Trần Dịch Sinh thuê ở thôn Vũ Cốc đã nhiều năm, mấy tháng không trở về là chuyện thường xuyên, 102 chỉ là một chỗ cư trú khiến anh sinh ra cảm giác yên tâm thoải mái "cha mẹ ở cùng một thành phố có thể chăm sóc", lại vừa được hưởng thụ tự do. Lần này trở về, tâm trạng đã rất khác, ngay cả chủ bảo vệ ở cửa thôn Vũ Cốc cũng khiến anh cảm thấy vô cùng hân thiết.
"Tấm biển này là anh mang tới đấy." Anh vươn tay xoa tấm biển đồng Kiến trúc lịch sử vĩ đại, một tay đầy bụi cũng không khó chịu, vô cùng đắc ý dào dạt quay đầu lại nhìn Đường Phương: "Xem ra mười mấy năm trước mục tiêu nhất định đã để anh gặp được em ở bên em, có lẽ là năm 2004, đúng mùa thu năm 04, cuối tháng mười, treo xong tấm biển này, anh đi theo cha tham gia bữa tiệc mừng công, có cua lông, đáng tiếc gạch cua cái không phải loại tươi, khi đó chắc chắn chỉ là cua Tô Bắc."
"Đường à, chắn chắn em nhìn thấy anh chứ?" Vẻ mặt Trần Dịch Sinh mong đợi: "Anh tuyệt đối là hạc trong bầy gà siêu xuất chúng! Trong lòng thiếu nữ em ——" Anh nhất thời không nghĩ ra từ thích hợp, hít vào một hơi tự hỏi.
Đường Phương nén cười, lấy khăn giấy ướt lau ngón tay Trần Dịch Sinh: "Bóng ma?"
"Đường, Phương!"
Đường Phương cười ha ha, nắm tay anh đi: "Sao em có thể giống anh, dựa vào thời gian ăn để nhớ sự kiện chứ? Nhưng cuối tháng mười năm 04 ——" Cô nghiêng đầu cố gắng nhớ lại, Trần Dịch Sinh căng thẳng đi nhanh sóng vai với cô, nhìn chằm chằm mặt cô.
"Cửa ngõ hình như từng làm một buổi lễ, trên mặt đất toàn là xác pháo, ủy ban khu phố còn tặng từng nhà một chậu rửa và hai khăn mặt." Đường Phương cười nhìn anh: "Bà ngoại em còn nói, không bằng tặng một hộp bánh trung thu thôn Quang Minh hoặc là hạt dẻ rang đường của Lão Đại Phòng, cũng tốt hơn so với cái kia."
"Vậy em cẩn thận suy nghĩ xem có từng nhìn thấy anh ở cửa ngõ không?" Trần Dịch Sinh còn không hết hy vọng, ân cần dụ dỗ.
Đường Phương lắc đầu: "Em vừa mới lên lớp mười, tan học trở về buổi lễ đã sớm xong. Hơn nữa cuối tháng mười năm ấy rất thảm, điểm thi tháng đại số vật lý ăn hai đèn đỏ, mẹ em tức chết, nói bà không có mặt mũi ở văn phòng thêm một phút đồng hồ, mỗi ngày phải mắng em vài lần, ngay cả sinh nhật em đều rất thê thảm, aiz, bánh ngọt cũng chưa được ăn, sau đó bà ngoại em lại đi thôn Quang Minh xếp hàng ba giờ mua một hộp bánh trung thu cho em, còn bị Chu Đạo Ninh ăn hơn nửa."
Hai người nói xong chuyển vào đường nhánh, ba bốn giờ mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến Đường Phương hơi choáng, cô sửng sốt, không nghĩ tới chính mình có thể dùng giọng nói nhẹ nhàng như vậy khi nhắc tới Chu Đạo Ninh và thời gian ngày xưa, đột nhiên ý thức được Trần Dịch Sinh tại sao canh cánh trong lòng muốn cô "nhớ lại" từng gặp anh.
Có lẽ là rất để ý mới muốn phân cao thấp với thời gian quá khứ. Cô cũng tích cực hơn, rất không cam tâm lại không nề hà rụt cánh lại.
Trần Dịch Sinh hơi chua xót: "Khi đó em đã thích Chu Đạo Ninh rồi nhỉ? Có lẽ trình độ được con gái yêu thích của anh và anh ta không chênh lệch lắm." Muốn anh thừa nhận Chu Đạo Ninh được yêu thích hơn là không có khả năng, nhưng muốn nói chính mình được yêu thích hơn dường như cũng không quá thích hợp.
Đường Phương nắm chặt tay anh, khẽ cười: "Ừ, khi đó đã thầm mến anh ấy ba năm, nhưng phải đến 80% đều thích anh ấy, anh ấy đẹp trai, thành tích lại tốt, thể dục cũng tốt."
Trần Dịch Sinh liếc cô cười ha ha: "Chậc, mị lực phóng điện chỉ có ba năm thôi, đó là bởi vì em không biết anh."
Thấy Đường Phương quay sang nhướn mi không có ý tốt, Trần Dịch Sinh trợn to mắt hơi chột dạ: "Không sao, chúng ta sẽ nhanh chóng ở bên nhau ba năm mười ba năm ba mươi năm. Lúc còn trẻ không biết mà thôi, đương nhiên ai đẹp hơn em sẽ thích, anh cũng thế, nhưng cái gọi là thầm mền không phải là yêu, thật sự đấy."
Đường Phương cười gật đầu: "Đúng, chính là rất ngây thơ." Không hề giữ lại cũng không hề có tạp chất.
Ở chỗ sâu trong ngõ sau giờ ngọ, ngoài tiếng bọn họ trò chuyện và tiếng bước chân thì rất im ắng, ánh nắng bị nóc nhà cắt thành hình học bất quy tắc, thỉnh thoảng xuất hiện ở lòng bàn chân bọn họ, có chút không chân thật. Bà ngoại hừ ngâm nga làn điệu đã sớm biến mất trong thành thị này, ở chỗ rẽ có vợ chồng nổ bỏng ngô và đóng giầy cũng sớm chẳng biết đi đâu, nghe được tiếng Côn khúc và Quảng rung động đến tâm can. Thanh xuân cuốn theo chiều gió, giấc mơ đã từng có, nhớ rõ mỗi cành cây ngọn cỏ mái ngói trong ngõ, đường đá xanh bất tri bất giác ghi lại nụ cười và nước mắt của bọn họ.
Thấy nóc nhà 115 cách đó không xa, Đường Phương đột nhiên không nhịn được nhớ đến chuyện cũ.
"Chu Đạo Ninh chuyển trường tới vào năm em học lớp tám, cao gầy rất đẹp trai, không thích nói chuyện. Ngày đầu tiên mẹ bảo em dẫn anh ấy đi đến trường, em lên lầu hai gọi anh ấy, anh ấy còn đang ăn sáng. Em nói hai mươi phút sau sẽ đến giờ tự học buổi sáng, đến muộn bị phạt đứng hành lang một giờ, ai ngờ anh ấy ăn xong còn chậm rãi đi đánh răng khiến em tức chết. Dọc đường đi em chạy như bay, lúc qua đường có chiếc xe điện vượt đèn đỏ, anh ấy túm lấy em, người không bị sao, nhưng xe điện bị đổ, còn mắng chúng em, Chu Đạo Ninh xông lên đấm người nọ. Bọn em không đi học mà đi đồn công an, cuối cùng là xe cảnh sát đưa bọn em quay về trường, đúng lúc đã qua giờ ăn trưa. Em hào phóng mua bốn cái bánh bao nhân thịt, Chu Đạo Ninh ăn ba."
"Chắc chắn em rất thích anh ta. Chàng trai Đường nhà anh thích chắc chắn sẽ không kém, Chu Đạo Ninh cũng được nha." Trần Dịch Sinh nở nụ cười, đẩy ra cửa sắt 115: "Trách không được lần ở Tứ Hồng đó, anh lôi kéo em chạy trốn, em tức giận muốn chết."
"Oa? Không ghen?" Đường Phương nghịch ngợm nghiêng mặt nhìn mặt anh.
Mặt Trần Dịch Sinh đỏ lên: "Lúc ở cửa ngõ hơi ghen, chỉ là khi em nói cho anh biết anh cảm thấy vô cùng đẹp, không phải em cảm thấy anh thực ngốc chứ?" Có thể thoải mái tự nhiên nói ra đều đã là quá khứ.
"Không chỉ là ngốc, còn rất kì lạ, ngay ở nơi này. " Đường Phương chỉ vào bãi cỏ, "Có người coi trở thành người làm công, mặt còn dày xin thuốc của em, chê cười em rơi vào bồn cầu, sau khi biết em là chủ cho thuê nhà cố ý đùa cợt quần em ướt, ngay cả sô pha cũng không để cho em ngồi, còn muốn xảo trá đòi tiền bồi thường trang hoàng —— Trần, Dịch, Sinh, mỗi một lịch sử đen của anh đều bị em ghi tạc biết không? Chòm sao Bọ cạp bọn em thù rất dai đấy! Ha ha ha."
Trần Dịch Sinh cười ha ha, ôm bả vai cô: "Đừng nha Đường, chúng ta vẫn chỉ nên nhớ kỹ những điều tốt đẹp thôi, ví dụ như ở dưới tàng cây dâu em khó kìm nén nổi đè anh, ở nhà làm nhiều đồ ăn ngon như vậy cho anh, chúng ta còn cùng nhau uống rượu suốt đêm, nói chuyện phiếm, em hát bài “Ngứa”, còn làm rất nhiều lồng tiếng cho anh nghe, khi đó chắc chắn em đã thích anh rồi đúng không? Có phải không?"
"Xì, em hát cho Tử Quân nghe nha. Còn cả Triệu Sĩ Hành nữa." Đường Phương cười dùng cánh tay đẩy anh lại không được. Hai người cười ầm ĩ, âm thanh máy khoan điện bao phủ ở trong 101 chợt truyền ra.
Bước lên bậc thang, Đường Phương giữ chặt Trần Dịch Sinh dừng lại.
"Nhờ những lần trước em đột nhiên phát hiện ra một chuyện lạ." Đường Phương nâng mặt Trần Dịch Sinh, lớn tiếng hô: "Cho dù là em rơi vào bồn cầu uống rượu nôn ra, đánh rắm cực thối ở xe taxi, ăn nhiều đến mức phải đi viện, cũng đều rất tốt."
Bởi vì có anh nha.
Máy khoan điện ầm ầm, sau giờ ngọ ánh mặt trời dừng ở bậc thang phía sau Đường Phương, tiếng ve vang dội, buổi chiều hè chợt trở nên yên tĩnh, trong mắt cô chứa đựng ý cười và tràn ngập vui mừng.
Tiếp theo truyền đến tiếng thình thịch, giống như đập vào trong lòng Trần Dịch Sinh, màng tai trướng đến phát đau.
"A ——?!" Đường Phương sợ hãi kêu một tiếng, cả người bị Trần Dịch Sinh bế lên.
Căn nhà cũ 115 cửa đụng vào tường, hộp thư báo chiều Tân Dân và hộp sữa Quang Minh đều chấn động.
Chìa khóa xoay một chút, cửa 102 bị Trần Dịch Sinh đá văng ra, tiếng cười của Đường Phương chôn trong hõm vai anh, người bị anh đặt ở trên tường, hai túi và túi của cô rơi trên mặt đất, chồng lên nhau.
"Giày!" Đường Phương đá chân: "Thả em xuống dưới——"
Trần Dịch Sinh ngăn chặn môi cô, khó dằn nổi tìm kiếm, trong tay hơi có chút mồ hôi, đường ren hoa văn thêm hấp dẫn trí mạng, tay ngứa tim càng ngứa.
Đường Phương mất một lúc lâu mới thở hổn hển nỉ non: "Rèm ——"
Rõ như ban ngày rèm cửa sổ bát giác chưa kéo vào, cô căng thẳng muốn chết, ngộ nhỡ có người đi ngang qua nhìn một cái không sót gì, làm sao còn mặt mũi ở, gấp đến mức đầu gối rút gân.
Trần Dịch Sinh vùi trong hõm vai cô thở hổn hển một lát, trên tay lại dùng sức nhéo vài cái đổi thành dịu dàng vuốt ve, miệng lưu luyến không rời: "Không được, anh mới từ Châu Phi trở về, không sạch sẽ, đi tắm trước đã."
Đường Phương bị anh đặt ở giữa không trung, nửa tỉnh nửa mê, mới cảm thấy được lưng hơi đau khi dán vào trên tường, từ chối vài lần, Trần Dịch Sinh khẽ thả cô xuống, lại dán lên, chen giữa hai chân cô, ngậm vành tai cô phát ra lời mời: "Cùng nhau tắm nhé, em cũng ra rất nhiều mồ hôi."
"Tắm uyên ương? Anh mơ đi!" Đường Phương thốt ra, đập lên lưng anh, cười khanh khách: "Lưu manh! Anh chỉ muốn làm thôi! Mau tắm đi."
"Em cũng muốn như vậy mà." Vết thương trên lưng Trần Dịch Sinh còn chưa khỏi hẳn, nhịn đau hít vào một hơi giở trò không từ bỏ.
Đường Phương vươn tay vén áo may ô của anh, xoay lưng anh lại, vết gậy trên lưng ở Tây An đã mờ rồi, nhưng lại thêm một vết bầm tím mới.
"Còn đau không?" Đường Phương khẽ sờ, tay đầy mồ hôi.
"Ôm một cái hôn nhẹ sờ sẽ không đau." Trần Dịch Sinh làm nũng cười quay đầu lại nhìn cô: "Nâng cao thì thôi."
Đường Phương dịu dàng , ở trên lưng khẽ hôn, lại thổi: "Ngoan, thổi sẽ không đau."
Trần Dịch Sinh vừa ngứa ngáy vừa tê dại, muốn quay lưng ôm cô, lại nghe Đường Phương bỡn cợt cười nói: "Anh thật đúng là người có tiềm chất M."
Tay anh hạ xuống, khẽ nhéo Đường Phương: "Đồ quỷ, em toàn nghĩ bậy gì thế!"
***
Đường Phương kéo rèm mở điều hòa, mở máy xông hương, từ tủ lạnh lấy ra hai bát cháo khoai lang tím, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào và tiếng Trần Dịch Sinh sung sướng hát tiếng Ấn Độ, thật sự không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng.
"Đường ——! Đường ——!" Tiếng ca đột nhiên ngừng lại.
Đường Phương bất đắc dĩ gõ cửa: "Đại gia, ngài lại làm sao?" Trước tiên là nói không tìm thấy thảm tắm, còn nói không có dao cạo râu, lần này không biết lại là chuyện gì.
"Anh không có khăn tắm!" Trần Dịch Sinh đúng lý hợp tình gọi, dùng sức giẫm lên áo tắm trắng.
Đường Phương ôm cánh tay, dựa vào khung cửa mỉm cười: "Anh mở cửa tủ dưới bồn rửa tay, trong đó có hai cái khăn tắm sạch, đều là hoàn toàn mới."
"Đường ——! Em không thể đi vào nói chuyện với anh một lát thôi sao, thật là!" Trần Dịch Sinh vứt khăn tắm: "Em xem, chúng ta lãng phí mười lăm phút không ở bên nhau!"
"Còn nhiều thời gian, nhanh lên đi ra ăn cháo." Đường Phương nhịn cười thật sự vất vả.
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng rầm, Trần Dịch Sinh kêu thảm thiết một tiếng "A!"
"Anh không sao chứ?" Đường Phương cầm nắm đấm cửa.
"Lưng anh ——! Không thể động. Không —— không có việc gì ——" Ba chữ cuối cùng gần như là cắn răng nói ra.
Đường Phương nhanh chóng đẩy cửa ra vọt vào.
Trong phòng vệ sinh, trên mặt đất rơi mấy cái khăn tắm, hơi nóng bốc lên, Trần Dịch Sinh không mặc gì ngồi dưới đất nhe răng trợn mắt nhịn đau, nửa người vặn thành một độ cong cổ quái, một tay chống trên mặt đất, một tay bám cửa kính phía sau.
"Lấy khăn tắm nên bị trượt, trẹo lưng." Trần Dịch Sinh vẻ mặt uất ức lên án.
Đường Phương dở khóc dở cười nhặt lên một cái khăn tắm che khuất chỗ bộ vị chào mình mà anh không cảm thấy thẹn thùng, vươn tay dìu anh: "Dậy được không?"
Cô không nâng được Trần Dịch Sinh dậy, lại bị anh cầm lấy cánh tay kéo xuống, ngã vào trên người anh.
"Trần Dịch Sinh!" Đường Phương mới tỉnh ngộ người này sử dụng khổ nhục kế không biết xấu hổ: "Đây là buồng vệ sinh nha! Anh muốn làm gì!"
Trần Dịch Sinh thực hiện được quỷ kế vui vẻ, ngậm môi cô: "Em."
Đường Phương mềm nhũn ỡm ờ: "Trở về phòng ——nha."
Trần Dịch Sinh liếm lỗ tai cô, giọng ngọt thành đường: "Trước tiên làm một chút, một chút thôi, nghẹn gần một tháng, khó chịu, thật sự không nhịn được." Anh nắm tay cô, không nhịn được khẽ run rẩy, khe khẽ cầu xin: "Đường, ngồi lên."
Người đàn ông dịu dàng, cô gái không hiểu chuyện gì. Tóc Đường Phương phớt qua hai má anh, lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh, hôn khóe mắt hơi đỏ của anh, nhìn thấy ánh mắt anh say mê, trái cổ nhấp nhô tràn đầy hấp dẫn, da thịt nóng bỏng dán vào nhau, mồ hôi rơi xuống chóp mũi, dừng ở bên môi anh. Trần Dịch Sinh vươn đầu lưỡi liếm một chút: "Mặn."
Đường Phương ra sức hôn xuống. Ngọt, ngọt phát ngấy.
Lót quần áo xuống dưới, Trần Dịch Sinh ngẩng mặt dịu dàng hôn lại, ôn hương, trằn trọc đau khổ, đầu lưỡi thốt ra một câu: "Nếu cắn đau, em cứ nói."
"Đáng ghét." Đường Phương bất lực ngẩng ra sau, trên kính trước mắt mơ hồ chiếu ra hình ảnh, cô mặt đỏ tía tai nhắm mắt lại, hình ảnh mơ hồ lại càng thêm rõ ràng ở trong đầu.
Hơi lạnh bên ngoài từ nửa cửa đi vào, bên trong truyền ra các loại âm thanh mờ ám.
Nữ trên là thể lực sống, Đường Phương nửa chết nửa sống hưởng thụ thì hưởng thụ, nhưng thật sự lòng có dư mà sức không đủ, cuối cùng không còn sức yếu đuối dựa trên người Trần Dịch Sinh, không để ý lầm bẩm: "Làm không nổi."
Trần Dịch Sinh cười đến ngực rung lên, khẽ xoa hai bàn tay cô: "Vô dụng như vậy, vừa rồi không phải rất ra sức sao? Lại một lần."
Đường Phương ngay cả sức để oán giận cũng không có, hơi nhéo eo anh, lại không chịu động, mồ hôi chảy xuống ngực anh, nghĩ đến nơi nào đó của Trần Dịch Sinh còn mẫn cảm hơn so với cô, quyết trả thù dùng mánh khóe liếm, cả người Trần Dịch Sinh run lên, không khống chế được áp sát cô.
Kết quả chính là không tìm chỗ chết sẽ không chết, khi cả người bị ném xuống mặt đất, Đường Phương khóc không ra nước mắt bị người đàn ông đỏ mắt gây sức ép đến chết đi sống lại.
"Cứng không?" Trần Dịch Sinh bỗng nhiên chậm lại, dịu dàng bế cô lên ngồi ở trên đùi mình: "Đau không?"
Mặt Đường Phương càng đỏ: "Anh thật đúng là không biết xấu hổ! Vừa dài vừa thô vừa cứng vừa kéo dài được rồi chứ? Đau muốn chết, chắc chắn lại bị thương ——" Cô cắn vai anh: "Không phải nói trước tiên làm một chút thôi sao, sao anh còn. . . . . ."
Trần Dịch Sinh không nhịn được cười, hận không thể đem cô dung nhập máu thịt mình: "Đường, anh là hỏi mặt đất có cứng không, có làm em đau không. . . . . ."
Đầu óc Đường Phương choáng váng, mơ hồ ý thức được chính mình lại mất mặt. Mà thôi, bởi vì có anh, đều là đẹp đều là tốt.
Anh sẽ nói những điều cấm kị, gợi ra sự đồi bại của cô, không còn có cách trở về làm cô gái ngoan nữa rồi. . . . . . Why Why Tell me Why?
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 135: Rượu và cà phê (3) (18+)
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗