Trần Dịch Sinh nằm trên sô pha xem tờ thay đổi kế hoạch liên tục hắt xì ba cái.
Đường Phương bận rộn trong bếp quay đầu lại: "Xem, vẫn là bị cảm rồi, qua uống bát canh gừng đi."
Trần Dịch Sinh sờ mũi: "Buổi trưa uống xong bát kia đã ra mồ hôi, em xem anh cũng không có nước mũi, chắc chắn là có người nhớ đến anh."
"Thật ra có rất nhiều người nhớ anh đấy." Đường Phương nở nụ cười: "Aiz, không sợ kẻ trộm ăn cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương."
Trần Dịch Sinh bỏ bản vẽ lại, xoa thắt lưng, đứng dậy cọ đến phía sau Đường Phương cợt nhả ôm lấy cô: "Chắc chắn là em nhớ đến anh, còn có con gái bảo bối."
Đường Phương vươn ngón út so với anh: "Con gái bảo bối của anh hiện tại có lẽ chỉ bằng quả hạt dẻ? Nhớ anh —— mới là lạ!"
Trần Dịch Sinh ngậm ngón tay cô, mút vào hai cái, eo khẽ đung đưa vài lần: "Tối hôm qua cảm giác chỗ này của em lớn hơn nữa, thoải mái muốn chết, aiz, không phải nói mang thai dục vọng sẽ càng mạnh hơn sao, đêm nay em còn muốn không?"
Đường Phương bị anh xoa đến người mềm nhũn, tức giận rút ngón tay ra đập anh một cái: "Nhớ cái đầu anh!"
"Ừ, đầu to đầu nhỏ đều nhớ." Trần Dịch Sinh chẳng biết xấu hổ tiếp tục cọ: "Kỳ quái, hình như là anh giống như mang thai, sao anh lại nghĩ như vậy chứ, cách năm rưỡi còn sớm, nếu không chúng ta về phòng chơi một chút, chỉ một chút mà thôi."
Đường Phương vừa tức giận vừa buồn cười, vừa muốn nổi bão, chuông cửa vang lên, hai người giật nảy mình, nhìn đồng hồ, quả thực mới bốn rưỡi chiều. Đường Phương nhanh chóng dùng cánh tay đẩy anh, chỉnh tóc, tháo xuống tạp dề: "Tới đây ——!" Quay đầu dặn dò anh: "Không phải cha mẹ em chính là cha mẹ anh, anh nhanh chóng đi thu dọn đồ mang bàn trà ra."
Trần Dịch Sinh chỉ lều trại phía dưới đang dựng thẳng của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Anh không có cách nào gặp người, đi vệ sinh. Bọn họ tới cũng quá sớm đi."
"Đáng đời!" Đường Phương nghịch ngợm búng Tiểu Trần, cười ha ha đi mở cửa.
Trần Dịch Sinh đau kêu một tiếng, không được tự nhiên chạy vào buồng vệ sinh.
Cửa vừa mở ra, Đường Phương nghĩ đến chính mình hoa mắt, đứng trước mặt dĩ nhiên là mẹ mình và ông Trần.
"Tiểu Đường à —— cháu nói xem có khéo không, chúng ta gặp cha mẹ cháu ở cửa ngõ." Tiếng cười của Thường tổng công vang lên ở phía sau bọn họ.
"Khéo như vậy, bác trai —— bác gái mau vào đi ạ." Tuy rằng đã lĩnh giấy kết hôn, Đường Phương vẫn không sửa miệng.
Bốn tôn đại phật vào phòng, Đường Phương cảm thấy áp lực vẫn rất lớn, tiếp đón bọn họ ngồi xuống sô pha: "Mọi người tới sớm quá, đi đường thuận lợi chứ ạ?"
"Cha mẹ đi tàu điện ngầm tới." Ông Đường Tư Thành cười tủm tỉm nói: "Không nghĩ tới mẹ con quen lão viện sĩ Trần, thật sự là rất khéo." Có lão viện sĩ Trần làm tấm chắn, không chỉ là bạn học Tiểu Trần dễ dàng qua cửa, ngay cả hành vi phạm tội trộm sổ hộ khẩu của ông cũng có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
"Đúng vậy, hai nhà chúng ta xem ra vẫn là có duyên phận, tới sớm không bằng tới đúng lúc." Thường tổng công vui tươi hớn hở cầm lấy bản vẽ trên bàn trà: "Ơ, Dịch Sinh đi đâu rồi?"
"Anh ấy ở toilet." Đường Phương thấy mẹ mông chưa ngồi nóng đã đi toilet, chạy nhanh ngăn lại: "Mẹ, Dịch Sinh ở bên trong ạ." Cô nhẹ nhàng gõ cửa toilet, phát ra cảnh cáo bão màu đỏ: "Trần Dịch Sinh, anh có ổn không? Cha mẹ chúng ta cùng đến đây."
"Ừ ừ, lập tức đi ra." Trần Dịch Sinh ở bên trong đã sớm nghe thấy, vô cùng gấp rút, cố tình vị anh em này không thể khống chế quật cường không chịu yên tĩnh, anh đã nhớ tới đề toán thi vào Đại học mà cũng không có cách.
Bà Phương Thụ Nhân là muốn đi vào xử lý bùn trên ống quần, nghe vậy đành phải thôi, một câu lại khiến ông Trần muốn đi WC cũng đành nhịn.
Trần Dịch Sinh đổ đầy mồ hôi: "Cha, mẹ, hai người cũng tới quá sớm ."
Thường tổng công đang xem bản vẽ của anh, ngẩng đầu: "Thế nào? Tiểu Trương người ta không cần tan làm? Còn phải đưa xe về đơn vị, đến lúc đó kẹt xe ở trên đường chơi à? Trong nhà người ta cũng là có người già trẻ nhỏ, chúng ta không nên chỉ nghĩ tiện cho chính mình."
"Được rồi, bà nói nhỏ chút." Lão viện sĩ Trần cau mày nâng chén trà lên: "Làm cho tôi đau đầu."
Đường Phương ngừng cười, nghĩ thầm âm lượng này quả nhiên là thân sinh, để việc tiếp đón cho Trần Dịch Sinh, trốn quay về bếp tiếp tục làm bữa tối, đương nhiên mắt xem bốn phương tai nghe tám hướng vẫn phải có.
Trần Dịch Sinh ngồi vào tay vịn sô pha bên cạnh Thường tổng công, ôm bả vai bà cười nói: "Mẹ con là người Tây An, hai từ, sảng khoái. Cha Đường và mẹ không phiền lòng."
Ông Trần quay đầu, nhìn ánh mắt đứa con thêm vài phần khen ngợi, được nha, cha mẹ đều đã gọi, xem ra Tiểu Đường có thể giải quyết tên nhóc thối này.
Thường tổng công thật thà cười, lại chỉ vào bản vẽ hỏi Trần Dịch Sinh: "Mẹ nhìn nơi này không đúng? Không phù hợp tiêu chuẩn quốc gia, phòng cháy có thể thông qua sao? Để cho mẹ thẩm tra, chắc chắn là không được con nói ——"
"Cái này không phải là chờ mẹ đến xem sao." Trần Dịch Sinh lại nhân cơ hội miễn phí lợi dụng mẹ ruột: "Mẹ thẩm tra trước giúp con, chỗ nào không đúng viết bên cạnh, cảm ơn mẹ."
Ông Đường Tư Thành và ông Trần nói về con cái chuyện nhà, không thiếu được khích lệ con gái nhà mình. Ông Trần vô cùng phối hợp, liên tục gật đầu, cũng không hố con mình.
Bà Phương Thụ Nhân nhìn kỹ Trần Dịch Sinh, lại nhìn về phía phần tử ngôi sao trí thức lão viện sĩ Trần, không tiếng động thở dài. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, ai có thể nghĩ đến lão viện sĩ Trần lại sinh ra đứa con như vậy, có thể thấy được con hư tại mẹ là đúng, tầm mắt dừng ở trên người Thường tổng công, bà Phương Thụ Nhân lại nghi ngờ có lẽ Trần Dịch Sinh là nhặt được, với dáng vẻ của lão viện sĩ Trần và Thường tổng công dường như không sinh ra được Trần Dịch Sinh có khuôn mặt đẹp như vậy, đã thế chỉ số thông minh lại không giống. . . . . . Trong lòng bà đã trở mình ba lần, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười khách khí. Cho dù là con của ông Trần cũng không được, gia thế tốt như vậy người cha tốt như thế, Trần Dịch Sinh lại lăn lộn ở trên xã hội thành như vậy, không chỉ là vấn đề năng lực, tính cách có trí mạng chết người, không tiền đồ đến loại tình trạng này, so với Tiểu Triệu kém xa, tương lai chịu khổ khẳng định là Đường Đường.
Nhắc đến lịch sử thôn Vũ Cốc và nhà họ Phương, bà Phương Thụ Nhân kể giản lược, ông Trần lại cảm khái vài câu: "Đúng là thế gia đại tộc, lòng dạ rộng rãi người thường khó sánh bằng, hậu duệ nhà giàu ngày xưa bất hạnh lưu lạc có thể sống thoải mái như vậy không nhiều lắm, trách không được Tiểu Đường cũng hào phóng như vậy. Dịch Sinh có thể tìm được Tiểu Đường là vận may của nó. Tôi và bà Thường cũng yên tâm."
Bà Phương Thụ Nhân sửng sốt, vừa muốn khiêm tốn nói vài câu trực tiếp từ chối, lại nghe Trần Dịch Sinh cười hì hì nói: "Cũng không phải, đời này vận may tốt nhất của con chính là tìm được Đường Phương. Cám ơn cha mẹ Đường sinh ra con gái tốt như vậy."
Ông Đường Tư Thành cười ha ha: "Miệng Dịch Sinh thật ngọt, Đường Đường nhà ta ở với cháu rất yên tâm, hai đứa sống tốt là tốt rồi."
Chuông cửa lại vang lên, Đường Hoan cũng đến đây, mặc áo sơ mi lụa trắng và quần ống rộng màu vàng mù tạt, trong tay mang theo túi mua sắm bách hóa Lâu Quang, vẻ mặt mỏi mệt.
Đường Phương vui vẻ thay bà: "Thủ tục làm xong rồi?"
"Cuối cùng đã làm xong." Đường Hoan xả giận, tùy tay vứt túi mua sắm xuống mặt đất, đá giày cao gót, đi chân trần vào phòng khách. Trần Dịch Sinh không nhịn được liếc mắt, thấy ngón chân Đường Hoan sơn màu trắng, ở bên cạnh ngón dị dạng kia cũng sơn.
Bà Phương Thụ Nhân vỗ sô pha bên cạnh: "Sắc mặt kém quá, đến nghỉ ngơi một chút."
Đường Hoan ngồi vào sô pha nhìn thấy ông Đường Tư Thành đưa lên chén trà lắc đầu, vẫy tay với Trần Dịch Sinh: "Có champagne không? Mở một chai uống."
Đường Phương từ quầy rượu lấy champagne giao cho Trần Dịch Sinh, giới thiệu Đường Hoan cho ông Trần và Thường tổng công.
Thường tổng công liếc Đường Hoan, gật đầu tiếp tục xem bản vẽ, trong lòng có chút không thích hợp, tốt xấu gì cũng là bề trên, quần áo mặc như vậy, bra cũng không mặc, không ngại trước mặt Dịch Sinh, Nhật Bản quả là nơi không nên ở.
Đường Hoan uống hai cốc, sắc mặt tốt hơn một chút, oán giận vài câu thủ tục phiền toái cỡ nào, đi toilet trang điểm, lúc đi ra thấy Đường Phương và Trần Dịch Sinh cười nói, mới nhớ tới túi mua sắm ở cửa.
"À, Đường Đường, ta mua mấy cái váy cho phụ nữ có thai ở Lâu Quang, mùa đông mùa xuân dày mỏng đều có, còn có nội y cho phụ nữ có thai, đai bụng, nhân viên nói rất có tác dụng ——" Đường Hoan thấy Trần Dịch Sinh và Đường Phương sững người nhìn chính mình, nở nụ cười: "Yên tâm, ta sẽ không quên tiểu bảo bối, mua bảy bộ trẻ em JACADI, cực kỳ đẹp."
Bốn người trên sô pha đều hóa đá.
Trong giây lát, 102 nổ tung.
"Em nói gì? Đường Hoan! Ai mang thai! Đường Đường, sao có thể chứ!" Bà Phương Thụ Nhân vọt lại đây, lớn tiếng quát hỏi.
"Tiểu Đường có cục cưng ? Ui! Dịch Sinh sao con không nói cho chúng ta biết!" Thường tổng công cũng bước theo lại đây, cười như Phật Di Lặc: "Ta còn có vài túi bong bóng cá tổ yến hải sâm, sớm biết đã mang lại đây!"
Ông Đường Tư Thành và ông Trần ngồi lại sô pha, giơ chén trà mời nhau.
"Lão Đường à ——" Ông Trần sờ ngực, hơi khó chịu, nhưng chắc chắn là vui mừng.
"Viện sĩ Trần." Ông Đường Tư Thành trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng, quay đầu lại nhìn con gái bảo bối.
"Không cần khách sao, về sau chúng ta chính là thông gia, trực tiếp gọi tôi Lão Trần." Ông Trần không nhịn được nở nụ cười: "Ông yên tâm, chúng tôi sẽ đối tốt với Tiểu Đường."
Hai người vừa mới thăng cấp làm ông nội và ông ngoại ông quay đầu nhìn bên bàn ăn loạn thành một đoàn. Ông Đường Tư Thành thêm trà cho ông Trần: "Dịch Sinh là đứa trẻ tốt, chúng tôi yên tâm."
Ông Trần cười ha hả, nhìn vẻ mặt cô giáo Phương không giống yên tâm mà giống sốt ruột hơn.
"Hôm nào chúng tôi chính thức mời hai ông bà cùng ăn một bữa cơm bồi thường, chúng ta thương lượng một chút chuyện kết hôn của hai đứa." Ông Trần quả thật hơi có lỗi, thật sự là có lỗi với cha mẹ Tiểu Đường, nhưng đời này con ông chỉ làm đúng một chuyện này, xem ra tài sản trong nhà có thể giao cho anh rồi, có con tóm lại có thể an tâm rồi.
Giọng Trần Dịch Sinh đột nhiên vang dội trong tiếng ầm ĩ: "Mẹ đừng trách Đường Đường, chúng con đã lĩnh giấy kết hôn ——"
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 161: Vịt bát bảo (2)
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗