Chương 208: Mì xì dầu
Đăng lúc 16:30 - 18/09/2025
8
0
Trước
Chương 208
Sau

Sắc trời vẫn còn tối như mực, cửa tham quan toàn là xe tuktuk cùng các loại xe bánh mì, dòng người như thủy triều, cột điện cong vẹo treo đèn chân không, thế nhưng đã có mười mấy người bán hàng rong triển khai thế trận, bán áo choàng, bán đồ ăn vặt, còn có đám nhóc đi chân trần chạy tới chạy lui dùng ngôn ngữ lưu loát các quốc gia đuổi theo du khách rao hàng đồ lưu niệm.

"Chúng ta coi như là người tàn tật và phụ nữ có thai, tinh thần ngắm cảnh thật đáng khen." Đường Phương đỡ Trần Dịch Sinh xuống xe: "Sớm biết thế em đã mang cameras tốt một chút." Cô không nghĩ tới còn đến điểm tham quan.

Trần Dịch Sinh vỗ túi trên lưng: "Có anh ở đây, em yên tâm."

Đường lớn bên trong điểm tham quan rộng, đều là tảng đá lớn nửa thước, năm tháng mài ra rất nhiều góc cạnh, đi mười lăm phút, mơ hồ có thể thấy đường nước chiếu sáng, trên bãi cỏ có không ít con ngựa đang đi nhàn nhã.

Lại đi một lát, trời dần dần sáng, Đường Phương sợ hãi cười: "Nhiều người như vậy?!"

Hai cái ao nhỏ còn không rộng bằng hồ Thái Bình Tân Thiên Địa, trong nước hơi bẩn thoạt nhìn đen như mực, bên bờ toàn là người. Trên cỏ phủ kín các loại thảm và vải, nơi nơi đều là giá ba chân và ống kính dài, đám trẻ chạy trốn, phụ nữ thử dáng pose, không ngừng đổi địa điểm góc độ chụp ảnh, sự hấp dẫn của điểm tham quan cũng ít đi.

"Anh Eason—— cô Đường! Bên này ——" Alice khập khiễng đi lên, vẫy áo choàng bảy màu, thở hồng hộc tới trước mặt bọn họ: "Anh Đôn Tử chiếm được nơi tốt nhất, chờ đã lâu. Hai ngưừi còn chưa ăn sáng nhỉ?"

Đường Phương ghé mắt: "Anh —— còn để người ta đến chiếm vị trí?"

"Có người dùng trước khỏi lo họa." Trần Dịch Sinh cười hì hì cảm ơn Alice, nắm tay Đường Phương xuống sườn dốc.

Lý Đôn ở trên chiếu còn buồn ngủ: "Lại đây, nơi này."

Alice để áo choàng lên chiếu, Đường Phương ngồi xếp bằng, Trần Dịch Sinh để túi cho cô dựa vào, Lý Đôn đưa hai cái đệm mềm qua: "Dự báo sáu giờ mười lăm mặt trời mọc, ăn chút gì đó đã."

Đường Phương nhận lấy sandwich và sữa Alice đưa qua: "Làm phiền mọi người chu đáo như vậy."

Trần Dịch Sinh cười nằm xuống bên cạnh cô: "Cái này tính là gì? Trước kia bọn anh còn tự mang lẩu cơ, có xe hậu cần cái gì cũng có thể mang."

Lý Đôn săn sóc bóc trứng luộc cho Trần Dịch Sinh: "Cũng không phải vậy, về sau để Đường Phương nhà cậu đi theo chúng ta chơi, Đại Ngưu nói, tháng bốn năm sang năm đi Nê-pan ngắm chim đỗ quyên trên núi cao, cậu ta ở đại bản doanh Châu Phong khao mọi người thịt dê. Thế nào Dịch Sinh? Không phải cậu vẫn muốn đi con đường ABC sao, mùa xuân sang năm con gái cậu đã sinh ra chưa?"

Trần Dịch Sinh kiên định lắc đầu tỏ thái độ: "Sang năm không đi, ở nhà với vợ con."

Đường Phương nhìn anh cười.

Trần Dịch Sinh cũng cười: "Chờ Trường An được một tuổi, cả nhà chúng ta mỗi năm sẽ ra ngoài chơi một hai lần. Tôi đã lên kế hoạch hết rồi."

Alice tò mò hỏi: "Một tuổi là có thể ra ngoài chơi sao?"

Trần Dịch Sinh chỉ xung quanh không ít người Âu Mĩ mang theo trẻ nhỏ: "Đương nhiên là có thể. Đến lúc đó con gái tôi mềm mại ghé vào ngực tôi, cắn núm vú cao su, chậc chậc không phải tôi quá đẹp trai sao."

Lý Đôn cười rộ lên: "Một người đàn ông treo theo một đứa trẻ?"

Trần Dịch Sinh đá vào mông anh ta: "Anh biết cái gì, đây tuyệt đối là vũ khí bí mật tăng thêm sức quyến rũ cho đàn ông."

Đường Phương nhìn về phía không trung cách đó không xa dần dần sáng lên, cười ha ha, xét đến cùng người này vẫn coi con gái là đạo cụ giúp mình thêm đẹp trai, hư vinh quả nhiên là động lực nha.

Bầu trời càng ngày càng sáng, mây ở năm tòa tháp cao phía trên huyền phù bị nhuộm thành màu vàng, xung quanh là những đám mây nho nhỏ vây quanh, càng ngày càng đậm màu, khắp tầng mây như phượng hoàng giương cánh giãn ra, ảnh ngược cây cọ và tháp nhọn soi bóng trên mặt nước. Nhiều hoa súng trên mặt nước, có ấn tượng điểm màu kỳ dị.

Xung quanh truyền đến tiếng màn trập dày đặc, Đường Phương và Trần Dịch Sinh mười ngón giao nhau, lặng lẽ nhìn không trung, tháp cổ và mặt nước trăm ngàn năm qua, mặt trời ngày ngày xuất hiện ở nơi này, thêm nhiều du khách, thêm nhiều cameras, đối với nó mà nói không hề có ý nghĩa. Phong hoá hòn đá và điêu khắc, thực vật chết đi sống lại, văn minh mất đi đối với nó cũng không có ý nghĩa. Ở trước mặt tự nhiên, tình yêu của nhân loại càng nhỏ bé, càng thêm không có ý nghĩa.

Trong nháy mắt, Đường Phương đột nhiên hiểu được tại sao Trần Dịch Sinh mê muội theo đuổi phong cảnh nguyên thủy, bí cảnh không người đặt chân, yêu thích khiêu chiến vận động cực hạn. Nếu giờ này khắc này nơi đây chỉ có một mình cô nhìn mặt trời mọc, Angkor Wat không còn là một điểm tham quan được đánh dấu, mà là nơi có quan hệ thần bí với vũ trụ, cô giống như đóa hoa hồng được Hoàng tử bé lựa chọn kia. Lượng thay đổi và chất biến đối đương nhiên là có quan hệ tất yếu, cho dù lượng này là rất nhiều hay cực nhỏ, vẫn sẽ sinh ra biến hóa thần kỳ.

Đường Phương cúi đầu nhìn về phía Trần Dịch Sinh, Trần Dịch Sinh cũng đột nhiên quay đầu, hai người yên lặng nhìn đối phương. Giờ khắc này, hai người tâm ý tương thông, không cần ngôn ngữ gì, cô biết anh suy nghĩ gì, anh cũng biết cô suy nghĩ gì.

Cameras không có cơ hội lấy ra. Bọn họ lặng lẽ ngắm mặt trời mọc ở Angkor Wat, thu dọn tất cả vật phẩm.

"Còn có sức đi xem bên trong không?" Trần Dịch Sinh thân thiết hỏi Đường Phương: "Bên trong có đền thờ và hành lang gấp khúc, phù điêu rất đáng xem."

Đường Phương lại lo cho vết thương của anh: "Hơi mệt, về sau em dẫn anh, anh dẫn Trường An, chúng ta cùng đến nhìn kỹ, về bệnh viện trước đã."

Tương lai có thể gặp, không chỉ sáng nay.

***

Trần Dịch Sinh xuất viện vào ngày hôm sau, tất cả bảo hiểm đều được nhân viên công ty H xử lý thay anh, trang phục đua xe và giày mới tinh được đặt trong hộp.

Lúc trở lại Thượng Hải, mưa đông kéo dài, năm giờ sáng Triệu Sĩ Hành ở sân bay đón bọn họ, đi thẳng đến thôn Vũ Cốc.

"Đã liên hệ xong với bệnh viện Hoa Sơn, buổi chiều trực tiếp đi tìm Chủ nhiệm Vương, dù sao nên kiểm tra lại một chút."

Trần Dịch Sinh giật mình: "Cha tớ không biết chứ?"

"—— Cái này" Triệu Sĩ Hành ngẩn người: "Tớ không nói cho chú Trần, nếu không tớ gọi điện nhắc nhở Chủ nhiệm Vương?"

"Quên đi quên đi, nếu cha tớ muốn ra tay, tớ sẽ trốn phía sau Đường Phương. Đường, em phải bảo vệ anh."

Đường Phương vỗ tay anh: "Em che cho anh."

"Khi nào mọi người đi Đông Sơn?" Chu Đạo Ninh từ ghế trước hỏi.

"Ngày mai." Trần Dịch Sinh dán lên: "Anh có muốn đến uống rượu mừng của chúng tôi không?"

Đường Phương nhéo eo anh, người này tuyệt đối là hướng tới tiền lì xì.

"Hôn lễ của Đường Phương chắc chắn tôi phải đi." Chu Đạo Ninh liếc khuôn mặt tươi cười của Trần Dịch Sinh, thản nhiên quay người lại dựa vào ghế.

"Tối ba mốt tôi đến." Triệu Sĩ Hành từ gương chiếu hậu nhìn Đường Phương: "Ngày mai tôi đưa hai người đi Tô Châu."

"Không cần, Đạo Ninh sẽ đưa chúng tôi đi." Trần Dịch Sinh cười hì hì dựa vào bên người Đường Phương: "Ngày mai anh đi cùng chúng tôi nhé?"

Chu Đạo Ninh ừ một tiếng: "Tôi lái xe, chú Đường và cô Phương mới yên tâm."

"Đúng đúng, tôi cũng yên tâm." Trần Dịch Sinh liên tục gật đầu.

Bốn người tới thôn Vũ Cốc, Đường Phương giữ bọn họ lại ăn sáng, trong tủ lạnh trống rỗng, cô lấy ra một hộp canh loãng, tiện tay làm bốn bát mì xì dầu, để sáu miếng trứng bên dưới, rưới chút bơ lên trên, thêm nước dùng.

Ăn xong mì nóng hổi, nước canh hoa quế hạt khiếm thảo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái ngọt ngào thấm vào ruột gan, lò sưởi trong tường xua đi lạnh lẽo ẩm ướt.

Chu Đạo Ninh và Triệu Sĩ Hành thu dọn bát đũa, thấy Trần Dịch Sinh đã ngã vào sô pha khò khè, cũng đều tạm biệt. Đường Phương mặc áo khoác tiễn bọn họ.

"Đạo Ninh, anh vẫn còn ở khách sạn?" Đường Phương không nhịn được hỏi Chu Đạo Ninh: "Chuyện nhà họ Tô thật sự đã hoàn toàn trôi qua sao?"

Triệu Sĩ Hành nhìn Chu Đạo Ninh, nói tiếng tạm biệt bước nhanh đi trước.

Chu Đạo Ninh yên lặng nhìn Đường Phương vẻ mặt thân thiết, đột nhiên trong lòng trở nên nhẹ nhàng, giống bông tuyết kết thành một đám, trong lòng anh chua xót lại vô cùng thỏa mãn.

"Ở khách sạn khá tiện ——" Chu Đạo Ninh chỉ ngực: "Nhà họ Tô hoàn toàn sụp đổ, phát súng này là của Tô Bối Bối, nhà họ Tô và anh đã thanh toán xong."

Đường Phương gần như ngừng thở, không tưởng tượng ra được trình độ nguy hiểm trong lời nói nhẹ nhàng của anh.

Chu Đạo Ninh cười: "Có thể đổi lấy tự do chân chính cũng có lợi. Anh tính làm chút đầu tư tài chính, nếu em có tiền riêng cứ để chỗ anh, không lời không lỗ không mệt, bảo đảm trăm phần trăm, em còn tin anh không?"

Đường Phương lắc đầu: "Em tin anh, cũng tin tưởng anh có năng lực này, nhưng Đạo Ninh, anh không nợ nhà em, cũng không thiếu em, không cần phải đưa tiền cho nhà em như vậy." Ngân hàng cuối năm liều mạng thu tiền, quản lý sản phẩm tài sản cũng chỉ được 5%, vừa đầu xuân rớt xuống 4%, các quỹ đơn vị sự nghiệp tin cậy gửi gắm bên trong chỉ từ 10% đến 30%/năm, về phần P2P trên mạng này, Đường Phương cũng không chạm vào. Trăm phần trăm bảo đảm là khái niệm gì, Đường Phương đương nhiên tin Chu Đạo Ninh sẽ không hãm hại tiền của cô, nhưng tức là anh phải tự rút tiền túi giúp đỡ nhà cô vượt qua cửa ải khó khăn, cô tuyệt đối sẽ không chịu nhận.

"Anh không đưa tiền cho em, trước kia vẫn làm, anh tự mình xây dựng mô hình số liệu, phần trăm một năm luôn là 40%, em đưa tiền, là giúp anh kiếm thêm càng nhiều mà thôi." Giọng Chu Đạo Ninh thực bình tĩnh: "Ngoài nhà họ Tô, năm nay, sang năm, nhiều quân bài còn có thể ngã xuống, anh không tiện ra ngoài đi làm, tài chính nhà cửa cũng bị người nhìn chằm chằm, không có cách nào sử dụng, em xem, anh ngay cả hộ chiếu chứng minh cũng không dùng được . Hiện tại thiếu tiền vốn, em coi như cho anh mượn tiền là được, hai năm sau anh có thể dùng tiền trong tài khoản của mình."

Thấy Đường Phương còn hơi do dự, Chu Đạo Ninh thở dài: "Giá dầu quốc tế sẽ liên tục hạ xuống, cổ phiếu tăng lên cao nhất trong lịch sử, hàng loạt thương phẩm kim loại màu sẽ phải đối mặt với thị trường tăng giá. Bỏ lỡ thực đáng tiếc."

Đường Phương mặt đỏ lên: "Không phải em không muốn cho anh mượn, nhưng em chỉ có một chút tiền."

"Có đòn bẩy, một chút tiền rất nhanh có thể biến thành rất nhiều tiền." Chu Đạo Ninh cúi đầu tự giễu cười hai tiếng: "Đời này anh chưa từng mở miệng vay tiền, quả nhiên không phải chuyện dễ dàng."

Đường Phương lập tức đầu hàng: "Đạo Ninh, anh đừng nói như vậy, em đương nhiên tin anh. Chỉ là em cũng không có tiền ——"

Chu Đạo Ninh ngước mắt: "Em giữ lại tiền mua thuốc trong nửa năm cho cha em, số còn lại đều cho anh ‘mượn’."

Đường Phương yên lặng tính một chút, thẹn thùng mở miệng: "Vậy chỉ có khoảng năm mươi vạn—— nếu không em nói với Dịch Sinh?"

"Không cần. Năm mươi vạn đủ rồi." Chu Đạo Ninh nhìn về phía cửa sổ 102 phía sau cô, lắc đầu: "Hai người tài chính độc lập tốt nhất không cần nhắc tới chuyện này."

Đường Phương gật đầu.

***

Trần Dịch Sinh đứng ở cửa sổ, nhìn thấy hai người trong vườn hoa nói chuyện, xoa eo, nâng chân lên gác ở cửa sổ.

Trạm tiếp theo là Đông Sơn.

Trước
Chương 208
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tác giả: Tiểu Mạch S Lượt xem: 2,437
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,486
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...