Lúc Chu Đạo Ninh đến Tường Vân, đã có không ít khách khứa, một phụ nữ trẻ mặc áo len màu đỏ, bế một cậu bé hai hoặc ba tuổi như búp bê đất sét Vô Tích, bước chầm chậm trên sân khấu, Chu Đạo Ninh nhớ rõ đây là họ hàng nhà họ Đường bên Như Đông. Bé trai béo như quả bóng, vươn tay với dây, với không tới làm ầm ĩ, cả người sắp nằm úp sấp lên thân cây.
Một người phụ nữ trung niên bước nhanh lên sân khấu dùng giọng Như Đông nói hai câu. Người phụ nữ trẻ bế cậu bé lên, để nó sờ dây, không ngoài dự đoán, dây bị kéo ra, bé trai lại nghiêng người lao sang hoa chuông vàng bên kia.
Chu Đạo Ninh cầm tay cậu bé: "Không thể đụng vào."
Bị anh liếc mắt, người phụ nữ đỏ mặt vội vàng ôm đứa nhỏ đi xuống, người phụ nữ trung niên lườm Chu Đạo Ninh, nhanh chóng mở bánh kẹo cưới, chọn một miếng chocolate nhét vào miệng đứa bé.
Chu Đạo Ninh chậm rãi để dây về chỗ cũ, nhưng để thế nào cũng không thuận mắt, người công ty hôn lễ nhanh chóng qua hỗ trợ sửa sang lại, vừa nói lời cảm ơn vừa dặn dò vài câu, cảm thán hoàng đế còn có ba cửa thân thích nghèo. Chu Đạo Ninh cho tới bây giờ chưa từng đến Như Đông, trong trí nhớ họ hàng nhà họ Đường vô cùng khó chịu, thường có con gái chen đến 202 ở cùng với Đường Phương, lúc đi không ít túi lớn túi nhỏ. Lúc Đường Phương lớp 11 bởi vì bà Phương Thụ Nhân không nói gì tặng mất đôi giày đi tuyết và giày thể thao nên sinh hờn dỗi.
Bà ngoại cũng tốt, cô giáo Phương cũng tốt, kể cả Đường Phương, bọn họ cũng không ghét bỏ họ hàng ở nông thôn Như Đông, ít nhất Chu Đạo Ninh có trải nghiệm rất sâu sắc đối với sự ghét bỏ. Bọn họ bởi vì ông Đường Tư Thành, thành tâm thành ý nhiệt tình chiêu đãi, cũng không keo kiệt hỗ trợ tiền nong. Nhà cửa, nhận thầu ao cá, nuôi heo gà mua cây, giúp bọn trẻ tìm trường công việc khám bệnh, hễ có người mở miệng, luôn nhận được thu hoạch. Đường Phương từng cười nói mẹ có đạo đãi khách, mở miệng mượn ba vạn, lập tức đưa sáu nghìn, hai mươi phần trăm, chưa bao giờ trông cậy vào trả, chỉ coi như làm chuyện tốt. Chu Đạo Ninh vẫn nhớ rõ khi mẹ anh bệnh nặng bà Phương Thụ Nhân đưa tới khoản tiền kia, chắc chắn anh sẽ trả, hiện giờ cũng quả thực trả hết nợ, còn không quên trả tình.
Nhưng mà không tức là một chuyện, khi còn thiếu niên anh đã cảm giác được có sự chênh lệch giữa nhà họ Phương và nhà họ Đường, ba người phụ nữ 102 xuất phát từ giáo dục và thể diện đối xử tử tế với họ hàng Tô Bắc, nhưng người hai thế giới vẫn như cũ không hợp nhau. Mỗi lần nhóm thân thích nhà họ Đường rời đi, bọn họ sẽ thay ga giường, phơi chăn, dùng nước vệ sinh sạch sẽ WC chung tầng hai và cầu thang, còn đưa chút đồ ăn cho hàng xóm. Chu Đạo Ninh từng lơ đãng hỏi một câu sao phải làm như vậy, Đường Phương trợn tròn mắt, hỏi lại chẳng lẽ thân thích nhà cô lớn tiếng nói chuyện tùy chỗ phun đờm vào WC đi đường ồn ào không gây phiền toái sao, gây phiền toái cho người ta thì phải có biểu hiện, nếu không cũng quá khó coi.
Chu Đạo Ninh nhớ mang máng chính mình lúc ấy lắc đầu không cho là đúng, hiện tại đi một vòng ba tòa nhà, nhìn thấy rõ nét bố trí hiện trường và chi tiết thiết kế tỉ mỉ, đột nhiên nhớ lại chuyện cũ này, anh tự nhắc mình không nên bận tâm về những điều này.
"Đạo Ninh?"
Chu Đạo Ninh quay đầu lại, Thẩm Tây Du thân thiết nhìn anh: "Anh ổn chứ?"
"Rất tốt."
"Còn mười phút nữa hôn lễ bắt đầu ——"
"Lập tức qua đây."
Hai người sóng vai đi về phía Tường Vân, phía trước đã truyền đến tiếng nhạc và pháo vui mừng. Chu Đạo Ninh không khỏi muốn nghỉ chân, lướt qua mấy vòm mái cong, có thể thấy ngói nhà cũ. Thẩm Tây Du đứng ở phía sau anh, đột nhiên mũi cay cay.
***
Thảm màu xám một đường thẳng đến Tường Vân, ông Đường Tư Thành đứng ở đằng trước, Lâm Tử Quân đỡ Đường Phương chậm rãi đi đến. Trong khoảng tối đen chỉ có ánh đèn chiếu theo các cô chậm rãi di chuyển, bên trong tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, lập tức vang lên tia chớp từ một nơi bí mật gần đó tạo thành từng luồng ánh sáng.
Đường Phương mặc một bộ váy dài màu xanh, phía trên thêu màu cam nho nhỏ, cổ và tay áo màu đỏ được thêu hoa văn vàng, thắt lưng rộng cùng màu và váy xòe không làm lộ bụng, khăn voan trong suốt trên đầu đội vòng hoa. Cô bước qua cánh cửa, ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy Trần Dịch Sinh đứng ở dưới sân khấu mặc đồ màu đỏ.
Trần Dịch Sinh cười giơ lên cây gậy vàng trong tay, Đường Phương không nhịn được cũng cười, là vàng mười 999, ông Trần và Thường tổng công khá choáng váng, may mà không biết giá.
Ông Đường Tư Thành hơi run tay, xương cốt đau nhức ngày hôm qua dường như cũng không có cảm giác, da đầu hơi run lên, nhìn xung quanh một vòng, dường như không ai thấy được, lại nhìn vài lần, bà Phương Thụ Nhân đang ngồi với bà thông gia. Hôm nay ông vẫn gả được con gái.
Người điều khiển chương trình nói gì đó lỗ tai ông ong ong, hoàn toàn không nghe được, trong đầu như thước phim điện ảnh, nhớ tới năm đó bà Phương Thụ Nhân kết hôn nhiều năm không chịu sinh con một lòng nhào vào sự nghiệp, cuối cùng ở nông thôn cha mẹ kiên trì muốn cho một người con của anh cả làm con thừa tự của ông, hoàn toàn chọc giận bà. Bà Phương Thụ Nhân hờn dỗi có mang Đường Phương. Hai người bọn họ đều vô cùng cẩn thận, không ai dám ôm, sợ ôm sẽ làm hỏng cô, đôi mắt trông mong nhìn bà ngoại ôm lấy cô cười tủm tỉm đi tới đi lui. Ông chỉ có ba ngày nghỉ ở bên vợ con, sau khi học được ôm trẻ con hận không thể ngày đêm không buông tay, trở lại bộ đội bận rộn. Mỗi ngày cô một dạng, nháy mắt trèo lên trên cổ ông gọi cha, lưu luyến không rời đưa ông về quân doanh, sau khi đi học viết thư cho ông, vẽ tranh cha ăn gì làm gì, uất ức nói cho ông lại bị mẹ mắng. Ông cam tâm tình nguyện chủ động xin giải ngũ, nhường cơ hội cho người khác, ông muốn ở bên bảo bối Đường Đường, chia sẻ với bà Thụ Nhân. Ông nhìn cô lớn lên, kết bạn, thích Chu Đạo Ninh, bắt đầu có phiền não và bi thương.
Hiện giờ, Đường Đường của ông tìm được người mình thích, có thai. Ông nên vui vẻ mới đúng nhưng mũi lại cay cay.
"Chú Đường, lên thôi." Lâm Tử Quân nhẹ giọng nhắc nhở.
Ông Đường Tư Thành lấy lại tinh thần, xoay người dắt tay Đường Phương, từng bước một đi về phía trước.
"Dịch Sinh, xin con hãy chăm sóc Đường Đường." Ông Đường Tư Thành hơi nghẹn ngào nói xong, mới phát hiện chính mình rớt mất một câu, cha trao con bé cho con.
Trần Dịch Sinh nhận lấy dải lụa xanh, vui vẻ hớn hở gật đầu: "Cha yên tâm."
Đường Phương kéo ống tay áo ông Đường Tư Thành: "Cha ——"
Ông Đường Tư Thành nhét dải lụa đỏ vào trong tay con gái, cầm chặt tay cô, chậm rãi buông ra, hít vào một hơi xoay người đi xuống ngồi vào bên cạnh bà Phương Thụ Nhân, nhìn Trần Dịch Sinh dùng gậy gạt khăn voan.
"Sao lại thiếu một câu?" Bà Phương Thụ Nhân hạ thấp giọng, nhìn hốc mắt ông đỏ ửng, hừ một tiếng: "Thật sự là."
Tiếp tục tiến hành lễ giao bái, nhận lễ của cô dâu chú rể, cha mẹ hai nhà nhập tiệc, nhìn Trần Dịch Sinh và Đường Phương trên sân khấu uống rượu hợp cẩn. Hôn lễ không có bánh ngọt cũng không có tháp champagne, không có trao đổi nhẫn, không có ném hoa, thậm chí ngay cả hoa đồng cũng không có, mọi người đều chỉ nhìn thấy hai người bọn họ, trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy đối phương.
Nghi lễ kết thúc Đường Phương được Lâm Tử Quân đỡ xuống sân khấu, đưa vào ghế ngồi, đột nhiên đèn tắt, trong Tường Vân tối đen, cây cối xung quanh đột nhiên sáng lên, khách khứa còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy người điều khiển chương trình tuyên bố: "Tiếp theo mời chú rể Trần Dịch Sinh tặng món quà cho cô dâu Đường Phương."
Lúc đèn lại sáng lên, tiếng đàn tranh và tỳ bà đã biến thành khúc nhạc dạo nhẹ nhàng lại quen thuộc, Lâm Tử Quân giành trước hô lêm: "Wow! “Better Man”." (*) Xung quanh xôn xao, nhóm người trẻ ra sức hét ầm lên.
(*) Better Man
https://www.youtube.com/watch?v=RoDqwQ10oIE
Đường Phương kinh ngạc nhìn về phía sân khấu, lập tức cười ra tiếng. Lưng Trần Dịch Sinh không biết lúc nào đã xuất hiện đàn ghi-ta điện, vẫy tay với cô, Triệu Sĩ Hành Chung Hiểu Phong và Lão Lí đều mặc âu phục đen thắt cà-vạt giống Trần Dịch Sinh, đeo kính râm, cầm chuông tam giác và Maraca, trước mặt mỗi người đều có một microphone phục cổ.
"Send someone to love me, I need to rest in arms. . . . . . . To be a better man."
Trần Dịch Sinh việc nhân đức không nhường ai hát chính nhìn thẳng Đường Phương, người hát sau đó là Chung Hiểu Phong và Lão Lí, vẻ mặt chăm chú kỹ thuật nhảy đẹp, dẫn tới tiếng thét chói tai không ngừng. Đường Phương thấy Triệu Sĩ Hành ngốc nghếch nhảy lệch nhịp với bọn họ, không khỏi cười ngã vào trên người Lâm Tử Quân, cô không phát hiện Trần Dịch Sinh chuẩn bị niềm vui này khi nào, quả nhiên vừa mừng vừa sợ.
Một khúc kết thúc, dưới sân khấu người trẻ tuổi vừa mới bắt đầu lắc lư theo, làm sao chịu bỏ qua, đều thét chói tai đòi thêm. Quả nhiên khúc nhạc tiếp theo lập tức vang lên, vẫn như cũ là ca khúc của Robbie Williams, là《Go Gentle》 (*)viết cho con gái.
(*) Go Gentle
https://www.youtube.com/watch?v=o3OWZaIpEDk
Ca khúc kết dứt trong tiếng huýt sáo, tiếng nhạc đột nhiên lần thứ hai thay đổi, biến thành "You never can tell" của Chuck Berry(*). Lâm Tử Quân ghé vào trên bàn cười đến đau bụng: "Không kém tiểu thuyết! Ha ha ha, bốn người đàn ông hát nhảy! Này, Đường Đường, cậu muốn làm gì?"
(*) You never can tell
https://www.youtube.com/watch?v=KeKPkGflDB4
Triệu Sĩ Hành bị Maraca trong tay Chung Hiểu Phong đập vài lần, cuối cùng đuổi kịp tiết tấu, bốn người hai đối hai nghiêm trang nhảy. Dưới sân khấu bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai, Đường Phương cũng kéo tay Lâm Tử Quân lên sân khấu.
Bà Phương Thụ Nhân đuổi theo hai bước lại bị ông Đường Tư Thành giữ chặt.
Trần Dịch Sinh vui mừng quá đỗi, lập tức bỏ lại Triệu Sĩ Hành đối mặt nhảy với Đường Phương, bình thường ở 102, hai người thường xuyên hưng phấn uốn éo cười thành một đoàn, ăn ý không thể chê, lễ phục triều Tống trên người Đường Phương và Trần Dịch Sinh mặc âu phục càng thêm gây cười.
Triệu Sĩ Hành và Lão Lí trơ mắt bị bạn nhảy của mình vứt bỏ, nhìn nhau, tránh khỏi vị trí trung tâm, tiếp tục nhảy, trong tiếng cười lớn, cuối cùng nhiều người trẻ không nhịn được rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến dưới sân khấu cùng nhảy. Dượng cả cười đứng dậy nhảy theo tiết tấu, người thế hệ trước bắt đầu hai mặt nhìn nhau, cũng biến thành vỗ tay theo tiết tấu, trong Tường Vân náo nhiệt đạt tới đỉnh điểm. Thẩm Tây Du không nhịn được nhìn về phía Chu Đạo Ninh, đã thấy anh mỉm cười vỗ tay, ánh mắt lóe sáng.
***
Phòng tân hôn buổi chiều đã được trang trí lại, Đường Phương tựa vào giường, Trần Dịch Sinh ngồi xếp bằng ở bên cạnh cô, hai người còn thật sự đếm tiền mừng.
"Sao dượng cả cho nhiều như vậy." Đường Phương cắn đầu bút, thở dài.
"Anh không hiểu, bên này bình thường đưa bao nhiêu?"
"Rất thân hai nghìn, không thân năm trăm, không có khoảng nhất định." Đường Phương viết dượng cả mừng hai mươi nghìn.
"Dượng cả thật tốt, mẹ anh cũng quá keo kiệt, bà cũng chỉ cho hai mươi nghìn." Trần Dịch Sinh thở dài, tiếp tục đếm tiền mừng, cười: "Xấp tiền lì xì này thật dày, Chu Đạo Ninh đưa."
"Mẹ anh đưa vàng nha." Đường Phương cười đá anh: "Lần sau em phải tố cáo anh. Đạo Ninh đưa bao nhiêu rồi sẽ có lúc trả, đừng lo, bao nhiêu?"
Trần Dịch Sinh ngẩng đầu: "Bị em ngắt lời, quên rồi. Chia em một nửa cùng đếm, nhìn ra tuyệt đối hơn 20 nghìn."
Chu Đạo Ninh đưa chính là con số may mắn: 29999.
Hơn mười một giờ Lâm Tử Quân gọi điện thoại cho Đường Phương giọng hơi mờ ám: "Có phải phá viên phòng không?"
"Không, đang đếm tiền mừng!" Đường Phương vô cùng hưng phấn.
"Còn chưa đếm xong? Hai người cũng kiếm được nhiều đấy."
"Giúp tớ cám ơn Lão Chung, anh ấy thật hào phóng."
"Hào phóng hơn so với cậu?"
"Ha ha ha ha." Đường Phương giựt dây cô ấy: "Đã sớm bảo hai người làm chung hôn lễ với chúng tớ, hiện tại hối hận rồi?"
Lâm Tử Quân thở dài: "Tớ bị cha mẹ tẩy não tẩy đến tận bây giờ, bọn họ rất thích con rể giống Trần Dịch Sinh. . . . . ."
Trần Dịch Sinh hai mắt tỏa sáng, rõ ràng không nghĩ tới chính mình một ngày kia cũng sẽ trở thành con rể kiểu mẫu, không nhịn được chống lưng cười ha ha.
Đường Phương không khỏi đồng tình với Chung Hiểu Phong, đầu kia di động lại truyền đến tiếng mờ ám, hiển nhiên có người mượn cơ hội trả thù. Lâm Tử Quân ư ư cúp điện thoại.
Trần Dịch Sinh sử dụng cả tay lẫn chân, bỏ tiền mừng còn chưa đếm sang một bên, cướp vở và bút trong tay Đường Phương: "Chúng ta cũng không thể viên phòng kém bọn họ! Nào, cục cưng Đường Đường, em có muốn ở trên không?"
Đường Phương ôm cổ anh, cười khanh khách: "Không cần! Em vẫn muốn ngủ ở trên đống tiền, anh tung tiền lên người em đi ——"
"Tung tiền gì, không bằng giở trò lưu manh."
"Anh dám sao? Không sợ dọa đến con gái cứ việc làm."
"Bỏ đi —— anh vẫn nên tung tiền, liệu có biến Trường An cũng thành quỷ hẹp hòi yêu tiền không?"
"Cũng là ý gì?"
"Ha ha, ha ha —— tiền tới rồi ——"
. . . . . .
"Tiền tốt hay là anh tốt?"
"Anh tốt ——"
"Muốn anh hay là muốn tiền?"
"Cả hai ——"
"Chỉ có thể chọn một?"
"Chắc chắn chọn tiền."
"Đường Phương ——!!!"
-----------------------
Hoàn chính văn.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 213: Hôn lễ (3)
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗