Chương 102: Cây mận dại (3)
Đăng lúc 16:28 - 18/09/2025
7
0
Trước
Chương 102
Sau

Đường Phương khẽ đẩy cửa phòng ra, bên trong không bật đèn, ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người cô bé ngồi xổm bên giường. Cô bé cuộn mình lại, ôm hai tay, vừa khóc vừa run, làn da trắng bệch trong bóng đêm, nghe được tiếng mở cửa phòng, cô bé giống như chim sợ cành cong vội ngẩng đầu lên, tiếng khóc vang lên lại thấp xuống, ôm chặt mình hơn, nức nở như con thú nhỏ.

Đường Phương đi đến bên cạnh Tứ Hồng ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm cô bé, làn da cô bé ngấm lạnh, giống như một khối băng, sau khi bị cô ôm sợ tới mức trốn tránh, lại bị ôm chặt hơn nữa. Mẹ Tứ Hồng ngồi ở mép giường không lên tiếng, chỉ có đầu gối dưới bóng đèn chiếu ra hình dáng, cẳng chân căng thẳng lộ ra ngoài quần, Đường Phương thấy được khuôn mặt lam lũ lao động không ngừng thay đổi.

Đường Phương khẽ gọi một tiếng: “Mẹ Tứ Hồng?”

Đèn đầu giường sáng lên, hai người phụ nữ trong phòng đối mặt với nhau. Tứ Hồng né tránh trong lòng Đường Phương.

Mẹ Tứ Hồng cúi đầu, cây kéo trong tay xoẹt một tiếng. Thứ bị cắt là quần áo Tứ Hồng cởi ra, chiếc quần vải đen đã nát bươm, giống như hoa tàn bị dập nát.

“Cho Tứ Hồng mặc quần áo đã được không?” Đường Phương dịu dàng khẩn cầu.

Sau một trận yên lặng, cây kéo bị để xuống mép giường, đống vải vụn còn thừa bị ném mạnh vào trên người Tứ Hồng, Tứ Hồng sợ tới mức run rẩy. Phía sau truyền đến tiếng cửa tủ kéo ra, quần áo bị ném xuống đất. Mẹ Tứ Hồng thở hổn hển, đóng lại tủ.

Trần Dịch Sinh bên ngoài nghiêng tai lắng nghe, bước nhanh ra sân, dựa vào cửa sổ hóng.

Đường Phương lấy vải vụn khỏi người cô bé: “Tứ Hồng, ngoan, đừng sợ, cháu không làm sai, cháu là đứa bé tốt.”

Bộ quần áo bị ném lên lưng Tứ Hồng, rồi lại rơi xuống mặt đất.

“Đồ ngốc, cái gì cũng không làm được! Mặc vào! Mất mặt!”

Đường Phương yên lặng nhặt quần áo lên giúp Tứ Hồng mặc, làn da hơi đen, ánh mắt lại rất to, lông mi cũng rất dài, tóc cũng dày.

“Mẹ Tứ Hồng, chị xem, có phải Tứ Hồng rất giống tôi không? Cô bé mấy tuổi rồi?”

Mẹ Tứ Hồng liếc Đường Phương, đáp một câu: “Sáu tuổi rưỡi.”

“Tháng chín hay là sang năm mới đi học tiểu học?”

“Tháng chín năm nay đi đến trường.”

“Mẹ Tứ Hồng, tôi không có ý gì. Có thể để tôi dạy Tứ Hồng một việc được không? Để phòng bị người xấu một chút.” Đường Phương mềm giọng thỉnh cầu: “Không sợ việc lớn, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ đúng không?”

Mẹ Tứ Hồng không hé răng.

Đường Phương coi như chị ta ngầm đồng ý, khẽ vuốt ve mái tóc lộn xộn của Tứ Hồng, dịu dàng nói: “Tứ Hồng cháu phải nhớ kỹ, cháu là quý giá nhất trên thế giới này, cho nên cháu phải học được bảo vệ tốt chính mình. Nơi này, nơi này ——”

Cô khẽ chỉ vào bộ ngực và bụng dưới: “Ngoài mẹ ra, ai cũng không thể đụng vào. Đây là chỗ riêng tư trên cơ thể cháu, riêng tư chính là bí mật, chỉ có chính cháu biết. Cô cũng không thể chạm vào.”

Tứ Hồng mím môi, vẫn tránh tầm mắt Đường Phương, cúi đầu nhìn đất, chân nhỏ sợ hãi cọ cọ.

“Bà nội, ông nội, cha mẹ cháu đều thích Tứ Hồng, sẽ ôm, hôn cháu, đúng không?” Đường Phương thấy mẹ Tứ Hồng không lên tiếng, tiếp tục dịu dàng nói.

Tứ Hồng ngước mắt nhìn Đường Phương, mím môi lắc đầu, phun ra một chữ: “Không.”

Đường Phương có chút bất ngờ, khẽ hỏi cô bé: “Hiện tại cô Đường rất thích Tứ Hồng, cho nên cô phải hỏi trước cháu, cô có thể ôm cháu một cái không?”

Ánh mắt Tứ Hồng chuyển động giữa mẹ cô bé và Đường Phương, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đường Phương dịu dàng ôm cô bé, lại hỏi: “Cô rất thích cháu, còn muốn hôn mặt cháu có thể chứ?”

Tứ Hồng ngơ ngác nhìn Đường Phương không nói lời nào. Đường Phương vừa định thay đổi đề tài, cô bé lại khẽ gật đầu.

Đường Phương vui vẻ hôn lên trán cô bé. Tứ Hồng có chút bất an, không nhìn Đường Phương.

“Cô rất thích Tứ Hồng, Tứ Hồng có thể để cho cô sờ chỗ cháu suỵt suỵt không?” Giọng Đường Phương tự nhiên, trong lòng đã có chút căng thẳng, dù sao cô cũng là lý luận suông, từng chăm Manh Manh mấy lần mà thôi.

Cả người Tứ Hồng run lên, căng thẳng, liên tục lắc đầu.

Đường Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tứ Hồng cháu giỏi quá, cháu làm rất tốt, cháu bảo vệ chính mình, rất giỏi. Nếu cháu lớn tiếng nói ‘không cần, cháu không thích, đừng sờ cháu’ vậy cô sẽ không sờ cháu.”

Cả người Tứ Hồng nghiêng sang một bên, nhíu mày.

Đường Phương lại cổ vũ cô bé một lần.

“Đừng.” Giọng Tứ Hồng rất nhẹ.

“Nếu cô không nghe thấy, có thể sẽ nghĩ rằng cháu đồng ý đấy. Tứ Hồng cháu rất tuyệt, nào, lớn tiếng một chút thử xem.”

“Đừng!”

“Giỏi quá, cô nghe thấy rồi, nhưng bên cạnh không có mẹ cháu, ông nội và bà nội bên ngoài cũng không nghe thấy, nếu không có mẹ cháu, cô vẫn có thể sờ cháu đấy ——”

“A đừng! Đừng sờ——! ! !” Tứ Hồng hô to, nắm chặt tay.

“Đúng!” Đường Phương cười khen ngợi cô bé: “Vậy nếu là chú Trần đi cùng cô muốn ôm Tứ Hồng, cháu có chịu không?”

“Không!” Tứ Hồng lắc đầu.

“Nếu chú ấy muốn sờ chỗ này, cháu chịu không?”

Trên mặt Tứ Hồng hiện lên e ngại và chán ghét, lui từng bước về sau: “Không! Đừng sờ——!”

Trần Dịch Sinh bên cửa sổ yên lặng nhìn một con kiến trên mặt đất, cố gắng di chuyển về phía mũi giày anh, anh lấy ra di động bật đèn chiếu lên con kiến, nó nhanh chóng bò lên mắt cá chân anh. Trần Dịch Sinh khẽ chạm vào nó, con kiến bò lên ngón tay, lại bị bỏ xuống mặt đất.

Đường Phương gật đầu: “Đúng, Tứ Hồng làm rất đúng, chờ cô đi về, cô gửi mấy quyển sách để mẹ đọc cho cháu nghe nhé.”

“Tôi sợ không biết hết mặt chữ. Tôi mới học hết lớp tám.” Mẹ Tứ Hồng khẽ nói một câu, nghe không ra oán khí, có chút nghẹn ngào.

“Không sao, chị chắc chắn nhận ra.” Đường Phương giữ tay Tứ Hồng: “Tứ Hồng, về sau cháu phải nhớ kỹ những điều cô dạy hôm nay nhé? Bảo vệ tốt chính mình, đừng làm cho mẹ lo lắng. Bên ngoài còn có một loại người vô cùng xấu, cho dù cháu hô đừng, hắn cũng không nghe, còn có thể bắt lấy cháu, sức cháu không bằng hắn, không chạy thoát được thì làm sao bây giờ?”

Tứ Hồng giật mình, nhìn chân mình, cơ thể lại căng thẳng .

“Như vậy người xấu không phải là người, giống con chó hoang, nếu bị hắn bế hôn sờ soạng, cháu phải nhớ kỹ chính mình là bị chó hoang cắn, trước tiên phải bảo vệ chính mình an toàn, không thể để cho chó hoang cắn chết cháu. Sau khi trở về nhất định phải nói cho mẹ, mẹ mới có thể giúp cháu sát trùng vết thương, an ủi cháu, lại đi đánh chết chó hoang. Nhưng cháu bị cắn, không phải là lỗi của cháu, cô nói như vậy Tứ Hồng hiểu không?”

Tứ Hồng cắn môi, không nhúc nhích.

“Nếu cháu không nói cho mẹ, không nói cho cô cảnh sát, không nói cho bất cứ ai biết, sẽ không ai biết được hắn là người xấu, không ai bắt hắn vào trong ngục, như vậy tên xấu xa này nhìn thấy không ai quản được hắn, lá gan lại càng lớn, còn có thể giống như chó hoang tiếp tục nổi điên cắn trẻ con, có thể còn lại đến cắn cháu. Cháu chịu sao?”

“A không muốn.” Tuy giọng Tứ Hồng nhỏ, nhưng không có gì do dự, cô bé lôi kéo tay Đường Phương, uất ức: “Cô ơi, cháu nói, đau lắm, ông ấy còn muốn sờ, cháu sợ. Cháu không phải ăn kẹo ——”

“Tứ Hồng!” Mẹ Tứ Hồng quát.

Tứ Hồng dừng lại, bám chặt tay Đường Phương, vội vàng nói: “Mẹ và bà nội nói cháu rất bẩn, không thể để cho người khác biết, thì sẽ không bẩn, sẽ tắm rửa ——”

“Tứ Hồng!” Mẹ Tứ Hồng quát chói tai. Chị ta kéo Tứ Hồng qua, phát lên mông cô bé hai cái: “Con lại không nghe lời có phải không! Nói bừa cái gì đấy.”

Đường Phương ngăn cản tay chị ta, không thể kìm được kích động: “Mẹ Tứ Hồng! Một ngày nào đó cô bé sẽ trưởng thành, cô bé sẽ không quên việc này, cô bé sẽ nghĩ về mọi người như thế nào? Mẹ và bà nội tại sao không bảo vệ cô bé mà còn muốn trách mắng cô bé? Tại sao không đi bắt người xấu, còn muốn cô bé nói dối? ! Tại sao lại nói cô bé bẩn! Chị không nghĩ tới cô bé sẽ khổ sở thế nào sao!”

Mẹ Tứ Hồng ôm chặt lấy con: “Cô làm gì? Bọn tôi không đi đồn công an! Cô đi mau!”

Đường Phương kinh ngạc nhìn người phụ nữ tuổi tác không chênh lệch lắm với mình, cảm giác bất lực và thất bại xuất hiện trong lòng.

“Cô không hiểu đâu, bà nội nói, trước kia trong thôn có cô bé đi tố cáo ——” Mẹ Tứ Hồng nhìn đầu con gái, giọng khàn khàn: “Lão súc sinh kia đến bệnh viện của con gái, tìm người làm giấy chứng nhận bị bệnh cho lão, lão không có việc gì. Cô bé kia còn chưa tốt nghiệp cấp hai, đã bị người không ngừng mắng mỏ —— chịu không nổi nhảy sông tự tử. Cha mẹ cô bé đi tìm cảnh sát, cha cô bé ly hôn với mẹ cô bé.”

Dạ dày Đường Phương cuồn cuộn, mặc kệ sinh lý ghê tởm, nhịn xuống, thì thào hỏi: “Vậy sau này thì sao? Còn có cô bé khác bị xâm phạm thì sao?”

Mẹ Tứ Hồng mím môi: “Không liên quan đến nhà tôi, cũng không liên quan đến cô.” Chị ta đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Đường Phương: “Cô đừng hại Tứ Hồng! Tôi là mẹ con bé, mới thật sự tốt cho con bé!”

***

Mấy bát mì nóng hổi đặt ở trên bàn, người ngồi bên lại không có tinh thần ăn. Đường Phương chậm rãi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Dịch Sinh tựa vào cửa đang hút thuốc tiếp điện thoại. Hai người nhìn nhau.

Đường Phương còn không muốn từ bỏ, đi đến bên người ông Sở Vệ Quốc khẽ nói: “Chú Sở, nói chuyện với cháu được không?”

Trần Dịch Sinh cúp điện thoại ném thuốc xuống đất, giẫm tắt thuốc, đi lên giữ chặt Đường Phương: “Đi thôi, hiện tại chúng ta đi. Đừng nói chuyện.”

Đường Phương gạt tay, tránh không được: “Anh để cho tôi nói với chú Sở vài câu.”

“Đi thôi!” Trần Dịch Sinh quát: “Đừng áp đặt suy nghĩ của cô lên người khác!”

Đường Phương quay đầu lại, nhìn Trần Dịch Sinh. Trên mặt anh tràn đầy thô bạo và uất ức, như là hai người vậy.

Ông Sở Vệ Quốc cũng dập tắt điếu thuốc trong tay, nếp nhăn trên trán thật sâu: “Ăn bát mì rồi đi.”

“Không được.” Trần Dịch Sinh không lớn tiếng với ông Sở Vệ Quốc, bình tĩnh từ chối, một tay cầm túi, một tay túm Đường Phương đi ra ngoài.

Đường Phương không thoát được khỏi anh, bắt lấy góc khung cửa vài giây sau vẫn bị anh túm ra cửa, đầu gối đụng vào khung cửa, đau đến nước mắt cô chảy ròng.

“Trần Dịch Sinh, anh để cho tôi thử——”hai mắt cô đẫm nước mông lung cầu xin, thật ra biết rõ không thuyết phục được người nhà họ Sở, chỉ là cô không muốn đi như vậy, nhất là sau khi nghe được lời nói thật củaTứ Hồng còn phải như chó nhà có tang bỏ đi như vậy, cô sẽ ngủ không ngon.

“Đi!” Trần Dịch Sinh vác cô lên xe máy, bỏ ba lô lên lưng cô, ấn bả vai đội mũ cho cô.

Mũ chạm vào chỗ bị thương trên mặt Đường Phương, cơn đau lại xuất hiện. Nước mũi nước mắt Đường Phương cùng chảy xuống, gạt tay Trần Dịch Sinh: “Tôi không đi, Trần Dịch Sinh anh hãy nghe tôi nói, Tứ Hồng đều nói cho tôi biết ——”

Trần Dịch Sinh đang cầm mũ, lau nước mắt trên mặt cô, trầm giọng nói: “Ngoan, nghe tôi, chúng ta lập tức đi, cô tin tưởng tôi được không?”

“Anh tin tôi được không? Để cho tôi thử lại——!” Đường Phương muốn xuống xe, bị Trần Dịch Sinh giữ lại.

Xe máy khởi động, Trần Dịch Sinh một tay khởi động xe. Xe đột nhiên lao về phía trước, suýt chút nữa đụng vào chuồng dê, Đường Phương nhanh chóng ôm lấy eo anh.

Xe máy xông ra ngoài, đèn đuôi xe đỏ tươi ở trong bóng đêm càng ngày càng xa, tiếng chó sủa lần thứ hai vang lên, không ai để ý tới.

Thôn trang dần dần lại yên tĩnh, bóng đêm bao phủ.

Trước
Chương 102
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tác giả: Tiểu Mạch S Lượt xem: 2,542
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,588
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 702
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,593
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,449
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 958
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 745
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 524
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...