Từ đầu tiên mà Minh Nguyệt gọi là “Chu Chu”, chuyện này khiến Minh Đại Xuyên không nuốt nổi cơm, mới có mấy ngày đã gầy đi hai cân.
Cũng vì điều này mà những người trẻ tuổi mới vào làm việc trong công ty đều lo lắng, chẳng lẽ công ty gặp khó khăn? Bọn họ đang phân vân có nên tiếp tục ở lại đây làm việc hay không, đỡ lãng phí tiền đồ một cách vô ích.
Mấy lời bóng gió này đến tai Minh Đại Xuyên khiến hắn càng thêm nghẹn khuất trong lòng.
Cũng may Minh Nguyệt nhanh chóng gọi được “ba ba”, Minh Đại Xuyên mới cảm thấy thoải hơn đôi chút.
Một mặt hắn vừa âm thầm tức giận chính mình dạy sai cách cho con gái nhỏ nên mới để cho tên nhóc thối Chu Tự Hằng kia đoạt mất cơ hội, mặt khác hắn càng thêm ghét bỏ tên nhóc nhà họ Chu kia—— sao có thể đi dụ dỗ con gái của hắn cơ chứ?
Hai cha con nhà họ Chu rất biết dỗ người, còn Minh Đại Xuyên lại là người nghiêm túc, cứng đầu đến nỗi mười con ngựa kéo cũng chẳng ăn thua, nếu không hắn cũng không để đến tận hai mươi hai tuổi mới lần đầu tiên yêu đương với Giang Song Lý.
Chu Xung thì có duyên với phụ nữ, hắn lớn vừa đẹp trai phong lưu lại vừa nam tính, miệng ngậm điếu thuốc đầy vẻ phong trần, quyến rũ.
Phụ nữ thường dễ bị cuốn hút bởi loại đàn ông hoang dã, phóng thoáng như Chu Xung. Hơn nữa hắn lại không vội vàng kết hôn, bên ngoài nuôi ba bốn cô tình nhân, hôm nay cô này, ngày mai lại đổi cô khác.
Đến buổi tối, hắn sẽ trở về ôm tiểu tổ tông nhà hắn ngủ.
Chim nhỏ của Chu Tự Hằng vẫn bé tí như quả ớt chỉ thiên, so với ba ba của cậu thì chim nhỏ này vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, hơn nữa miệng cậu lại ngọt như bôi mật, mỗi lần cậu nịnh hót là có thể nói liên tục mười phút không bị trùng lặp câu nào.
Tất nhiên cậu chủ nhỏ nhà họ Chu không phải ai cũng đều nịnh nọt, cậu chỉ hay nịnh nọt Giang Song Lý, thỉnh thoảng cũng nịnh Minh Đại Xuyên mấy câu, riêng Minh Nguyệt là cậu vẫn nói nhiều nhất.
Cậu rất thích nghe Minh Nguyệt gọi cậu, giọng cô bé ngọt ngào mềm mại, phát âm còn chưa chuẩn, “Ca ca” cũng có thể làm cho cô bé gọi thành “Chu Chu”.
Thế nhưng Chu tiểu thiếu gia lại rất thích.
Cậu cảm thấy mình phải hào phóng với vợ, cho dù cô bé có gọi như thế nào thì cậu cũng vẫn vui vẻ.
Chu Tự Hằng cực kỳ thích khoe khoang. Cậu dắt Minh Nguyệt đi một vòng quanh hoa viên của tiểu khu, cứ gặp người là lại nói:
“Vợ của cháu biết gọi tên cháu rồi này, cháu chính là người đầu tiên đấy!”
Chu Tự Hằng ra vẻ người lớn quay sang nói với Minh Nguyệt:
“Tiểu Nguyệt thông minh nhất, mau gọi tên anh nào.”
Minh Nguyệt nghe lời gọi tên cậu.
Cái đuôi của Chu Tự Hằng muốn vểnh đến trời, cậu nắm hai tay Minh Nguyệt và khen ngợi cô bé:
“Đúng là vợ của anh có khác, em đúng là người thông minh nhất, đáng yêu nhất mà anh từng thấy.”
Cậu nhóc này đã gặp được mấy cô bé chứ? Không biết học được từ đâu mấy lời nịnh nọt này đây? Đúng là biết dụ dỗ con nít.
Mấy người hàng xóm cười không ngừng, họ lại nhớ tới mấy ngày trước đây, Chu tiểu thiếu gia còn mới oán hận —- “sao vợ lại ngốc như thế chứ? Sao chưa biết nói chuyện.”
Minh Nguyệt hiểu Chu Tự Hằng đang khen ngợi mình, cô bé vươn người hôn một cái lên má cậu, sau đó mềm mại gọi:
“Chu Chu.”
Chu Tự Hằng đắc ý ưỡn cái bụng, cậu khom lưng cúi đầu mình chạm vào đầu cô bé:
“Vợ ngoan lắm!”
Giọng điệu này của cậu đều học từ Chu Xung, trong lời nõi lộ rõ vẻ kiêu ngạo, chứ không hề giống một cậu nhóc nhỏ tuổi chút nào.
Trong vẻ kiêu ngạo lại không giấu được sự cưng chiều.
Giang Song Lý cảm thán: “Nếu em trẻ lại hai mươi tuổi thì tốt.”
Minh Đại Xuyên không hiểu phong tình, hắn lẩm bẩm nói:
“Mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt không đáng tin cậy, đa số đều thuộc loại đa tình! Người thành thật, nghiêm túc mới đáng giá để phó thác cả đời.”
Hắn tự tâng bốc chính mình, ngay sau đó nhận lấy cái nhìn khinh khỉnh của vợ yêu.
***
Tháng 12, Giang Song Lý bắt đầu thi nghiên cứu sinh, cô chọn đại học Nam Kinh để thuận tiện cho việc chăm sóc gia đình.
Trước khi đi thi, cô con gái nhỏ Minh Nguyệt tặng cô một cái ôm hôn thắm thiết, Chu Tự Hằng tặng cô bó hoa và chúc cô thi tốt, còn Minh Đại Xuyên đưa cô một chiếc bùa may mắn được xin từ miếu phu tử.
Giang Song Lý làm bài thi rất tốt, cô đứng ở vị trí đầu bảng và tiếp tục thẳng tiến vào vòng hai, hơn nữa cô vừa có ngoại hình vừa có khả năng giao tiếp, vì thế thuận lợi nhận được giấy nhập học.
Ngoài việc vui vẻ vì nhận được giấy, Giang Song Lý còn phải cảm ơn chồng yêu vì luôn ủng hộ cô hết mình.
Bạn bè tốt nghiệp cùng khoá với cô có nhiều người đã lập gia đình và sinh con, nhưng có mấy ai nguyện ý ủng hộ vợ tiếp tục theo con đường sách vở.
Mặc dù là đã thập niên 90, nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại trong rất nhiều gia đình.
Giang Song Lý thực sự là người may mắn, dáng vẻ tươi tắn hiện tại của cô tốt hơn ngày xưa rất nhiều, tựa như đang hồi xuân.
Chu Tự Hằng khen: “Dì Giang xinh đẹp như đại minh tinh vậy.”
Chu Tự Hằng đương nhiên phải khen như thế rồi, vì đó là mẹ của vợ cậu mà.
Giang Song Lý đi học, Minh Đại Xuyên thường xuyên đi công tác nên ngày ngày Tiểu Nguyệt đều đi theo phía sau mông Chu Tự Hằng, điều này khiến cậu vui vẻ không ngậm được mồm, cậu hận không thể ôm Tiểu Nguyệt về nhà ngay lập tức.
Sông Tần Hoài đóng băng rồi lại khôi phục lại trạng thái ban đầu, hàng liễu rủ hai bên bờ sông bắt đầu nảy mầm non, Minh Nguyệt cũng nhanh chóng được hai tuổi.
Có đôi khi Minh Đại Xuyên ngồi nghĩ rõ ràng hắn còn chưa có già, vợ yêu Giang Song Lý cũng không hề có nếp nhăn, vậy sao cô con gái bé bỏng của hắn lại lớn nhanh như vậy, nhanh đến nỗi làm hắn có chút không nỡ.
Hiện tại Minh Nguyệt đã được hai tuổi rưỡi, cô bé vẫn mềm mại trắng trẻo đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn bi bô nói chuyện, vừa ngoan ngoãn lại lễ phép, thấy người lớn là nhanh chóng chào hỏi, cô bé chính là bảo bối trong tiểu khu.
Trí nhớ của Minh Nguyệt rất tốt, chỉ cần nói một lần là đã nhớ tên, lần sau gặp lại người đó, cô bé đã có thể chào tên được rồi. Mọi người trong tiểu khu đều thích nghe cô bé nói chuyện, nghe không khác gì chim sơn ca đang hót.
Tiểu khu mà Chu Xung xây dựng năm đó giờ đã có thêm hai, ba dãy nhà nữa. Diện tích tiểu khu được mở rộng, hộ gia đình chuyển đến cũng nhiều hơn, cộng thêm địa thế thuận lợi, nhiều nhà bèn cố tích góp tiền để vào ở trong tiểu khu cho đúng xu hướng.
Nhiều hộ gia đình thì trẻ con cũng tăng lên, không còn có mỗi hai đứa con nít là Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt như lúc trước.
Cộng lại cả trong lẫn ngoài cũng phải có khoảng mười bảy, mười tám đứa trẻ. Nhưng dù có nhiều trẻ con thì Chu Tử Hằng vẫn là cậu nhóc bá đạo nói một không nói hai.
Bởi vì Chu Tự Hằng đủ ngang ngược!
Mặc dù Chu Xung chỉ có một con trai bảo bối nhưng hắn lại quyết tâm thực hiện chính sách nuôi thả. Khi Chu Tự Hằng qua cái tuổi cần bảo mẫu tắm rửa, Chu Xung lập tức đổi cho cậu nhóc một vệ sĩ cao to cường tráng kiêm luôn cả bảo mẫu.
Hàng ngày vệ sĩ chỉ cần đi theo phía sau Chu Tự Hằng, còn mọi thứ khác cứ mặc kệ.
Ví dụ như Chu Tự Hằng gây gổ đánh nhau với đứa trẻ khác — mặc kệ!
Chu Tự Hằng sẩy chân ngã — mặc kệ!
Chu Tự Hằng trèo cây móc trứng chim — mặc kệ!
Chu Tự Hằng đi nghịch nước ở sông — mặc kệ…..!!!!
Minh Đại Xuyên tuy rất ghét Chu Tự Hằng, nhưng mỗi lần nhìn thấy bàn tay Chu Tự Hằng rách da chảy máu chạy về nhà thì hắn cũng nhịn không được mà đau lòng —- Chu Xung này quá vô tâm!
Chu Tự Hằng suốt ngày dầm mưa dãi nắng nên thể trạng khoẻ mạnh, mới có năm tuổi đã cao như đứa trẻ bảy tuổi. Mỗi lần đánh nhau, cậu nhóc lao vào mạnh mẽ như con trâu nhỏ.
Chu Tự Hằng thừa hưởng cả tính khôn khéo của Chu Xung, lo lắng “đa số sẽ thắng thiểu số” nên Chu Tự Hằng hào phòng mang kẹo rồi đồ chơi ra dụ dỗ lũ trẻ trong tiểu khu, cuối cùng cậu thu nạp được một đống đàn em trung thành, rất nhanh sau đó cậu đã trở thành Đại vương của lũ trẻ trong khu.
Đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân thì nội tâm sẽ sớm trưởng thành, Chu Tự Hằng chính là ví dụ điển hình.
Năm bốn tuổi, Chu Tự Hằng phát hiện ra gia đình cậu hoàn toàn không giống những gia đình khác, nhất là khi so với gia đình Tiểu Nguyệt thì lại cực kì khác biệt.
Cậu không có mẹ.
Nhà người khác đều có ba mẹ và con cái, còn nhà của cậu vĩnh viễn chỉ có ba ba, cậu và người giúp việc.
Không có ai kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ cho cậu, cũng không có ai gọi cậu rời giường bằng một cái hôn chào buổi sáng.
Lúc Giang Song Lý rảnh rỗi, cô sẽ dạy Minh Nguyệt hát, ca khúc đầu tiên mà cô dạy chính là “Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời”.
Minh Nguyệt học thuộc rất nhanh, cô bé mặc váy đỏ đáng yêu vui vẻ hát:
“Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.
Đứa trẻ có mẹ giống như báu vật.
…
Đứa trẻ không có mẹ giống như ngọn cỏ.
Xa rời vòng tay mẹ biết tìm hạnh phúc nơi đâu?”
Nhưng bài hát này Minh Nguyệt chưa bao giờ hát trước mặt Chu Tự Hằng, toàn là cậu lén lút nghe được mà thôi.
Cậu thấy Tiểu Nguyệt hát rất dễ nghe, buổi tối cậu thường ghé sát vào cửa nhà cô bé để nghe trộm, ánh trăng sáng rực treo trên bầu trời rộng lớn làm cậu xúc động rớt nước mắt.
Nhìn hốc mắt Chu Tự Hằng hồng hồng khi trở về, Chu Xung tưởng con trai bị ai bắt nạt, hắn nói:
“Để ba ba dẫn con đi xử lý tên nhóc đó.”
Chu Tự Hằng ngượng ngùng nói với Chu Xung:
“Dì Giang dạy vợ của con hát bài Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời.”
“Thối lắm! Chỉ có ba ba mới là người tốt nhất trên đời!”
Chu Xung híp mắt ngậm điếu thuốc, sau đó dạy con trai bài hát khác:
“Tiểu hoà thượng xuống núi đi khất thực.
Lão hoà thượng dặn dò,
Phụ nữ dưới núi đều là cọp.
Lỡ có gặp thì bằng mọi cách phải chạy trốn.”
Chu Tự Hằng không hiểu nội dung bài hát này, nhưng cậu vẫn nghiêm túc chăm chỉ học hát.
Ngày hôm sau cậu còn hát cho Minh Nguyệt nghe, Giang Song Lý ngồi bên cạnh cười một cách gượng ép.
Minh Nguyệt trừng to mắt hỏi cậu:
“Vậy em cũng là con cọp sao?” Bàn tay nhỏ bé chống hai bên thắt lưng, khí thế hung hăng hỏi Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng suy nghĩ hồi lâu rồi nghiêm túc đáp lại:
“Em là công chúa nhỏ của anh.”
Nghe được lời này, Minh Nguyệt giống như bươm bướm nhỏ bay đến bên người Chu Tự Hằng, cô bé cho cậu một cái ôm thật chặt.
Lòng Chu Tự Hằng tràn đầy ấm áp, cậu bỗng nhiên nghĩ ra tuy cậu không có mẹ nhưng cậu đã có cô vợ nhỏ đáng yêu.
Người khác không hề giống cậu chuyện này, cậu đúng là rất may mắn!
Nghĩ theo chiều hướng này, Chu Tự Hằng không còn cảm giác khổ sổ hay buồn bã nào nữa.
Giống như là ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, toả ra từng tia nắng ấm áp của mùa xuân.
Hiếm khi Chu Tự Hằng không đi ra ngoài ức hiếp dân chúng, cậu ở nhà chơi trò chơi gia đình với Minh Nguyệt :
“Anh sẽ diễn vai đại anh hùng, còn em diễn vai công chúa chờ đợi anh hùng đến cứu!”
“Vậy công chúa phải làm cái gì?”
Minh Nguyệt ngoan ngoãn ngẩng đầu hỏi cậu.
Dù chỉ kém có một tuổi chín tháng nhưng Minh Nguyệt đã phải ngẩng đầu để nhìn Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng thì rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của cô bé.
Chu Tự Hằng hưng phấn đến nỗi không nghĩ ra câu trả lời, cậu trầm tư trong chốc lát rồi học theo lời thoại trong tivi, cậu nâng mặt Minh Nguyệt lên và nghiêm túc nói:
“Em chỉ cần ngoan ngoãn ở một chỗ đợi anh là được rồi.”
Dứt lời, cậu nghiêng đầu hướng má mình về phía Minh Nguyệt, cô bé hiểu ý và nhanh chóng hôn “chụt” một cái lên má cậu.
May mà hai đứa nhóc này còn nhỏ tuổi, nếu không Giang Song Lý còn tưởng mình đang xem phim truyền hình trên tivi!
***
Buổi chiều, Chu Tự Hằng trở về thì Chu Xung đã ngồi ở trên ghế sofa chờ cậu, chuyện này đúng là hiếm thấy.
Quy mô của công ty Chu Xung ngày càng lớn nên liên quan đến rất nhiều phương diện, Chu Xung phải xã giao rất nhiều, mỗi lần về đến nhà thì đã khuya, Chu Tự Hằng đã ngủ say sưa trên giường một mình.
Hôm nay hắn trở về sớm, chuyện này làm Chu Tự Hằng kinh ngạc.
Chu Xung muốn nói với con trai đề tài “vì sao trong tiểu khu này chỉ mình con không có mẹ”, nếu hôm qua không phải Chu Tự Hằng đỏ mắt hỏi hắn thì quả thực hắn chưa bao giờ nghĩ tới — hoá ra con trai của hắn đã đến tuổi hiểu chuyện.
Con trai của hắn hâm mộ những đứa trẻ khác đều có mẹ.
Nghĩ đến chuyện này, Chu Xung cảm thấy lòng mình đau thắt lại. Hắn đột nhiên nhớ lại trước đây, chính hắn cũng giống như Chu Tự Hằng, cũng hâm mộ những đứa trẻ khác ở trong thôn.
Quanh đi quẩn lại thì con trai vẫn đi theo lối mòn của hắn.
Chu Xung mất ngủ suốt cả một đêm, hắn chẳng thèm bận tâm mình đã dạy con trai hát bài “nữ nhân đều là cọp” nữa.
Đêm đó, hắn hút hết sạch hai bao thuốc lá ở trong phòng làm việc, suy nghĩ làm thế nào để giải thích hợp lý với Chu Tự Hằng.
Lúc thấy Chu Tự Hằng vui vẻ chạy về nhà, tất cả lời muốn nói đều nuốt hết xuống bụng, hắn thật sự không biết phải mở miệng như nào.
Hắn nên nói như thế nào đây? Chẳng lẽ trực tiếp nói với con trai là:
“Ba ba nhặt con từ cục cảnh sát, ba ba đi đêm nhiều nên thỉnh thoảng sẽ bị một hai lần thất thủ, ba ba cũng không biết mẹ của con là ai.”
Không được… không được, lời này làm người nghe quá thương tâm.
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Chu Xung cảm thấy phiền não khi chính mình không học hết sơ trung, trong bụng ít chữ nghĩa, muốn nói chuyện cũng thấy khó khăn.
Hắn chán nản đến mức vò đầu bứt tai.
Chu Tự Hằng chủ động an ủi ba ba:
“Ba ba gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”
“Đúng vậy.” Chu Xung dừng một lát rồi nói tiếp: “Con đoán xem ba ba sẽ phiền lòng vì chuyện gì?”
Chu Tự Hằng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cậu thành thật mở miệng:
“Phá sản.”
Chu Xung: “…..”
“Con có hâm mộ những đứa trẻ khác đều có mẹ không?” Chu Xung mở miệng hỏi.
Chu Tự Hằng là người không thích nói dối, tính tình cậu thẳng thắn không lươn lẹo, cậu ngước mắt nhìn Chu Xung:
“Trước kia… thì có!” Cậu ngay lập tức bổ sung: “Nhưng bây giờ thì không ạ.”
Chu Xung hiếm khi nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì con đã có vợ rồi. Những người khác có mẹ, con lại có vợ, chúng con đều rất hạnh phúc.”
Chu Tự Hằng chớp chớp mắt, cậu ngượng ngùng bẻ ngón tay và nói tiếp:
“Hơn nữa con lại rất vừa ý cô vợ nhỏ này.”
Chu Tự Hằng chỉ là một cậu nhóc nho nhỏ, vóc người mới đến eo Chu Xung, thế nhưng khuôn mặt non nớt lại rất có khí khái, cậu xấu hổ nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngây thơ thuần khiết.
Chúng con đều rất hạnh phúc sao??! Chu Xung nhịn không được mà ôm cậu nhóc giơ lên cao:
“Con nói đúng!”
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
Tên chương: Chương 6: Gia đình đơn thân
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗