Chương 69: Nói xong, Bùi Viễn Chi kéo hộc tủ đầu giường.
Đăng lúc 23:40 - 10/10/2025
155
0
Trước
Chương 69
Sau

Nói xong, Bùi Viễn Chi đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường.

“Anh cho vào từ lúc nào thế? Quý Thư Doanh không ngờ anh đã chuẩn bị đầy đủ đến vậy.

“Ngày đi đăng ký.” Bùi Viễn Chi cụp mắt, chậm rãi nhìn cô sau đó đặt một tay lên eo cô.

Quý Thư Doanh khẽ rên một tiếng, sắp ngồi không vững, nửa thân trên tựa vào anh như không có xương. Bùi Viễn Chi một tay đỡ cô, tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành: “Thử nhé, bảo bối?”

Gương mặt Quý Thư Doanh ửng đỏ, toàn bộ làn da lộ ra ngoài trắng hồng tựa ráng chiều tuyệt đẹp, cô không nói gì, ra hiệu đã ngầm đồng ý.

Một chốc, cả phòng ngủ im lặng như tờ, có thể nghe rõ được tiếng ồn trắng từ điều hòa chậm rãi hoạt động và tiếng hô hấp khẽ khàng.

Bùi Viễn Chi ngẩng đầu, mồ hôi trên cổ anh bắt đầu lấm tấm. Những đường gân xanh trên cánh tay thon dài lộ rõ, nhẫn nhịn kiểm chế, như đường gân lá nổi lên sắp sửa vụt ra ngoài.

Quý Thư Doanh cũng không thoải mái hơn là bao.

Trong suốt quá trình, từ đầu đến cuối, Bùi Viễn Chi chăm chú theo dõi cô, đôi mắt đẹp màu đen láy như đá mắt mèo nhìn từ trên xuống dưới, ngắm hết lượt này đến lượt khác, nhìn động tác của cô, biểu cảm trên mặt cô, hô hấp của cô, gương mặt cô.

Tất cả của cô.

Từ hơi thở của Quý Thư Doanh đến gò má ửng hồng, lại đến dái tai đỏ rực. Y như bức tượng điêu khắc từ nữ thần sắc đẹp Venus, một bức tranh sơn dầu với bút pháp phong phú sắc sảo, làm con người ta mê đắm.

Bùi Viễn Chi nhắm mắt lại, yết hầu kìm nén cuộn khẽ. Hình ảnh ấy như vẫn còn phảng phất trong tâm trí, như viên ngọc trong khiết nhất, trắng sáng đến chói mắt.

Quý Thư Doanh vẫn đang hít thở nhẹ, bỗng “a” một tiếng, âm cuối mềm mại uyển chuyển như cọ vào tim.

Còn người đàn ông đang giữ lấy toàn bộ trọng lượng cô thầm thở dài: “Được... bảo bối.”

Gò má Quý Thư Doanh ửng đỏ, sau tai bắt đầu nóng bừng, đầu hơi cúi xuống, rên khẽ một tiếng, thấy hơi phiền: “Anh im miệng! Không được nói chuyện.”

Vừa nói chuyện, cô khẽ lảo đảo, mất thăng bằng suýt nữa ngồi không vững. Bùi Viễn Chi nhanh tay đỡ lấy.

Quý Thư Doanh vốn định cắn anh một cái thật mạnh lên cổ, cuối cùng lại chỉ cắn nhẹ lên xương quai xanh, để lại một dấu hồng mờ nhạt.

Cô cố giữ vững thăng bằng, điều chỉnh nhịp thở, lồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập. Dần dần khi đã quen với tiết tấu ấy, cô bắt đầu cảm thấy thích, cũng thích cái cảm giác được tự mình kiểm soát mọi thứ. Không quá mạnh mẽ, không quá kịch liệt, nhưng đủ để khiến người ta chìm đắm.

“...Bảo bối.” Bùi Viễn Chi bất chợt lên tiếng, tay đỡ lấy lưng cô, kéo cô lại gần hơn. “Nếu cứ thế này...”

Quý Thư Doanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mơ màng, chẳng có tiêu cự.

“Chắc đến sáng cũng không xong nổi.” Giọng anh trầm thấp, mang theo hơi thở khàn khàn cùng chút nén nhịn không che giấu.

“…..!”

Lông mi cô ướt đẫm, nơi đuôi mắt đã hoe đỏ. Nhận ra tình thế, cô trừng mắt nhìn anh, trong mắt ánh nước long lanh, pha chút bất mãn. “Em... như vậy rồi... anh còn muốn thế nào nữa?”

“Vậy em nghỉ một lát đi?” Cô còn chưa kịp hiểu anh định làm gì thì mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Như bị ấn nút tăng tốc, cô mơ hồ không đuổi kịp.

“Chậm...” Lời cầu xin đứt quãng, giọng nói cũng trở nên yếu ớt.

Bùi Viễn Chi không trả lời.

Quý Thư Doanh thở gấp hơn, không kìm được mà hé miệng hít lấy từng ngụm không khí, như thể cả thế giới bị bao phủ trong làn sương mù dày đặc, khiến cô không còn phân biệt nổi mọi thứ xung quanh.

Màn sương đêm dày đặc, tầm nhìn gần như bằng không.

Ngoài cửa sổ, làn gió đêm khẽ lay tấm rèm trắng mềm mại, ánh trăng rọi qua, từng góc nhỏ như đang chơi trò rượt đuổi, lượn lờ trong ánh sáng bạc dịu dàng.

…..

Tư thế này quả thực rất thử thách. Thể lực của Quý Thư Doanh vốn đã yếu, chỉ sau mười mấy phút đã như đập nước vỡ, từng đợt từng đợt không thể ngừng lại. Cô cúi người, cố gắng thở sâu, từng dư âm như làn sóng tràn qua cơ thể, dồn dập mà dai dẳng, không để cô có giây phút nghỉ ngơi.

Ngẩng đầu nhìn Bùi Viễn Chi, ánh mắt cô vẫn ươn ướt. Với anh, dường như tất cả mới chỉ là khởi đầu, chẳng hề tốn chút sức lực nào.

“Mệt rồi à?” Bùi Viễn Chi ôm lấy cô, vừa hôn lên môi vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Mệt thì nghỉ một lát.”

Quý Thư Doanh bị anh hôn đến mức không thể lên tiếng, hơi thở hòa quyện, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, từ cổ đến sống lưng như bị dòng điện nhẹ nhàng kích thích.

Cuối cùng, khi tìm được cơ hội lấy hơi, cô uất ức trách: “Anh... gọi... cái này... là... nghỉ?”

Cô thực sự sắp kiệt sức rồi.

“Anh đã rất nhẹ nhàng rồi, bảo bối.” Bùi Viễn Chi hôn nhẹ vào khóe mắt cô, nhẹ nhàng hôn đi từng giọt lệ còn sót lại.

“Hay em muốn tự làm?”

Một tiếng sau, thêm hai lần nữa. Lúc này, Quý Thư Doanh cuối cùng cũng chịu thua, nước mắt rưng rưng van xin: “Không muốn nữa... ông xã...”

“Thật sự không chịu nổi...”

Cô mệt đến mức nhắm nghiền mắt, hàng mi khẽ run, che đi đôi mắt sáng như ngọc. Cả cơ thể chẳng còn chút sức lực, tay rũ xuống, đầu ngón tay mềm oặt. Cuối cùng, Bùi Viễn Chi bế cô vào phòng tắm.

Anh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên, vừa tắm vừa gội đầu cho cô, rồi còn cẩn thận sấy tóc. Làn gió ấm áp luồn qua kẽ tay, Quý Thư Doanh nheo mắt lại, thoải mái đến mức gần như ngủ quên, giống như một chú mèo con ăn no uống đủ, chỉ muốn vùi vào chăn ấm.

Hơn nửa tiếng sau, hai người sạch sẽ trở lại giường. Điều hòa được tăng thêm một độ, máy tạo ẩm vẫn đều đặn vận hành. Rèm cửa được kéo kín, chăn được đắp gọn gàng từng góc.

“Ngủ đi.” Bùi Viễn Chi vỗ nhẹ lưng cô, giọng nhẹ nhàng như dỗ trẻ con.

Quý Thư Doanh dụi mặt vào lồng ngực anh, cọ nhẹ như mèo con đánh dấu lãnh thổ, xác nhận đây là của mình rồi mới lẩm bẩm: “Không muốn ngủ.”

Nghĩ đến điều gì đó, cô liếc nhìn dưới chăn rồi khẽ hỏi: “Anh có phải vẫn chưa...”

“Không muốn ngủ?” Anh nhướn mày, “Còn sức không? Muốn thêm lần nữa?”

Quý Thư Doanh lập tức nhắm mắt, ngả đầu vào ngực anh: “Hơi buồn ngủ rồi mệt quá em ngủ trước đây...”

Vốn cô chỉ giả vờ ngủ, nào ngờ vòng tay anh quá đỗi ấm áp và an toàn. Chẳng bao lâu sau, cô thật sự thiếp đi.

Người trong lòng anh dường như đã dùng hết sức lực, cuộn mình trong ngực anh, hơi thở dần đều đều.

Đèn ngủ tỏa ra ánh sáng ấm dịu, soi lên khuôn mặt cô, mộc mạc, thanh tú, từng sợi lông tơ cũng rõ ràng. Hàng mi dài đổ bóng, dáng vẻ lúc ngủ thật yên bình, khiến người ta chẳng thể không ấm lòng.

Bùi Viễn Chi nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm và nhịp thở đều đặn của cô, như thể thời gian cũng lặng lẽ kéo dài.

Một lúc sau, cánh tay bị cô gối lên bắt đầu tê, anh mở mắt, khẽ cử động cổ tay. Vô tình liếc sang tủ đầu giường, ánh mắt chợt dừng lại.

Một cuốn sách về thẩm định hợp đồng nằm yên lặng trên đó, bản in cũ kỹ, bìa sách lỗi thời. Anh nhận ra, đây là sách mình mua thời đại học, vẫn để trên giá, không hiểu sao lại bị Quý Thư Doanh mang vào phòng ngủ đọc.

Nhìn độ dày, hình như cô đã đọc được một nửa.

Anh lại quay đầu, lặng lẽ nhìn người trong lòng, thế nào cũng nhìn chẳng thấy đủ. Tiếc là, thời gian không dài. Chỉ còn vài tiếng nữa là phải rời đi.

Khoảnh khắc ngắn ngủi này, từng giây từng phút đều quý giá đến mức khiến anh không nỡ ngủ.

Nhìn mãi, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi hôn tiếp lên má. Ánh mắt anh khẽ hạ xuống, dây áo ngủ mảnh, phần cổ áo rộng, làn da trắng ngần lộ rõ.

Anh khẽ cúi đầu, in một nụ hôn dịu dàng lên xương quai xanh của cô.

…..

Quý Thư Doanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, rèm cửa kéo chặt, giấc này cô ngủ rất ngon, rất yên bình. Nhưng cảm giác đã không còn sớm nữa.

Cô dụi đôi mắt còn ngái ngủ, rời giường, kéo rèm lên. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào phòng. Cô nhìn sang bên giường, trống không.

Tối qua cô đã mơ một giấc mơ, mơ rằng mình đang ở giữa rừng hoa anh đào đúng vào đầu xuân tháng ba, khung cảnh mộng mơ như phủ trong sương khói, gió thổi qua tán cây, những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống như mưa, làn làn phất phơ, lạnh lạnh mềm mềm, bao lấy toàn thân cô.

Giấc ngủ tối qua quá đỗi êm đềm. Nếu không vì ga giường và gối nhăn nhúm lộ rõ dấu vết, cô thật sự sẽ tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Cô cầm điện thoại lên. Vô số tin nhắn dồn dập hiện lên, nổi bật nhất là khung trò chuyện với Bùi Viễn Chi, biểu tượng chấm đỏ không ngừng nhấp nháy.

06:23 AM

Ferek: [Đã đến sân bay]

06:59 AM

Ferek: [Đã lên máy bay]

Ferek: [Ảnh]

09:21 AM

Ferek: [Đến Kinh Bắc rồi]

Ferek: [Dậy chưa em?]

09:46 AM

Ferek: [Anh dặn dì Trương chuẩn bị bữa sáng, dì nói em vẫn chưa dậy]

Ferek: [Cuộc gọi nhỡ]

Ferek: [Dậy ăn sáng đi, tiểu Thư]

Mới chưa đầy nửa ngày, Bùi Viễn Chi đã gửi tới mấy chục tin nhắn. Cảm giác trống vắng và nhung nhớ khi tỉnh dậy không thấy người đâu dường như cũng vơi đi ít nhiều. Quý Thư Doanh mím môi, cố kiểm chế không để khóe miệng cong lên quá rõ.

Cô vươn vai lười biếng, đi vào phòng tắm, vừa rửa mặt vừa tiện tay gọi lại cho anh.

Nhưng cuộc gọi bị từ chối. Ngay sau đó, một tin nhắn mới bật lên.

11:37 AM

Ferek: [Đang họp]

Ferek: [Ảnh]

Quý Thư Doanh phóng to bức ảnh lên xem, có vẻ là một góc phòng họp, thấp thoáng dáng người trong bộ đồ công sở chỉnh tế của Bùi Viễn Chi. Đúng là đang họp thật, không nói dối.

Cô khẽ hừ một tiếng, chưa vội trả lời. Vừa lấy nước súc miệng, vừa tiếp tục rửa mặt.

Điện thoại lại sáng lên. Không kìm được, Quý Thư Doanh lau tay trái còn ướt vào khăn rồi mở ra xem.

Ferek: [Dậy rồi à? Nhớ ăn sáng, còn chưa dậy nữa anh sắp bảo dì Trương gọi cảnh sát rồi đấy]

Động tác đánh răng của Quý Thư Doanh khựng lại. Cô vừa ngậm bàn chải, vừa gõ trả lời: [Em đâu có ngủ lâu thế!!!]

Bùi Viễn Chi ban đầu chỉ nhắn lại một chữ “Ừ” khá hờ hững, sau đó lại hỏi: [Có thấy khó chịu ở đâu không?]

Quý Thư Doanh giả vờ ngơ ngác: [Khó chịu gì cơ? Em ngủ ngon mà]

Bên kia, Bùi Viễn Chi ngẫm nghĩ kỹ càng từng chữ, hàng mi cụp xuống, sắc mặt có chút nghiêm túc.

Trợ lý ngồi cạnh liên tục liếc nhìn sếp nhà mình, thầm nghĩ có thể vừa họp vừa nhắn tin thì nhất định là chuyện quan trọng.

Ai ngờ, mấy đầu ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn phím, gửi đi lại là dòng này:

[Ý anh là, em có chỗ nào không thoải mái không? Có ảnh hưởng đến em bé không?]

Dù từng đọc nhiều tài liệu khoa học bảo ba tháng giữa là giai đoạn khá ổn định, vợ chồng thân mật một chút cũng không ảnh hưởng gì, thậm chí còn có lợi cho sự phát triển của em bé, nhưng Bùi Viễn Chi vẫn thấy lo.

Lần đầu tiên hai người thân mật một cách tỉnh táo, lại đúng lúc này, anh không thể không cẩn thận từng chút. Dù cuối cùng chưa thỏa mãn được anh, anh vẫn sợ mình mạnh quá, khiến Quý Thư Doanh thấy đau hay có trải nghiệm không tốt.

Nhìn dòng tin nhắn, tay Quý Thư Doanh run lên, suýt đánh rơi cốc nước, nước đổ vơi nửa ra bồn rửa.

Cô nén xấu hổ gõ lại: [Không có chỗ nào không thoải mái !!!]

Nói cho chính xác thì... là rất thoải mái. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói điều đó với Bùi Viễn Chi.

Sợ anh tiếp tục truy hỏi, cô vội vàng đánh chặn chủ đề:

[Được rồi không được hỏi nữa! Em đi ăn cơm đây!]

…..

Tối thứ bảy, Quý Thư Doanh ăn tối cùng mẹ.

Trong nhà hàng, Chung Băng Cầm rút ra một tập tài liệu, là thư phán quyết bà đích thân đến tòa án lấy, đưa cho Quý Thư Doanh.

Quý Thư Doanh nhận lấy, từ tốn lật từng trang đọc kỹ.

Lúc cô đang đọc, Chung Băng Cầm nhấp một ngụm nước, thản nhiên nói: “Phán quyết có rồi. Thi hành thì có thể phải đợi vì vẫn dang trong thời gian kháng cáo. Nếu ông ta muốn kiện tiếp, chắc còn phải ra tòa thêm lần nữa.”

Nhưng chứng cứ đã quá rõ ràng, khả năng Quý Mậu Minh thắng được phiên phúc thẩm tiếp theo gần như bằng không. Cùng lắm là trì hoãn thời gian thi hành. Chung Băng Cầm đã chuẩn bị từ trước, sớm nộp đơn yêu cầu phong tỏa tài sản lên tòa.

Quý Thư Doanh đọc từng dòng, từng trang, cuối cùng dừng lại ở phần kết luận:

Căn cứ Điều XXX, Điều XXXX của Bộ luật Dân sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, cùng Điều XX trong “Giải thích (l) về Hôn nhân - Gia đình của Bộ luật Dân Sự”...

Tòa án phán quyết như sau:

Bị cáo Quý Mậu Minh phải trả lại toàn bộ tài sản chung của vợ chồng đã chuyển nhượng, sử dụng sai mục đích hoặc phá hỏng, bao gồm nhưng không giới hạn ở 47 bất động sản, số tiền mặt 43.450.870,08 tệ, 7 chiếc ****, và các tài sản khác...

Phán quyết bắt buộc Quý Mậu Minh phải hoàn trả toàn bộ những tài sản đã tẩu tán và tiếp nhận mọi trách nhiệm trước pháp luật.

Đợi con gái đọc xong, Chung Băng Cầm suy nghĩ một lát rồi chậm rãi mở lời: “Con yêu, mẹ muốn bàn với con một chuyện. Mẹ định giữ lại phần tiền mặt vì công ty đang cần xoay vòng vốn. Còn phần bất động sản như nhà, cửa hàng, văn phòng, mẹ muốn chuyển một phần sang tên con.”

“Con...”

Quý Thư Doanh vừa định lên tiếng thì bị mẹ cắt ngang: “Mẹ biết con muốn nói gì. Trước kia không sao, nhưng giờ con cũng có gia đình nhỏ của mình rồi. Những thứ này vốn là dành cho con. Cho sớm cũng chẳng sao, coi như quà bà ngoại tặng cho cháu trai cháu gái tương lai, dù con không muốn, nhưng con có thể thay mặt đứa bé trong bụng từ chối không?”

Nhắc đến đứa bé, lòng Quý Thư Doanh khẽ dao động.

Cô hiểu, mẹ làm vậy hoàn toàn vì cô. Nói thẳng ra, đứa bé chưa chào đời, nhưng Chung Băng Cầm đã yêu thương vì thương cô, muốn cô có thể danh chính ngôn thuận nhận lấy mọi thứ.

Lồng ngực cô nóng lên, xúc cảm trào dâng không thể nói thành lời, hốc mắt cũng hơi cay. Cô dứt khoát dựa vào vai mẹ, dùng hành động để biểu đạt tình cảm.

Tựa vào vai mẹ, ngoan ngoãn và toàn tâm toàn ý dựa dẫm, như trở lại tuổi mười mấy, khi cô luôn quấn quýt bên mẹ. Năm tháng trôi qua, thứ không đổi chỉ có tình mẹ con.

“Vậy con thay mặt bé con cảm ơn bà ngoại trước nhé.”

“Cảm ơn bà ngoại tương lai thôi à?” Chung Băng Cầm cố ý nhích ra một chút, không cho dựa tiếp.

“Còn phải cảm ơn người mẹ xinh đẹp và yêu con nhất nữa!” Quý Thư Doanh vội nhích theo, nũng nịu nói, “Con biết mẹ là tốt nhất mài!”

Còn về Quý Mậu Minh, cô xem như... không có người cha này.

“Bao nhiêu năm nay... mẹ vất vả rồi.”

Một câu, là lời cảm ơn chân thành.

Chung Băng Cầm mỉm cười, chỉ cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng. Thực ra trong lòng bà vẫn còn một dự định, nhưng tạm thời chưa muốn nói với Quý Thư Doanh.

Ví dụ như việc sang tên bất động sản, bà dự định sẽ đưa cô cùng đi làm công chứng, đảm bảo chỉ tặng riêng cho con gái mình, coi đó là tài sản cá nhân, không tính là tài sản chung của hai vợ chồng.

Không phải là bà không tin vào nhân phẩm của Bùi Viễn Chi, ngược lại, bà rất tin tưởng nhân phẩm của anh, cũng tin vào cách hành xử của nhà thông gia.

Nhưng lòng người dễ đổi, chuyện sau này có ai dám chắc?

Mọi việc đều phải cẩn thận, trường hợp của Quý Mậu Minh chính là bài học đắt giá, "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", huống chỉ Bùi Viễn Chi vốn dĩ là luật sư, liên quan đến chuyện của con gái, Chung Băng Cầm buộc phải thận trọng hết mức.

Ăn cơm xong, Quý Thư Doanh lưu luyến kéo tay mẹ, cùng đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ mới chịu lên xe. Ban đầu cô định để tài xế đưa mẹ về nhà trước, nhưng Chung Băng Cầm kiên quyết muốn đưa cô về nhà trước.

“Mẹ đã năm mươi tuổi rồi, con lo cho mẹ làm gì? Muối mẹ ăn còn nhiều hơn đường con đi đấy.” Quý Thư Doanh không cãi lại được, đành nghe theo mẹ.

Trên đường về Hoằng Viên, Quý Thư Doanh hỏi: “Mẹ, chuyện này mẹ đã nói với anh con chưa?”

Chung Băng Cầm im lặng một lát, rồi nói: “Vẫn chưa liên lạc được với nó.” Nói chính xác hơn là chưa liên lạc được với giáo viên của Quý Hoài Xuyên.

Quý Hoài Xuyên hơn Quý Thư Doanh bốn tuổi, dù cả hai đều là con nhà họ Quý, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu nói ba mẹ cưng chiều Quý Thư Doanh bao nhiêu, thì lại nghiêm khắc với Quý Hoài Xuyên bấy nhiêu, cả về học hành lẫn cách sống, lịch trình mỗi ngày kín mít, không có lấy một khe hở.

Từ đầu, Quý Hoài Xuyên đã được bồi dưỡng như người kế thừa tương lai của nhà họ Quý, gánh trên vai kỳ vọng của hai bên nội ngoại, gần chục người lớn trong hai thế hệ. Từ nhỏ đến lớn, không chỉ bố mẹ, mà cả ông bà nội, ông bà ngoại đều nghiêm khắc với anh.

Ngay khi còn nhỏ, mỗi ngày của Quý Hoài Xuyên đã bị nhét đầy lịch trình: học thêm Toán, tiếng Anh, nhạc cụ, Lego, cưỡi ngựa, golf, đấu kiếm, học lễ nghi... Từ thứ hai đến chủ nhật, kín không kẽ hở. Ngoài ra, từ năm mười lăm tuổi, mỗi kỳ nghỉ đông hè đều phải đến thực tập ở tập đoàn nhà họ Quý và Tập đoàn W, bắt đầu từ vị trí thấp nhất.

Nhưng tất cả đều tạm dừng khi Quý Hoài Xuyên được chẩn đoán mắc trầm cảm nặng năm mười sáu tuổi.

“Nhà họ Quý chúng ta gen tốt thế này, con đúng là đã phụ lòng ông bà và ba bao nhiêu năm khổ tâm nuôi dạy!”

“Một thằng con trai mà lại yếu đuối như vậy? Có gì mà vất vả? Con còn yếu hơn cả em gái, trầm cảm sao? Chỉ là nghĩ ngợi nhiều quá, học nhiều quá, rồi yếu đuối quá thôi!”

Lúc đó, Quý Hoài Xuyên đã không thể đi học hay học thêm bình thường, gia sư đến dạy cũng bị anh từ chối gặp. Gia sư đều là nhân vật có tiếng trong giới, đảm nhiệm nhiều chức vụ tại các nơi khác nhau, nên khó tránh có lời đồn thổi.

Quý Mậu Minh nghe được tin đồn bên ngoài thì nổi trận lôi đình, mắng chửi một trận. Chung Băng Cầm xót con, cãi nhau lớn với chồng, nhưng trước áp lực sinh thêm con từ phía bố mẹ chồng, bản thân bà cũng rất bất lực.

Đó là chuyện của hơn mười năm trước, khi xã hội vẫn chưa cởi mở với bệnh trầm cảm. Dù giới thượng lưu có thoáng hơn về giáo dục nhân cách cho con cái, nhưng bệnh về tinh thần lại là chuyện khác. Bệnh tâm thần có thể di truyền, ngay cả kết hôn cũng bị coi là đối tượng không phù hợp.

Quý Mậu Minh gia trưởng, không thể chấp nhận việc đứa con trai mà ông ta dốc lòng đào tạo thành người thừa kế tương lai lại mắc căn bệnh này.

Ông cho rằng Quý Hoài Xuyên bản chất lười biếng, thiếu chí tiến thủ, không muốn học hành, không muốn rèn luyện nên mới giả bệnh, giả vờ yếu đuối. Vì thế, ông ta cũng bất mãn với Chung Băng Cầm, cho rằng bà quá nuông chiều con cái, mới khiến con hư hỏng như vậy.

Cho đến khi...

Quý Hoài Xuyên tự sát, máu chảy đầy một bồn tắm.

Chung Băng Cầm biết nếu tiếp tục ở lại nhà họ Quý, có thể bà thực sự sẽ mất đi con trai. Bất chấp phản đối của chồng và bố mẹ chồng, bà lập tức đưa con ra nước ngoài, gửi gắm cho một người bạn tri kỷ, cũng là một nhà trị liệu tâm lý.

Người bạn này sống lưu động mọi chốn, thích khám phá mọi ngóc ngách trên thế giới, nào là Thuy Sĩ, lceland, Hà Lan, thảo nguyên châu Phi, châu Mỹ, Nam Cực, Bắc Cực. Về sau, bên cạnh người bạn ấy luôn có thêm một cái đuôi nhỏ, chính là Quý Hoài Xuyên.

Hai người họ đã theo nhau được hơn chục năm.

Có khi họ đến những thị trấn, ngôi làng xa xôi hẻo lánh, giao thông bất tiện, biệt lập với thế giới bên ngoài, dễ bị gián đoạn liên lạc, mà mỗi lần như thế có thể kéo dài vài tháng, thậm chí vài năm.

Nhưng tương ứng, tình trạng của Quý Hoài Xuyên cũng dần khá lên, ý nghĩ tự sát không còn quá mạnh mẽ nữa, thậm chí còn cầm lại được cây bút vẽ mà mình yêu quý.

Người bạn già nói với Chung Băng Cầm rằng nguy cơ tái phát vẫn rất cao, đặc biệt nếu quay lại môi trường cũ, khuyên bà đừng kỳ vọng quá nhiều.

….

Chung Băng Cầm làm việc rất nhanh, không lâu sau đã hoàn tất việc chuyển nhượng tài sản sang tên cho Quý Thư Doanh.

Khi làm thủ tục tại trung tâm đăng ký bất động sản khu Hồ Ninh, Quý Thư Doanh nhìn hai tờ giấy in kín thông tin, bên dưới tên cô là hàng loạt căn hộ, nhà ở, cửa hàng, văn phòng... chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tâm trạng trở nên vui vẻ.

Tất nhiên, thuế phí khi tặng tài sản cũng là một khoản không nhỏ, nhưng Chung Băng Cầm đã trả thay. Dù trong họ nhà họ Chung có không ít người ghen tị nhưng cũng không thể nói được gì.

Buổi trưa gọi điện thoại, Quý Thư Doanh đặc biệt kể cho Bùi Viễn Chi nghe chuyện này, trong giọng còn mang theo vẻ khoe khoang không giấu giếm: “Giờ em là đại phú bà rồi đấy, nói chuyện phải biết tôn trọng chút, không thì em cho anh “nghỉ việc” đấy.”

Bên kia, Bùi Viễn Chi nghe ra được niềm vui và sự đắc ý trong giọng cô.

Đổi lại là người khác anh sẽ chẳng thèm để tâm, thà dành thời gian vô bổ này làm việc còn hơn. Nhưng người nói là Quý Thư Doanh nên mỗi câu mỗi chữ đều trở nên đáng yêu vô cùng.

Trước mắt anh dường như hiện lên dáng vẻ của cô, đôi mắt cong cong, giống như con mèo ngạo nghễ vễnh đuôi.

Bùi Viễn Chi khẽ bật cười.

“Cười gì đấy?” Quý Thư Doanh nghe rõ ràng, lí nhí nói: “Không tin em à? Hay anh đừng lo việc bên kia nữa, về nhà đi, em nuôi anh.”

Đối mặt với những lời nói kiểu này, Bùi Viễn Chi không đáp, anh hỏi lại một câu lạc đề: “Em thích xe gì?”

“Tự dưng hỏi cái này làm gì?” Quý Thư Doanh bị anh chuyển chủ đề làm ngơ ngác, tưởng anh muốn đổi xe nên vui vẻ hẳn: “Anh muốn đổi xe à? Giỏi quá! Cái xe cũ kia đáng lẽ phải đổi từ lâu rồi.”

“Nếu xét về tính thực dụng thì chắc là xe bảo mẫu Alphard tiện hơn, không gian rộng, lại thoải mái.”

Quý Thư Doanh lục lại ký ức bắt đầu phân tích, lầm bầm nói: “Nếu để cho đẹp thì Porsche, Maybach, Ferrari, Bentley gì cũng được... dù sao cũng gần như nhau, màu cụ thể thì tuỳ sở thích của anh. Nếu muốn cũng có thể mua ở nước ngoài rồi nhập về.”

Ngay sau đó, cô lại hỏi xe dùng làm gì, nhưng Bùi Viễn Chi vẫn không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi cô thích màu gì.

Quý Thư Doanh cũng không cố chấp truy hỏi, chỉ lướt qua rồi tiếp tục: “Nếu đổi màu thì... hồng dâu lạnh, xanh thủy tinh, tím sao trời đều đẹp cả. Nhưng từ góc độ của anh thì nên chọn màu nào chín chắn, phù hợp với phong cách doanh nhân hơn chút.”

Cô nói liên tục, phân tích đâu ra đấy.

Bên kia, Bùi Viễn Chi lắng nghe, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

---

Giờ làm việc buổi chiều, còn khoảng một tiếng nữa tan làm...

“Tiểu Thư này, mượn điện thoại cậu gọi cho khách hàng một cuộc được không? Điện thoại mình hết tiền rồi.”

Quý Thư Doanh đang chăm chăm nhìn màn hình máy tính rà soát tài liệu, không ngấng đầu mà trực tiếp đẩy điện thoại về phía cô bạn, “Đây, mật khẩu là ****,”

“Cảm ơn cậu~”

Trần Di Ninh nói câu cảm ơn, khẽ hát hai câu quay lại bàn làm việc mở điện thoại mình tìm số khách hàng, sau đó nhập lại vào điện thoại Quý Thư Doanh.

Ting ting ting.

Ba tin nhắn liên tiếp được gửi đến.

Trần Di Ninh cũng không phải người hay tò mò chuyện riêng của người khác, nhưng thông báo cứ nhấp nháy xuất hiện ở đó khiến người ta không muốn để ý cũng khó.

Cô lướt mắt nhìn vội thông báo, nhìn thấy cảnh tượng đời này không dám tin.

[ Porsche Trung Quốc] Kính gửi chủ sở hữu Porsche thân mến, cảm ơn bạn đã yêu thích và tin tưởng Porsche. Chiếc Porsche Panamera của bạn hiện đang được vận chuyển, xe đã rời khỏi nhà máy và chuyển đến cảng Đức, điểm đến tiếp theo sẽ là cảng Trung Quốc...]

[[Alphard] Chúc mừng quý khách đã trở thành chủ sở hữu của xe Alphard...]

[Thẻ đuôi số 429 ngày 29 tháng 8 lúc 14:23 nhận tiền từ Ngân hàng Thương mại Trung Quốc: 5.200.000 tệ. Số dư ****### tệ]

[Thẻ đuôi số 429 ngày 29 tháng 8 lúc 14:23 nhận tiền từ Ngân hàng Thương mại Trung Quốc: 13.140.000 tệ. Số dư *******#* tệ,]

Hai tin nhắn đầu còn chưa nói tới, hai tin nhắn sau khiến Trần Di Ninh suýt không tin vào mắt mình.

Cái cái cái này là bao nhiêu vậy?! Bao nhiêu tiền thế này?!

Có phải cô hoa mắt rồi không? Bao nhiêu số 0 thế kia?!

Trời đất ơi... số dư tài khoản này sao còn dài hơn cả số điện thoại của cô nữa!

……

Vừa tắt tài liệu xong, Quý Thư Doanh đã thấy Trần Di Ninh người vừa mượn điện thoại cô một phút trước quay lại, tay vẫn cầm điện thoại, mặt mày sửng sốt, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô chằm chằm.

“Sao thế?” Quý Thư Doanh thấy kỳ lạ, tưởng là cô ấy lỡ tay khóa màn hình nên quay lai hỏi mật khẩu. liền lên tiếng: “Mât khẩu mở khoá là...”

Lời còn chưa nói hết, Trần Di Ninh đã cắt ngang: “Thư Thư Thư... cậu trúng xổ số đấy à??!!”

Trước
Chương 69
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Ngày Xuân Có Hỷ
Tác giả: Quy Tuyết Tiên Lượt xem: 16,590
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,486
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...