Chín giờ, trận tuyết đầu tiên của năm mới càng lúc càng rơi dày hơn, không có dấu hiệu ngừng lại, tuyết lớn như lông ngỗng trộn với mưa đá đập rào rào vào kính xe, toàn bộ đường cao tốc bị phủ trắng xóa. Vào giờ này hầu như không còn xe cộ, các gia đình ra ngoài ăn tối đã sớm về nhà đoàn tụ, chẳng có người đàn ông nào lại đưa vợ con đi băng qua đoạn đường núi tối om trong đêm bão tuyết như thế này, ngoại trừ Chu Vinh.
Anh lái xe rất cẩn thận, cũng rất kiên định, luôn nhìn thẳng về phía trước, đèn pha chiếu sáng con đường núi quanh co gập ghềnh. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh thì nắm chặt tay cầm phía trên ghế phụ, bị xóc nảy dữ dội và cảm giác buồn nôn quay cuồng trong bụng hành hạ đến đổ mồ hôi lạnh, vậy mà vẫn không chịu mở miệng nói với anh một câu.
Trong xe im lặng như tờ, hơi ấm từ máy sưởi ngăn cách thế giới băng giá bên ngoài. Họ có thể nghe rõ tiếng tạch tạch của đèn xi-nhan, thậm chí nghe được cả tiếng thở nặng nhọc và tiếng nói mớ của đứa trẻ phía sau.
Chu Vinh lái xe rất chậm, từ lúc ăn xong đến giờ đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy điểm đến đâu cả. Đứa trẻ phía sau vốn sợ sệt đã dần chìm vào giấc ngủ, trong suốt quãng đường đó, anh và Triệu Tiểu Nhu không nói với nhau một lời, thậm chí không nhìn nhau lấy một cái.
Sau khi hút thuốc xong với Trần Phong quay lại phòng bao, Chu Vinh đứng ngoài cửa, mở chiếc khăn tay mà Triệu Tiểu Nhu nhét vào túi áo anh ra xem, sau đó đi vào phòng, bế con trai lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Lúc ấy Triệu Tiểu Nhu đang cùng Tiểu Bảo xem pháo hoa, một giây trước Tiểu Bảo còn đang ngượng ngùng che miệng cười khúc khích vì mình cứ gọi màu xanh là màu “chanh”, một giây sau đã bị Chu Vinh bế phắt lên mang đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng loạn.
“Chu Vinh, anh làm gì vậy?” Triệu Tiểu Nhu hét lên, xách túi và áo khoác chạy theo phía sau anh, nhưng cô nhỏ bé quá, đi hai ba bước mới bằng một bước của anh. Mấy lần cô níu lấy vạt áo anh, nhưng chưa kịp nắm chắc thì đã bị anh hất văng.
Chu Vinh ôm Tiểu Bảo theo cầu thang xoắn chạm trổ cổ điển xa hoa xuống lầu, đặt con vào ghế sau, thắt dây an toàn, ngẩng đầu thấy ánh mắt bất an của con trai thì cố gắng nở một nụ cười, xoa đầu con: “Tiểu Bảo có muốn đi thăm bà nội không? Ba chở con đi gặp bà nội nhé?”
Thấy Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, anh đóng cửa xe cái “rầm”, cúi đầu nói nhỏ với Triệu Tiểu Nhu vừa đụng phải anh: “Triệu Tiểu Nhu, cô không muốn theo Chu Vinh tôi, không muốn làm dâu nhà họ Chu, không sao, tôi không ép, nhưng hôm nay là Tết Dương, tôi phải đưa con trai tôi đi gặp mẹ tôi, coi như là ra mắt tổ tiên. Từ hôm nay trở đi, đường ai nấy đi. Tôi vẫn giữ lời, con trai tôi cần gì, chỉ cần cô mở miệng, Chu Vinh tôi có thì sẽ cho bằng được.”
Nói xong anh sải bước đến bên ghế lái, mở cửa ngồi vào, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, giây sau Triệu Tiểu Nhu nghe tiếng động cơ xe nổ, cô lo cho con, mở cửa ghế phụ chui vào, còn chưa kịp ngồi vững thì xe đã quẹo gấp phóng vọt đi.
Triệu Tiểu Nhu bắt đầu hối hận vì đã ăn tô mì bò đó, không chỉ ăn mà còn ăn rất vội. Từ lúc Chu Vinh đạp ga một cách dữ dội, sợi mì nặng nề cùng với nước dùng cay xè nóng rát hòa với axit dạ dày trào ngược lên, khiến cô toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Đúng lúc cô cúi người ôm bụng cố gắng chịu đựng thì xe lại vừa vặn lao qua một gò đất, cả thân xe bay lên rồi rầm một cái dội xuống đất, cô túm chặt lấy cánh tay Chu Vinh, móng tay nhỏ nhọn xuyên qua lớp áo da, bấu vào da thịt anh.
“Cô làm gì vậy?” Chu Vinh đau quá hét lên một tiếng, người phụ nữ này thật là quá đáng! Mới nãy đá anh một cú ra trò, giờ lại bất ngờ bấu mạnh anh một cái, anh cau mày tức giận quay đầu lại, nhưng lập tức nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và những lọn tóc ướt đẫm dính bết trên trán của Triệu Tiểu Nhu, lập tức đạp phanh gấp, giọng căng thẳng đến vút cao: “Triệu Tiểu Nhu, em sao vậy? Đau ở đâu?”
“Muốn nôn.” Triệu Tiểu Nhu ôm miệng, lí nhí trả lời rồi lập tức mở cửa xe, cúi rạp xuống tuyết mà nôn thốc nôn tháo, nước mắt giàn giụa, cổ họng và mũi bỏng rát đau đớn.
“Em… em không sao chứ?” Không biết từ khi nào Chu Vinh đã xuống xe, lặng lẽ đứng sau lưng cô, cô cúi đầu, vừa vặn thấy ống quần đen và giày da đen của anh, tuyết rơi lả tả phủ lên mũi giày. Tay anh nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, vỗ nhè nhẹ từng cái.
“Đừng chạm vào tôi.” Triệu Tiểu Nhu cúi gằm đầu, vừa có thể nói được đã lập tức buông ra câu đầu tiên: đừng chạm vào tôi. Tay Chu Vinh khựng lại một chút, rồi lại từ từ đặt lên, nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng gầy gò của cô, cô chỉ mặc mỗi chiếc áo len cashmere màu xanh lam, nước tuyết lạnh buốt thấm vào làm lớp vải mềm mại cứng ngắc lại.
“Chỗ này lạnh, lên xe đi.”
Triệu Tiểu Nhu không để ý tới anh, đứng dậy lên xe, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, lặng lẽ nhìn tuyết lớn cuồn cuộn dưới ánh đèn pha phía trước. Chu Vinh đứng nhìn cô từ bên ngoài rồi đi ra sau lấy một chai nước khoáng, cúi đầu lặng lẽ quay trở lại ghế lái.
“Đỡ hơn chưa? Uống chút nước đi.” Chu Vinh đưa nước cho Triệu Tiểu Nhu, cô nhận lấy chỉ nhấp một ngụm rồi nhét vào ngăn cửa xe.
“Nghỉ một lát nhé?” Chu Vinh hít sâu một hơi, tay đặt lên vô lăng, quay đầu nhìn Triệu Tiểu Nhu, thấy cô vẫn không phản ứng gì, đành thu mắt nhìn thẳng phía trước.
Triệu Tiểu Nhu nôn xong, ngửi thấy trong xe tràn ngập mùi hương quen thuộc ấm áp, mỗi người đều có một mùi của riêng mình, mà lúc này hương thơm vấn vít bên chóp mũi cô lại khiến người ta lưu luyến. Lần đầu tiên cô ngửi thấy mùi này là vào năm mười tám tuổi, dịu dàng như nắng mùa đông, phảng phất trên những viên kẹo trái cây anh đưa cô, còn vương hơi ấm lòng bàn tay anh, “Đừng khóc nữa, cho kẹo này.”
Hai mươi năm rồi, thật kỳ lạ, lòng người đổi thay, nhưng mùi hương thì không. Mỗi lần cô muốn dứt khỏi anh, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trong vòng tay ấy là bước chân lại bị níu lại.
“Đi nhanh chút đi, Tiểu Bảo còn phải ngủ.”
“Ừ.”
Đoạn đường còn lại hai người vẫn im lặng, xe của Chu Vinh men theo con đường núi quanh co mà lên dốc, vòng này nối vòng khác, ký ức cũng theo đó mà trong một đêm tuyết tĩnh lặng từ từ bung ra.
“Thì ra ngọn núi tôi nhìn thấy từ nhà mình, chính là nơi anh sống hồi nhỏ.”
Triệu Tiểu Nhu tựa vào ghế da êm ái, tối nay cô bị hành hạ quá sức, vừa giận vừa tủi, lại bị dọa cho một phen, rồi còn nôn đến xém ngất. Giờ đã lơ mơ buồn ngủ, mí mắt díp lại, trong đầu nghĩ gì là cứ buột miệng nói ra.
“Ừ.” Chu Vinh thấy cô cuối cùng cũng chịu mở miệng, lại còn nói chuyện liên quan đến anh, không nhịn được nhìn sang cô, khóe môi hơi cong lên, “Lần trước đến nhà em đã thấy rồi.”
Là thấy trong bếp nhà cô, mà nói đến lần ở bếp đó thì lại là một ký ức lạnh buốt khác, khi đó cô nói rất đau, thật ra anh cũng đau, đau đến bây giờ nhớ lại vẫn thấy đắng chát.
“Anh có biết không? Lúc tôi mười hai, hay mười một gì đó, không nhớ rõ nữa, cũng từng sống ở đó một thời gian. Khi ấy ba tôi làm ăn lỗ đến trắng tay, sau này đột nhiên lại phất lên, liền chuyển nhà, chuyển đến khu nhà tôi ở bây giờ. Anh nói xem đời người có lạ không, lúc tốt lúc xấu, mà tốt xấu thì chẳng theo ý mình.”
Triệu Tiểu Nhu mệt quá, bèn nhắm mắt lại. Ký ức hồi nhỏ vẫn mơ hồ, nhưng có những chi tiết cô nhớ rất rõ, ví như sự thù địch và bài xích gay gắt không thể phớt lờ từ dân cư trên núi, ánh mắt lạnh lùng ấy bám theo cô ngay từ ngày đầu đặt chân tới, cô sống cùng ba mẹ trong một căn nhà thuê tồi tàn, không làm phiền ai, nhưng bọn họ vẫn cứ đứng xa xa nhìn cô đầy đe dọa, nhìn cô đi ngang qua, rồi nhìn cô đi xa.
Còn có rất nhiều dê, cả bò nữa, đều to hơn tưởng tượng của cô, dê còn hung dữ, đột nhiên cắn vạt áo cô kéo ngã, như thể nói: “Cút đi! Tao cũng ghét mày!” Mọi thứ nơi đó cô đều không muốn nhớ lại, luôn không muốn nghĩ, lâu dần cũng quên mất.
“Anh có biết không?” Triệu Tiểu Nhu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Chu Vinh, anh đang chăm chú nhìn đường phía trước, không chút phản ứng với lời cô.
“Thời gian ở bên anh càng lâu, tôi càng chắc chắn anh chính là người lớn lên ở nơi đó, vừa cứng vừa lạnh, toàn thân đầy gai, ai đến gần cũng sẽ bị đâm cho đầy thương tích. Người ở chỗ anh có phải từ nhỏ đã như vậy không? Tại sao vậy nhỉ? Tôi nhớ hồi đó có một cậu bé rất dữ, tôi cứ hay gặp cậu ta, mỗi lần chào hỏi là bị chửi, tại sao lại chửi tôi? Tôi có làm gì sai đâu…”
Cô nhắm mắt lại, nhớ về những ngày tháng bị bạn cùng lứa thù ghét vô cớ, lúc nào cô cũng là kẻ bị cô lập, vừa bị cô lập vừa bị mắng chửi, đúng là từ nhỏ cô đã khổ rồi, haha.
Hà… Cô mệt đến độ nói như trong mơ, kiệt sức mở mắt ra nhìn Chu Vinh, lại như mọi lần, mỗi khi cô nói chuyện nghiêm túc với anh thì anh cứ như không nghe thấy, có lẽ mấy chuyện trẻ con vớ vẩn này anh thấy chán thật.
“Cậu ta mắng em có khi là sợ em biết cậu ta thích em đấy.” Ngay khi Triệu Tiểu Nhu sắp chìm vào giấc ngủ, Chu Vinh mở miệng. Triệu Tiểu Nhu cố gắng hé mắt nhìn trần xe, chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới gom lại được đống suy nghĩ rối bời trong đầu.
“Cậu ta không mắng tôi, tôi cũng đâu có biết cậu ta thích tôi!” Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn Chu Vinh, anh đang cười, đuôi mắt cong cong tràn ngập ý cười.
“Ừ, nên cậu ta sợ chính mình biết.”
Cái gì mà rối tinh rối mù vậy? Triệu Tiểu Nhu nghĩ chắc Chu Vinh lại đang đá xoáy cô chứ gì, nhưng ngẫm một hồi lại chẳng thấy có ý đó, thôi kệ, không nghĩ nữa, chẳng biết còn phải đi bao lâu nữa, tranh thủ lim dim chút đi, lát nữa gặp người lớn vẫn phải giữ lễ nghĩa mà.
Cô hạ thấp ghế ngồi, tựa đầu lên lưng ghế, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Hai mươi chín tệ tám.” Chu Vinh lẩm bẩm như nói với chính mình, sau đó lại cười khẽ một tiếng, “Đồ trên tàu hỏa đúng là đắt thật.”
“Cái gì?” Anh lại lảm nhảm gì nữa vậy? Anh đâu có uống rượu nhỉ? Triệu Tiểu Nhu quay người lại kinh ngạc nhìn anh, cố gắng nhớ xem hôm nay anh có đụng tới rượu không — không có, Trần Phong không uống rượu, hai người họ ra ngoài cũng chỉ hút thuốc, vậy anh đang lảm nhảm cái gì?
“Hồi đó nghèo thật đấy.” Chu Vinh thở dài, “Người ta bảo chỉ bán theo túi, anh phải năn nỉ mãi mới chịu bán cho một nắm, mà toàn là kẹo trái cây ngọt lừ toàn chất tạo ngọt như acesulfame và saccharin, vậy mà tận hai mươi chín tệ tám. Lúc đó trong túi anh chỉ có đúng một tờ một trăm, nhàu nát bẩn thỉu, nhét trong túi quần bị mồ hôi làm ướt nhẹp, suốt cả chặng đường anh cứ sờ tới sờ lui tờ tiền ấy. Nhưng mà cũng tốt, một tờ đổi ra một đống tiền lẻ, lúc đến Thượng Hải đi tàu điện khỏi phải lục tìm tiền lẻ.”
Nói xong anh quay sang nhìn Triệu Tiểu Nhu, cô đã quay lưng về phía anh ngủ mất rồi.
… Đúng là bó tay, lúc thì than anh không chịu nói chuyện tử tế với cô, giờ nói tử tế rồi thì lại ngủ mất tiêu. Anh thở dài bất lực, quay đầu nhìn đứa con trai đang ngủ say phía sau, lại nhớ đến ánh mắt khinh khỉnh của cô nhân viên bán hàng trên tàu khi anh mua kẹo năm xưa, thậm chí còn nhớ chiếc mũ sẫm màu và đồng phục của cô ta, đôi môi đỏ chót và lớp phấn mắt đậm đến kỳ dị, một tay chống hông, tay kia lủng lẳng túi kẹo trái cây, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Một túi sáu mươi lăm, mua không?”
Lúc đó anh nghĩ gì nhỉ? Chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua, ý nghĩ thoáng qua trong đầu năm đó ai mà còn nhớ rõ. Chỉ là không khỏi một lần nữa cảm thán sự kỳ diệu của số phận – cô bé từng nhận túi kẹo trái cây từ tay anh năm ấy, giờ lại sinh con cho anh, con trai họ đã lớn thế này rồi, cười khúc khích gọi ba gọi mẹ. Chỉ là quá trình… thật sự quá…
Lại thêm một năm mới nữa rồi, đến lễ độc thân năm nay Chu Vinh sẽ tròn ba mươi chín tuổi. Ba mươi chín tuổi là khái niệm gì? Gần nửa đời người đã qua. Người quanh anh, hoặc như Trần Phong, vượt ra ngoài tam giới, chẳng thuộc ngũ hành; hoặc sớm kết hôn sinh con, rồi cuộc đời chẳng còn gợn sóng. Chỉ có anh, chỉ có anh và Triệu Tiểu Nhu – số phận rốt cuộc là ưu ái họ hay trêu chọc họ đây? Haiz, ai mà biết chứ. Cứ bước tới đâu tính tới đó thôi.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗