp theo liền khiến bạn cứng họng không nói được gì.

Còn ích kỷ nhỏ nhen… cô mím môi cười nhẹ, đúng là như thế, nhưng đứng từ góc độ của anh mà nói, anh chỉ là chọn yêu bản thân thay vì yêu người khác, nghĩ cho bản thân, cũng không sai, chúng ta không thể vì người ta không chọn mình mà sinh lòng oán hận.

Hai người phụ nữ cứ thế, mỗi người một tâm sự mà nhìn về phía xa, cho đến khi chàng trai đi lấy trà đá quay trở lại.

Anh ấy toàn thân ướt đẫm như vừa bị dội một thùng nước từ trên đầu, mồ hôi như thác lũ chảy từ mặt xuống cổ rồi tràn vào lồng ngực, chiếc áo thun đen bị Mục Nghiên nôn bẩn đã được thay bằng một chiếc áo trắng, bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào người, trông như vừa vớt từ dưới nước lên.

Nhưng anh ấy chẳng để ý đến những điều đó, hai tay nâng ly thủy tinh, cẩn thận giơ ra xa, trong nước trà màu nâu đậm có những viên đá va vào nhau kêu leng keng.

Mặt trời lặn về phía tây, mặt anh ấy đỏ bừng, mặt Mục Nghiên cũng ửng hồng, Triệu Tiểu Nhu quyết định ghi nhớ bức tranh tuyệt mỹ này, bởi vì đây mới chính là dáng vẻ thật sự của tình yêu.

“Này! Lát nữa tôi muốn cưỡi ngựa! Anh có ngựa không?”

Mục Nghiên giật lấy ly trà, vừa uống vừa hờn dỗi hỏi, lần này đúng là nằm trong phạm vi có thể của chàng trai người Tạng kia, sợ cô ấy đổi ý, vừa gật đầu lia lịa nói có, vừa quay đầu chạy ngay về phía chuồng ngựa.

“Cậu ấy tên Lãng Khang, là con trai út của hiệu trưởng.” Triệu Tiểu Nhu vừa vuốt ve con thỏ vừa tươi cười giới thiệu với Mục Nghiên.

“Tôi không quan tâm anh ta tên gì, với tôi thì anh ta là ‘này!’” Mục Nghiên ngửa cổ uống trà, cảm thấy trà này ngọt lịm.

Hai người lại rơi vào trầm mặc, ánh tà dương như máu, Triệu Tiểu Nhu ngước nhìn hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời, nhớ đến câu “Hoàng hôn buông xuống, kẻ đoạn trường nơi chân trời”.

Nếu thật sự có nhà để quay về, ai lại cam lòng lưu lạc chân trời góc bể?

“Cô Mục.”

“Hửm?”

“Bác sĩ Chu… anh ấy có khỏe không?”

Mục Nghiên uống hết ly trà rồi ợ một cái, “Không biết, tôi chỉ biết tôi đã đập nhà anh ta.”

“Cô đập nhà anh ấy?” Triệu Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn Mục Nghiên, tuy rằng cô gái nhỏ này chua ngoa đỏng đảnh, nhưng nhìn chung vẫn là người có lý, lại mềm lòng, việc đập nhà Chu Vinh nét bét như thế, Triệu Tiểu Nhu không tài nào tưởng tượng nổi cảnh tượng lúc đó.

“Ừ đúng vậy! Sao, đau lòng hả?” Mục Nghiên hất cằm khiêu khích nhìn cô, “Không những đập nhà, còn cào nát mặt anh ta nữa đấy! Dù không cố ý, nhưng lúc đó cũng khá kinh khủng, máu chảy đầy cả cổ, này tôi hỏi cô, nếu anh ta bị hủy dung cô còn yêu anh ta không? Hơn nữa là vì cô mà anh ta mới bị hủy dung đấy!”

Mục Nghiên hài lòng nhìn vẻ mặt sững sờ của Triệu Tiểu Nhu, cảm thấy hôm nay thật đúng là một ngày tuyệt vời, “Hừ… Nếu không phải vì anh ta thì tôi cũng đâu có chạy đến cái xó nghèo nàn này mà lãng phí thời gian với mấy người, cô tin là anh ta tự hủy hoại tiền đồ vì chính nghĩa à? Xạo đấy! Chẳng phải cũng vì cô sao? Cô là đầu sỏ gây chuyện, chẳng lẽ không nên xin lỗi tôi một tiếng à?”

Triệu Tiểu Nhu ngẩng đầu, trong ánh nắng cuối cùng nhìn thẳng vào gương mặt Mục Nghiên, “Xin lỗi, tôi xin lỗi cô, cũng thay anh ấy xin lỗi cô.”

Mục Nghiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy quay lưng lại với Triệu Tiểu Nhu, hai tay đút túi, nhìn mặt trời dần khuất sau dãy núi xa xa, “Triệu Tiểu Nhu?”

“Ừ, tôi đây.”

“Đầu sỏ gây chuyện không phải cô, là Lạc Bình Niên, là… là ba tôi, còn tiền quyên góp là tôi tổ chức triển lãm tranh kiếm được, đừng có xem thường người khác.”

“Còn về Chu Vinh, tiền đồ coi như xong rồi, tôi không biết hai người là gì của nhau, nhưng chuyện viết thư thì tôi phục anh ta. Anh ta đoán được kết cục của mình, nhưng vẫn chọn hy sinh.”

Trước
Chương 19
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Yêu Xa Hai Ngàn Cây Số
Tác giả: Cật Lật Tử Đích Miêu Ca Lượt xem: 3,454
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,579
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 702
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,593
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,448
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 951
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 745
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 524
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...