Đường Phương nằm ở trên giường trằn trọc. Đèn xông hương tản mát ra mùi cây cỏ thư giãn, cô lại hoàn toàn không thả lỏng được.
Chu Đạo Ninh nhất định là tức giận rồi, đổi lại là cô cũng sẽ tức giận. Đường Phương cẩn thận nghĩ lại, lại nghĩ không ra dáng vẻ tức giận trước đây của Chu Đạo Ninh để đối chiếu. Cho dù đối với cậu mợ, anh cũng luôn luôn lạnh nhạt, nhìn không ra buồn giận, cũng bởi vậy cậu mợ anh càng ghét anh hơn. Ai cũng không nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì.
Nhưng sau khi cô hỏi ra câu kia, anh không nói gì, cứ như vậy nhìn khiến cô rối loạn. Thậm chí Đường Phương cũng không xác định trong lúc hoảng loạn mình có nói gì không đúng hay không. Cô không tin tưởng anh, cô coi thường anh, cô dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán anh. Cô dùng sự phòng người và khôn khéo trên người anh.
Thà anh hỏi ngược lại một câu biểu thị một chút thất vọng, cô cũng sẽ không đến mức thấp thỏm như thế. Trên lưng Đường Phương ra chút mồ hôi, phiền đến mức không chịu được, lại trở mình, mở điện thoại di động, chán nản nhìn avatar của Chu Đạo Ninh, cụt hứng đóng màn hình, nặng nề đặt ở dưới gối, che kín đầu, không khỏi ảo não vì nói không cân nhắc, cũng chán nản vì bị Chu Đạo Ninh ảnh hưởng tâm tình.
Điện thoại di động chấn động, Đường Phương bình tĩnh, xác nhận là điện thoại di động đang rung, cuống quít nhấc gối lên, không cầm chắc, di động rơi xuống đất bịch một tiếng.
Đường Phương nhanh chóng thò tay vào khe hở giữa tủ đầu giường và khung giường, cầm điện thoại, khi rụt tay về lại bị đập vào xương cổ tay, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt.
Trên màn hình là Trần Dịch Sinh yêu cầu trò chuyện.
Đường Phương trừng mắt tức giận nhìn màn hình, cuối cùng xuất hiện "Đối phương đã hủy bỏ", cô định để di động xuống gối, điện thoại lại vang lên.
"Anh làm gì thế?" Đường Phương tức giận đến mức không kiềm chế được.
Bên kia truyền đến tiếng nhạc điếc tai nhức óc, còn có Trần Dịch Sinh lớn tiếng để át tiếng nhạc.
"Đường Phương ——? Đường Phương? Sao vừa rồi cô không tiếp điện thoại?"
Đường Phương nén lửa giận: "Trần Dịch Sinh anh rốt cuộc muốn làm gì?!"
Tiếng nhạc dần bé xuống.
"Cô chờ một chút, chờ một chút. Tôi đi ra ngoài." Rõ ràng tâm trạng Trần Dịch Sinh vô cùng tốt.
"À, được rồi, cô nghe thấy tôi nói chuyện chứ? Đường Phương —— Đường Phương? Nghe thấy không?"
"Nghe thấy, anh nói bé chút!" Trong giọng Đường Phương chứa đầy sự khó chịu.
"À ——" Trần Dịch Sinh cẩn thận hạ thấp âm lượng: "Triệu Sĩ Hành nhắn tin cho tôi, nói hình như cô tức giận. Là bởi vì chuyện cho thuê 102 sao?"
Đường Phương tức giận trả lời: "Ai cho phép anh tự quyết định? Anh làm cái này gọi là tự ý cho thuê lại biết không? Có tin tôi —— "
Trần Dịch Sinh lại thở phào nhẹ nhõm, cười ngắt lời cô cô: "Ha ha ha, cô lại bắt đầu làm tôi sợ rồi, chúng ta là một phe mà. Cô yên tâm, cùng lắm thì tiền thuê tôi và cô chia đôi. Chờ tôi trở lại chúng ta cùng nhau kiếm tiền, mỗi người chia một tờ vô cùng thú vị đấy. Mỗi lần Triệu Sĩ Hành và tôi cùng nhau chia tiền, cậu ấy đều làm bộ không chịu. Ban đầu tôi còn tưởng rằng là bởi vì Chu Đạo Ninh cô mới tức giận chứ."
Đường Phương bị anh làm tức đến mức nở nụ cười: "Sao tôi phải tức giận vì Chu Đạo Ninh chứ, nói bậy!"
Trần Dịch Sinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh ta rõ ràng không phải bạn trai cô, lại dùng nước cờ bạn trai khiến cô trở thành tiểu nhân bội bạc, một chút cũng không tôn trọng cô. Một người có tư tưởng độc lập nữ tính như cô chắc chắn rất tức giận, đúng không?"
Mùi ‘chân chó’ (*) cách màn hình đập vào mặt, còn là chân chó Gia Cát liệu sự như thần, Đường Phương nhất thời không thể phản bác.
(*) nịnh bợ
"Được rồi, tôi đã nói thế mà. Triệu Sĩ Hành còn không tin." Trần Dịch Sinh đắc ý: "Tôi chưa bao giờ nhìn lầm người, Đường Phương cô rất nghĩa khí. Tôi sẽ gửi thật nhiều ảnh chụp cho cô, đều là những nơi chơi rất được, cô xem trúng cái gì thì bảo tôi tặng cho."
"Tôi không cần." Đường Phương từ chối: "Tiền thì tôi nhận, sẽ đi mở cửa và kiểm tra khi trả phòng. Tôi muốn ngủ. Tạm biệt."
"Aiz —— đợi đã!" Trần Dịch Sinh kêu lên: "Đường Phương —— Đường Phương? Đường Phương?"
"Gọi hồn à! Chuyện gì?" Đường Phương không nhịn được nữa. Sao lại có loại người đạp trên lỗ mũi được một tấc lại muốn tiến một thước thế này, cô và anh hoàn toàn không thân nha.
Trần Dịch Sinh dừng một chút, giọng nhẹ hơn: "Có phải cô không vui không?"
Đường Phương sửng sốt: "Mắc mớ gì tới anh? Anh thực là ——" Bà tám không nói nên lời.
"Chúng ta là bạn bè mà, tôi nhất định phải quan tâm cô." Trần Dịch Sinh phấn chấn: "Được rồi, quên nói cho cô biết, tôi đã xem wechat công chúng của cô, thấy vẫn là mùa hè năm ngoái. Cô viết rất tốt. Cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới trong loại lãng phí sinh mạng bụi bặm chồng chất này còn có vàng. Tôi bình luận rất nhiều, nhưng chả được lên bài nào."
Đây là cái quái gì vậy? Đường Phương trực tiếp bị tư duy và sự khen ngợi của anh làm choáng váng, giọng cũng dịu đi không ít: "Anh không biết bình luận ở đó, sau khi chọn lọc kĩ càng mới được đăng lên sao?"
Trần Dịch Sinh sửng sốt: "Vậy cô chọn tôi đi! Tôi bình luận rất hay đấy, ha ha, đương nhiên không bằng cô rồi, nhưng bảo đảm cũng sẽ được rất nhiều like. Trước kia thi vào đại học tôi là trạng nguyên Văn đấy, chỉ bị trừ điểm mỗi phần danh tác! Thực đấy, bây giờ cô có thể đi xem bình luận của tôi không?"
Đường Phương che trán: "Không thể."
"Cũng không cần gấp, vậy ngày mai cô nhớ xem nhé, rồi trả lời tôi. Dù sao cô cũng phải nhớ trả lời tôi đấy."
Đường Phương không nói gì, ai muốn trả lời kẻ thần kinh chứ, có quỷ mới tin loại năng lực lý giải của anh ta là trạng nguyên Văn.
"Tôi thích nhất bài cô viết về tôm." Trần Dịch Sinh sôi nổi: "Giống như con người không hòa hợp với thế giới, phía sau mặt trăng như linh hồn cô đơn, đem mình thiêu đốt thành mặt trời, bóng dáng côcđộc chạy về đường một chiều không có điểm cuối, cố gắng tìm kiếm ý nghĩa tồn tại, chính là tôi đấy. Cô đang viết về tôi!"
"Cô nhất định là yêu quái!" Trần Dịch Sinh kích động kết luận: "Đường Phương cô có thể xem thấu linh hồn của con người, đúng là không thể tin nổi. Cô biết không? Tôi luôn cảm thấy người địa cầu các cô không có cách nào hiểu được con người như tôi —— "
Đường Phương nhìn màn hình một chút, nghi ngờ Trần Dịch Sinh thực sự có thể là người sao hoả.
"Xin lỗi, tôi hơi kích động." Trần Dịch Sinh hiếm khi ngượng ngùng.
"Đã hiểu."
"Tôi vô cùng sùng bái cô. Đường Phương, tôi quyết định phong cô làm thần tượng của tôi." Trần Dịch Sinh bổ sung thêm một câu: "Thần tượng văn học. Cô còn viết hay hơn Phùng Đường, chắc chắn trên cơ anh ta."
Đường Phương thở dài, đây coi như là khen ngợi hay hạ thấp cô vậy. Người này còn nói rất thành khẩn khiến người ta khó phản bác.
"Xin đừng so tôi với Phùng Đường được không?" Đường Phương cố gắng giữ tác phong và lịch sự.
"Ha ha, phụ nữ các cô hình như đều không thích anh ta, thực ra anh ta viết khá thú vị đấy. Tôi ở Hong Kong mua tất cả sách của anh ta. Cô từng đi hiệu sách cũ ở phía sau quảng trường chưa? Nơi đó rất được ——" Trần Dịch Sinh bắt đầu lải nhải: "Thực ra tôi cũng coi như là một thanh niên văn nghệ, cô biết đấy. Ngày đó cô đến nhà tôi, có phải bị dọa không? Cho nên chuyện lần trước cô không cần lo lắng."
Đường Phương cười ha ha. Thi vào đại học là trạng nguyên Văn, anh không biết thanh niên văn nghệ là từ mắng chửi người sao. Lần đó cô hoảng hốt là vì giường Trần Dịch Sinh đối diện với mặt tường toàn là giá sách, không thể không ngưỡng mộ các thủ thư khi di chuyển giá sách, một nửa là tạp chí, một nửa là CD. Đầu năm nay ai còn nghe CD chứ, còn có nhiều CD chưa từng bóc màng. Thế nhưng người có nhiều bản “Thu hoạch”, “Giới tiểu thuyết” thì đúng thật là không nhiều lắm, dù sao cô cũng không có.
"Tôi thực sự đều đọc hết các bản, cô đừng không tin. Ngày đó tôi đã nhìn ra cô không tin, cô giả vờ chả giống chút nào, ngoài miệng nói ừ, thực ra lén liếc. Ha ha ha." Trần Dịch Sinh đắc ý cười: "Tôi nói có đúng hay không?"
"Đúng, anh nói như thế nào cũng đúng." Đường Phương thực sự cố mở mắt, ngáp một cái, để di động sang bên cạnh gối.
"Mấy câu cô viết về tôi quá kinh điển, chuẩn xác, tôi sẽ viết riêng ở trên bưu thiếp gửi về cho cô, cũng sẽ làm bản quyền luôn. Cô không thể dùng ở trên người người khác, đương nhiên cũng không có khả năng có người như tôi nữa. Nhưng mà tôi còn chưa gửi bưu thiếp. Tôi sẽ chọn tem thật đẹp, nếu cô nhận được nhất định phải kiểm tra xem tem còn hay không!"
"Tại sao?" Đường Phương ngáp một cái. Người này nói vô cùng quỷ dị, nói càng nhiều càng buồn ngủ. Phiền não thấp thỏm vừa nãy đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
"Thực ra tôi rất có sức quan sát nhạy cảm của Sherlock Holmes, chờ cô thân với tôi hơn sẽ phát hiện. Trước đây ở nước ngoài tôi hay tự gửi bưu thiếp cho mình, bình thường tem đẹp đều bị người làm rơi. Tôi nói nhất định là người của cục bưu chính lấy cắp, mẹ tôi còn nói tôi ngậm máu phun người. Cô nói xem, trừ bọn họ ra còn có ai? Dấu bưu điện không phải chỉ còn lại có một nửa, chẳng lẽ có người với tay vào trong hộp thư móc ra? Tôi đã từng thử với vào hai ngón tay, lúc lấy ra đau chết luôn."
Cảm giác hình ảnh quá mạnh mẽ, Đường Phương mơ mơ màng màng nở nụ cười: "Anh thật ngu xuẩn." Cũng có chút đáng yêu nữa.
"Tôi làm sao gọi là ngu xuẩn chứ?" Trần Dịch Sinh bất mãn phản bác: "Tôi đây gọi là tinh thần thăm dò thực tiễn. Được rồi, bây giờ cô đã hết khó chịu chưa?"
Đường Phương bừng tỉnh, hình như khá hơn rồi, còn có chút cảm giác buồn ngủ.
"Tuy rằng tôi tuyệt đối sẽ không theo đuổi cô, thế nhưng cô là thần tượng của tôi, bạn tốt của tôi. Tôi phải nhắc nhở cô, cô không nên quá tin tưởng Chu Đạo Ninh." Trần Dịch Sinh nghiêm túc nói.
"Vì sao?" Đường Phương dùng chút tinh thần cuối cùng hỏi.
"Anh ta thoạt nhìn là loại hình tinh anh phấn đấu ăn không ít khổ." Trần Dịch Sinh quang minh chính đại không hề cảm giác mình ở sau lưng người nói bậy: "Người như anh ta tôi thấy quá nhiều rồi. Có thể lợi dụng thì sẽ lợi dụng, cái gì cũng phải theo đuổi lợi ích lớn nhất, chỉ cần kết quả không cần quá trình. Đương nhiên, anh ta còn trẻ, có lẽ còn chưa quá xấu xa. Hơn nữa tôi nói với cô này, anh ta nhìn cô có một loại nhất định phải nắm giữ được —— "
Đầu Đường Phương nóng lên, trực tiếp ngồi dậy: "Trần Dịch Sinh anh cho mình là ai? Anh dựa vào cái gì phê phán người khác như thế? Chu Đạo Ninh không phải người như anh nói! Anh hoàn toàn không biết anh ấy, anh ấy quả thật chịu nhiều gian khổ, những gian khổ ấy anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, anh ấy không có cha mẹ giỏi giang như anh, nhưng anh ấy dựa vào bản lĩnh của mình đi tới ngày hôm nay. Loại trạng nguyên Văn thi đại học như anh ai biết làm như thế nào có được! Anh có biết từ nhỏ tới lớn anh ấy giành được bao nhiêu huy chương vàng không? Bắc Đại Thanh Hoa Giao Đại Phục Đán đều muốn cướp anh ấy, anh ấy bắt được bao nhiêu offer đại học nước ngoài hàng đầu, là anh ấy từ bỏ——!"
Từ bỏ vì cô.
Đường Phương nghẹn ngào. Cô cũng không giống Trần Dịch Sinh, ác ý không thèm để ý chút nào xử tội Chu Đạo Ninh.
"Anh chớ tự mình đa tình, tôi viết hoàn toàn không phải là anh!" Đường Phương hung dữ cúp cuộc gọi.
Trên di động có tin nhắn Chu Đạo Ninh gửi tới.
"Mười năm là khoảng cách. Nhưng không sao hết, chúng ta còn có rất nhiều mười năm, em sẽ thấy rõ. Ngủ ngon."
Đường Phương lau nước mắt, nhắn lại một chữ.
"Vâng."
Ngoài cô ra, trên thế giới này còn có ai đứng ở bên Chu Đạo Ninh bảo vệ anh? Chính anh cũng không thể nào giải thích. Cô muốn thử một lần, cho dù kết quả như thế nào cũng sẵn lòng thua cuộc. Vì thời niên thiếu đẹp nhất.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 50: Chân chó Gia Cát.
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗