Tới gần kì nghỉ dài quốc khánh, mưa lại kéo dài, nhiệt độ cũng hạ xuống, vừa mưa thu vừa lạnh, Đường Phương lấy hai tấm chăn lụa mình đã mua thời gian trước ra, hai cái cho hai người lại cảm thấy hơi nhỏ, lật đồ dùng của Trần Dịch Sinh, hỏi anh mới phát hiện người này mùa hè một cái khăn tắm, mùa đông một cái chăn nhung, thế nhưng hoàn toàn không có chăn xuân vả thu.
"Anh ngủ một cái chăn nhung mấy tháng?" Đường Phương há hốc mồm.
Trần Dịch Sinh suy nghĩ cũng không xác định: "Năm? Sáu tháng?"
"Vậy khi nào thì anh bắt đầu ngủ?"
"Tháng 10? Tháng 11?"
Đường Phương thở dài, Trần Dịch Sinh lăn vài vòng trên chăn lụa, vui vẻ: "Ngủ cái này rất thoải mái, buổi tối chúng ta lại đi mua hai cái, còn phải mua chiếc nhỏ cho cục cưng. Có nên mua cả giường trẻ em về không? Còn nữa em cảm thấy giường trẻ em để chỗ nào thì được? Em xem trên mạng đều giới thiệu loại này có thể tháo một bên lan can ra, có thể dựa vào giường lớn, dựa vào bên anh là được, nửa đêm anh có thể đút sữa, thay tã cho con bé, em có thể ngủ ngon."
Đường Phương kéo chăn lụa trùm lên người anh, cả người cũng đè lên, ngón tay ấn miệng anh cười: "Ừ, phải ấn like cho chồng em, nghĩ chu đáo, cám ơn anh!"
"Ấn like thì có cái gì, làm chút thực tế đi, đừng thả bồ câu mới tốt." Trần Dịch Sinh ai oán nhô đầu ra.
"Chụt", "Chụt" hai tiếng, Đường hào phóng hôn anh hai cái, giọng nhão nhoẹt: "Cho anh một cái hôn, được không? Hôn ở trên mặt anh để lại dấu hiệu."
Trần Dịch Sinh mừng rỡ ôm cả chăn lẫn người: "Hôn hai cái sao đủ chứ, không bằng đêm nay chúng ta thử dầu bôi trơn mới mua được không?"
"Thầy Trần, anh có thể đi làm." Đường Phương chuẩn bị đứng dậy.
"Đường —— anh bị nghẹn quá sẽ hỏng, thật sự đấy, buổi đêm vẫn cứng, đau lắm." Trần Dịch Sinh ôm lấy cô không buông: "Em còn thiếu một lần thích đấy."
"Thử máy giặt quần áo tự động đi.” Đường Phương cười không ngừng: "Anh có năm ngón tay nha, em không ngại, biểu diễn cho em xem đi, em còn chưa từng nhìn thấy. Nào? Nào? Show Time!"
Trần Dịch Sinh bị cô chọc đến dục hỏa đốt người, vừa hôn, vừa vùi vào ngực cô, tay miệng cùng sử dụng.
Đường Phương vừa cười vừa giãy dụa, cuối cùng ăn không tiêu: "Em đầu hàng, em đầu hàng, đồng ý, anh buông ra nha."
Trần Dịch Sinh vừa lòng lại hôn một cái mới buông cô ra, thật sự đắc ý: "Đêm nay anh sẽ trở về sớm một chút."
"Ngày mai em còn đi kiểm tra, ngộ nhỡ bị bác sĩ nhìn ra thì không tốt." Đường Phương ý đồ vòng vo cứu nước.
"Anh lại không đi vào!" Trần Dịch Sinh kêu lên: "Em lại muốn thả bồ câu?!"
"Được rồi, nhưng không cho anh làm giống lần trước!" Đường Phương lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo, ra sức nhéo anh.
"Đó là anh không cẩn thận đụng tới, lần này tuyệt đối sẽ không ——" Nhìn vẻ mặt Đường Phương "Có trời mới tin anh", Trần Dịch Sinh nhanh chóng hôn cô hai cái: "Được rồi, anh chỉ là hơi tò mò, cho tới bây giờ chưa từng thử, em không tò mò sao? Nhưng anh từng tìm hiểu rồi, hơi phức tạp, còn phải súc ruột linh tinh, quên đi."
Đường Phương đấm anh hơn mười cái: "Anh chết đi! Còn đi tìm kiếm, tuyệt đối không được mơ ước lãnh thổ thần thánh không thể xâm phạm, bằng không em cũng cho anh thử tuyến tiền liệt lên đỉnh! Nói không chừng từ nay về sau anh sẽ cong, đúng lúc dọn đến ở với Triệu Sĩ Hành." Nghĩ đến khao khát bất chợt của Tần Tứ Nguyệt, vết xe đổ khiến cho một tuần đi đường chân hình chữ O, Đường Phương cũng rùng mình, ai nói hoa cúc chỉ áp dụng cho đàn ông chứ. . . . . .
Trần Dịch Sinh ngẩn người, rùng mình, lắc đầu còn nhanh hơn trống bỏi: "Anh sai rồi, xin lỗi, cám ơn em!"
Buổi tối chăn lụa được mua trở về, Đường Phương bị anh làm nũng kích phát ra tình thương mạnh mẽ của mẹ nằm ở trên giường lục xem mục lục sản phẩm, giường trẻ con, bình sữa, xe trẻ em, ghế an toàn, ngay cả bộ đồ liền thân, mũ quả dưa váy vóc, tuy rằng cảm giác hiện tại xem quá sớm, nhưng mỗi khi xem một tờ, cô lại không nhịn được khẽ cười. Đường Hoan tặng quần áo cô vô cùng thích, đã sớm để riêng ra một chỗ.
"Trần Dịch Sinh, tủ quần áo của chúng ta hình như không đủ dùng." Đường Phương đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Hiện tại quần áo hai người đều để ở phòng ngủ 102, tủ áo khoác đầy ngập, Trần Dịch Sinh đặt ở 202 còn hai thùng quần áo mùa đông chưa mở ra.
Trần Dịch Sinh ghé vào sàn nhà vẽ, ngẩng đầu lên cười: "Chúng ta thật sự là tâm linh tương thông, anh đang muốn một lần nữa quy hoạch lại không gian để đồ bên này."
Hai người không hẹn mà cùng đem tầm mắt chuyển sang giá sách chiếm cả mặt tường.
"Aiz, chỉ là em thực thích giá sách này, hoàn toàn phù hợp giấc mộng của em." Đường Phương cảm thán: "Nếu không hay là đem 202 làm phòng sách độc lập đi, em nghĩ cách đem hai thùng kia xuống 101, sử dụng cũng tiện?"
Trần Dịch Sinh lắc đầu: "Bên ngoài 101 là không gian kinh doanh, đừng để đồ linh tinh, anh tính toán hợp giá sách với lò sưởi trong tường phòng khách làm một, như vậy không gian giường em bé cũng đủ lớn, bên cạnh để một cái tủ lạnh nhỏ chuyên để sữa cho cục cưng, tủ lạnh Marshall AMP này em cảm thấy được không? Còn rất rẻ."
Đường Phương nhìn anh giơ Pro lên, liên tục gật đầu: "Được, tuyệt đối không giống tủ lạnh, bao nhiêu tiền?"
"Bên ngoài bán bốn hoặc năm nghìn." Trần Dịch Sinh nhướn mày: "Em hiểu mà."
Đường Phương vui vẻ: "Anh lấy được bốn hoặc năm trăm? Giảm mười lần, không, một trăm, em giúp anh bán."
Trần Dịch Sinh nháy mắt mấy cái, xấu hổ cười hai tiếng: "Anh lấy cũng phải hơn hai nghìn, aiz, Đường à, em cứ nghĩ chồng em không gì làm không được, khiến cho anh áp lực hơi lớn."
Đường Phương cười ngã vào trên giường: "Ai bảo trước kia anh chính là tên côn đồ đầu cơ tích trữ chứ?"
Trần Dịch Sinh cũng lên giường: "Tên côn đồ? Quả thực rất sỉ nhục uy danh lưu manh của anh, đêm nay cho em nếm thử một chút sự lợi hại của anh!"
"Chính anh nói anh không phải lưu manh——" Đường Phương dịch gối che miệng anh: "Gậy dâm!"
Trần Dịch Sinh lộ ra vẻ mặt cười dâm: "Chín rưỡi, nên lên giường. Nữ nhân, em thành công khiến cho ta hứng thú ——"
Đường Phương cười đến đau bụng: "Này, anh hành động rất khoa trương nha, cười dâm đãng như vậy, thực sự nên đi diễn xuất! Còn nữa đừng nói lời tâm tình khủng bố quê mùa tuyến mười tám này! Lại là Chung Hiểu Phong gửi cho anh có phải không?"
"Ha ha ha, ai bảo anh giống miếng bọt biển dễ dàng hấp thu tất cả tin tức chứ?" Trần Dịch Sinh xốc gối lên, nâng mặt Đường Phương, dịu dàng hôn lông mày lông mi chóp mũi của cô, triền miên thật lâu, đột nhiên buông cô ra hỏi: "Nữ nhân, nàng có vừa lòng với nụ hôn này không?"
Đường Phương mê man nhìn vẻ mặt anh cười xấu xa, đột nhiên tỉnh ngộ, tức giận bật dậy, đập mông Trần Dịch Sinh vài cái: "Còn dám nói!"
Trần Dịch Sinh che mông cười quay sang một bên: "Anh đang cố gắng làm sinh động bầu không khí, được rồi, anh sai lầm rồi, anh sai lầm rồi."
"Dũng cảm nhận sai chỉ là không thay đổi?" Đường Phương đánh đến tay đều đau: "Anh thật biết học, hừ."
"Đánh thêm vài cái đi." Trần Dịch Sinh phóng điện với cô, củng nhấc mông: "Thật sự rất thích, trách không được lúc anh đánh em không cảm thấy đau còn dễ dàng lên đỉnh, em nhất định có cái Quality M kia."
Đường Phương đá vào cái mông tròn trước mắt.
Trần Dịch Sinh nửa người nhào xuống sàn nhà, quay đầu ai oán hỏi: "Cái dầu bôi trơn kia anh còn cơ hội lấy ra không?"
Tình thú nhỏ không ảnh hưởng đến quyết định lớn, Đường Phương tỏ vẻ chính mình thật sự rất phóng khoáng.
Đèn tắt, ngọn đèn LED lập lòe trên mặt đất, hồng Chiba đặt trong bình trắng tỏa ra mùi hương, trên sàn nhà chăn lụa bị đá xuống dưới, trên giường tiếng hít thở càng ngày càng nặng.
"Đường, nhéo anh." Trần Dịch Sinh cắn răng gầm nhẹ, nhắm mắt lại, cảm giác quen thuộc kia sắp hạ xuống.
Lòng bàn tay nóng bỏng dán lên trước ngực anh, nhẹ nhàng mơn trớn, nghịch ngợm búng anh. Trần Dịch Sinh rên rỉ, càng động càng nhanh.
"Ở ngọn núi bên kia có một linh hồn nam, mông vừa cong lại tròn, vừa đẹp lại có năng lực làm ——" Đường Phương nói hai câu lập tức cười đến không thở nổi.
Trần Dịch Sinh cứng đờ ở trên người cô sau một lúc lâu mới phản ứng lại, ra sức cắn xuống, lại luyến tiếc hạ răng, liếm một lúc lâu không khỏi tức giận: "Em! Có biết hay không như vậy thực dễ dàng mềm?"
"Em đang cố gắng làm sinh động bầu không khí nha, được rồi, em sai lầm rồi." Đường Phương gậy ông đập lưng ông.
Đường vẫn còn dài, anh vẫn phải cầu hoan. Trần Dịch Sinh cảm thấy phải cầu hoan vô độ mới có thể thu thập được Đường Phương.
***
Ngày hôm sau Đường Phương đi kiểm tra thai sản, cô vừa mới dọn dẹp xong, Trần Dịch Sinh thần bí lấy ra một gói hàng: "Nhìn anh này Đại Phương, tối hôm qua em biểu hiện kém như vậy, anh cũng không hủy bỏ quà."
"Lại có quà?" Đường Phương tò mò: "Lần này cô Trần sẽ không tặng sai chứ?"
"Anh đã hỏi thăm rất nhiều người, không sai được." Trần Dịch Sinh lấy quả hạch từ trong cốc sữa chua của mình bỏ sang cốc Đường Phương: "Em phải ăn nhiều quả hạch một chút."
Mở ra, bên trong có ba mươi mấy thỏi son môi, gồm ba nhãn hiệu: Naturaglacé, Fresh, Karen Murrell, đều là loại hoàn toàn thiên nhiên phụ nữ có thai dùng được. Đường Phương trước đó bởi vì không tin được taobao, còn muốn nhờ Tứ Nguyệt ở Mĩ mua son Karen cho cô.
"Trần Dịch Sinh, anh thật sự là thẳng nam chứ không phải gay sao? Em không phải chung vợ?" Đường Phương bất ngờ ngẩng đầu.
Trần Dịch Sinh suýt chút nữa phun ngụm sữa chua ra, trợn tròn mắt: "Đường Phương ——!"
Đường Phương đứng lên ôm cổ anh hôn vài cái: "Không phải em nói sai lời kịch sao? Trần Dịch Sinh em yêu anh, yêu anh chết mất, sao anh khỏe như vậy? Những người đàn ông khác so với anh đều là cặn bã, muah muah, chồng em yêu anh!"
Trần Dịch Sinh liếc cô: "Này còn không tệ lắm."
Đường Phương nghiêng đầu cười: "Đây mới là lời kịch anh chờ đợi?"
"Này!"
"Giới đồng tính nam tổn thất thiên tài như anh, thật sự là rất đáng tiếc ." Đường Phương nâng mặt anh, dịu dàng hôn anh: "Trần Dịch Sinh, em muốn giấu anh. Bởi vì anh thật sự quá tốt, ngộ nhỡ bị người biết, sẽ có nhiều kẻ trộm nhớ thương, làm sao bây giờ, về sau buổi tối em sẽ không ngủ được."
"Trong lòng em quá vui vẻ đến mức tràn cả ra ngoài, rất muốn đem hạnh phúc tản ra xung quanh, hận không thể cho toàn bộ thế giới biết em có người đàn ông tốt như vậy. Chỉ là em không dám, không muốn nói cho bất cứ người nào. Bởi vì hạnh phúc rất không dễ dàng, em sợ vừa nói ra sẽ biến thành bọt biển."
"Loại cảm giác muốn khoe ra nhưng phải giữ kín như bưng này thật sự rất đau khổ." Đường Phương còn thật sự gật đầu: "Chỉ là xin anh làm cho em tiếp tục đau khổ cả đời như vậy."
Trần Dịch Sinh thừa nhận nói đến lời tâm tình, ngữ văn Trạng Nguyên anh căn bản không so nổi với nữ thanh niên văn nghệ, nhưng nghe thế nào cũng rất thoải mái.
"Suỵt, lặng lẽ, ai cũng không nói." Trần Dịch Sinh ôm chặt cô: "Chỉ có hai người chúng ta biết."
Cảm ơn Phương Thiếu Phác ở trong tập kia làm cho Trần Dịch Sinh lưu ý đến trong bài viết “Hey Tea” Đường Phương từng viết một câu "Nếu cô mang thai, ít nhất phải tô son môi."
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 170: Cốc sữa chua
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗