Thời tiết ở Nam Kinh đã là chớm thu, còn ở Hồng Kông thì vẫn là cái nóng bức của ngày hè.
Đến ban đêm Chu Tự Hằng mới xuống máy bay, sau đó cậu vội vã lên xe luôn.
Dọc đường đi, cậu liên tục thúc dục tài xế lái nhanh một chút.
Hiện nay Nam Kinh đang tiến hành cải tạo hàng loạt các công trình xây dựng cùng tu sửa đường xá nên mặt đường có rất nhiều đá vụn lẫn ổ gà khiến ô tô bị sóc nảy là điều không tránh khỏi.
Chu Xung ngồi hút thuốc cũng thấy khó khăn, xe tròng trành quá sức nhưng hắn chỉ có thể mềm mỏng nói cùng con trai:
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, ông già này đều bị lắc lư sắp chết rồi.”
Dù nói thì nói như vậy, chứ hắn không hề có ý định bảo tài xế lái xe chậm lại, mọi việc hắn đều thuận theo cậu nhóc này hết.
Rồi Chu Xung lại hướng về phía Tưởng Văn Kiệt nói:
“Con trai của tôi rất cố chấp với một người, thế nên cậu hãy hiểu cho nó.”
Nói gần nói xa thì hắn đối với cậu con trai này rất là yêu thương.
Tưởng Văn Kiệt là người trẻ tuổi mà Chu Xung xem trọng, cậu ta vừa liều mạng vừa mạnh mẽ, lại biết tiến biết lui, hơn nữa cũng trọng tình nghĩa. Thế nên Chu Xung có ý định bồi dưỡng người này thành cánh tay trái đắc lực cho con trai sau này, cũng bởi vậy mà hắn luôn để Tưởng Văn Kiệt đi theo Chu Tự Hằng.
Có đôi khi Tưởng Văn Kiệt cũng tự cười chính bản thân mình: “Quả thực hắn chính là bảo mẫu nam của Chu đại thiếu gia rồi.”
Nhưng hắn cũng chỉ nói vui một chút vậy thôi, chứ hắn hiểu rõ thâm ý của Chu Xung.
Chu Xung chỉ có một người con trai, về sau hết thảy mọi thứ đều là của Chu Tự Hằng, hiện tại Tưởng Văn Kiệt hắn làm tốt thì sau này sẽ là một bước lên trời.
Tưởng Văn Kiệt cười cười gật đầu tỏ ý đã hiểu với Chu Xung, hắn cũng không vì việc này mà mất kiên nhẫn. Hơn nữa cũng vì thuận đường nên hắn mới được Chu Xung bảo lên xe ngồi, đưa một đoạn đường chính là thể hiện thiện ý của Chu Xung đối với hắn.
Chu Xung cũng gật đầu nhưng ngoài miệng vẫn không quên kêu không thoải mái.
Trong lòng cùng trên mặt của Chu Tự Hằng chỉ mong nhanh nhanh về sớm một chút, thế mà Chu Xung còn cứ kêu khổ thấu trời bên tai, cậu liếc mắt nhìn và bĩu môi nói:
“Sinh nhật của Tiểu Nguyệt cũng sắp qua rồi… tất cả là tại ba ba, đã nói về sớm một chút mà không nghe.”
Chu Xung ngượng ngùng xoa xoa tay rồi cười, mặt mày hắn nhu hòa không hề có một chút uy phong nào của đại Boss như ở bên ngoài, đã thế dáng vẻ còn có phần vô lại nói:
“Con thì chỉ biết nhớ Tiểu Nguyệt của con thôi.”
Hắn lầm bầm tiếp: “Ngay cả ba cũng đều không cần.”
Thấy con trai không nói gì, Chu Xung liền lặng lẽ rũ mắt xuống nhìn cậu nhóc một cái. Ồ, cái tai đỏ rực kia ở trong bóng đêm cũng rất gây sự chú ý à nha…
Hắc hắc! Đỏ mặt kìa!
Chu Xung còn muốn nói tiếp mấy câu để trêu chọc Chu Tự Hằng, nhưng hắn hiểu rõ tính tình kiêu ngạo của con trai nên sợ rằng nếu trêu nữa thì tên nhóc này sẽ trở mặt cho mà xem.
Vì vậy Chu Xung đành đem mấy lời muốn nói ép trở về, bất quá hắn vẫn không nhịn được mà liên tục lén lút nhìn vẻ mặt cậu nhóc.
Chu Xung cảm thán: Chu Tự Hằng nhà hắn đang từ từ lớn lên rồi, cậu nhóc đã biết mua quà tặng sinh nhật Tiểu Nguyệt, rồi biết nhớ nhung cô bé và còn đỏ mặt thẹn thùng nữa chứ.
Giống hệt như một cây non trong vườn, sau thật nhiều năm mới lần đầu tiên được chạm đến mùa xuân nên vừa hưng phấn vừa thẹn thùng, quẫn bách. Và ở nơi mà người ta không nhìn thấy thì liền dụng tâm hé mở ra một đoá hoa màu hồng phấn duy nhất, vừa sợ bị người quấy rầy nhưng lại nhịn không được mà toả ra mùi hương ngọt ngào.
Dù tài xế đã lái nhanh và con đường cũng không có quá nhiều trở ngại thì khi về đến chung cư cũng đã gần mười một giờ đêm.
Lúc xuống xe, Chu Xung do dự một lúc rồi mới nói:
“Đã trễ rồi, có khi Tiểu Nguyệt đã đi ngủ, ngày mai chúng ta lại sang tổ chức sinh nhật bù cho cô bé được không nào?”
Chu Xung sợ lòng nhiệt tình của con trai bị một gáo nước lạnh dập tắt nên hắn nhanh chóng nói một câu an ủi.
“Không được.” Giọng nói Chu Tự Hằng không được tốt lắm, cậu có chút tức giận xoay cái gáy quật cường về phía Chu Xung và nói:
“Tiểu Nguyệt sẽ chờ con. Chúng con đã nói sẽ cùng nhau ăn mừng.”
Thế nhưng lời này của Chu Tự Hằng lại rất nhẹ, hiển nhiên ngay cả chính bản thân cậu cũng không quá tin tưởng.
Chu Tự Hằng sải bước đi về phía chung cư, Chu Xung thở dài một hơi rồi nhắm mắt đi theo đuôi con trai.
Còn tài xế và Tưởng Văn Kiệt thì cầm hành lí đi phía sau.
Chu Tự Hằng bước rất nhanh, trông dáng vẻ cậu vừa bá đạo vừa ngang ngược. Chu Xung cũng phải đi thật nhanh thì mới đuổi kịp cậu nhóc, cũng chỉ khổ mấy người bê hành lí đằng sau mà thôi.
Nam Kinh mới đang chớm thu nên ban ngày vẫn là cái nóng chói chang thiêu đốt, thế nhưng ban đêm lại là sương mù bay quanh, hơi nước lành lạnh từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Chu Tự Hằng càng đi càng nhanh, từ phía xa cậu đã nhìn về phía chung cư xem nhà của Minh Nguyệt có còn đèn hay không.
Vì khoảng cách xa mà cửa sổ lại có ánh sáng phản xạ nên cậu cẩn thận nhìn lại một lần nữa, thế nhưng đáp lại cậu chỉ là một màu đen thùi lùi.
Chu Tự Hằng cúi đầu, môi mỏng hơi nhếch lên có chút thất lạc.
Đêm khuya mới trở về nhà, đây là điều mà cậu không hề mong muốn. Cậu cũng muốn thật nhanh trở về để chúc mừng sinh nhật cô bé của cậu.
Từ lần đầu tiên cô bé chào đời, bọn họ đều cùng nhau trải qua sinh nhật. Lần đầu tiên bỏ lỡ khiến trong lòng Chu Tự Hằng như bị người ta khoét mất một lỗ, vừa vắng vẻ vừa lạnh lẽo như cơn gió đêm của mùa thu thổi qua.
Cậu không dám tiến gần về phía nhà Tiểu Nguyệt, bước chân của cậu từng bước đều rất nặng nề.
Bảo tài xế đi nhanh cũng là cậu, giờ đi đến cửa lại muốn rời đi cũng là cậu.
Chu Tự Hằng không biết bản thân mình như thế nào nữa, tâm tình xa lạ này cứ mãnh liệt chiếm lấy đầu óc cậu.
Chu Xung đứng ở phía sau con trai khoảng hai mét, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn vừa cô đơn vừa uỷ khuất làm hắn không biết nên khuyên nhủ cậu nhóc như nào.
Hắn sầu não đốt một điếu thuốc rồi thở dài một hơi.
…
“Tiểu Nguyệt trở về cùng mẹ được không? Anh Chu Chu của con có lẽ có việc nên mới không trở về kịp.” Giang Song Lý là giảng viên tiếng Anh nên thanh âm nghe rất nhẹ nhàng êm tai. Cô ngồi xổm xuống khuyên nhủ cô con gái nhỏ:
“Đã rất trễ rồi, về thôi nào! Không ngày mai lại dậy không nổi.”
Từ trước đến nay Minh Đại Xuyên không biết nói lời an ủi người nên hắn chỉ đứng ở đầu gió để chắn gió cho hai mẹ con.
Hắn chính là người theo phái hành động, tuy kiệm lời ít nói nhưng lại rất nghiêm túc có lễ.
Minh Nguyệt cầm theo cái giỏ đựng bánh ngọt đứng ở chỗ này chờ rất lâu rồi, mà hiện tại kem bơ cũng bắt đầu chảy ra.
Cô bé lắc đầu không muốn về, cô bé nói một loạt đạo lý lớn do Minh Đại Xuyên truyền thụ vào tư tưởng:
“Anh Chu Chu đã nói sẽ trở về trước khi sinh nhật con. Nếu hiện tại anh ấy trở về mà không nhìn thấy con thì chẳng phải con đã thất hứa với anh ấy rồi sao??!”
Giang Song Lý nhìn đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn ngập nghiêm túc của cô con gái thì cô liền oán giận liếc mắt nhìn Minh Đại Xuyên một cái.
Minh Đại Xuyên bất đắc dĩ cười khổ.
Sau đó hắn cũng tham gia vào đội ngũ khuyên nhủ, mà khuyên nhủ của hắn là nói trắng ra luôn:
“Là do Chu Tự Hằng không làm được lời đã hứa nên không tính là con đã thất hứa với người ta. Hơn nữa chúng ta cũng đã đợi thật lâu, vì thế con không cần phải thấy thẹn với lương tâm. Hiện tại trời có chút lạnh, ba không muốn Tiểu Nguyệt bị ốm. Giờ chúng ta trở về trước rồi để cửa chờ họ, bọn họ nếu trở về thì sẽ lập tức nhìn thấy, có được không?”
Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, mà nhìn vẻ mặt ba mẹ cũng có chút mệt mỏi thế nên cô bé liền gật đầu.
Lúc đi trở về, cô bé nhìn nhìn bánh ngọt trong tay, hàng năm cô bé đều chia cho Chu Tự Hằng một miếng lớn nhất. Tuổi mỗi lúc một lớn thì bạn bè bên cạnh cũng một khác, ngay cả những người đến dự sinh nhật cô bé cũng có sự thay đổi… chỉ có Chu Tự Hằng là chưa từng vắng mặt sinh nhật của cô bé mà thôi.
…
Âm thanh đi đi lại lại khiến Chu Tự Hằng ngẩng đầu.
Cậu chỉ vừa liếc mắt một cái đã thấy được Minh Nguyệt và cũng chính trong lúc này cậu liền gọi tên cô bé lên:
“Tiểu Nguyệt!!!!!”
Cậu không phát hiện bản thân mình cao hứng biết bao nhiêu, ngay cả thanh âm cũng có rất nhiều kích động. Cậu giống như chạy nước rút một trăm mét đến trước mặt Minh Nguyệt, cậu vừa nhảy vừa cười:
“Em…”
Giọng cậu giống như bị ngẹn lại, nói mãi không ra lời.
Minh Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Chu Tự Hằng, cô bé cũng chạy lại gần:
“Anh Chu Chu.”
Vừa nãy cô bé còn có nhiều thất lạc, nhưng hiện tại thì lại vui vẻ biết bao nhiêu, đôi mắt hoa đào cười thành trăng lưỡi liềm, đôi má lúm đồng tiền càng thêm sâu hút.
Chu Tự Hằng lúc ở Hồng Kông đã rất nhớ cô bé, mỗi buổi tối cậu đều ngồi ngắm trăng rất lâu, cậu còn vươn tay lên bầu trời nhưng căn bản chạm không đến được ánh trăng. Và mỗi tối cậu còn nhớ lại cậu tiếng Anh mà cô bé dạy cậu rồi cậu tự tay viết lại “i love you” không biết bao nhiêu lần. Khi sáng sớm tỉnh lại thì cậu sẽ trân trọng ngắm nhìn rất nhiều lần thỏi son môi mà cậu đã mua tặng cô bé.
Nhưng bây giờ Minh Nguyệt ngọt ngọt ngào ngào cười với cậu thì cậu lại cảm thấy bối rối chỉ muốn chạy đi, hiện nay đứng ngây ngô nửa ngày mà cậu cũng nói không lên lời.
Chu Xung thấy tâm tình con trai như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, hơn nữa cái tai còn đỏ rực nên hắn tiến lên nắm lấy bả vai của Minh Đại Xuyên:
“Này, con trai tôi đang thẹn thùng. Trước mặt nhiều người như vậy nên nói không ra lời xin lỗi. Thôi thì anh nể mặt mũi tôi, chúng ta trở về để hai đứa nhỏ nói chuyện đi.”
Chu Xung ngậm điếu thuốc vỗ vỗ vai Minh Đại Xuyên rồi hướng ánh mắt cảm ơn về phía Giang Song Lý.
Minh Đại Xuyên không hút thuốc lá và hắn cũng chán ghét mùi thuốc lá, hắn không được tự nhiên đẩy tay Chu Xung ra, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chỉ có hai đứa nhỏ thì tôi không yên tâm.” Minh Đại Xuyên có không ít năm ghét tác phong của Chu Xung, nhưng nhiều năm làm hàng xóm nên quan hệ cùng Chu Xung vẫn là rất tốt.
Chu Xung nhướn mày nói:
“Sao lại không yên tâm? Con trai tôi có chỗ nào mà không thể yên tâm chứ.”
Chính vì là con trai của Chu Xung nên hắn mới thấy không yên tâm đấy!
“Con và anh Chu Chu nói chuyện, ba ba không được nghe lén đâu.”
Sau đó cô bé ngẩng đầu kéo vạt áo Minh Đại Xuyên nói:
“Chỉ một lúc thôi. Con nói chuyện một lúc rồi sẽ trở lại.”
Cô bé phồng má, chớp mắt nũng nịu.
Minh Đại Xuyên đối với ánh mắt ngập nước của con gái thì không có cách nào chống đỡ được, hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Vậy thì đến vườn hoa nhỏ đi, đừng để bị lạnh.”
Hắn cũng rất chú trọng việc riêng tư, cho dù con gái mới tám tuổi thì hắn cũng sẽ bảo hộ bí mật nhỏ của cô bé.
Khi chung cư Nam Kinh xây dựng hoàn thành thì ba năm sau ở trung tâm của chung cư được xây dựng một vườn hoa nhỏ có tường thuỷ tinh bao quanh để chắn gió và giữ ấm. Bốn mùa hoa tươi đua nhau khoe sắc, mà chỗ này lại có ghế ngồi để nghỉ ngơi nên rất được mọi người yêu thích, hơn nữa còn có cả cửa để bảo đảm an toàn.
Minh Nguyệt gật đầu kéo Chu Tự Hằng đi về phía vườn hoa.
Minh Đại Xuyên trầm mặt đứng ở tại chỗ không hề động đậy.
Giang Song Lý thì ngược lại, cô rất thích Chu Tự Hằng nên vừa cười vừa dặn dò:
“Vậy chúng ta chờ các con ở nhà, Tiểu Hằng phải chăm sóc em Tiểu Nguyệt nha!”
Chu Tự Hằng bị điểm tên, cậu kiêu ngạo ngẩng đầu đáp ứng sau đó cậu nhìn tay mình được Tiểu Nguyệt nắm thì cái đầu mới ngẩng lên lại ngượng ngùng cúi xuống.
Hai đứa bé rời đi được một lúc thì Chu Xung đưa chìa khoá cho trợ lý để cậu ta cầm hành lý trở về.
Hắn dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác và nói:
“Tôi đi bảo vệ hai đứa nhỏ.”
Nói xong thì hắn cười rộ lên sau đó nhanh như một con mèo mà rời đi.
Minh Đại Xuyên cũng muốn đi theo, cuối cùng hắn lại khắc chế và theo vợ yêu về nhà.
Bóng đêm đã bao phủ rất sâu, cách bờ sông Tần Hoài truyền đến âm thanh chèo thuyền chở khách, dù đã là đêm nhưng trung tâm thành phố vẫn náo nhiệt như cũ.
Trong vườn hoa nhỏ được bật ánh đèn ấm áp.
Minh Nguyệt ngồi xuống ghế, cô bé mở giỏ lấy bánh ngọt ra đưa cho Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng nhận lấy dĩa ăn, tay không cẩn thận động vào tay cô bé khiến cho thân thể cậu cứng ngắc.
Minh Nguyệt thấy cậu không ăn, cô bé nhìn thoáng qua bánh ngọt và có chút ngượng ngùng nói:
“Bị chảy mất rồi, thực xin lỗi. Có phải anh không thích hay không?”
Làm gì có chuyện không thích? Chu Tự Hằng vội vàng xúc một thìa lớn ăn ngấu nghiến như lang như hổ rồi nói:
“Ăn ngon, cực kì ngon. Anh rất thích.”
Cậu ăn nhanh như thế thật sự không nếm ra mùi vị gì, nhưng cậu không muốn nhìn thấy Minh Nguyệt thất vọng.
Chu Tự Hằng ăn hết miếng bánh thì thần chí trong đầu mới trở lại, cậu chép chép miệng ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cũng đang nhìn cậu, lông mi của cô bé rất dày, nó giống như bàn chải nhỏ cọ vào trong lòng Chu Tự Hằng, cậu ấp úng nói:
“Thực xin lỗi. Anh làm em phải đợi lâu như vậy.”
Minh Nguyệt đại khái không nghĩ tới Chu Tự Hằng sẽ nói xin lỗi.
Chu đại thiếu gia chính là một tiểu bá vương, từ trước đế giờ chỉ có chuyện người khác xin lỗi cậu, chứ cậu nhất định không bao giờ sai.
Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, má lúm đồng tiền xinh xắn đều lộ ra:
“Không sao a~~~, nhưng mà em rất nhớ anh.”
Mặt Chu Tự Hằng “bùm” một tiếng nổ tung, rồi vì quá căng thẳng mà cậu bị nấc cục một cái sau đó mới nói:
“Anh …hự… anh cũng nhớ em!”
--------------------------------------
(*) Tác giả có lời muốn nói:
Minh đáng yêu trêu trọc Chu bá đạo a~~~! ! !
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
Tên chương: Chương 17: Sinh nhật Tiểu Nguyệt
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗