Chương 179: Cành hoa quế
Đăng lúc 16:30 - 18/09/2025
9
0
Trước
Chương 179
Sau

Đường Phương nhìn thấy Trần Dịch Sinh cầm cành hoa quế trong tay, run rẩy làm rơi một ít hoa quế xuống mặt đất, cô xì một tiếng: "Lừa người, rõ ràng là hoa quế." Tuy vậy tay cô vẫn vươn ra túm lấy anh, Trần Dịch Sinh đặt một chân xuống sàn nhà, lập tức run rẩy.

"Đường! Em!" Trần Dịch Sinh liều mạng kiễng chân: "Lấy ra, mau lấy ra! Đau đau đau ——"

Bàn phím từ để ngang biến thành dựng thẳng đứng, cách đũng quần anh một khoảng.

Đường Phương vừa tức giận vừa buồn cười, ôm eo anh nâng lên, bàn phím rơi xuống sàn nhà.

"Em không thể dùng lực em đừng dùng sức!" Trần Dịch Sinh kêu vài tiếng, nhảy hai cái, cuối cùng thành công, cả người nằm xuống mặt đất, nhìn cửa sổ, thở dài vài tiếng. Anh dỡ xuống cửa sổ phòng trộm quả thực quá anh minh, thời khắc mấu chốt có thể dùng đến, tuy rằng vô cùng đau trứng.

Lấy một tư thế vô cùng đáng thương dịch người dậy, Trần Dịch Sinh giơ cành hoa quế trong tay, nhịn đau cười hỏi: "Chúng ta làm hòa nhé?"

Mỗi phút giận dỗi với cô đều vô cùng gian nan, chính mình lại uất ức, rồi lại bởi vì hiểu lòng cô mà uất ức thay cô, nhưng anh có thể làm thế nào đây, khác với những người khác, cô làm gì, anh cũng không xuất hiện suy nghĩ bỏ trốn trong đầu, thậm chí còn mơ hồ mừng thầm bởi vì cô ghen tị mà "đạt được mục đích", lại thương tiếc cô giấu sự tự ti trong những lời nói tổn thương người, phát hiện sau khi cô khóa trái cửa, quả thực không khỏi vui mừng.

Đường của anh nói đúng, anh thật sự là người kì lạ.

Đường Phương cúi đầu nhìn anh, chậm rãi nhận lấy cành hoa quế, hỏi: "Anh trở về làm gì?"

"Anh không về còn có thể đi nơi nào?" Trần Dịch Sinh cười kéo cô đến bên người mình: "Vợ của anh ở đây, con gái của anh ở đây, nhà của anh ở đây."

"Trung thu đã qua rồi, hiện tại anh nói gì cũng đã muộn."

"Hai chúng ta ở bên nhau mỗi ngày đều là ăn tết, không cần ngày này." Trần Dịch Sinh ôm vai cô: "Ánh trăng mười lăm mười sáu tròn, hiện tại là mười sáu, em nhìn bên ngoài kìa ánh trăng rất tròn ."

Đường Phương ngẩng đầu, lại cúi đầu: "Dù sao Trung thu đầu tiên anh cũng không ở bên em mà ở bên người khác."

Sau khi rơi vào logic ngõ cụt của phụ nữ, đàn ông nên làm gì? Trần Dịch Sinh thở dài: "Đều do anh, xin lỗi. Nhưng anh đã đưa Ilaria đến nhà Triệu Sĩ Hành. Anh dùng hành động thực tế giải thích với em, vẫn là rất có thành ý đúng không?"

Đường Phương ngẩn ra, vuốt ve lá cây quế trong tay, hạt sương lạnh vào buổi sớm vẫn còn hơi ướt.

"Anh nói như thế nào?"

"Nói vợ anh ghen tị, không thích, cho nên không thể giữ cô ấy lại." Trần Dịch Sinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, thấy Đường Phương quả nhiên xấu hổ không lên tiếng, cười ha ha: "Sao anh có thể ở trước mặt người ngoài làm xấu mặt em chứ? Anh vẫn luôn khen em nice kind, hủy hình tượng của anh thì có thể, hủy hình tượng của em thì không thể."

Mặt Đường Phương nóng lên, liếc anh: "Vậy anh nói như thế nào."

"Em để ý cô ấy nghĩ về em như thế nào sao?" Trần Dịch Sinh lắc đầu: "Đường à, còn em, lòng dạ hẹp hòi, ghen tị, làm anh tức muốn chết, nhất định phải đuổi cô ấy đi, nhưng em lại vô cùng sĩ diện, giả vờ hào phóng, thật sự đuổi cô ấy đi, em lại cảm thấy chính mình không phúc hậu, sợ Ilaria nhìn thấu em là người phụ nữ không tin tưởng chồng mình."

Trần Dịch Sinh vươn tay nhéo mặt cô: "Anh nói có đúng không?"

Đường Phương cụp mắt không nhìn anh, há miệng, không nói gì.

Trần Dịch Sinh buông tay ra kéo cô vào trong lòng: "Thật sự muốn kéo em lên giường, ra sức đánh mông, làm cho em không đứng dậy được."

"Anh dám?"

"Anh không dám." Trần Dịch Sinh sâu kín thở dài: "Ai bảo em ăn anh gắt gao như vậy."

Đường Phương lấy lại tinh thần, đẩy anh: "Sao anh nói giống như người làm sai là em vậy?"

"Vậy em đúng sao?" Trần Dịch Sinh ấn đầu cô trở về: "Em ỷ vào mình mang thai, trước kia sai còn nhận, hiện tại ngay cả sai cũng không nhận? Em nói xem vừa nãy ai mắng anh vừa tra vừa thối? Em yêu anh thì em là người như thế nào?"

"Vừa mù vừa điếc." Đường Phương đuối lý, nhưng ngoài miệng không thể thua.

Trần Dịch Sinh nhéo mặt cô: "Em vừa há mồm! Thật sự là, hôm nay anh thực sự đau lòng, em nói xem trên thế giới còn có người tốt với em hơn anh sao?"

"Chắc chắn có. Không phải anh đau lòng sao?" Đường Phương nhéo thịt bên hông anh: "Nếu không em đăng chuyện hôm nay lên vòng bạn bè, cho anh xem mọi người phân xử như thế nào."

Cả người Trần Dịch Sinh cứng đờ: "Ngàn vạn lần đừng —— không phải em đăng rồi chứ?" Anh vươn tay móc di động.

Đường Phương bắt được tay anh, cắn một cái: "Không có, muốn mắng anh cũng chỉ có thể là em."

"Vậy chẳng lẽ người khác sẽ cảm thấy anh không đúng sẽ mắng anh?"

"Đương nhiên rồi! Dù sao đám bạn của em chắc chắn sẽ nói anh cặn bã, đã kết hôn làm cha còn câu kết làm bậy với bạn gái cũ, còn đưa đến trước mặt vợ khoe ra, giống như phụ nữ khắp thiên hạ đều yêu anh, đều không rời khỏi được anh, thế nào, anh thích thê thiếp thành đàn?"

Trần Dịch Sinh vội nói: "Anh thực sự không có, oan uổng muốn chết. Nếu anh muốn thông đồng với cô ấy, lúc đi Milan đã thông đồng, cần gì chờ đến hiện tại?"

"Em cũng chả biết được, nói không chừng khi đó hai người đã thông đồng, dù sao đó là chuyện trước khi anh ở bên em, em cũng không để ý, nhưng hiện tại không được, nhìn thấy sẽ tức đến gan cũng đau." Đường Phương nói xong lại tức giận, đánh Trần Dịch Sinh mấy cái.

"Phụ nữ các em thật sự là!" Trần Dịch Sinh thở dài: "Thiên hạ có người chồng ngu xuẩn như vậy, giới thiệu tình nhân làm quen với vợ mình? Anh làm cái này gọi là quang minh chính đại, quang minh lỗi lạc, tâm không giữ ——"

"Giữ cái gì?"

"Đại bàng?" Trần Dịch Sinh có cảm giác mắc mưu.

Quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng, Đường Phương cười không ngừng: "Anh biết chữ đại bàng sao?"

Quên đi, có thể làm em cười, anh sẽ không so đo. Trần Dịch Sinh nhìn ánh trăng mười sáu ngoài cửa sổ, hừ một tiếng.

"Anh quang minh chính đại? Anh cho là chút tâm tư này giấu được sao?" Đường Phương nhéo tay anh: "Con người anh ấy, trên mặt viết: mau nhìn, bạn gái cũ của anh có đẹp không? Cô ấy đẹp như vậy mà vẫn còn thích anh, anh thật có sức hút, sao trên đời lại có người đàn ông vừa dẹp trai vừa quyến rũ như anh chứ —— Trần Dịch Sinh, anh dám nói mình không có suy nghĩ này không?"

Trần Dịch Sinh đột nhiên bị cô nói trúng, cười ha ha: “Mặt đất lạnh lắm, đứng lên, chúng ta lên giường nằm nói chuyện cho thoải mái."

"Anh nói đi anh có suy nghĩ này hay không?!" Đường Phương tóm chặt anh: "Đáng giận nhất chính là anh, ung thư thẳng nam! Tự kỷ cuồng! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Sao em có thể gả cho người như thế chứ!"

Trần Dịch Sinh nửa kéo nửa ôm túm người lên giường, không nhịn được cười: "Được được, anh thừa nhận anh có suy nghĩ này, nhưng anh muốn cho em xem, anh yêu em nhiều thế nào, em không cần lo lắng một ngày nào đó anh sẽ yêu thương người khác, Ilaria đẹp không? Em nói thẳng ra xem?"

Đường Phương đẩy miệng anh: "Em không thích cô ấy, nhưng cô ấy rất đẹp, còn cao hơn anh."

"Đúng vậy, người đẹp như vậy anh còn không động lòng, em còn lo lắng gì chứ? Anh yêu chính là linh hồn em, linh hồn hai chúng ta phù hợp ——"

"Dựa vào cái gì chứ?!" Đường Phương đạp anh: "Cơ thể em kém như vậy sao?"

Trần Dịch Sinh nhân cơ hội dán lên, bóp nhẹ vài cái: "Thực tế là cơ thể cũng rất quyến rũ người, nhưng phụ nữ không phải đều thích đàn ông nói yêu linh hồn của mình sao?"

"Không có!" Đường Phương không gạt được tay anh ra, giọng thấp xuống khí thế không giảm: "Anh chỉ yêu mặt yêu cơ thể em!"

Trần Dịch Sinh cười ghé vào ngực cô hút vài cái: "Được, anh mê muội trong sắc đẹp của Đường Đường không thể tự thoát ra được, hận không thể chết ở trên người em được rồi chứ?"

"Ghê tởm!" Ngực Đường Phương ẩm ướt, nhìn đầu anh dịch tới dịch lui, chính mình cũng cười: "Anh lại học được lời nói ghê tởm này trong truyện đồi trụy nào thế."

Trần Dịch Sinh ngẩng đầu: "Lời nói thật đấy! Em không biết là mình vĩnh viễn không đủ đối với anh sao? Cho dù hiện tại không thể làm cũng muốn đến chết, là thật đấy, em vừa mềm vừa ướt vừa ấm, anh muốn chết ở bên trong em—— đúng, không thể tự thoát ra được." Anh cười ha ha.

Đường Phương ném gối lên mặt anh: "Gậy dâm! Tránh ra, em muốn đi WC!"

Trần Dịch Sinh cười xấu xa: "Là muốn suỵt suỵt hay là có phản ứng ? Nói đi nói đi."

Đường Phương đẩy Trần Dịch Sinh ra: "Anh rảnh rỗi đau trứng hay là bị đập nên đau trứng?"

"Thật sự đau." Trần Dịch Sinh giật mình: "Nhưng em hôn nhẹ sẽ không đau ."

Gối lại đập lên, Trần Dịch Sinh nhìn theo bóng dáng Đường Phương: "Anh ở trên giường chờ em nha ——"

Chỉ chốc lát sau, Đường Phương trở lại phòng ngủ, trên mặt khó xử.

"Trần Dịch Sinh ——"

Trần Dịch Sinh xốc chăn lên, lộ ra cơ thể không mặc gì, thẳng lưng: "Có vui không? Anh đã chuẩn bị tốt!"

Đường Phương nhắm mắt, hít vào một hơi: "Em ra máu."

Nhìn thấy ‘tiểu Dịch Sinh’ trước mắt hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nháy mắt mềm nhũn, Đường Phương không biết như thế nào hơi muốn cười lại hơi muốn khóc: "Anh đừng sợ, không nhiều máu lắm, có cần đi bệnh viện không?"

"Đương nhiên rồi!" Trần Dịch Sinh xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.

***

"Khám cấp cứu tại sao phải tới phòng phẫu thuật khoa sản chứ?" Trần Dịch Sinh đổ đầy mồ hôi, tuyệt vọng nhìn cửa gần trong gang tấc lại đóng chặt.

Bà cụ ở bên cạnh an ủi anh: "Nửa đêm tới nơi này mới tốt, bên cạnh chính là phòng siêu âm B, cũng có mấy bác sĩ chịu trách nhiệm."

"Thật sự không phải bởi vì phải làm phẫu thuật?" Trần Dịch Sinh nửa tin nửa ngờ, siết chặt chai nước trong tay.

Đường Phương từ cửa nhô đầu ra: "Có lẽ là không có vấn đề gì lớn, cứ để em ở bên trong chờ bác sĩ kiểm tra, anh ở nơi này chờ em được không?"

Trần Dịch Sinh vọt lên, cũng không quan tâm bên cạnh còn có ba bốn người, ôm lấy cô: "Không sao, không cần mổ, vừa rồi bác gái kia nói thế. Em đừng căng thẳng, vào đi, anh không đi, anh ở nơi này, có chuyện gì em gọi anh."

Đường Phương đã bình tĩnh lại, đỏ mặt ôm anh: "Ừ, anh cũng đừng căng thẳng."

Trần Dịch Sinh nhìn thấy cửa lần thứ hai đóng lại, anh không căng thẳng mới là lạ, căng thẳng muốn chết, muốn tát cho mình một cái, đều là anh không tốt, đều do anh, chọc cô tức giận, rõ ràng biết lúc cãi nhau cô sẽ dùng lời nói ác độc bảo vệ chính mình, còn muốn cãi nhau với cô, không chịu dỗ dành cô, làm cho cảm xúc cô kích động, chắc chắn còn làm cô khóc, hiện tại mắt cô còn sưng. Trần Dịch Sinh chán nản ngồi trở lại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy chính mình là người chồng người cha thất bại.

Có lẽ đợi khoảng ba mươi phút mới có một bác sĩ đến, vào phòng phẫu thuật, cách mười phút, Đường Phương đi ra .

"Bác sĩ nói như thế nào? Em không sao chứ?" Trần Dịch Sinh nhanh chóng đỡ lấy cô.

"Không có chuyện gì, có dấu hiệu sảy thai thôi." Đường Phương cúi đầu nhìn: "Uống Progesterone một tuần, nếu còn chảy máu thì đi khám lại, phải nghỉ ngơi."

Trần Dịch Sinh nghe thấy hai chữ sảy thai trước mắt tối sầm, câu nói tiếp theo gần như không thốt ra được.

"Đi thôi, về nhà trước."

Đường Phương quay đầu lại mới phát hiện sắc mặt Trần Dịch Sinh tái nhợt: "Dịch Sinh? Thật sự không có chuyện gì, hiện tại lúc mới mang thai rất nhiều người xuất hiện tình huống này, uống thuốc là ổn rồi."

Trần Dịch Sinh ngơ ngác gật đầu, đỡ cô vào thang máy. Trong thang máy nặng nề cồng kềnh, nhân viên công tác nhìn bọn họ: "Tầng mấy?"

"Tầng một, cám ơn." Đường Phương cầm tay Trần Dịch Sinh: "Thật sự không có việc gì. Em không đau bụng, cũng không buồn nôn."

Ra khỏi bệnh viện, Trần Dịch Sinh mới thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi, đều do anh. Cục cưng chắc chắn giận anh."

"Em cũng có lỗi." Đường Phương sờ bụng, dịu dàng cúi đầu: "Cục cưng, cha mẹ đều là lần đầu tiên kết hôn, lần đầu tiên làm cha mẹ, có rất nhiều chỗ không hiểu, có rất nhiều chỗ làm không tốt, con đừng giận chúng ta, chúng ta biết sai rồi."

"Biết sai rồi." Trần Dịch Sinh dừng chân lại, mặt mếu máo, vành mắt đỏ ửng khom lưng, hôn bụng Đường Phương: "Cha sai rồi, cha quá ngây thơ, không dỗ dành hai mẹ con, xin lỗi An An."

"Con bé bơ anh." Vẻ mặt Trần Dịch Sinh đau thương ngẩng đầu: "Đường Đường em còn giận anh sao?”

Đường Phương lắc đầu: "Không giận. Em là người mẹ ích kỷ kém cỏi. Con bé cũng bơ em."

"Vậy về sau chúng ta phải sống thật tốt được không? Không bao giờ cãi nhau nữa. Anh cam đoan phân rõ giới hạn với người khác, có gì qua lại, nhất định trước tiên nói cho em để em yên tâm."

"Sau này em cũng sẽ không giận dữ, nếu không vui sẽ nói ra." Đường Phương cúi đầu: "An An, con đừng nghe những lời linh tinh khi mẹ giận, cha là người cha tốt nhất trên đời này, cha đẹp trai, quyến rũ, có tài hoa, còn rất thú vị, dũng cảm thông minh tinh thần mạo hiểm, đối xử tốt với mẹ, cha rất yêu mẹ con mình——"

Trần Dịch Sinh nói tiếp: "Ừ, Trường An con nhất định phải nhớ kỹ lời mẹ nói, cũng phải nhớ kỹ con có người mẹ tốt nhất trên đời này, con nhất định phải di truyền lông mi dài cong của mẹ. . . . . ." Anh nói một đống, Đường Phương đột nhiên thở dài: "Tiếc quá không thể đi Sán Đầu rồi."

"Đương nhiên là không đi rồi, ở nhà nghỉ ngơi. Có thể hủy bỏ bàn khách ngày mai không?"

"Khó mà làm được, em đã chuẩn bị xong, ngày mai đồng nghiệp cũ mời người trong nhà ăn cơm, đồ ăn nhà là chính, rất đơn giản."

"Vậy anh ở nhà hỗ trợ, em chỉ nấu thôi."

"Anh không đi với bạn ?"

"Đương nhiên là không đi. Để cho Triệu Sĩ Hành đi cùng là được, ngày mai vốn muốn đưa Ilaria đi xem hạng mục, bản vẽ sơ bộ cũng có rồi."

"Không phải cô ấy đến chơi sao?"

"Thuận tiện giúp bọn anh chút việc."

"Gian xảo!"

"Suỵt, cục cưng sẽ nghe thấy. . . . . Cái này gọi là lanh trí."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ánh trăng kéo dài bóng bọn họ, chậm rãi hòa vào đô thị đêm.

Trước
Chương 179
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tác giả: Tiểu Mạch S Lượt xem: 2,496
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,486
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...