“Mẹ đi đâu vậy?” Chu Vinh vừa mới mua cho mẹ mình một cái tivi mới, hôm nay hàng vừa giao đến, còn chưa kịp lắp đặt xong thì đã thấy bóng dáng bà ấy mặc đồ đỏ rực, xách giỏ lén lút đi ra ngoài phản chiếu trên màn hình.
“Mặc đồ như bọ rùa bảy chấm vậy, coi vừa ý ông già nào rồi hay gì vậy?” Anh vừa nói vừa cắm mấy sợi dây màu khác nhau vào phía sau tivi theo hướng dẫn, rồi cầm điều khiển chỉnh kênh.
“Ông già gì chứ… mẹ… mẹ ra ngoài đi dạo một chút, mua đồ!”
Rõ ràng là bà ấy thấy con trai quay lưng lại, sao nó cũng thấy được chứ? Hành động bí mật bị vạch trần, mặt bà ấy đỏ bừng, ôm chặt cái giỏ trong tay, câu nói dối tùy tiện cũng đầy sơ hở.
Bà già nhà nào mà ăn mặc màu mè như vậy để “đi dạo”? Hơn nữa nhìn cái giỏ thì biết là đầy ắp, ai lại xách giỏ nặng như vậy đi mua đồ?
Nhưng Chu Vinh chẳng buồn vạch trần, bà ấy cũng có quyền sống cuộc đời tuổi xế chiều chứ? Với lại anh cũng mong bà ấy ra ngoài cho đỡ vướng víu trong nhà.
Anh đã sửa sang lại nhà mẹ, lấp cái giếng cũ, xây lại chuồng gà, cả cái hố xí thối hoắc cũng san phẳng luôn, còn mời đội thi công lắp phòng vệ sinh và nhà tắm riêng trong nhà chính. Bây giờ chỉ thiếu vài thiết bị gia dụng, cái tivi cũ với máy giặt thì đáng lẽ nên vứt đi từ lâu rồi. Cũng không biết bao năm qua bà ấy tiêu tiền anh gửi như thế nào mà giữ lại đống rác rưởi này! Bình thường còn chạy sang nhà người ta nhặt về mấy cái thùng xốp linh tinh, tranh thủ lúc bà ấy đi ra ngoài là anh quăng hết!
Mỗi lần anh về, mẹ anh lại làm một bàn đầy thức ăn, bản thân không ăn, chỉ chống cằm ngồi nhìn anh ăn, bàn tay gầy gò sờ lên vết sẹo trên mặt anh, như muốn xoa dịu những đường gồ ghề đáng sợ ấy, toàn kể mấy chuyện hồi nhỏ của anh, mà đều là chuyện xấu hổ cả, nói anh hay tè dầm, tận bảy tuổi mới dứt, nhát gan, bị mấy anh chị lớn bắt nạt cũng không dám ho he, ban đêm hay gặp ác mộng, vừa khóc vừa la hét, ba tuổi rồi mà còn đòi bú sữa, ăn mấy trận đòn mới thôi…
“Con trai của mẹ, khi nào mới lớn được đây?” Bà ấy vuốt mái tóc cứng và thô của con trai, vai thì rộng, hồi nhỏ hiền đến mức yếu đuối, bà ấy từng lo không biết sau này nó sẽ sống sao, nhưng rồi một ngày bà ấy chợt phát hiện con mình đã thay đổi, trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, với mẹ cũng vậy, với người khác cũng vậy.
Có lần trước kỳ thi, nó thức suốt đêm ôn bài, quá mệt nên gục xuống bàn ngủ quên. Lúc đó đang giữa mùa đông giá rét, trên núi phía Tây Bắc lạnh đến mức nước nhỏ xuống là đông cứng ngay, nó tỉnh dậy đột ngột, rồi đột ngột đi ra ngoài, xách một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu mình…
“Đại Quyên ơi, con trai chị không phải dạng dễ đụng đâu! Đánh nhau dữ lắm, học giỏi thì có ích gì, gây chuyện cũng phải vào tù thôi! Cả đời bị hủy đó!”
Mấy năm đó, đêm nào bà ấy cũng mơ thấy con mình giết người, bị còng tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bà ấy: “Là bà khiến tôi thành ra như vậy.”
Là bà ấy, chính bà ấy đã biến con trai thành ra như vậy, mỗi trận đòn độc ác, mỗi lời chửi rủa tàn nhẫn đều từng chút một bào mòn sự dịu dàng và lương thiện bẩm sinh của con bà ấy. Nó hiểu chuyện như vậy, miệng lúc nào cũng “Mẹ vất vả quá!”, “Mẹ ơi, con không làm mẹ giận nữa đâu!”, vậy mà bà ấy lại ra tay cho được?
Bà ấy không còn đi làm thuê ở Thượng Hải nữa, ở lại bên con, sợ có một ngày nó làm điều gì vượt giới hạn, dù giữa hai mẹ con gần như chẳng có lấy một lời trò chuyện.
Bà ấy không xứng đáng được con tha thứ, sau này con gần hai mươi năm không quay về, đó chính là quả báo, là kết cục bà ấy đáng phải chịu. Bà ấy chưa từng nghĩ rằng có một ngày con mình sẽ quay lại, gọi bà ấy là “mẹ”, nói với bà ấy rằng nó đã có người yêu.
Người phụ nữ đó, là người như thế nào nhỉ? Con trai bà ấy từ trước đến nay chưa bao giờ thể hiện sở thích hay hứng thú trong chuyện tình cảm, học hành, đánh nhau, ăn cơm, ngủ – đó là toàn bộ cuộc sống của nó. Vậy nên bà ấy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ thỉnh thoảng nghe hàng xóm kể về chuyện cưới hỏi ly hôn lộn xộn của con cái họ thì mới tưởng tượng lung tung về dáng dấp con dâu tương lai.
Hồ ly tinh, nghĩ tới nghĩ lui bà ấy chỉ có thể kết luận như vậy. Con trai bà ấy giống hệt ba nó, người đàn ông đó bỏ vợ con mà đi, ngay cả giọng điệu cay độc hạ thấp người khác cũng giống y như đúc.
“Tôi có người khác rồi, cô ấy đang mang thai.” Đó là tất cả những gì ông ta nói với bà ấy. Từ giây phút đó, bà ấy trở thành một người mẹ đơn thân. Bà ấy không cam lòng, lén lút đến nhà của người đàn bà đó, đúng hơn là nhà mới của ông ta, để xem thử.
Người đàn bà đó chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, bụng bầu nhô ra, lười biếng tựa vào khung cửa cắn hạt dưa, tóc tai rối bời xõa xuống. Vậy mà người qua kẻ lại ai cũng phải ngoái đầu nhìn. Đám đàn ông nhìn cô ta chằm chằm như thể ánh mắt dính keo, bám chặt không rời. Dù đang mang bầu, cô ta vẫn khiến họ tưởng tượng đến chuyện cưới về làm vợ, ngày ngày ngắm, đêm đêm ngắm, nhìn mãi cũng không thấy chán cái gương mặt yêu nghiệt làm khuynh quốc khuynh thành ấy.
Chu Vinh, con trai bà ấy, cũng là con trai của ông ta. Bà ấy thậm chí có thể hình dung được con trai mình lớn lên sẽ là loại đàn ông tồi tệ như thế nào trong chuyện tình cảm. Chỉ có những con hồ ly tinh sắc sảo và quyến rũ mới đủ sức làm nó hồi tâm chuyển ý. Còn có thể giữ được bao lâu thì phải xem lương tâm nó còn sót lại bao nhiêu, và nhan sắc của người phụ nữ ấy giữ được tới đâu.
Thế nhưng đã từng có một lần, chỉ một lần thôi, chắc là khi Chu Vinh mười ba tuổi, hôm đó bà ấy đi làm thuê trong thành phố, xong việc trở về nhà, men theo con đường núi mà leo lên. Vô tình nhìn xuống dưới sườn núi, có một hai con dê đang gặm cỏ, bà ấy thấy con trai mình đang ngồi đó, trên tay cầm quyển sách. Bà ấy lấy làm lạ, sao nó không về nhà mà đọc? Đám dê kia cứ kêu be be mãi không ngớt, mà nó thì vốn rất ghét bị làm phiền khi đang học.
Bà ấy bước xuống vài bậc, định gọi con về nhà, bà ấy có mang theo cơm thừa của chủ nhà, có cả cá cả thịt, phải tranh thủ ăn lúc còn nóng. Nhưng chưa kịp mở miệng thì nhận ra mắt con trai không dán vào sách. Nó quay lưng về phía bà ấy, đầu hơi nghiêng về bên phải. Bà ấy nhìn theo hướng ánh mắt nó, thấy mấy cô bé đang chơi nhảy dây.
Hừ, chuyện gì đây? Đến bà ấy, người nghiêm khắc và khô khan như vậy, cũng nảy sinh chút tò mò, đứng lại quan sát. Đám bé gái đó trạc tuổi Chu Vinh, tầm mười hai mười ba, khuôn mặt thì… chẳng đứa nào đặc biệt xinh xắn, đều là những cô bé bình thường. Ba đứa chơi rất hăng, còn một đứa đứng bên cạnh nhìn, như bị gạt ra ngoài. Cô bé đó cười rụt rè, mỗi lần muốn tham gia đều bị cố ý hay vô tình đẩy ra.
Trẻ con cũng có lòng tự trọng. Mấy lần như vậy, nụ cười của cô bé cũng trở nên gượng gạo. Hai tay giấu ra sau lưng, nắm chặt vạt váy đến trắng bệch đầu ngón tay, cắn môi, cuối cùng đành từ bỏ, cúi đầu lặng lẽ đi lên núi.
Bà ấy nhìn thấy ánh mắt con trai mình dõi theo bóng dáng cô bé đó. Cô bé bước đi chậm rãi, vẻ mặt rầu rĩ, tình cờ ngẩng lên nhìn thấy Chu Vinh đang ngồi trên sườn núi, tuy cảm xúc u ám nhưng vẫn nở một nụ cười ngọt ngào với nó. Răng khểnh trắng tinh, đôi mắt tròn xoe cong lại như vầng trăng non.
“Cười cái gì mà cười? Đồ ngốc!” Chu Vinh không nể nang gì, mắng thẳng. Nụ cười của cô bé khựng lại một chút, nhưng rồi lại rạng rỡ hơn, giọng lanh lảnh, chuẩn từng chữ từng âm như đang đọc văn mẫu: “Chào cậu, Chu Vinh, cậu đang làm gì vậy?”
“Liên quan quái gì tới cậu!”
“……”
Cô bé không giận, vẫn tươi cười ngồi xuống bên cạnh nó. Lần này Chu Vinh không đuổi cô bé đi, coi như mặc nhiên chấp nhận sự có mặt của cô bé.
Cô bé ríu rít nói chuyện, Chu Vinh không phản ứng. Trang sách ấy nó nhìn mười phút rồi vẫn chưa lật. Cô bé lại lấy từ túi ra một cái bánh quy gói trong khăn tay đưa cho nó, nó cũng không nhận, chẳng thèm nhìn.
Cô bé thất vọng lắm, cả ngày hôm nay bị từ chối liên tục. Cúi gằm đầu, vẫn ngồi cạnh Chu Vinh một lúc nữa rồi buồn bã mỉm cười, rụt rè mời lần cuối: “Chúng mình chơi đóng vai gia đình nhé?”
“Chơi đóng vai á? Ai thèm chơi với con heo ngu như cậu? Người ta nhảy dây còn không cho cậu chơi, thứ làm vướng chân vướng tay.”
Chu Vinh không ngẩng đầu mà vẫn thành công khiến cô bé bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa lảo đảo bước về nhà.
Haiz… Thôi thì kệ đi, con mình cả đời ở một mình cũng được. Lúc ấy, người mẹ là bà ấy đã nghĩ như vậy.
Cô bé rời đi, Chu Vinh gập sách lại, đứng dậy phủi bụi trên quần, không ngoảnh đầu mà đi thẳng về nhà như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có vết bẩn trên ga giường trong đêm hôm đó là dấu hiệu rõ ràng và đáng xấu hổ nhất cho một tình cảm thầm kín của cậu thiếu niên, tình cảm mà cô bé ấy, đến tận ngày chuyển đi, vẫn không hề hay biết rằng mình đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của một cậu con trai lạnh lùng, u ám và độc địa như vậy.
Đoạn ký ức tuổi trẻ ngắn ngủi ấy diễn ra quá chóng vánh, hai mẹ con họ quá bận rộn, bận sống, bận chống chọi với số phận, nên bà ấy rất nhanh đã quên mất rằng con trai mình từng có một thời điểm nào đó trong đời, từng để trong tim mình vài thứ vô bổ, nhưng rồi chính nó cũng tự mình quét sạch những thứ vô dụng ấy đi.
Vậy nên người con dâu, người mà con trai bà ấy đã tìm kiếm bấy lâu nay, rốt cuộc là người thế nào?
Con trai bà ấy không thường xuyên về nhà, dù có về thì cũng chẳng hé nửa lời về người phụ nữ ấy. Bà ấy không dám hỏi, chỉ có thể quan sát nét mặt của nó, cảm thấy nó khi thì vui khi thì buồn, khiến bà ấy cũng thấp thỏm không yên. Có một lần nó trở về, mang theo một hũ kẹo, giấy gói lấp lánh, cũng không cho bà ấy mở ra, dặn đi dặn lại nhất định phải cất kỹ:
“Mẹ cất kỹ giùm con, chỉ còn chừng này thôi, lỡ để cô ấy thấy thì lại phát điên mất.”
Phát điên? Kẹo mà cũng khiến người ta phát điên? Bà ấy không hiểu nổi, nhưng khi thấy con trai mình nằm bẹp trên ghế sofa, râu ria xồm xoàm, nhắm mắt chán nản, ngón út bó bột cố định lại, rồi lại nghĩ đến chuyện trước đây nó nói cái thai kia còn không biết là của ai, bà ấy nghĩ mười phần chắc chắn là hồ ly tinh, chua ngoa và xảo quyệt. Haiz… cuối cùng thì vẫn bước theo con đường của ba nó năm xưa.
Nhưng con chọn thì bà ấy đành chấp nhận, bà ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể thay đổi chỗ cất hũ kẹo đó liên tục, trong tủ đựng đồ thì không được, dưới gầm giường cũng không yên tâm.
Cuối cùng bà ấy quyết định cất hũ kẹo dưới tượng Quan Âm, ngày ngày dâng hương, cầu khấn Quan Âm phù hộ cho vợ chồng con trai được bình an suốt đời.
Nhưng bà ấy vẫn tò mò. Bà ấy muốn được gặp con dâu, và cả đứa trẻ không biết có phải cháu ruột bà ấy hay không.
Có lẽ là ông trời giúp đỡ, một lần bà ấy đến nhà con trai dọn dẹp, thường thì bà ấy không dám động vào đồ của nó, nhưng hôm đó bà ấy thấy trên tủ đầu giường có một quyển sách, bên trong kẹp một tờ giấy gấp nhiều lần, đủ màu sặc sỡ, lộ hẳn một đoạn ra ngoài. Trên đó còn bị vẽ chi chít bằng bút bi, trong đó nổi bật nhất là hai chữ to đùng: “MƠ ĐI!”
Mơ ư? Mơ cái gì chứ? Trong nhà không có ai, nhưng bà ấy vẫn như ăn trộm, len lén rút tờ gấp đó ra. Thì ra là một tờ quảng bá của một trường mẫu giáo dân lập, trên đó có số điện thoại, địa chỉ, và cả một bức ảnh tập thể của đội ngũ giáo viên. Hàng đầu tiên là mấy người đàn ông trung niên mặc sơ mi, đeo kính, nhìn là biết lãnh đạo, cùng ba cô giáo, cũng đeo kính, ăn mặc chỉnh tề, tầm hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị. Hàng sau toàn là thanh niên nam nữ, tươi trẻ đầy sức sống.
Chỉ là… chỉ là có một cô gái bị vẽ bậy bằng bút bi đầy mặt!
Trên đầu vô duyên vô cớ mọc ra hai cái tai thỏ, cô ấy đang cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, răng khểnh trắng tinh, vốn dĩ trông rất dễ thương, vậy mà lại bị vẽ thành hai cái răng thỏ lồi ra, còn vẽ thêm mấy sợi ria mép, rồi tô hai má hồng bằng bút màu nước.
Bà ấy đưa tờ giấy ra soi dưới ánh nắng, rồi lại đưa lên dưới đèn, nhìn tới nhìn lui vẫn không nhận ra được khuôn mặt thật của cô gái ấy, nhưng nhìn thế nào cũng không giống hồ ly tinh… So với loại yêu nữ làm nghiêng nước nghiêng thành kia thì còn xa lắm! Chỉ riêng khuôn mặt tròn và cái cằm ngắn đã thấy sai rồi, còn để kiểu tóc trẻ con, gài một cái kẹp hình vỏ sò.
Cái cô này là người dám giẫm gãy ngón tay con trai bà ấy sao? Còn có một đứa con không biết là của ai? Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong…
Người phụ nữ sáu mươi tuổi đã quyết tâm phải đến gặp cô gái ấy để nói cho ra nhẽ, bảo cô ấy đừng có bắt nạt Chu Vinh nữa, quan trọng là phải hỏi xem đứa bé rốt cuộc là của ai. Nếu thật sự không phải của con bà ấy thì… haiz, lúc đó tính sau vậy.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗