Chương 108: Kem đậu xanh
Đăng lúc 16:28 - 18/09/2025
8
0
Trước
Chương 108
Sau

Trần Dịch Sinh và Đường Phương nhìn nhau một lát, Đường Phương dịu dàng nói: "Nhưng mà vẫn cám ơn anh."

"Chỉ là trên thực tế hôn nhân cũng không thể mang đến bảo đảm gì." Trần Dịch Sinh rất không hiểu: "Cô có thể chấp nhận hôn nhân không có tình yêu, nhưng không thể chấp nhận tình yêu không có hôn nhân? Hai người ở bên nhau, quyết định là ở bao lâu, chẳng lẽ chỉ bởi vì không đúng người, chứ không phải bởi vì một tờ giấy?"

Đường Phương suy nghĩ, tựa vào đầu giường, hai chân thả lỏng: "Lúc tôi học cấp hai, mẹ từng nói muốn ly hôn với cha, hỏi tôi muốn theo mẹ hay cha."

"Xin lỗi ——" Trần Dịch Sinh gác cằm trở về mép giường, giống ccon chó hiền lành, giọng cũng càng dịu dàng: "Cô nhất định rất khó xử, bởi vậy đối với hôn nhân cũng mang theo kỳ vọng?"

Đường Phương thật sự không hề liên tưởng với quan hệ giữa bọn họ, im lặng một lát: "Có lẽ vậy. Nếu bọn họ ly hôn, có thể tìm người khác, cũng có thể không tìm, nếu vẫn tiếp tục ở bên nhau thì có gì khác chứ? Tôi cảm thấy giữa hai người bọn họ không có tình yêu, bởi vì trưởng thành khác biệt, không có tiếng nói chung, không có sở thích giống nhau, mẹ tôi vĩnh viễn chướng mắt không quen nhìn cha, cha tôi vĩnh viễn sống ở trong thế giới nhỏ của ông, nhưng bọn họ cũng cứ như vậy làm bạn đến già ." Nghĩ đến cha mẹ thường xuyên đấu võ mồm và oán giận, Đường Phương mỉm cười: "Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Anh xem, tôi thực sự không phải người thú vị."

"Có lẽ —— sau khi chúng ta thử ở bên nhau, cũng có thể đến già thì sao?" Trần Dịch Sinh nói ra miệng, chính mình cũng có chút không tự lượng sức, sống với một người đến già? Anh chưa từng nghĩ đến.

Đường Phương nhìn anh cười: "Một hai năm có thể, năm năm mười năm thì sao? Hai mươi năm ba mươi năm? Ngày lặp lại nhàm chán, ba bữa như một, vô số việc vặt lông gà vỏ tỏi, có già có trẻ sinh lão bệnh tử, đều phải gánh vác. Anh buộc phải đi làm, ngay cả ở với cha mẹ một năm rưỡi cũng không làm được, anh sẽ không chán ghét người phụ nữ đó sao? Còn có thể có cảm giác mới mẻ?"

Trần Dịch Sinh lắc đầu: "Tôi hiểu ý cô. Nhưng người còn sống chẳng lẽ không thể trải nghiệm sao? Bởi vì sợ ngã sấp xuống, cho nên không đi đường? Bởi vì sợ tai nạn giao thông, cho nên không ra cửa? Bởi vì sợ chết cho nên không sinh ra? Bởi vì sợ tình yêu khiến thất vọng bi thương, cho nên không yêu nữa? Đây không phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao?"

"Mỗi người cân nhắc tiêu chuẩn lợi và hại khác nhau, cho nên lựa chọn sẽ khác biệt."

"Hai người hấp dẫn lẫn nhau, sau khi ở bên nhau sẽ sinh ra rất nhiều phản ứng hóa học, nhất định sẽ có thay đổi, cho nên có thể luôn ở bên nhau, xác suất đều là 50%, cái này cô tin tưởng không?"

"Tin. Cho nên sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua, bị bỏ rơi không hối hận." Đường Phương nhìn anh: "Trần Dịch Sinh, anh thẳng thắn nói xem, , nguyên nhân chủ yếu chia tay với đám bạn gái cũ của anh là vì đâu?"

Trần Dịch Sinh suy nghĩ, bất đắc dĩ thở dài: "Ban đầu đều nói tốt mọi người cùng nhau chơi, chỉ là rất nhanh các cô ấy sẽ trở nên vô cùng căng thẳng, cảm thấy tôi sẽ thích người khác, mỗi ngày đều muốn ở bên nhau, muốn kết hôn muốn sinh con." Anh nhíu mày: "Thậm chí nhìn lén bưu kiện, tin nhắn di động của tôi —— tôi cảm thấy các cô ấy mất đi chính mình."

Người mất đi chính mình sẽ mất hết sự hấp dẫn với anh.

"Cô chắc chắn sẽ không." Trần Dịch Sinh rất khẳng định: "Tôi hiểu cô." Mặc dù đối với Chu Đạo Ninh, cô cũng không mất đi chính mình.

Đường Phương mỉm cười: "Tôi sẽ không nhìn bưu kiện và tin nhắn của anh, cũng sẽ không mỗi ngày đều muốn ở bên anh, nhưng tôi cũng hiểu được anh sẽ rất nhanh thích người khác, tôi cũng muốn kết hôn sinh con. Cho nên cho dù ở bên nhau, chia tay cũng là sớm hay muộn, vậy cần gì phải lãng phí thời gian?"

"Không giống——" Trần Dịch Sinh suy nghĩ: "Cô khác với người khác, ban đầu đã nói rõ ràng với tôi ——"

"Ha ha ha." Đường Phương không nhịn được cười: "Đúng vậy, bây giờ còn chưa bắt đầu anh cũng đã biết tôi muốn gì, nhưng anh không cho được. Tôi cũng biết anh là cái gì, tôi cũng không cho được. Cái gọi là ‘ở bên nhau’, không phải anh ép buộc chính mình thì là tôi uất ức chính mình, cuối cùng nhất định sẽ tạm biệt, sao phải ngốc nghếch đến mức không thể quay đầu lại chứ? Không cùng chí hướng không thể hợp tác."

"Đường là do người đi sẽ thay đổi. Có lẽ tôi hoặc cô sẽ thay đổi."

"Mục đích quyết định kết quả, kết quả sẽ không thay đổi." Đường Phương cười duỗi thẳng chân: "Chúng ta đang thi biện luận sao? Phải tổ chức đến mấy giờ mới chấm dứt? Tôi mệt rồi, ngủ ngon." Cô nằm xuống khẽ hỏi một câu: "Trần Dịch Sinh, chúng ta vẫn là bạn chứ?"

Trần Dịch Sinh chớp mắt mấy cái, hơi uể oải: "Đương nhiên rồi."

Đường Phương thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Trần Dịch Sinh hơi căng thẳng hỏi: "Đường Phương, vậy tôi còn có thể tiếp tục kết nhóm chứ?"

"Đương nhiên."

Trần Dịch Sinh nằm quay về trên mặt đất, bỗng nhiên mỉm cười: "Ít nhất cô chịu nói với tôi nhiều như vậy, cô cũng có thích tôi."

Phong cảnh đột nhiên thay đổi, Đường Phương trong nháy mắt không theo kịp: "Hả?"

Trần Dịch Sinh nghiêng người, cười vô cùng vui vẻ: "Cô chẳng qua luôn thuyết phục chính mình, đừng để bị tôi hấp dẫn, không thể thích tôi, ngộ nhỡ mất nhiều hơn được không có lời."

"Ha ha. . . . . ." Ngài Trần, ngài vui là tốt rồi.

"Đường ——"

"Hả?" Đường Phương mất tự nhiên xoay lưng về phía Trần Dịch Sinh, một tiếng gọi của anh thôi đã khiến tim cô đều rạo rực, cảm thấy dưới giường mình có một con hồ ly tinh đang ngủ.

Trần Dịch Sinh nhìn lưng cô khẽ cười: "Thật ra cô không phải không tin tưởng tình yêu, cũng không phải không tin tưởng đối với tình cảm lâu dài, lại càng không phải là người phải kết hôn hoặc có giấy chứng nhận kết hôn mới tin tưởng —— cô chỉ là không tin tưởng đối với chính mình."

Lưng Đường Phương cứng đờ, hít vào một hơi thật sâu, mở mắt lại nhắm lại, ừ một tiếng, không để ý đến anh.

***

Ngày hôm sau, Trần Dịch Sinh đi Cục công an thành phố tiếp tục tham dự xử lý vụ án liên quan nhà Sở Đại Vượng, đưa Đường Phương đến tường thành cổ Tây An chơi một ngày, dặn dò vài lần: "Đừng ăn nhiều, đừng để mệt, đừng phơi nắng đến tổn thương."

Đường Phương thấy anh không còn khúc mắc như trước, cũng thực an tâm, tuy rằng có dì cả nhưng vẫn kiên trì đi một vòng xe đạp, sau khi hồi ức lại phong thái nhà Đường, đi Huệ Kí ăn canh dê, ăn một cái bánh nhỏ, không khỏi lại bị nhân dân Thiểm Tây khinh thường một hồi, cứ như vậy còn suýt nữa lại ăn no, đấu tranh đi trung tâm SKP chuyển động hơn năm nghìn bước, tổng kết ra một chút: chính mình không hề nghi ngờ kéo thấp trình độ kinh tế của nhân dân, nhìn cái gì cũng cảm thấy đắt.

Sáu bảy tiếng đồng hồ, Trần Dịch Sinh vẫn giống như mấy ngày hôm trước, tinh thần hưng phấn. Trong chốc lát gửi đến ảnh chụp phòng họp, trong chốc lát là ảnh chụp bác sĩ trung tâm tinh thần, công tác ăn gì, thậm chí còn có ảnh chụp chung của anh và Lão Mạnh chính khí nghiêm nghị, gửi giọng nói kể lại. Nhà Sở Đại Vượng bị giam còn không an phận, bị giáo huấn như thế nào. Lão Sở tự xưng toàn thân đều là vết thương bị bệnh, kết quả vừa thấy bác sĩ lập tức muốn giả chết, đáng tiếc qua kiểm tra chả có bệnh gì, không thể nhốt lão vào bệnh viện tâm thần. Tiếp đó Hội phụ nữ sẽ lên kế hoạch kết hợp với cảnh sát đến các hương trấn thôn xã, tuyên truyền an toàn giáo dục cho phụ nữ và trẻ em.

"Tôi lấy trộm một chút bản quyền của cô, đừng giận nhé." Trần Dịch Sinh nói năm mươi lăm giây thao thao bất tuyệt: "Tôi nói ra đề nghị cho bọn họ, có thể thử dùng phương thức diễn xuất để đi tuyên truyền, dùng một ít đồng thoại hoặc là chuyện dân tộc, ví dụ như sói xám và cô bé quàng khăn đó, giống như cô dạy cho Tứ Hồng, diễn lặp lại, như vậy làm cho người lớn và trẻ nhỏ đều hiểu được một ít cách thức của tội phạm xâm hại, hiểu được phòng bị như thế nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không tốt nên giải quyết như thế nào. Lúc diễn xuất còn có thể để cho bọn trẻ lặp lại luyện tập, cùng nhau luyện tập."

Đường Phương vui vẻ trả lời anh: "Ý kiến này của anh rất tốt, nếu có bên tình nguyện tham dự, tuyên truyền giảng giải sẽ càng lan rộng? Thật ra cho dù là nội thành, nhà trẻ đến đại học, đều cần phương thức tuyên truyền khác nhau. Đúng rồi, tôi có quen với một họa sĩ vẽ tranh minh hoạ, có lẽ chúng ta còn có thể vẽ một ít tập tranh liên quan, để tiện cho người không đến nghe tuyên truyền hoặc là người không biết chữ cũng có thể hiểu."

Hai người trò chuyện say sưa, trở lại thị trấn trời chiều đã ngả về tây.

***

Đường Phương tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xuống lầu, thấy Trần Dịch Sinh đang đi tới lui trước mặt Thường Phong Thường Nhụy: "Rốt cuộc mặc áo sơmi hay là áo phông?"

Thường Nhụy có lẽ đã phiền không ít, cũng không ngẩng đầu lên: "Đều đẹp, anh đẹp mặc cái gì cũng đẹp, được chứ?"

Thường Phong chống quai hàm vẻ mặt ghét bỏ: "Trần Dịch Sinh sao cậu có thể lưu lạc đến nước này? Cậu đi soi gương xem, quả thực giống con chó ẻo lả vô cùng ghê tởm, chỉ có dân bóng mới để ý cách ăn mặc của mình như vậy? Tôi thật sự là lo lắng thay Tiểu Đường!"

Đường Phương cười khúc khích ra tiếng. Trần Dịch Sinh đến gần cô, cầm áo: "Hai người bọn họ đang trắng trợn ghen tị, không thưởng thức một trăm năm không thay đổi. Em cảm thấy cái nào đẹp?"

"Áo sơmi đẹp, màu trắng lộ ra chân dài." Đường Phương cười tủm tỉm, Trần Dịch Sinh mặc áo sơmi trắng quả thật nhìn vô cùng sạch sẽ.

"Vậy em đợi một lát, anh đi lên đổi." Trần Dịch Sinh vui tươi hớn hở chạy lên lầu, đi được một nửa cầu thang còn không quên quay đầu lại báo thù: "Thường Phong, đàn ông Trung Quốc bởi vì tài giỏi như anh nên bị phụ nữ ghét bỏ, nếu anh có thể học được gọn gàng, thời trung học cũng sẽ không bị gọi là Phong gỗ ."

Thường Phong nhảy dựng lên: "Trần Dịch Sinh, cậu xuống cho tôi, chúng ta đấu!"

Thường Nhụy lắc đầu than thở: "Rất rắc rối! Tiểu Đường thế mà chị cũng chịu được? Bội phục bội phục."

Đường Phương cười mà không nói, cô thật sự cảm thấy Trần Dịch Sinh để ý ăn mặc cũng không phải bởi vì cô, dù sao đêm qua hai người đã nói rõ ràng. Đối với Trần Dịch Sinh "đổi nhà hàng" thường xuyên như đối với tình cảm, có lẽ anh sẽ dễ dàng quay lại với bạn học cũ.

Trần Dịch Sinh thay xong áo sơmi cô nói xuống lầu, đứng ở trước mặt Đường Phương khoe: "Đẹp không?"

"Đẹp." Đường Phương cười hỏi: "Anh tụ tập với bạn học, tôi đi có tiện không?"

"Tại sao?" Trần Dịch Sinh nghi ngờ trừng cô, uất ức: "Cô muốn bỏ lại tôi? Hôm nay tôi không làm sai gì mà —— Đường ——?"

Đường Phương nhanh chóng giơ lên hai tay: "Đi đi đi, cùng đi."

Thường Phong suýt nôn mửa: "Trần Dịch Sinh, tôi muốn nôn, tôi nhất định phải ở trước mặt bạn học tố giác một mặt ghê tởm này của cậu."

Trần Dịch Sinh đắc ý cười: "Chậc, ai tin anh?"

***

Buổi tối trình diện ngoài bốn bọn họ Chu Quân, còn bốn trai hai gái, mười người đủ một bàn dài, vừa vào đã gọi năm trăm xiên thịt dê, ba két bia. Thịt dê nhà Tiểu Dương danh bất hư truyền, không hề thiên vị, miếng thịt nhỏ vô cùng có lực dãn, rất ngon miệng.

Đường Phương đối với không khí họp lớp của nhân dân Tây Bắc cảm thấy vô cùng mới mẻ, vài chục năm không gặp không chút ngại ngần, ôm nhau xưng huynh gọi đệ, uống bia cụng chai, gọi Đường Phương "Vợ Trần Dịch Sinh, chị dâu, em dâu" , nhắc tới chuyện cũ trung học lại bất chợt nhắc đến Trần Dịch Sinh và Chu Quân. Chu Quân đỏ mặt, tỏ vẻ xin lỗi với Đường Phương, nhưng không lên tiếng ngăn cản. Hai cô gái kia khá quen với Thường Nhụy, thấy Thường Nhụy giận, cũng mắng vài câu.

"Tiểu Đường, xin lỗi. Cô đừng giận. Đám đàn ông thối này chính là thiếu mắng, năm đó mấy phong thư tình của bọn họ đều tặng không, ghen cho tới hôm nay, phi." Thường Nhụy vừa mở miệng trực tiếp lộ tẩy.

"Chúng tôi đây là thành thật thay bạn học Trần Dịch Sinh, cô biết cái gì? Chúng tôi lúc này mới gọi là chịu trách nhiệm với chị dâu." Đám đàn ông nhăn mày: "Đàn ông không thể không chịu nói chuyện, đúng không Trần Dịch Sinh?"

Trần Dịch Sinh lại cười nói: "Tôi đã sớm kể hết cho Đường nhà tôi rồi, lại không có gì phải giấu diếm. Các người không cần đùa kiểu này, tôn trọng phụ nữ chút đi."

Sau một trận ồn ào, lại mở vài chai bia.

Đường Phương ăn mười xiên không cay, lại ăn mười xiên hơi cay, cảm thấy nghiện, nhìn trước mặt Trần Dịch Sinh cay xè, nhân lúc anh đang uống với người khác muốn vụng trộm lấy một xiên, lại bị anh bắt tại trận, hai người cười đấu miệng vài câu, cuối cùng Trần Dịch Sinh thấy Đường Phương phẫn nộ từ bỏ, vẫn là không đành lòng cho cô thử nửa xiên. Kết quả Đường Phương cay không chịu được, cướp lấy bia lạnh trước mặt anh uống vài hớp, mũi đỏ vì cay, nước mắt ứa ra. Trần Dịch Sinh còn gấp hơn cô, gọi Coca cho cô, lại luống cuống tay chân tìm khăn giấy trong túi cô, cuối cùng lại lấy ra một gói băng vệ sinh, khiến mọi người cười bò.

Thường Phong vui sướng khi người gặp họa: "Thấy không? Mỗi ngày ở nhà ném thức ăn cho cún cho tôi và Thường Nhụy, cuối cùng các người cũng có thể nhìn Trần Dịch Sinh hiện tại có bao nhiêu ghê tởm. Chậc chậc ——"

Ăn uống đến một hai giờ rạng sáng mới tan cuộc, tất cả mọi người đều say, vẫy tay nói lời từ biệt.

Thường Phong và Trần Dịch Sinh vào một nhà tạp hoá mua thuốc, Đường Phương đỡ Thường Nhụy say khướt chờ ở cửa, thấy Chu Quân vội vàng đuổi theo.

"Đường Phương, xin lỗi." Chu Quân cũng uống không ít bia, khóe mắt đo đỏ, đẹp đến say lòng người.

"Tôi muốn nói riêng mấy câu với Trần Dịch Sinh, xin hỏi có tiện không?" Vẻ mặt cô ta hơi đau khổ, lại có chút xấu hổ và cẩn thận.

Nhìn thấy Trần Dịch Sinh và Thường Phong cười nói ra cửa, Đường Phương cười gật đầu: "Đương nhiên tiện, anh ấy ở chỗ này."

Chu Quân nói cám ơn, đi qua, váy hoa dài lay động trong bóng đêm.

Thường Nhụy nhéo tay Đường Phương, mềm nhũn ngưa ngứa: "Chị —— ngốc à?"

Đường Phương nhìn Trần Dịch Sinh và Chu Quân tránh ra vài bước, rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh. Quân tử giúp người hoàn thành nguyện vọng, cho dù đã kết hôn, phòng cũng không được, quản cũng không xong, không bằng nghĩ thoáng, huống chi cô còn không là gì của Trần Dịch Sinh.

Thường Phong túm Thường Nhụy lên xe: "Đường Phương em đi tìm Trần Dịch Sinh, anh đưa nó về nhà, có gì chứ thật là —— nhanh đi!"

Xe chậm rãi đi xa, Đường Phương nhìn chung quanh ngã tư đường sớm quạnh quẽ, có chút bất an, đơn giản đi đến cửa tiệm tạp hóa đang chuẩn bị đóng cửa, suy nghĩ một lúc lâu thật sự không có gì để mua: "Xin hỏi có kem không?"

Trong tay cầm kem đậu xanh tính đưa cho Trần Dịch Sinh, nhìn thấy cửa tạp hoá ầm ầm hạ xuống, đèn huỳnh quang cũng tắt. Đường Phương do dự một lát, vẫn đi tới đầu ngõ kia, bóng dáng bị đèn đường kéo dài, chiếu lên tường cũ, mấy tảng đá bị cô đá lăn đi, đập vào góc tường.

"Xin lỗi ——" Đường Phương hơi chật vật nhanh chóng lui trở về, đi đến ven đường nhìn về phía xa xa một quán ăn vặt đang thu dọn đóng cửa.

Bọn họ cứ giữ tư thế như vậy, có lẽ là đang hôn. Cái gọi là thích cô muốn chết cũng chỉ là như vậy. Đột nhiên Đường Phương có chút may mắn chính mình đã dự đoán trước, lại cảm thấy buồn cười vì trong lòng xuất hiện sự chua xót. Cô đương nhiên có tin tưởng đối với chính mình, tin tưởng đối với sự tỉnh táo của chính mình.

"Đường ——!"

Cùng là một người gọi, lại không dậy nổi gợn sóng.

Đường Phương cười hì hì quay đầu: "À, tôi ở trong này. Thường Phong và Thường Nhụy đã đi trước ."

Trần Dịch Sinh đỡ Chu Quân đi tới: "Sao anh ấy lại vứt cô một mình trên đường chứ! Đã bảo chờ cùng về rồi. Chu Quân uống say, chúng ta đưa cô ấy về trước."

"Được." Đường Phương nhìn thoáng qua đóa hoa dựa vào "bạn trai" trên danh nghĩa, đồng ý vô cùng sảng khoái, tiện tay bỏ kem đậu xanh vào thùng rác, đến đường cái vẫy tay: "Có xe rồi."

Trước
Chương 108
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tác giả: Tiểu Mạch S Lượt xem: 2,362
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,486
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...