Đường Phương từ trong tủ thu dọn ra hai ngăn trống và một ngăn kéo cho Trần Dịch Sinh dùng tạm, mang một túi to xuống nhà. Trần Dịch Sinh vui vẻ bỏ quần áo vào tủ quần áo của Đường Phương, thấy thế nào cũng hài hòa.
Đường Phương nhìn thấy còn mười mấy móc treo: "Áo sơmi của anh đâu? Em giúp anh treo."
Trần Dịch Sinh nhanh chóng mở thùng ra, ôm ra nửa thùng áo sơmi. Đường Phương thấy áo sơmi để một ngày đã bị nhăn hết, nhìn thấy thời gian còn sớm, lấy bàn là.
"Không sao, hôm nay em vất vả cả ngày rồi, không vội, chờ anh trở lại cần mặc làm sau." Trần Dịch Sinh trong lòng nở hoa: "Đường nhà anh đối xử với anh rất tốt, anh cũng không thể không biết xấu hổ."
"Em bị mắc bệnh ép buộc mà thôi, thấy áo sơmi nhiều nếp nhăn trong tủ em sẽ không ngủ được. Chỉ mười phút thôi, nhanh lắm." Đường Phương thực sự không hề cảm thấy chính mình đối xử tốt với anh.
Trần Dịch Sinh ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn bàn là hơi nước trên tay Đường Phương, tiếng hơi nước phát ra rất nhỏ, giống như ủi vào lòng anh, mỗi một nếp nhăn đều được là thoả đáng lại nóng bỏng. Không biết từ khi nào hình ảnh này dường như từng xuất hiện trong giấc mơ của anh, có loại cảm giác quen thuộc không hiểu, lại giống như một cây xương sườn anh tìm kiếm thật lâu, rốt cục về tới trong cơ thể anh, viên mãn an bình như vậy.
"Trước đây đều là bà ngoại hoặc cha sáng sớm giúp em là quần áo." Đường Phương mỉm cười treo áo sơmi đã là xong vào mắc: "Ngay cả khăn quàng đỏ và tất đều được là."
"Tất?" Trần Dịch Sinh khó có thể tin: "Anh là cả áo sơ mi quần lót, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới là tất."
"Là thói quen của bà ngoại, đám Tử Quân khi tới nhà em đều bị dọa." Đường Phương cười nhớ lại chuyện cũ: "Mùa đông cha em sẽ để quần áo trên ấm điện càng thêm ấm, cho nên khi em dậy, áo bông quần bông dày tất áo len áo khoác, mọi thứ đều ấm áp, mặc ở trên người so với nằm trong chăn còn thoải mái hơn."
Trần Dịch Sinh nâng cằm cười: "Cha em thật sự là người cha tốt nhất thế giới, em sẽ học tập tốt. Đúng rồi, ở 101 anh có trang bị hệ thống sưởi ấm, mùa đông quần áo em và con gái có thể đặt ở trên máy sưởi, so với ấm điện còn an toàn hơn."
Đường Phương lườm anh: "Trần Dịch Sinh, anh lại bắt đầu YY rồi."
"Nghĩ thôi cũng không được sao?" Ánh mắt Trần Dịch Sinh sáng lên: "Em xem như vậy được không, lần này em trực tiếp chuyển vào 102 ở đi, chờ cuối tháng anh trở lại, trước khi 101 trang hoàng xong anh ở 202 thế nào?"
Đường Phương đổi mặt áo sơ mi: "Được, một tháng bốn nghìn."
"Hả ——?" Trần Dịch Sinh ngẩn người.
"Tiền thuê 202 á." Đường Phương cười ngọt ngào với anh, lại trợn mắt: "Không phải anh muốn ăn bám em không trả tiền chứ?"
Trần Dịch Sinh duỗi chân ra, nhảy xuống giường, cười nịnh nọt đi về phía Đường Phương.
Đường Phương nhanh chóng giơ bàn là lên: "Mỹ nam kế đối với em vô dụng, đừng tới đây, bị bỏng thì anh tự bôi thuốc mỡ."
"Vô dụng? Lại đây, Đường Đường —— Đường Đường —— chúng ta từ từ nói chuyện." Trần Dịch Sinh nhanh tay lẹ mắt cướp lấy bàn là, chặn ngang ôm lấy Đường Phương ném lên giường.
Đường Phương dở khóc dở cười vỗ lưng anh: "Đừng thế, quần áo sẽ cháy đấy!"
"Diệp Thanh ở em một phân tiền không thu, anh ở em thu bốn nghìn?" Trần Dịch Sinh dùng răng cắn cô: "Không được, anh cũng muốn làm người bên trong của em, không muốn làm người ngoài."
Đường Phương không thể chịu được mồm miệng anh, tránh trái tránh phải xin khoan dung: "Được được, anh là người bên trong!"
Trần Dịch Sinh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: "Vẫn còn kém nhiều lắm."
"Vậy thu anh ít đi, ba nghìn thôi." Đường Phương nói xong chính mình cũng cười đến không thở nổi: "Anh em ruột —— còn tính toán rõ ràng —— Trần Dịch Sinh không cho anh đùa giỡn lưu manh! A! Đau!"
Trần Dịch Sinh cắn vai cô, buông cô ra đặt mông ngồi vào trên mặt đất, uể oải uất ức nhìn cô.
Bàn là truyền đến mùi khét, Đường Phương hét lên một tiếng, chạy nhanh, góc áo sơmi và trên bàn là đều xuất hiện dấu vết vàng cháy.
"Này! Đều tại anh, đồ xấu xa, bàn là của em hơn một nghìn đấy?" Đường Phương đau lòng nhanh chóng rút đầu cắm bàn là.
Trần Dịch Sinh không cam lòng yếu thế hô lên: "Áo của anh còn hơn hai nghìn đấy. Em phải đền một tháng tiền thuê cho anh mới đúng!" Nói lý cũng đã thừa nhận chính mình đấu không lại cô, đành thành thật nộp tiền thuê.
Đường Phương nhìn anh không cam lòng, nhẹ nhàng bỏ bàn là xuống, đi đến trước mặt Trần Dịch Sinh ngồi xổm xuống, nhịn cười hỏi: "Của anh đều là quần áo cũ, nhiều nhất giảm giá còn một nghìn rưỡi, đủ nửa tháng tiền thuê."
Trần Dịch Sinh ủ rũ gật đầu: "Nửa tháng thì nửa tháng, Đường keo kiệt! Đường keo kiệt! Đường ghẻ lạnh!"
Đường Phương nhéo mặt anh, vẻ mặt hung ác hỏi: "Anh to gan nhỉ ? Ăn của em ở của em còn dám mắng em?!"
Miệng Trần Dịch Sinh bị bóp thành hình chữ O, than thở không chịu thua: "Anh trả thù lao!"
Đường Phương cười quỳ rạp xuống sàn nhà: "Chỉ trả thù lao là không đủ, còn phải lấy thân báo đáp mới được."
Bị Đường Phương hôn một cái, trước mắt Trần Dịch Sinh chợt hiện lên ánh sao.
***
Bức màn bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo ra, ánh trăng trong thành dịu dàng chiếu vào đầu giường.
"Sớm biết thế nên mua giường lớn cho em." Trần Dịch Sinh có chút ảo não nói thầm.
Tay Đường Phương để ở môi anh, đột nhiên hỏi một câu: "Anh nói thực đi bộ đồ gia dụng này có kiếm được đồng nào của em không?"
Trần Dịch Sinh tức giận đẩy tay cô cắn môi cô một cái: "Đường Phương! Em quả thực —— tức chết anh!"
"Ai bảo anh bán cái lò sưởi trong tường đều lòng dạ hiểm độc như vậy——" Đường Phương đập gáy anh: "Không được cắn nữa, nếu không em đi xuống."
"Không được đi xuống. Đêm nay em đã nói ngủ với anh rồi." Trần Dịch Sinh dịch chuyển nửa người trên: "Anh giúp em bôi thuốc mỡ nhé."
"Không cần!" Đường Phương lắc người né tránh tay anh.
Trần Dịch Sinh cười bắt được cô, răng nanh cắn áo lót cô cuốn lên, râu trên cằm cọ vào khiến da Đường Phương ngứa ngáy.
"Thuốc mỡ đâu?" Trần Dịch Sinh cúi đầu yêu thương khẽ hôn một cái.
Đường Phương từ bỏ giãy dụa, một cánh tay để ở trên mặt, chỉ ngăn kéo tủ đầu giường.
Trần Dịch Sinh duỗi tay ra: "Lớn như vậy?"
Đường Phương dịch cánh tay, suýt chút nữa nhảy dựng lên, cướp lấy nhét về ngăn kéo: "Anh có ngốc không! Sờ loạn cái gì đấy."
Trần Dịch Sinh cười ôm cô, lại sờ ngăn kéo: "Anh biết đây là cái gì, lần trước ở trong vườn hoa, đừng keo kiệt, lấy ra cho anh xem. Bình thường em không cần dùng sao?"
Đường Phương mở cuộc chiến tranh giành đồ chơi với anh, mặt đỏ tía tai: "Anh phiền muốn chết, bỏ tay ra!"
Trần Dịch Sinh tò mò mở gói to ra, dựa vào ánh trăng nhìn thấy ‘bình sữa’ trong tay, vẻ mặt nghi hoặc: "Này —— này cũng bỏ vào? Hình như hơi lớn, Đường, em đừng thẹn thùng, anh tham thảo thôi mà."
"Anh ngốc à! Bỏ vào! —— anh mau thả lại đi!" Đường Phương quả thực tuyệt vọng, cô nhiệt tình chủ động muốn lên giường với bạn trai, bạn trai lại hưng phấn muốn cùng cô nghiên cứu cái này?
"Cái này dùng ở nơi nào? Em cho anh xem đi." Trần Dịch Sinh hơi không phục: "Dùng như thế nào? Rất lợi hại sao? So với người còn lợi hại hơn?"
Nhìn thấy vẻ mặt anh"Không có khả năng lợi hại hơn so với anh" , Đường Phương bất đắc dĩ nhìn trần nhà, tạm thời phổ cập khoa học : "Đương nhiên so với người lợi hại hơn, tần suất chấn động không chỉ có một mức độ, hơn nữa pin bền, muốn dùng bao lâu cũng được."
Trần Dịch Sinh ngẩn người, ấn nút, tiếng ong ong vang lên, sợ tới mức anh liên tục ấn mấy cái nút, lại rung càng ngày càng mạnh, còn thay đổi vài hình thức. Đường Phương bật cười, ngay cả sức mắng anh cũng không còn.
Rốt cục thế giới im lặng, Trần Dịch Sinh yên lặng thả món đồ chơi vào trong gói to, bỏ vào ngăn kéo, nằm xuống ôm lấy Đường Phương, có chút không vui nói thầm: "Dùng cái kia thoải mái không?"
Đường Phương suy nghĩ: "Hơi hơi, có chút kích thích ." Cô thật sự không phải an ủi Trần Dịch Sinh, thực sự cầu thị nói: "Thật ra cũng rất ít dùng —— em lại không giống anh."
"Anh làm sao?" Trần Dịch Sinh nheo mắt.
"Một ngày không ăn đói hoảng? Còn muốn không ngừng đổi tiệm ăn." Đường Phương chế nhạo anh: "Anh nhiều bạn gái như vậy, không có tác dụng được chứ?"
Trần Dịch Sinh ôm chặt cô, than thở: "Thực sự chưa thấy qua, anh nào có rất nhiều bạn gái ——"
Đường Phương nhướn mày trêu anh: "Không phải gần ba chữ số sao?"
"Căn bản không có! Nhiều nhất mười mấy ——" Trần Dịch Sinh nóng nảy: "Còn thật sự qua lại cũng chỉ bảy tám, không đúng, bốn năm ——"
"À ——" Đường Phương cười bỡn cợt: "Không phải chứ? Không lẽ anh chỉ có một mối tình đầu? Đến nay vẫn là xử nam."
Trần Dịch Sinh vô liêm sỉ gật đầu: "Đúng! Em thực hiểu anh."
"Xì! Không có mặt mũi!"
"Mặt là thứ gì?"
Đường Phương nhận thua.
Trần Dịch Sinh cắn lỗ tai cô cười: "Nhưng làm nhà thiết kế từng trải, anh có thể khẳng định một chút: máy móc dù lợi hại chỉ có thể mang lại khoái cảm cho thần kinh, chỉ có người thật sự, người em thích mới có thể mang lại cho em loại cảm giác sung sướng và khát vọng này, máy móc không thể bằng được. Âm thanh, hô hấp, vuốt ve, độ ấm da thịt, co dãn —— giống như vậy, như vậy ——"
Đường Phương gần như không thể thở, thân bất do kỷ trầm luân trong miệng dưới tay anh.
"Anh muốn em." Giữa lúc gắn bó như môi với răng, Trần Dịch Sinh thở hổn hển nỉ non : "Đường —— anh muốn em ——"
Ngón tay Đường Phương luồn vào tóc anh, cắn môi anh, cúi đầu ừ một tiếng.
"Em cái kia —— đi rồi sao?" Trần Dịch Sinh vẫn còn chút tỉnh táo.
"Ừ." Đường Phương không biết sao đột nhiên bật ra một câu: "Nếu không súng tắm máu cũng quá dọa người ——"
Trần Dịch Sinh ngừng động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai người hai mặt nhìn nhau, Đường Phương vô cùng cảm thấy thẹn thùng che mặt, cô đây là bị bệnh hay là số mệnh? Ở trước mặt anh chẳng những thời khắc mấu chốt luôn mất sạch mặt mũi còn hay mắc lỗi.
Trần Dịch Sinh kéo tay cô ra, cười đến cả người run lên: "Đường? Em vừa nói cái gì? Cái gì súng tắm máu? Lặp lại lần nữa!"
Đường Phương vô tội chớp mắt mấy cái, che mặt: "Chưa nói cái gì, anh còn muốn làm không?"
"Đương nhiên phải làm, ai bảo em không trong sáng như vậy!" Trần Dịch Sinh hôn cô, trằn trọc mút vào.
Không trong sáng mới tốt, chúng ta thật sự là trời sinh một đôi.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 125: Ăn cơm mềm
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗