Trong căn biệt thự tối om tịch mịch, sát trước khung cửa kính lớn, một đôi nam nữ ngồi thẳng nghiêm trên sofa, chẳng ai nói gì, chỉ lặng im nhìn ra phía biệt thự đối diện đang sáng rực ánh đèn kia.
Chủ sở hữu của căn biệt thự này là người phụ nữ, nhưng người đàn ông đang nằm ngửa trên ghế sofa mới là người trông ra kiểu chủ nhà hơn cả.
“Chu Vinh, anh mệt rồi đúng không? Trên lầu còn phòng trống, rất sạch sẽ, anh có thể tạm nghỉ ở đó một đêm.”
Người phụ nữ tên Triệu Tiểu Nhu, đúng như tên gọi, mềm yếu mong manh đến mức ngay cả việc đề nghị người ở lại qua đêm cũng ánh lên vẻ e dè.
Cô hiển nhiên thấy có lỗi trong lòng. Từ khách sạn rẻ tiền đến đây, anh lái xe hơn một tiếng rưỡi đồng hồ. Đừng nói đến người lái xe, ngay cả cô là người ngồi không cũng suýt say xe, từ cổ đến xương cụt cảm giác như mọi thứ đều bị lệch sang chỗ khác.
“Cô không thể ngồi yên một chỗ được sao?”
Chu Vinh vẫn không biểu cảm, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh sáng lờ mờ, vùng mắt anh hơi xanh, ánh nhìn ảm đạm và khó chịu, trông chẳng dễ gần chút nào.
Trên bàn trước mặt anh chất đầy đồ ăn thức uống, Triệu Tiểu Nhu người phụ nữ ngốc nghếch này không những ngốc mà còn hay làm quá, loay hoay trong bếp cả nửa ngày trời, lúc thì bưng ra một ly trà, lát sau lại đổi sang nước trái cây, không có đồ uống thì bắt đầu loay hoay với đồ ăn, nào là bánh ngọt, bánh quy, trái cây, bánh su kem, chẳng thèm nghĩ xem một người đàn ông trưởng thành, lại còn là bác sĩ, thì làm sao mà thích nổi mấy thứ đồ ngọt đến đau răng như thế này?
Vậy mà anh cũng chẳng nói gì, cứ tích lại rồi đột nhiên bùng nổ, khiến Triệu Tiểu Nhu dở khóc dở cười.
“Sao anh lại làm bác sĩ được chứ… rõ ràng là chẳng có chút kiên nhẫn nào.” Triệu Tiểu Nhu thì thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn cười, đôi mắt tròn tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn còn thân thiện hơn cả thiên thần áo trắng.
Hai người họ cứ ngồi yên lặng như vậy suốt một lúc lâu, Triệu Tiểu Nhu không kìm được sự tò mò trong lòng, hết nhìn Chu Vinh một cái rồi lại nhìn thêm vài lần nữa, nhưng đến khi lời định nói sắp bật ra thì lại nuốt xuống trở lại.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Chu Vinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi như thể mở được thiên nhãn, làm Triệu Tiểu Nhu giật mình, chỉ còn biết cười gượng hỏi: “À thì… anh còn nhớ mẹ tôi dữ lắm à? Làm sao anh nhận ra tôi vậy? Cũng đã mười hai năm rồi mà.”
Chu Vinh thở dài một tiếng, bực bội nói: “Có lẽ là ánh mắt chăng, ánh mắt ngốc nghếch như thế này hiếm gặp lắm, một người phụ nữ ba mươi tuổi rồi mà còn không biết tự bảo vệ mình, chẳng trách chồng cô…”
Câu sau anh không nói hết, nhưng anh không thấy mình nói gì sai.
Triệu Tiểu Nhu quay mặt đi, mái tóc dài mềm mại và dày che khuất nửa bên mặt, từ góc nhìn của Chu Vinh chỉ thấy được chóp mũi cao cao của cô.
Cô ngồi ngẩn ra một lúc, rồi đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì buồn cười, quay đầu lại cười nói: “Anh xem tôi kìa, đúng là ngốc! Nửa đêm rồi sao lại cho anh uống trà chứ? Đợi chút nhé, tôi đi lấy sữa cho anh.”
Phòng khách tối om, nhưng ánh đèn ngoài cửa sổ sáng rực, Chu Vinh nhìn rõ trong mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt, long lanh theo từng cử động khi cô đứng dậy.
Không hiểu vì sao anh lại nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, cô còn chưa đứng vững đã ngồi phịch lên đùi anh, hoảng hốt kêu khẽ một tiếng, đôi mắt tròn xoe mở lớn.
Mắt chạm mắt, chóp mũi chạm nhau, anh có thể nhìn rõ những đốm tàn nhang nhạt dưới mắt cô, cả những sợi lông mịn trên tai cô, máu đỏ dần lan từ vành tai ra khắp mặt, làn da trắng bệch giờ trông như một quả đào mật hồng hồng.
“Chu Vinh!” Cô chợt bừng tỉnh, như con mèo nhỏ phát hiện ra nguy hiểm, chân tay nhỏ nhắn vùng vẫy loạn xạ.
“Có ích gì không?” Chu Vinh điềm nhiên nhìn cô, động tác đấm đá của cô như móng vuốt mèo con chưa phát triển đầy đủ, đánh vào người không thấy đau mà chỉ thấy nhột, đuôi tóc mềm mại lướt qua mặt anh, cũng ngưa ngứa.
“Đàn ông được hormone nam tính tạo nên những sợi cơ to và phát triển nhanh, glycogen cơ phong phú khiến họ bộc phát sức mạnh mạnh mẽ hơn, sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ là do gene quyết định, nếu lần này không phải tôi mà là một gã đàn ông khác, nếu hắn thực sự muốn làm gì, cô nghĩ cô còn có thể nguyên vẹn mà rời khỏi đó sao?”
Triệu Tiểu Nhu ngừng vùng vẫy, tay cô đặt trên cánh tay Chu Vinh, cơ bắp anh căng cứng như đá, nhưng ấn tượng cô có về anh rõ ràng là gầy gò, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng và khéo léo khi đẩy kim tiêm gây mê, chẳng ai nghĩ đến anh với sức mạnh, vậy mà anh lại dễ dàng chế ngự được cô, một cảm giác bất lực quen thuộc trào dâng trong lòng cô.
Cả tâm hồn lẫn cơ thể cô cùng buông xuôi.
Cô vốn quen chấp nhận mọi thứ, tự trách mình. Cô chưa bao giờ phản kháng, cũng không dám làm liều đòi hỏi.
Ngoại trừ chàng trai kia, lần đầu cô có khát vọng mạnh mẽ. Nhưng khát vọng đó nhanh chóng bị cảm giác “không xứng” nghiền nát, rồi vô cùng bất lực nuốt chửng cô.
Cho dù ngay lúc này, chàng trai kia ôm cô thật chặt, ánh mắt tràn đầy dục vọng, cô vẫn hiểu anh không thực sự thích cô.
Ai mà đi thích một người phụ nữ cằn cỗi, héo úa và yếu đuối như cô chứ?
Chu Vinh cảm thấy người phụ nữ trong lòng mình đột nhiên mềm nhũn, ủ rũ nhìn xuống sàn nhà, một phen giãy giụa kịch liệt đã làm quần áo cô không chỉnh tề, chiếc áo giữ ấm bị đẩy lên cao, lộ ra tấm lưng trần; cổ áo len lông cừu trắng bị kéo lệch, tôn lên đường xương quai xanh thanh mảnh, đẫm mồ hôi và ửng hồng, đôi mắt ươn ướt lấp lánh.
“Cô như một con cừu ngoan ngoãn,” tiếng trong đầu anh vang lên, dục vọng muốn chiếm đoạt cô đang lấn át phần lý trí tàn còn lại.
Anh ngửi thấy mùi hương nơi cổ cô, không phải nước hoa phổ thông, cũng chẳng phải sữa tắm hay mỹ phẩm. Anh biết đó là feromon, còn được gọi là: “Anh đã yêu cô ấy.”
Bỗng anh nhẹ đẩy cô ra khỏi sofa, trong ánh mắt đầy ngơ ngác của cô, anh nói: “Cho tôi dùng phòng tắm một chút.”
Rồi anh quay lưng, từng bước hướng lên tầng hai như người đã quen đường.
Lòng cô rối bời, không hề để ý đến chi tiết nhỏ này. Cô nhìn theo, anh lên tới tầng hai rồi dừng lại, ngẩng đầu thở dài, giọng mệt mỏi, lạnh lùng: “Chúng ta cũng như đồng hương. Hôm nay xem như tôi giúp cô lần cuối. Sống ở Thượng Hải không dễ. Hãy biết tự bảo vệ mình, nên lo cho bản thân nhiều hơn. Sinh mạng là của cô, nếu cô tự làm khổ bản thân thì chẳng ai thương tiếc cô đâu.”
Không bao lâu sau, tiếng nước từ tầng hai vang xuống. Cô nhẹ nhàng bước lên, mang theo đồ ngủ mới toanh cùng đồ lót, vớ, đều là đồ cô từng mua cho Lạc Bình Niên trước khi hôn nhân tan vỡ, được giặt sạch và cất trong tủ đến giờ chưa kịp mặc.
Cô đứng trước cửa phòng tắm mãi rồi khẽ gõ: “Tôi mang sẵn đồ ngủ và đồ… đồ lót để trên giường rồi. Đều mới và đã được giặt sạch.”
Lại im lặng.
“Tôi biết rồi.”
Phòng dành cho khách nơi Chu Vinh ngủ nằm ngay cạnh phòng Triệu Tiểu Nhu, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng dép lê của cô phát ra những âm thanh sột soạt khe khẽ, rón rén như một tên trộm nhỏ.
Không biết một thằng nghèo xuất thân như anh có phải đã học thói đỏng đảnh trong những năm qua hay không, giờ đây anh bắt đầu kén giường, thậm chí còn có chút suy nhược thần kinh, chỉ cần người phụ nữ ngốc nghếch kia khẽ ho một tiếng nhẹ như không cũng đủ khiến anh lập tức bừng tỉnh.
Anh nhớ lần đầu tiên cùng mẹ lên Thượng Hải làm thuê, đứng suốt một ngày một đêm trên toa tàu xanh, trẻ con người thấp, thể lực yếu, đến cuối cùng không trụ nổi nữa, bèn tựa vào chân mẹ ngủ thiếp đi.
Vất vả lắm mới đến được Thượng Hải, anh lại theo mẹ dọn vào ở ngay trong ký túc xá chật chội có tám chín người chen chúc một phòng, sàn nhà đầy mẩu thuốc lá và vỏ hạt dưa, còn có cả những chất lỏng không rõ nguồn gốc, bàn chân hôi hám của người phụ nữ nằm giường trên suýt nữa thì chạm vào mặt anh, thế mà anh vẫn có thể ngủ ngon lành như thường.
Vậy mà bây giờ thì sao? Nằm trong căn biệt thự xa hoa ở Thượng Hải, nệm giường nâng đỡ vừa vặn phần cổ vai đau nhức, ga trải giường bằng lụa cao cấp và mền lông vịt Iceland đắt đỏ tạo nên trải nghiệm ngủ hoàn hảo nhất, nhưng anh lại mở trừng mắt, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Anh không phải là người “ý thức được khổ cực mới biết hưởng thụ”, nhưng có lẽ vì cuộc đời chỉ ngót nghét ba chục năm đã quá nhiều màu sắc kỳ ảo, có lẽ vì ngủ ngay bên cạnh người đồng hương, cô gái của ngày ấy chợt khơi dậy sâu thẳm trong tim anh những mảng ký ức, nỗi sợ và căm hận đói nghèo lại trào lên mạnh mẽ.
Đúng vậy, cả đời này anh chỉ biết vươn lên. Để thi vào trường cấp ba top thành phố anh nhịn ăn nhịn uống đêm ngày ôn luyện; để giải một bài vật lý thi Olympic anh có thể thức trắng đêm. Bạn bè nói mắt anh có thể giết người, nhưng anh nào muốn giết người, anh chỉ luôn sẵn sàng giết chính mình.
“Nếu không thoát ra được từ bùn lầy này, mình sẽ đi chết.”
Đó là châm ngôn sống của anh. Trên cao không có thứ anh muốn, nhưng trong chính mánh bùn đó là nỗi khiếp sợ nhất của anh. Anh chỉ muốn rời càng xa càng tốt, không bao giờ quay trở lại.
Anh sống trong nỗi lo “chỉ cần sơ sẩy là sẽ ngã”. Cuộc đời anh không cho phép anh sai sót, nhưng người phụ nữ phòng kế bên lại khiến anh vô tình vướng vào biết bao điều không cần thiết.
Từ lúc trong phòng bệnh anh hỏi cô rằng có đau không, chính xác hơn là bắt đầu từ mười hai năm trước, khi anh đứng ra bênh vực cô trên tàu hỏa, cái người yếu đuối ấy giống như một hố đen hút cạn sức lực quý giá của anh, khiến anh không ngừng thay đổi quyết định của mình.
Ngay cả vừa rồi, anh vốn định tắm xong sẽ lái xe đi về, vì đường lúc nửa đêm không có xe, mà giờ đó ra ngoài cũng chẳng ai thấy. Thế nhưng khi cô gõ cửa phòng tắm, ấp úng nói đã chuẩn bị quần áo ngủ và đồ lót cho anh, anh lại một lần nữa đưa ra quyết định sai lầm: ở lại, ở bên cô.
Nhưng giờ đây anh là con rể tương lai của viện trưởng Mục, thân phận này đủ để anh lột xác đổi đời, anh đã đi đến bước này rồi, không có lý do gì quay đầu lại.
Lòng thương hại ai cũng có, nhưng Chu Vinh thì không thể có, cũng không xứng đáng có. Anh nhất định phải cắt bỏ hết những rườm rà, cho dù biến thành một cột điện cũng phải vươn lên.
“Lần cuối cùng, mãi mãi không gặp lại.”
Anh quyết tâm, rồi cuối cùng cũng an tâm chìm vào giấc ngủ.
Triệu Tiểu Nhu gặp lại Chu Vinh vào sáu giờ rưỡi sáng, cô là một người rất nhạy cảm, mơ hồ nhận ra sự khó xử và miễn cưỡng của người đàn ông ấy, cũng lờ mờ cảm thấy nếu cô dậy muộn, e rằng sẽ không còn bao giờ gặp lại anh nữa.
Cô vẫn muốn được nhìn anh thêm một lần.
Bầu trời năm giờ rưỡi sáng còn tối mịt, từ xa vọng lại tiếng chim hót không rõ là loài gì. Cô luôn rất sợ phải nghe thấy âm thanh trống vắng đó vào sáng sớm lạnh lẽo, từng tiếng, từng tiếng, lạnh lẽo và đơn điệu, như thể muốn dìm chết cô trong nỗi cô đơn vô tận.
Cô lồm cồm dậy, không đeo kính áp tròng mà chạy thẳng ra bếp.
Đêm qua cô thấy anh không thích đồ ngọt nên làm bữa sáng đơn giản, ốp một quả trứng, nấu cháo trắng, rồi dùng tương cà vẽ hình mặt cười lên lòng đỏ trứng. Cô nhớ anh ít khi cười, nên mong anh vui vẻ.
Nhưng anh trông vẫn buồn.
6:30 chuông báo thức vừa dứt cô đã nghe tiếng anh đi xuống, bước chân nhanh và chắc chắn.
Bếp đối diện thang bộ, khi cô quay lại vừa khớp với ánh mắt anh.
Lần đầu thấy cô, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, bước chân chững lại nửa nhịp. Nhưng ngay sau đó, anh bật nét mặt lạnh lùng, đi vài bước đến cửa bếp, mở miệng định nói gì đó thì cô đã vội lên tiếng: “Tôi chuẩn bị bữa sáng rồi. Ăn rồi hẵng đi nhé!”
Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi nhìn đồng hồ, cuối cùng bước vào phòng ăn, kéo ghế ngồi sau cô, quay lưng lại với bàn ăn.
“Cô vẫn đeo kính cận?” Anh nhìn vào điện thoại, giọng vô cảm và điềm tĩnh như không thực sự quan tâm.
“À, đúng vậy. Ra ngoài tôi đeo lens, ở nhà thì đeo kính gọng thôi.” Cô mỉm cười, chỉnh lại chiếc kính gọng vàng, đặt dĩa trứng mặt cười trước anh. Khuôn mặt cô tươi tắn như học sinh được điểm cao, mong chờ một lời khen.
Anh vừa bấm điện thoại vừa dùng nĩa chọc trứng, lòng đỏ vỡ, mặt cười trở thành mặt buồn, anh chỉ ăn trong vài miếng.
“Còn cháo nữa.”
“Tôi không ăn thêm được nữa rồi. Cảm ơn cô.”
Anh nói xong thì cất điện thoại, đứng dậy, không quay lại nhìn cô, đi thẳng về hướng cửa.
“Chu Vinh!”
Triệu Tiểu Nhu từ xưa sống nhút nhát, nhưng lúc này cô bất ngờ dũng cảm đến mức chạy theo và gọi lớn. Anh quay lại bất ngờ, đôi mắt dài mở to vì ngạc nhiên.
Cô há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, nỗi thất vọng dâng tràn trong tim, nghẹn ứ nơi họng. Cô dùng hết sức nở một nụ cười cong vẹo, nhưng đôi mắt thì đã đỏ hoe:
“Cảm ơn anh, Chu Vinh. Tạm biệt.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗