“Số tiền này đều là để xây dãy phòng học cho chúng tôi sao?”
Người đàn ông là người dân tộc Tạng, gương mặt đen sạm thô ráp vì căng thẳng và xấu hổ mà ửng đỏ, trán đẫm mồ hôi, nói tiếng phổ thông đối với ông ấy thật sự quá khó khăn, để tiếp đón vị “khách quý” cao cao tại thượng ngồi đối diện, ông ấy đã mặc bộ vest duy nhất của mình, đáng tiếc là bộ vest đó chẳng vừa vặn chút nào, chất liệu rẻ tiền, nhăn nhúm, tay áo và gấu áo quá ngắn, đến cổ tay áo cũng đã sờn rách.
Ông ấy không có nhiều học vấn, nhưng cũng hiểu được cảm giác “giật gấu vá vai” là thế nào.
Còn người phụ nữ ngồi đối diện ông ấy từ đầu đến cuối đều đeo kính râm và che miệng, mày nhíu chặt, trên mặt là sự chán ghét không cách gì che giấu nổi, nghe câu hỏi của ông ấy cũng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu để xác nhận.
Mục Nghiên cũng không muốn tỏ ra cay nghiệt như thế, nhưng cô ấy không thể không thừa nhận rằng đây là lần thứ một trăm cô ấy hối hận vì đã đến cái nơi quỷ quái này. Vào thời khắc này, lẽ ra cô ấy phải đang ở một căn biệt thự vùng quê nào đó tại bang Tennessee, Mỹ, uống trà đá và nghe nhạc đồng quê. Nhưng ai mà ngờ được, lần đầu tiên trong đời cô ấy phản kháng lại thì lại tự rước lấy phiền toái lớn đến vậy?
Một tuần trước, cô ấy và mẹ cãi nhau một trận lớn, lý do nghe ra đến nực cười, máy bay đi Mỹ bị hoãn chuyến, mẹ cô ấy hết lần này đến lần khác gây sự với nhân viên sân bay, la lối om sòm khiến cả sảnh chờ đều ngoái nhìn về phía họ.
Mục Nghiên vắt chân ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn mẹ mình tức đến phát điên, chẳng ai ở sân bay biết ba cô ấy từng là quan chức sa cơ, nhưng mẹ cô ấy thì luôn có cảm giác “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”, càng gắng tìm lại thể diện thì càng giống tên hề nhảy nhót, những tiếng xì xào bàn tán xung quanh vang lên không ngớt, mẹ cô ấy vẫn mải mê la hét, còn cô ấy thì nghe rõ mồn một:
“Cái bà này có bị làm sao không vậy, hét cái gì mà hét, ồn chết đi được!”
“Phải đó, tưởng mình là ai, máy bay hoãn thì đợi thôi, đang yên đang lành cũng bị bà ta làm cho phát điên!”
“Haizz! Mất mặt đến nước ngoài luôn rồi! Người ta lại tưởng người Trung Quốc ai cũng như vậy!”
…
Cuối cùng cũng có người hét lên một câu “Im đi!”, mẹ cô ấy lập tức im bặt, mặt tối sầm lại không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng thì không cam lòng, đảo mắt một vòng, cuối cùng rơi vào người Mục Nghiên, “Bỏ chân xuống! Phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Không có chút giáo dưỡng nào hết! Giống hệt đám họ hàng nghèo bên ba mày!”
“Ghét nhà ba nghèo mà mẹ còn lấy ông ấy? Lúc vòi tiền ông ấy thì sao mẹ không ghét ông ấy nghèo đi?”
Mục Nghiên không những không bỏ chân xuống, còn khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu, ánh mắt khinh bỉ quét qua khuôn mặt mẹ mình, nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh hãi vừa tức giận của bà ấy, cô ấy có cảm giác như được xả hết uất ức, thật sảng khoái.
Cô ấy đã sớm chán ngấy kiểu than vãn dai dẳng như chị Tường Lâm của mẹ mình, huống hồ bây giờ họ chẳng khác nào đang chạy loạn, bình thường ba cô ấy luôn nhẫn nhịn mẹ cô ấy, khiến bà ấy đến tuổi này vẫn cứ nghĩ mình là công chúa nhỏ, Mục Nghiên thì chẳng có kiên nhẫn để nuông chiều thói xấu đó.
“Đi, mày đi cho khuất mắt tao!” Tiếng hét của mẹ cô ấy mỗi lúc một lớn, lại một lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông.
“Đàn bà chua ngoa.” Mục Nghiên chửi nhỏ một tiếng, xách hành lý đứng dậy bỏ đi.
Cô ấy bước nhanh về phía trước, đi mãi đến nơi không có ai mới dừng lại thở dốc, nhân viên cửa hàng miễn thuế hàng hiệu tựa cằm lơ đãng nhìn cô ấy một cái, rồi lại lạnh tanh dời mắt đi chỗ khác, mấy năm đó việc mua hàng qua trung gian thịnh hành, các cửa hàng miễn thuế trong nước chẳng còn mấy khách.
Cơn giận trong lòng Mục Nghiên cũng dần lắng xuống, cô ấy tựa vào cột, ngơ ngác nhìn những hành khách vội vã qua lại.
Ai cũng có việc của mình để bận rộn, chỉ có cô ấy là không, một tiểu thư nhà giàu quen sống trong nhung lụa như cô ấy gần như chưa từng đi làm, càng không cảm nhận được cái gọi là ý nghĩa cuộc đời, ngoài chuyện mua sắm, ăn chơi, cô ấy thậm chí chẳng có sở thích nào, cũng không có điều gì xuất phát từ nội tâm khiến cô ấy muốn làm.
Haizz… cuộc sống ở bang Tennessee sau này cũng chỉ nhạt nhẽo đến mức nhìn là biết trước tương lai, hoạt động xã giao hàng ngày chỉ là ngồi uống trà chiều với một đám đàn bà còn giả tạo hơn cả mẹ cô ấy, vài bà trung niên người Trung Quốc, ai ngày xưa chẳng từng hát “Công nhân chúng ta có sức mạnh”? Vậy mà về già cứ phải học đòi làm quý bà phương Tây, nói năng ẽo ợt, một bàn người Trung Quốc nói tiếng Trung mà còn phải thỉnh thoảng chêm vài câu tiếng Anh vào… Chán, chán đến cực điểm, cô ấy bỗng thấy mệt mỏi, bèn dứt khoát cúi người ngồi xổm xuống đất.
Nếu không phải cái tên họ Chu khốn kiếp kia lấy oán báo ân, cắn lại nhà họ một cú, thì giờ cô ấy đâu phải thê thảm thế này? Cãi nhau nảy lửa với mẹ mình chỉ vì một chuyến bay bị hoãn, mặc cái áo Chanel lỗi mốt từ cả trăm năm trước và đôi giày đế bằng Prada nhìn chẳng khác nào ăn mày ngồi ngẩn ngơ dưới đất, hàng hiệu mà lỗi mốt rồi thì còn thua cả rác rưởi!
Đồ khốn nạn đáng chết, vì một con đàn bà cũ mà khiến Mục Nghiên cô ấy phải long đong lận đận! Mà cái người đàn bà đó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Ba mươi ba, ba mươi tư gì đó, nhan sắc cũng chẳng có gì đặc biệt, mấy năm trước nhìn còn tạm, nhưng từ sau khi ly hôn với Lạc Bình Niên thì đúng là già đi thấy rõ, lại không sinh được con, họ Chu kia coi trọng cô ta ở điểm gì?
Nhưng nói gì thì nói, người đàn bà đó đúng là biết cách mê hoặc đàn ông, nghe nói Lạc Bình Niên phải bò đến bên cạnh cô ta mới chịu trút hơi thở cuối cùng.
Mà nói mới nhớ, hai cái kẻ cẩu nam nữ đó giờ thế nào rồi? Dù sao họ Chu kia cũng nói sẽ không cưới cô ta, vậy chẳng phải là gian díu thôi sao? Hừ, hai kẻ lớn tuổi rồi mà còn biết chơi ghê!
Cứ chờ xem, vài năm nữa cô ta thật sự già khọm như rau héo rồi, xem họ Chu kia có hối hận không, có hối hận vì từng hăng máu lên làm anh hùng cứu mỹ nhân không!
Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, thư nặc danh thì cũng chẳng phải là vô danh, đạo lý này họ Chu kia không thể không hiểu.
Cô ấy đang nghĩ độc ác như thế, thì nhìn thấy trên chiếc ghế cách đó không xa có một người phụ nữ đang ngồi, mặc một bộ trang phục dân tộc Tạng rộng lớn bằng da cừu, viền tay áo có lông cừu, tay áo bên trái tháo ra buộc quanh eo, để lộ áo lót bằng lụa sặc sỡ, đeo hoa tai bằng ngọc lam tinh xảo cầu kỳ, cổ và eo đều đeo đầy hổ phách và san hô đỏ kêu leng keng.
Nhưng bộ trang phục Tạng lộng lẫy cũng không thể che đi vẻ đẹp của người phụ nữ ấy, sống mũi cao, hàng mi dài, đôi mắt to long lanh nước, ngay cả làn da ngăm và má ửng đỏ vì khí hậu cao nguyên, thứ mà phụ nữ thành thị coi là khuyết điểm nhan sắc lớn nhất, thì trên gương mặt người phụ nữ ấy lại làm tăng thêm nét mộc mạc và cuốn hút hoang dã.
Trong lòng người phụ nữ là một đứa trẻ đang khóc oe oe, bên cạnh còn có một cậu bé đen nhẻm tầm năm sáu tuổi, để không cho nó nghịch ngợm lung tung, người mẹ trẻ phải dùng chân kẹp chặt lấy, nhưng thằng nhóc đen như sắt đó khỏe như trâu, người mẹ làm sao giữ nổi? Chẳng bao lâu sau đã thoát ra khỏi sự kìm kẹp của mẹ nó, chạy thẳng về phía Mục Nghiên.
Mục Nghiên cũng không né tránh, cứ thế nhìn thằng bé chạy đến, bắt chước dáng cô ấy ngồi xổm dưới đất, như đang ngắm con khỉ trong sở thú, nó nhìn trái nhìn phải, chăm chú quan sát cô ấy một hồi rồi không nhịn được nữa, đưa tay định sờ vào tóc cô ấy. Mục Nghiên đang bực mà không có chỗ trút giận, liền đẩy mạnh thằng nhóc này ngã nhào ra đất, đau đến mức nó gào khóc thảm thiết.
Lúc này, người mẹ trẻ người Tạng ôm đứa nhỏ chạy tới, Mục Nghiên chuẩn bị sẵn sàng gây chiến, nhưng chỉ thấy người mẹ cúi người liên tục cúi đầu xin lỗi, miệng nói tiếng phổ thông ngọng nghịu đến mức hoàn toàn không hiểu nổi, chỉ có thể nghe thấy tiếng “xin lỗi”, đôi mắt hiền hậu như bò mẹ đầy vẻ áy náy.
Thế là làm Mục Nghiên bối rối, cú đấm nặng tay đánh vào bông gòn, khiến lòng cô ấy bực bội vô cớ, liền đứng dậy trừng mắt dữ dằn với người mẹ ấy: “Không quản được thì đừng đẻ!”
Người phụ nữ sững lại, nụ cười ngại ngùng cứng đờ trên mặt, nhưng một lát sau lại nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mục Nghiên một hồi, rồi dùng tay chỉ vào mặt mình, chậm rãi nói tiếng phổ thông: “Tashi Delek*, cô gái xinh đẹp.”
(*) Là một cách diễn đạt của người Tây Tạng dùng để chào hỏi, chúc mừng hoặc chúc ai đó may mắn.
Mục Nghiên đứng đơ tại chỗ, cô ấy rất hiếm khi cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc này thì đỏ bừng cả mặt, đứng đó lúng túng một hồi mới lí nhí nói một tiếng cảm ơn, hai giây sau, lại nhỏ giọng hơn nói thêm một câu xin lỗi.
Vừa dứt lời thì đứa bé trong lòng người phụ nữ lại bắt đầu khóc lớn, Mục Nghiên chú ý thấy trước ngực áo người phụ nữ ấy có một mảng ướt, mà chính người phụ nữ ấy cũng rõ ràng nhận ra, lúng túng ngẩng đầu nhìn Mục Nghiên một cái rồi lập tức quay mặt đi, sốt ruột đảo mắt tìm quanh.
“Cần cho con bú hả?” Mục Nghiên nhỏ giọng hỏi, người phụ nữ ấy nhìn cô ấy bối rối, chắc là không hiểu.
“Cần – cho – bú – hả?” Mục Nghiên phát âm từng chữ một, đồng thời làm động tác ở trước ngực, lần này thì người phụ nữ ấy hiểu rồi, lặng lẽ gật đầu.
“Đi, bên này.” Mục Nghiên kéo thằng nhóc dưới đất dậy, tay kia nắm tay người phụ nữ, đưa họ đến phòng mẹ và bé cạnh nhà vệ sinh trong sân bay, khoá cửa lại, cô ấy chống nạnh đứng trước cửa như bảo vệ, nở nụ cười đầy tự tin với người phụ nữ: “Cho bú đi!”
…
Tối hôm đó Mục Nghiên vẫn gặp lại mẹ mình, hãng hàng không sắp xếp hành khách bị hoãn chuyến đến khách sạn năm sao gần sân bay, Mục Nghiên và mẹ ở chung một phòng tiêu chuẩn.
“Con đừng có nhìn điện thoại nữa được không? Mấy giờ rồi hả? Không ngủ nữa à?”
Mẹ cô ấy cuối cùng cũng tìm được lý do để bắt chuyện, nhưng vừa mở miệng đã là giọng dạy dỗ.
“Mẹ ngủ đi, con có móc mắt mẹ ra đâu.”
Mục Nghiên chẳng buồn nhìn mẹ mình lấy một cái, cúi đầu chăm chú nghiên cứu cách đặt vé máy bay.
Hôm nay sau khi giúp người phụ nữ Tạng kia cho con bú xong đi ra, Mục Nghiên tiện miệng hỏi họ định đi đâu, bản thân người phụ nữ ấy cũng nói không rõ, đành lôi vé máy bay từ trong áo khoác ra cho cô ấy xem, từ Thượng Hải đi Đạo Thành, quá cảnh ở Thành Đô.
Thượng Hải và Thành Đô thì cô ấy quen thuộc, ba cô ấy lớn lên ở vùng quê Thành Đô, nhưng Đạo Thành là nơi quái quỷ nào? Nghe còn chưa từng nghe!
Ban đầu cô ấy cũng chỉ vì rảnh rỗi mà tra thử, ai ngờ càng tra càng bị một đoạn video tuyên truyền từ thiện thu hút: Xây trường tiểu học hy vọng ở Châu tự trị dân tộc Tạng Cam Tư, còn có cả xây bệnh viện địa phương.
Trong video, những cô gái đều rất xinh, giống như người mẹ Tạng kia – thuần khiết và mộc mạc, lũ trẻ đen nhẻm, đôi mắt to tròn đầy niềm vui và hồn nhiên, các chàng trai thì trông mạnh mẽ sáng sủa, nhưng bất kể là nam nữ già trẻ, ai ai cũng cười rạng rỡ như mặt trời, không hiểu nghèo thế mà sao vẫn có thể vui vẻ đến vậy.
“Con nói chuyện kiểu gì với mẹ vậy hả? Con bật đèn sáng thế này ai mà ngủ nổi? Mẹ mất ngủ con không biết sao? Mẹ giờ nhìn con là phát cáu!”
Giả tạo, thật quá giả tạo, nào là chê giường cứng, nào là chê sàn bẩn, miệng thì toàn nói mất ngủ, thần kinh suy nhược, nghĩ đến người phụ nữ Tạng kia một mình dẫn hai đứa con bôn ba khắp thành phố lớn, mà vẫn bình thản an nhiên đến thế, còn người phụ nữ này, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, cả đời được số phận ưu ái, lại đầy oán khí như thể cả thế giới nợ bà ấy điều gì! Thật không muốn ở chung thêm một phút nào nữa!
Còn cái tên họ Chu khốn kiếp kia, miệng thì toàn nhân nghĩa đạo đức, còn hỏi cô ấy biết sai chưa! Làm như bức thư anh ta viết ra thật sự vì lương tâm chính nghĩa lắm không bằng!
Mục Nghiên cô ấy là tiểu nhân thì Chu Vinh anh ta chính là ngụy quân tử!
Đứng trên đỉnh cao đạo đức mà phán xét người khác thì ai mà chẳng làm được? Nhưng mấy ai có thể thật sự bỏ tiền bỏ sức để làm việc tốt?
Cô ấy sẽ chờ xem đám người nghèo rớt mồng tơi đó có vì cô ấy là con gái của kẻ có tội mà không nhận tiền của cô ấy hay không, cô ấy sẽ chờ xem họ có coi cô ấy như thần thánh mà cảm kích khôn nguôi không!
“Đừng cáu nữa, mai con đi Cam Tư, còn mẹ cứ việc sang Mỹ, yên tĩnh không ai quấy rầy mẹ cả.”
Sau đó tiếng khóc lóc mắng chửi của mẹ cô ấy hoàn toàn bị cô ấy coi như âm thanh nền mà bỏ qua, trong đó một câu mà mẹ cô ấy nói rất đúng: Không phải ai cũng có thể làm Bồ Tát được.
Mục Nghiên như nguyện đến một huyện nghèo khó và hẻo lánh thuộc Châu tự trị dân tộc Tạng Cam Tư, chỉ là ngay từ lúc đặt chân đến Đạo Thành cô ấy đã bắt đầu hối hận.
Phản ứng độ cao dữ dội suýt chút nữa cướp mạng cô ấy, nhưng đó vẫn chưa phải điều tệ nhất. Đoạn đường từ Đạo Thành đến huyện này, cô ấy thậm chí không dám mở cửa xe, mùi phân bò, nước tiểu ngựa nồng nặc trong không khí suýt làm cô ấy nôn trong xe, còn chàng trai cao lớn đến đón cô ấy thì ngoài việc trông khá bảnh, chẳng khác gì một thằng ngốc, nước uống không có, đồ ăn cũng không, chỉ xách theo mỗi bình ôxy mà đến, chiếc xe tải Wuling của anh ta thì bị bùn đất bám đến mức không nhìn ra nổi màu, chỉ cần thêm một người ngồi nữa chắc xe cũng nát bét luôn, nó kêu suốt cả đoạn đường đưa họ đến nơi.
Cô ấy vừa xuống xe liền nôn thẳng vào người chàng trai trẻ.
“Nơi này đẹp lắm.” Chàng trai không giận chút nào, vừa mỉm cười hiền lành cởi chiếc áo thun đen bị cô ấy làm bẩn ra, vừa dùng thứ tiếng phổ thông cũng tạm gọi là tiêu chuẩn trò chuyện với cô ấy.
“Đẹp cái con khỉ! Hiệu trưởng của các anh đâu? Sao giờ vẫn chưa thấy đến?”
Mục Nghiên nôn sạch những gì có trong dạ dày, vừa có thể mở miệng nói chuyện là lập tức trút một trận mắng như sấm lên người chàng trai, cô ấy đến đây là mang tiền đến đấy! Xe thì không có lấy nổi một gói khăn giấy dự phòng cho cô ấy?
Có lẽ do cô ấy nói quá nhanh nên đối phương hơi khó hiểu, chàng trai từ đầu đến cuối chỉ đỏ mặt cười ngốc, lúng túng gãi đầu.
Cô ấy trợn mắt đầy bất lực, đảo mắt nhìn quanh những ngọn núi cao vút nối tiếp nhau trước mặt.
Hôm nay trời âm u, bầu trời xám xịt, đỉnh núi bị mây trắng bao phủ, rừng rậm đen kịt như một chốn tiên cảnh thần bí khó lường, còn một thị trấn nhỏ hẻo lánh và cô tịch thì nằm nép mình dưới chân núi, tựa như đã tách biệt khỏi thế giới cả ngàn năm.
Nói thật nếu không nghĩ đến việc mấy ngày, thậm chí cả chục ngày tới sẽ bị kẹt lại nơi quỷ quái này, chỗ mà đến tín hiệu điện thoại cũng không có, Mục Nghiên thấy thỉnh thoảng đến đây thư giãn, mang giấy bút ra ký họa hoặc dùng máy ảnh chuyên nghiệp ghi lại vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên vùng Tây Xuyên cũng là một chuyện không tệ.
Tất nhiên là phải có hướng dẫn viên đàng hoàng.
“Hiệu trưởng đến rồi!” Chàng trai trẻ thấy hiệu trưởng đến còn vui mừng hơn cả Mục Nghiên, hào hứng chỉ cho cô ấy thấy.
Mục Nghiên qua lớp kính râm nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mập, đen mặc vest đang chạy về phía cô ấy, nước da đen sạm khiến cô ấy hơi hoảng sợ, theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng vẫn bị ông ấy nhiệt tình nắm chặt tay, đồng thời một luồng mùi thịt cừu nồng nặc đến ngạt thở và mùi thuốc lá sặc lên mũi khiến cô ấy suýt ngất.
Cô ấy vừa chán ghét vừa căng thẳng, đâu ngờ rằng người đàn ông cao lớn này còn căng thẳng hơn cả cô ấy.
Trong suốt năm mươi năm cuộc đời ông ấy, số lần gặp khách quý từ Thượng Hải cộng lại cũng không bằng hai tháng gần đây. Trường học của ông ấy trước đó đã đón một cô giáo họ Triệu, không chỉ dạy lũ trẻ nói tiếng phổ thông, dạy chúng viết chữ, mà còn dạy hát dạy vẽ, ông ấy cảm kích vô cùng, coi đó là ân huệ vô lượng của Bồ Tát. Ai ngờ giờ lại đến thêm một người mang lại tiền tài vô biên, vừa đến đã nói muốn xây thêm cho tụi nhỏ một dãy phòng học mới!
“Tashi Delek! Tashi Delek!” Ông ấy nắm chặt tay Mục Nghiên, trong lòng tràn đầy kính trọng và biết ơn.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗