Chương 201: Mì thịt gà olive
Đăng lúc 16:30 - 18/09/2025
11
0
Trước
Chương 201
Sau

Sáng Giáng sinh, Chu Đạo Ninh đã đến thôn Vũ Cốc đón Đường Phương đi kiểm tra sức khoẻ, thấy mắt Đường Phương có quầng thâm, nhíu mày: "Buổi đêm ngủ không ngon?"

Đường Phương đeo khăn quàng cổ: "Vẫn được. Bắt anh làm thế này, phiền anh quá."

"Em cứ yên tâm." Chu Đạo Ninh lạnh nhạt phủ quyết: "Chờ Trần Dịch Sinh trở về, có người đi với em, anh sẽ tự giác."

Anh đã nói đến thế này, Đường Phương chỉ có thể theo anh đi ra ngoài, di động trong túi lại vang lên.

"A lô, tên thối tha này —— sao mất tích?" Đường Phương hạ thấp giọng, nuốt trứng thối đổi thành tên thối tha.

Chu Đạo Ninh đột nhiên ngừng lại, Đường Phương suýt chút nữa đập vào lưng anh.

"Nghe xong điện thoại hãy đi, tới kịp mà." Chu Đạo Ninh nói với cô, chính mình tránh ra vài bước để không gian riêng.

Đường Phương a lô vài tiếng, nhìn màn hình biểu hiện chất lượng cuộc gọi kém, thật sự không nghe thấy, lại luyến tiếc cúp máy, lại a lô vài tiếng, bên kia lại cúp. Cô định gọi lại, Trần Dịch Sinh lại đổi thành gọi điện thoại thông thường.

"Đường Đường? Hiện tại nghe thấy không?"

"Nghe thấy. Sao lại lãng phí như vậy, điện thoại đường dài quốc tế rất đắt." Đường Phương cười oán trách anh: "Anh chơi high quá đúng không? Giọng cũng khàn."

"Ngày hôm qua ở trong rừng không có tín hiệu, xin lỗi."

"Không có việc gì, em biết, yên tâm, em mới không đợi anh đâu, đã ngủ từ sớm, hiện tại đi kiểm tra sức khoẻ." Đường Phương sợ anh lo lắng, nhanh chóng nói: "Chu Đạo Ninh đi bệnh viện với em ——"

"Vậy là tốt rồi." Giọng Trần Dịch Sinh có lẽ bởi vì tín hiệu không tốt, vẫn đứt quãng như cũ.

"Hôm nay anh bay chuyến mấy giờ? Có cần em đi đón anh không?" Đường Phương cười hỏi: "Em mang áo lông cho anh."

"Có chuyện này em đừng giận ——"

"Chuyện gì?"

"Bên này đối phương cũng muốn tham dự cuộc thi, anh phải thi đấu xong mới trở về." Giọng Trần Dịch Sinh nghe vô cùng xa xôi.

Đường Phương giật mình: "Hôm nay anh không về?"

"Tạm thời chưa về —— anh đổi sang ba mươi."

"Mùng 2 là hôn lễ, không phải nói ngày mai hoặc ngày mốt phải đi Đông Sơn sao?" Đường Phương hơi mất mát, lý trí lại khuyên bảo chính mình thân là bên đối tác, đi giải trí vận động xã giao với đối phương đều là bình thường thuộc phạm vi công việc, cô cúi đầu, mũi chân di trên đường, da giày màu tím xuất hiện chút bụi.

"Xin lỗi ——" Trần Dịch Sinh vội ho khan: "Em giữ sức khỏe, chờ có tín hiệu anh lại gọi điện thoại cho em."

"Trần Dịch Sinh!" Đường Phương dừng một chút: "Anh không sao chứ? Anh ốm sao? Bị thương à? Giọng anh nghe rất quái lạ."

"Không có việc gì —— em nhớ gửi tin cho anh."

Bên kia truyền đến tiếng ồn ào, gọi Dịch Sinh, gọi anh Eason, có nam có nữ, dáng vẻ bận rộn, điện thoại chợt chặt đứt. Đường Phương ngơ ngác đứng một lúc, anh quên hôm nay kiểm tra có thể biết Trường An là trai hay gái. Cô xoay người ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Chu Đạo Ninh, sáng sớm mùa đông sương hoa dường như ngưng kết ở mi anh.

"Hôm nay Trần Dịch Sinh không trở lại?" Giọng Chu Đạo Ninh cũng lạnh theo.

Đường Phương cười: "Ừ, phải đi thi đấu với đối phương, cuối tháng mới về. Thi xe máy việt dã rất nguy hiểm, ở bên cạnh người ta tốt hơn, ngộ nhỡ gặp chuyện không may hỏng hết, nhưng hạng mục đã giành được. Anh ấy không có cách nào, nếu không bởi vì em và Trường An, anh ấy đã không cần đi làm, nhìn mặt mũi đối phương ——"

"Không cần giải thích giúp cậu ta." Chu Đạo Ninh hít một hơi: "Đi thôi. Anh đưa em đi Đông Sơn, đúng lúc tảo mộ cho bà ngoại."

Đẩy ra cửa sắt 115, Chu Đạo Ninh nghiêng người bảo Đường Phương đi ra ngoài trước, nhưng vẫn không nhịn được nhiều lời thêm một câu: "Đường Phương, có một số người đàn ông vĩnh viễn không trưởng thành."

Đường Phương mím môi, yên lặng nhìn ngoài ngõ, đi được vài bước, vừa rẽ, trong ngõ ngựa xe như nước, tiếng xe tiếng người dần náo nhiệt, hai người một trước một sau dung nhập vào đám đông.

***

Lý Đôn cướp lấy di động trong tay Trần Dịch Sinh, lườm Alice: "Nói không thể cử động! Còn để cho cậu ấy gọi điện thoại?!"

Alice mới từ WC trở về biết vâng lời nhận sai: "Xin lỗi, anh Đôn Tử."

Bên ngoài rất nhiều bạn xe và người công ty H tới ân cần thăm hỏi Trần Dịch Sinh, đã bị Lý Đôn lớn giọng đuổi ra ngoài.

Trần Dịch Sinh mặc kệ bọn họ, nắm chặt di động không buông, nhắm mắt lại. Anh bị thương là chuyện không mấy ngạc nhiên, mất đi quần áo công ty H tặng chất lượng siêu tốt, cũng không phải là người trực tiếp gây nổ mìn, so với lần ngã xuống vách núi đen còn bị xe thể thao đập lên người chỉ coi là vết thương nhẹ, miệng vết thương trên đùi tuy cũng không sâu, lại cực kỳ dày, nhất thời không thể động đậy. Anh tin tưởng khả năng hồi phục của mình, tin tưởng vững chắc một tuần sau chắc chắn có thể trở về tham gia hôn lễ, chỉ cần người trở về, cái gì cũng tốt .

Cho dù như thế nào, không thể làm cho Đường nhà anh lo lắng.

Lý Đôn đuổi xong người, trở lại phòng bệnh, kéo một cái ghế ngồi xuống trước giường bệnh: "Người anh em, lần này dù sao cũng thiếu cậu, cả đời nhớ kỹ." Hoạt động là anh ta tổ chức, cho dù đều ký giấy sinh tử, Alice thật sự xảy ra chuyện, cả đời anh ta sẽ hối hận, nếu Trần Dịch Sinh xảy ra chuyện gì, anh ta càng không sống được.

Trần Dịch Sinh vô lực ngước mắt, khóe miệng mỉm cười, may mắn chính mình không bị hủy hoại khuôn mặt, nếu không trở về như thế nào dùng mặt để cầu xin Đường tha thứ.

Alice cúi đầu thấp giọng: "Anh Eason, em thiếu anh một mạng, em cũng nhớ cả đời." Chụp phim cô ta chỉ bị thương dây chằng, cũng không có gãy xương nứt xương, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc bảo cô ta ngồi xe lăn, cô ta không chịu ngồi, dùng gậy chống, nhất định phải đi theo Trần Dịch Sinh.

Hai người lại nhìn trên giường bệnh, Trần Dịch Sinh cũng đã ngủ.

***

"Chuẩn bị quần áo màu hồng nhạt đi." Bác sĩ làm siêu âm là người được Thẩm Tây Du nhờ vả, không thể nói rõ, ám chỉ thì vẫn có thể.

Đường Phương nhìn trên tường đối diện dán giấy phân biệt giới tính thai nhi, nhìn thai nhi trên màn hình lập thể, mũi cay cay, nhanh chóng mỉm cười: "Cha con bé chắc chắn sẽ rất vui."

"Đầu cục cưng lớn hơn so với số tuần, cũng bình thường, hiện tại máy thai có động không?"

"Thỉnh thoảng động, thỉnh thoảng im lặng." Đường Phương cẩn thận nhớ lại một chút, hối hận không ghi chép.

"Hiện tại bé con đang ngủ, tay che mặt, thấy không rõ lắm." Bác sĩ vươn tay, nhanh chóng đè bụng Đường Phương vài cái. Đường Phương ngơ ngác phản ứng, đây là thao tác gì, như vậy cũng có thể sao?

Bác sĩ bình tĩnh nói: "Đánh thức bé con, đừng buông tay ra. Giúp cô chụp tấm ảnh."

"Hiện tại còn có gương mặt?" Đường Phương tỏ vẻ giật mình.

Bác sĩ và y tá bên cạnh đều nở nụ cười.

Trên màn hình thai nhi không kiên nhẫn chấn động, tay vẫn che miệng. Hai tấm ảnh chụp nhanh chóng xuất hiện ở trên màn hình, Đường Phương nhìn lại bụng mình giống như cuộn sóng hơi phập phồng, nước mắt trong nháy mắt chảy ra.

Trần Dịch Sinh không thể nhìn đến thật sự là rất đáng tiếc .

"Mũi rất thẳng." Bác sĩ cười: "Có muốn làm DVD ghi lại?"

"Có thể sao?" Đường Phương vừa mừng vừa sợ, mũi thẳng giống cha con bé.

Ra khỏi phòng siêu âm màu, rất nhanh lấy được báo cáo và DVD, Đường Phương nhìn kỹ số liệu trên báo cáo, tất cả đều là viết tắt, BPD, GA, OFD, FL vân vân, may mắn lần đầu tiên cô làm siêu âm B đều làm kiểm tra, nhìn đến xương đùi phát triển bằng tuần, không khỏi thở dài, giấc mộng muốn sinh một cô nương chân dài rất khó, xem ra cũng giống cha con bé.

Ra khỏi bệnh viện, Chu Đạo Ninh chở cô đi Tân Vượng đường Tiên Hà ăn sáng.

"Không cần, em không đói." Đường Phương chụp mười tấm ảnh siêu âm màu gửi cho Trần Dịch Sinh, lại gửi cho mẫu hậu và Thường tổng công, lại gửi vào trong nhóm năm đóa hoa, vui vẻ rạo rực trả lời mọi người ân cần thăm hỏi.

"Mang thai, phải ăn nhiều cơm." Chu Đạo Ninh liếc mắt, nhìn về phía trước: "Gọi cả chú Đường đi, chú thích nhất mì gà olive, trứng cuộn với giăm bông, thêm một cốc uyên ương lạnh, đúng không?"

Đường Phương phát hiện xe lái về phía Cổ Bắc, cười gật đầu: "Ừ, phần bữa sáng của Tân Vượng rất được, nhưng chất lượng mỗi nhà đều khác biệt." Nhà này ban đầu tính bỏ mì gà olive, là Đường Phương tranh thủ trở về, hiện tại phần món ăn này là viết tay vào phần cuối cùng bổ sung thực đơn bữa sáng. Cô từng rất đắc ý nói cho Trần Dịch Sinh, Trần Dịch Sinh còn kéo cô đến nếm thử một lần.

Nhớ tới Trần Dịch Sinh, Đường Phương không nhịn được lại mở di động ra, ngũ quan con gái tuy chỉ có tấm ảnh siêu âm, nhưng nhìn ra được mặt mày mũi đều giống anh, đầu thoạt nhìn rất lớn. Người ta có ô, ta có đầu to, về sau cũng không sầu . Thế nhưng Trần Dịch Sinh lại vẫn như cũ không có hồi âm.

Tới Cổ Bắc, ông Đường Tư Thành và bà Phương Thụ Nhân đứng ở cửa tiểu khu thảo luận về diện mạo cháu ngoại, hiếm khi hai người đều cười hì hì, lên xe, lại cầm tấm ảnh nhìn một lúc lâu.

"Sao không giống Đường Đường? Mắt chắc chắn sẽ to!" Ông Đường Tư Thành chờ Chu Đạo Ninh nói một tiếng công bằng: "Viền mắt giống mà."

"Giống giống giống, ông nói cái gì đều đúng." Ngón tay bà Phương Thụ Nhân xẹt qua gương mặt trên ảnh chụp: "Cục cưng luôn ngậm tay, sinh ra phải đeo bao tay. Ngày hôm qua mẹ mua hai bao tay, không phải màu hồng, ngày mai lại đi mua."

"Cần gì phải màu hồng chứ." Đường Phương quay đầu lại cười: "Con chưa bao giờ thích màu hồng, xanh vàng nhạt trắng sữa không phải đều rất tốt sao."

"Phải là màu hồng." Phương thái hậu nhướn mày: "Con không thích?! Nghĩ lại đi, lúc nhỏ ai vì một đôi giày da màu hồng, khóc ré lên! Hơn hai trăm đồng, bà ngoại đi mua trở về, kết quả đi nửa năm thì chật, lại không cho tặng đi!"

Chu Đạo Ninh cười ra tiếng.

Đường Phương thẹn quá thành giận lườm anh, khụ hai tiếng. Bà Phương Thụ Nhân nhìn gáy Chu Đạo Ninh, không khỏi đâm dao: "Trần Dịch Sinh đâu? Hôm nay trở về? Không bằng ngày mai trở về Đông Sơn. Ngộ nhỡ hôn lễ cần thay đổi gì, đến sớm thay đổi sẽ tốt hơn."

Vừa nghe Trần Dịch Sinh phải cuối tháng mới quay về, bà Phương Thụ Nhân ngại có Chu Đạo Ninh là người ngoài, kìm cơn tức hừ hai tiếng, không mặn không nhạt nói: "Đàn ông ở bên ngoài đi làm, cũng là không có cách. Đi cùng, nhựng đừng có làm xằng bậy."

Gửi nhiều tin nhắn gọi video, tốt nhất có thể liên hệ với đồng nghiệp, nhiều người nhìn mới ổn, bà Phương Thụ Nhân khó chịu, tới nhà hàng, ăn thêm một miếng thịt lợn băm, cũng không cấm ông Đường Tư Thành trộm chấm tương ớt Quảng Đông.

Vừa nghe Chu Đạo Ninh xin đi giết giặc đưa bọn họ quay về Đông Sơn, không biết như thế nào, bà Phương Thụ Nhân hơi có loại cảm giác quen thuộc, giống như trở lại lúc Trần Dịch Sinh mặt dày mày dạn muốn đưa bọn họ đi Đông Sơn, từ chối mấy lần, cho đến khi Chu Đạo Ninh cúi đầu nói muốn tảo mộ cho bà ngoại Đường Đường, bà Phương Thụ Nhân thở dài, không nói nữa.

Trước
Chương 201
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tác giả: Tiểu Mạch S Lượt xem: 2,351
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,486
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...