Họp xong đã gần đến buổi trưa. Trong phòng uống nước toàn là người, Đường Phương đi vào, giống như hai ngày trước, tiếng tám chuyện bàn tán lập tức ngừng, có vài người lập tức liếc cô rồi dời đi, cũng có một số người lúng túng cười gật đầu với Đường Phương, tính bắt chuyện. Những người thích tụ tập ăn trưa cũng không ai chủ động tìm Đường Phương xin thẻ ưu đãi.
Đường Phương bình tĩnh lấy cốc Americano, phía sau truyền đến tiếng Hà Khải Văn lo lắng: "Sếp?"
Xoay người thấy người thanh niên vẻ mặt tức giận bất bình uất ức, Đường Phương nở nụ cười: "Cậu bày dáng vẻ rau héo này cho ai xem?"
Thấy trong phòng uống nước người đã đi tương đối, Hà Khải Văn thấp giọng: "Sếp, chị đừng để ở trong lòng. Chị mới là người bị hại."
Đường Phương cười khúc khích: "Tôi thảm như vậy sao? Thăng chức tăng lương hình như là tôi, cuối cùng người được lợi cũng có tôi."
Hà Khải Văn gãi đầu: "Những người này chính là như vậy, dùng chiến tranh lạnh coi thường chị. Chị đừng từ chức. Phải để cho họ muốn chửi sau lưng nhưng không dám làm gì trước mặt chị."
Từ ngày đầu tiên bắt đầu đi làm, còn không có ai có thể ép cô rời đi, đều là cô muốn đi mới từ chức. Đường Phương ngừng cười đưa tay chống nạnh trợn mắt: "Ai ở sau lưng mắng tôi! Nói mau, xem tôi cho họ nát miệng!"
Hà Khải Văn không nghĩ tới Đường Phương lúc này còn có thể như bình thường thoải mái trêu chọc, mắt cay cay, cúi đầu bóp túi trà: "Cô Đường, kỹ thuật diễn này của chị hình như hơi khoa trương, không lấy được Kim Tượng đâu ——" Rõ ràng trong lòng khổ sở, còn phải giả vờ làm như không thèm để ý chút nào, cậu ta đều cảm thấy khổ sở thay cô.
Đường Phương cười ha ha, đập Hà Khải Văn một cái: "Lời kịch rất thuần thục nha."
Ngoài cửa truyền đến tiếng chào hỏi: "Chào Chu —— Chu đổng."
Chu Đạo Ninh gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Đường Phương, nhìn Hà Khải Văn.
"Tô Bối Bối vừa tới, đang ở Thúy Viên, có tiện cùng ăn bữa trưa không?"
Mấy người vội vã rời khỏi phòng uống nước trao đổi ánh mắt một chút. Ha, đúng như mọi người đoán, Đường Phương giả vờ thanh cao đã nhiều năm, hiện tại thiết kế hãm hại công ty đuổi đi Vivian, chẳng kiêng dè mắt đi mày lại với nhà tư bản vạn ác. Đáng giận hơn là Chu đổng còn tuấn tú lịch sự, rốt cuộc coi trọng Đường Phương điểm nào, bạn học cũ là có thể gần quan được ban lộc sao, dựa vào cái gì là Đường Phương chứ.
Hà Khải Văn nhìn các đồng nghiệp ở cửa không chịu rời đi, không khỏi thấp giọng: "Chu đổng, xin đừng gây thêm phiền toái cho cô Đường! Mọi người sẽ càng thêm hiểu lầm chị ấy!"
Chu Đạo Ninh nhìn đồng hồ một chút, đã qua mười hai giờ. Anh liếc nhìn cậu thanh niên ngẩn người trước mặt, nhếch môi: "Tôi gây thêm phiền toái gì cho Đường Phương chứ? Các đồng nghiệp trong công ty —— "
Chu Đạo Ninh xoay người: "Là có cái gì hiểu lầm Đường Phương sao? Tôi rất có hứng thú nghe một chút." Anh mỉm cười, nhưng giọng nói lại làm cho người ta vô cùng sợ.
Chính nghĩa quan trọng hơn hay là bát ăn cơm quan trọng hơn, đám ngoài cửa lập tức giải tán. Miss Chung cười khanh khách đi tới: "Fang, Giám sát Tô mới nhậm chức hào sảng lắm, còn chưa tới công ty xem đã mời chúng ta đi ăn."
Lão đại mấy phòng ban cũng trước sau cười tiếp lời với Chu Đạo Ninh.
Đường Phương có chút không nghĩ ra, hóa ra cô phải đối mặt với vị Tô công chúa này, không chỉ là phía đối tác của IAIF, còn giữ chức Giám sát công ty. Người chưa tới, uy phong đã tới, mở Hồng Môn Yến. Cô từ trên mặt Chu Đạo Ninh cũng đoán không ra nước cờ của Tô công chúa, đành đơn giản tuân theo tác phong trước sau như một, chuyện đến đâu hay đến đấy, địch không động ta không động, lấy bất biến ứng vạn biến.
***
Sáu bảy người nối đuôi nhau theo Chu Đạo Ninh vào phòng.
Đường Phương mắt sắc bén, thấy bên ngoài có ba bốn người đàn ông mặc âu phục, không đeo kính mác, nhưng rất có dáng vẻ của nhóm vệ sĩ Nam Hải, không khỏi sợ hãi.
"Mọi người tới rồi? Xin lỗi." Đường Phương còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy bên trong giọng nói nhiệt tình lại không mất đi quyến rũ, khác hoàn toàn với công chúa kiêu ngạo trong tưởng tượng của cô.
"Triều đình không thể để lính đói (*), tôi tới chậm, không thể làm phiền mọi người họp, trước tiên mời mọi người ăn bữa cơm làm quen đã." Tô Bối Bối nói tiếng phổ thông không mang theo âm hưởng Bắc Kinh, cằm nhọn thon dài, ngoài giữa mặt hơi hõm trung đình quá dài, thì có thể nói là mỹ nữ, cũng không nhìn ra từng có chỗ nào động dao kéo.
(*) Bất kể bạn làm gì cũng phải làm tốt công việc hậu cần để đảm bảo kết quả tốt nhất
Chu Đạo Ninh giới thiệu Đường Phương, Tô Bối Bối cười tủm tỉm vươn tay, khẽ nắm chặt, không hề có ý tình địch gặp mặt đỏ mắt, ngay cả lên mặt nạt người cũng không có.
Miss Chung mở khăn ăn ra, cười sâu xa, khẽ nói với Đường Phương: "Vị này dù sao cũng là quận chúa, nói không chừng tương lai bạn học cô là quận mã đấy."
Đường Phương không nghĩ tới Miss Chung còn biết phẩm cấp mệnh phụ cổ đại: "Hiện tại thịnh hành gọi là cách cách." Cô ngước mắt thấy Tô cách cách đang nhiệt tình châm trà cho Chu Đạo Ninh, không khỏi khẽ cười.
Từ trò chuyện đến ngồi vào chỗ cho đến khi mang thức ăn lên, Đường Phương một chút cũng nhìn không ra Tô Bối Bối có bệnh ở chỗ nào. Nếu như si tình cũng là bệnh, có lẽ là bệnh nguy kịch rồi. Tô cách cách không ngần ngại chút nào biểu hiện yêu thương săn sóc Chu Đạo Ninh, châm trà, gắp thức ăn, thường xuyên ngây thơ nghiêng đầu hỏi một chút về Thượng Hải.
Lão đại bộ phận thị trường có nhiều thủ đoạn, kể về khu Hạ Long đường Duyên An, chùa Long Hoa trấn quỷ môn quan, chùa Tĩnh An áp hoàng tuyền, ngọc phật độ vạn quỷ, quảng trường Nhân Dân phá trăm tà, nói từng chuyện đều rất sinh động. Bầu không khí thoải mái nhẹ nhõm thoáng cái biến thành thần bí linh tu, chỉ thiếu không có từng trận gió lạnh.
Tô Bối Bối líu lưỡi, cuối cùng đột nhiên chỉ mặt gọi tên hỏi: "Đường Phương, cô và Đạo Ninh là bạn học cũ, cô là người chính gốc Thượng Hải đúng không? Chuyện này đều là thật sao?"
Đường Phương lắc đầu: "Cha tôi là người Nam Thông Như Đông, tôi chỉ có thể coi là người Thượng Hải mới, không biết những truyền thuyết này. Nhưng mà chùa Tĩnh An làm mỳ chay rất ngon, chùa Ngọc Phật làm bánh trung thu đứng đầu, quảng trường Nhân Dân có tàu điện ngầm chạy như ngựa chết, những cái này đều là tự mình trải qua."
Mọi người cười ha ha. Miss Chung trêu ghẹo cô: "Giám sát Tô cô không biết đâu, cô hỏi Đường Phương bất cứ chuyện gì, cuối cùng cô ấy sẽ kéo đến ăn uống."
Tô Bối Bối thở dài: "Có thể ăn là phúc, tôi chính là nhìn cái gì cũng không ăn được, cái gì cũng ăn không vô."
Đường Phương yên lặng uống trà, nghĩ thầm đây là bệnh nhà giàu, bỏ đói ba ngày là được.
Mọi người lại quan tâm tới sức khỏe cách cách.
Chờ giải tán, Đường Phương theo mọi người đứng dậy, lại bị Tô Bối Bối nhiệt tình giữ lại hỏi về mỹ thực của thành phố.
Chuyện phải đến đã đến, Đường Phương thản nhiên ngồi xuống. Miss Chung vỗ bả vai cô, nhìn Chu Đạo Ninh, thầm than sắc đẹp lầm người. Thương cảm Đường Phương phải gánh chịu vai trò bạn học cũ, bị lợi dụng không công không nói, còn bị người trong công ty coi là trở thành Ðát Kỉ gây họa cho Bao Tự, ngay cả vị "Quận chúa chính thất" này từ kinh thành ngàn dặm xa xôi chạy tới, chỉ sợ cũng hiểu lầm Đường Phương.
Người phục vụ lau sạch bàn, pha trà mới, thay đổi chén trà. Món nổi tiếng ở Thúy Viên là bánh hoa quả tươi Napoleon, bởi vì cách cách không lên tiếng, cũng không ai dám làm gì, tầng tầng lớp lớp bánh ngọt hòa quyện kem mâm xôi và dâu, tầng trên cùng cắm viên kẹo quay về phía Đường Phương, như thế ngóng trông được người lấy ra liếm.
Tô Bối Bối vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Đường Phương, lại quay đầu hỏi Chu Đạo Ninh: "Cô ấy đẹp hay là em đẹp?"
Chu Đạo Ninh nhíu mày, Đường Phương đã cười đáp: "Cô rất đẹp."
Tô Bối Bối hơi ảo não: "Tôi thích người như cô, có chút giống như —— Chung Sở Hồng, rất tự nhiên."
Đây là nước cờ gì thế này? Đường Phương ngẩn ra: "Cảm ơn, lần đầu tiên nghe được khen ngợi như vậy?"
Tô Bối Bối lại dịch sát mông đến bên cạnh Đường Phương: "Cô xem tôi cũng coi như là đẹp nhé? Nhưng lại bị thua bởi cô, mọi người đều cho rằng tôi đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ cho giống đám hotgirl mạng?"
Đường Phương chăm chú nhìn kỹ, lắc đầu: "Cô chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ."
Tô Bối Bối cười: "Thực ra tôi có động tới mũi. Nhìn không ra sao?"
Đường Phương thực sự không nhìn ra.
"Tôi đã nói với em rồi, em đừng làm, em như vậy đã rất tốt rồi." Tô Bối Bối thở dài: "Chu Đạo Ninh không thích mặt tôi như vậy."
Đường Phương không nói gì, Chu Đạo Ninh cho tới bây giờ không phải là người đàn ông chỉ nhìn mặt.
"Trước đây tôi vẫn cho rằng Chu Đạo Ninh là gay, dùng cô làm ngụy trang tránh tôi. Cô có biết tôi phải thay anh ấy tống đi bao nhiêu hoa cỏ không? Nam nữ, già có trẻ có, có quyền có tiền. Cô nói xem hai người mười năm không ở bên nhau, lấy cái chó má gì tình thâm tựa biển ở đâu chứ." Tô Bối Bối cắm dĩa vào bánh hoa quả tươi Napoleon, lớp bánh nát bấy, đĩa bánh trở nên nhếch nhác. Trên lưng Đường Phương phát lạnh, không hiểu sao cảm thấy như cô ta cầm nhũ băng trong tay.
Giọng Chu Đạo Ninh cũng lạnh đi: "Tô Bối Bối!"
Tô Bối Bối thè lưỡi với Đường Phương: "Tôi phải uống thuốc rồi." Cô ta quay đầu cao giọng quát: "Tôi muốn uống thuốc——!"
Đường Phương chớp mắt mấy cái.
Một "vệ sĩ" đồ đen mang theo một hộp Hermes nhỏ, đặt lên bàn mở cho cô ta.
Đường Phương trừng mắt nhìn, thật sự là một hòm thuốc, đủ các loại thuốc, thuốc nhập khẩu, còn có ống tiêm. Tô Bối Bối quen thuộc lấy ra ba loại thuốc. Chu Đạo Ninh rót cho cô ta cốc nước ấm, bỏ thêm một câu: "Đừng uống quá nhiều."
Đường Phương lần đầu tiên cảm giác được sự kì lạ của thực tế, không biết nói gì.
Tô Bối Bối suy nghĩ một chút cầm hai loại thuốc, vẻ mặt thành thật nói cho Đường Phương: "Tôi thật sự có bệnh. Nhưng người bên cạnh tôi ai chả có bệnh."
Cô ta nuốt vào hai loại thuốc: "Bây giờ chúng ta cũng chỉ phân ra hai loại người: Biết mình có bệnh không chịu uống thuốc, còn có tôi là loại biết mình có bệnh uống thuốc. Ha ha ha ha. Không chịu uống thuốc sẽ rất thảm, nhảy lầu, cắt mạch máu. Cô xem tôi coi như là tỉnh táo chứ?... Ít nhất ... Biết uống thuốc không thể ngừng."
"Cô đừng sợ tôi. Đường Phương, tôi chỉ đến xem thôi." Tô Bối Bối uống một hớp nước lớn, thấp giọng nói: "Người sắp chết đấu tranh thôi, cô hiểu không? Tôi phải hoạt động một chút, để cho bọn họ biết tôi không phải dễ thao túng như vậy. Cô đừng cho là bọn họ tới bảo vệ tôi, tất cả đều là tới giám sát tôi, chú ba tôi phái tới."
Đường Phương không hiểu chuyện gì không nghĩ ra, vẻ mặt nghi hoặc.
"Tôi nói với cô nhé, nhà tôi nhìn thì tốt đấy, nhưng trên thực tế không được như vậy." Tô Bối Bối chỉ Chu Đạo Ninh: "Anh ấy đều biết, chú ba tôi, trước đây cái gì cũng không cần làm, ở Hong Kong không có việc gì tìm những nhà giàu kia nói chuyện tư tưởng, biết mổ xẻ động thái của bọn họ. Lý Gia Thành muốn mua xi măng, chỉ cần tới cửa nói một câu. Bây giờ quay về thì được cái gì chứ? Ông ta thu hộ chiếu, còn phái người giám sát tôi—— "
"Trước đây ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng, bọn họ còn muốn đuổi hết người và vân vân, quá phiền. Hiện tại được rồi, không cần để ý tới nữa." Tô Bối Bối uống hai viên thuốc cuối: "Nhà họ Vương tính là cái gì chứ, bọn họ muốn tôi lấy chồng, tôi lấy chồng rồi có thể có ngày lành sao? Tiểu nhân đắc chí, năm đó ngay cả ngón chân ông nội tôi cũng không liếm được, phi. Một mét bảy cũng tính là đàn ông sao? Không được, Chu Đạo Ninh, anh vẫn là theo em trở về đi. Trước tiên em làm lớn bụng, bọn họ không chấp nhận cũng không được."
Cô ta thấp giọng, nhìn sang Chu Đạo Ninh: "Em nói cho anh biết, a|b đều như vậy rồi, còn giả vờ muốn khởi tố hsl cx gì. Không chạy được đâu, bên phía họ Ngô kia, muốn cũng không chạy được, sớm muộn cũng bị thu vào toàn bộ. Anh yên tâm, nhà em chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may. Cha em đã sớm từ chức rồi, rất thức thời, kẹp chặt đuôi, sẽ không đi HN. Nhưng mà sao hai năm trước anh không chịu dính vào chuyện này, làm sao anh biết ông sẽ có chuyện? Chú ba em bảo em hỏi anh một chút."
Chu Đạo Ninh thở dài, rót thêm nước cho cô ta: "Chú ba em hẹn tôi ngày mai gặp mặt, bảo em theo tôi cùng quay về Bắc Kinh. Còn nữa sáu tháng cuối năm tôi phải chuyển về Thượng Hải, em cũng đừng đấu tranh nữa. Tôi cũng đã gặp Tiểu Vương mấy lần, cũng coi như là người tốt, nhà em sắp xếp như vậy cũng là vì tốt cho em."
"Anh cũng cảm thấy em làm con dâu nhà họ Vương là họ chịu thiệt sao?" Tô Bối Bối nổi giận, vung tay lên, nước tung tóe ra bàn.
"Các người không coi tôi là người! Lúc có thể sử dụng thì dùng, không thể dùng thì thôi! Tôi làm cái gì chứ? Tôi gây phiền phức cho các người sao? Tôi không hút thuốc phiện không đánh bạc, đã từng nuôi mấy người đàn ông, tiền cũng không tốn bao nhiêu, tôi làm sao chứ?" Tô Bối Bối ghé vào khăn trải bàn khóc: "Không có ai quan tâm tôi, tôi vất vả lắm mới sống tới ngày nay, ai cũng không cần tôi! Tôi đm nó đầu thai không mang theo mắt, đều tại tôi đúng không?"
Đường Phương ngơ ngác nhìn bãi nước lan tới trước mặt mình.
Tô Bối Bối ngẩng đầu lên, mở hòm thuốc: "Tôi vừa uống thuốc chưa? Tôi phải uống thuốc."
Hiện tại Đường Phương đã tin, Tô Bối Bối thật sự có bệnh, bệnh còn không nhẹ.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 52: Bánh hoa quả tươi Napoleon.
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗