"Trần Dịch Sinh." Đường Phương xoay người, hít vào một hơi thật sâu, tự nhủ chính mình không được tức giận, không được biến thành bà Phương Thụ Nhân thứ hai. Cô cố gắng giữ giọng ôn hòa: "Ăn cơm trước được không? Cơm nước xong chúng ta từ từ nói chuyện."
"Ừ ——" Trần Dịch Sinh nhìn vẻ mặt cô, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi cô, cẩn thận hỏi: "Khách quan lý trí bình tĩnh tỉnh táo nói chuyện được chưa?"
"Em là người không nói lý như vậy sao?" Đường Phương hỏi lại anh.
"Không phải." Trần Dịch Sinh lại nhanh chóng hôn một cái: "Nhưng có đôi khi em tương đối cố chấp, không quá sẵn sàng thử thứ mới, thời gian mang thai cảm xúc cũng dễ dàng kích động —— a, em đừng đen mặt, coi như anh chưa nói được không?"
Đường Phương đen mặt đẩy anh ra: "Không thể, tránh ra, đừng làm ảnh hưởng em xào rau."
"Em xem, hơi tí lập tức đuổi anh đi." Trần Dịch Sinh ôm cô cười hát: "Anh là một viên kẹo da trâu, anh là một viên kẹo da trâu anh là một viên kẹo da trâu —— anh không đi anh không đi."
Đường Phương sa sầm mặt không nhịn được cười đẩy anh: "Đã biết, xin anh đừng hát. Có phải hôm nay anh lại gặp mưa lớn không?”
"Một chút mưa bụi mà thôi."
"Vậy anh đi tắm rửa trước, đi ra đúng lúc ăn cơm."
Trần Dịch Sinh vui vẻ đồng ý, đi hai bước lại quay đầu hỏi: "Đường, hiện tại tâm trạng em thế nào?"
Đường Phương dở khóc dở cười, cắt khoai tây nhanh hơn: "Khách quan lý trí bình tĩnh tỉnh táo, còn không mau đi!"
Xào xong khoai tây, Trần Dịch Sinh còn chưa đi ra, cửa nhà tắm mở rộng, nghe người này còn ở bên trong tiếng nước hát vang anh là một viên kẹo da trâu, Đường Phương thở dài, nhìn tủ lạnh còn có nửa củ sen và ba quả ớt, lại tiện tay xào củ sen chua ngọt, xào trứng với ớt. Ừ, cô làm được, cô không xụ mặt, cô không tức giận, không bày sắc mặt cho Trần Dịch Sinh xem, cô không muốn trở thành người phụ nữ như vậy.
"Anh hát được không? Đáng yêu không?" Trần Dịch Sinh lau khô tóc tiện tay để khăn tắm sau ghế.
"Hát rất —— ngốc, nhưng đáng yêu." Đường Phương cầm khăn tắm bỏ vào giỏ giặt quần áo trong nhà tắm: "Em nói mấy lần rồi? Dùng xong khăn tắm phiền anh thả vào giỏ giặt quần áo, còn có tất của anh đâu? Lại vứt đâu? Trần Dịch Sinh anh có thể duy trì hình tượng trước kia hay không? Sau khi kết hôn lộ nguyên hình như vậy cẩn thận bị em ghét bỏ."
"À —— để ở cửa, anh sai rồi, để anh đi lấy, em đừng ghét bỏ anh, thật ra anh rất yêu sạch sẽ, có em nên bất giác lười. Nhưng khăn tắm thực sự không cần giặt mỗi ngày, để ngày mai dùng tiếp là được rồi, tiết kiệm nước. A, trứng xào ớt, món anh thích nhất."
"Một tháng năm mươi mấy tệ tiền nước anh cũng phải tiết kiệm, thật là." Đường Phương nhìn thấy nước vẫn còn rỏ trong bồn rửa tay thở dài: "Còn nữa, Trần Dịch Sinh! Tại sao anh chỉ rửa mặt thôi mà khắp nơi đều là nước? Nhìn anh chỉ được bề ngoài sạch sẽ ——"
Trần Dịch Sinh bỏ tất vào giỏ giặt quần áo: "Đừng lo, lập tức khô ngay, chắc chắn em học vật lý không giỏi, em cúi đầu rửa mặt, đương nhiên nước sẽ chảy dọc theo cánh tay đi xuống, hiện tượng tự nhiên thôi đúng không?"
Đường Phương ném khăn cho anh: "Vậy anh thấy em đặt cái đệm ở đây làm gì?"
"Anh sợ buổi tối làm em bị vấp." Trần Dịch Sinh ngồi xổm xuống lau qua loa hai cái: "Là anh sai, có nước em sẽ dễ dàng trượt chân, yên tâm, về sau anh chắc chắn sẽ lau khô, xem đi, anh biết sai lập tức sửa có phải rất ngoan không?"
"Ngoan, cho anh ăn nhiều một chút." Đường Phương sờ đầu anh.
"Vậy em chỉ điểm anh học tập, đừng bảo thủ biết không sửa sai nha."
"Em sai ở chỗ nào? Anh suy nghĩ quá nhiều."
"Sao lại không chứ? Em thường xuyên thừa nhận em sai mà ——" Trần Dịch Sinh lo lắng không đủ: "Chính là bảo thủ không thay đổi."
"Phụ nữ nếu nói cô ấy sai thì chỉ là nói mà thôi." Đường Phương cười hì hì tóm lỗ tai anh: "Thật ra trong lòng không hề cảm thấy mình làm sai, anh đừng tin thật, tai này ra tai kia."
"Cái gì?"
"Ăn cơm." Đường Phương cười ra khỏi nhà tắm.
Trần Dịch Sinh mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, không hiểu.
***
Sau khi ăn cơm xong, Đường Phương lấy sổ sách và máy tính: "Nào, chúng ta khách quan lý trí bình tĩnh tỉnh táo nói chuyện rốt cuộc sinh con ở nơi nào."
Trần Dịch Sinh cũng lấy Pro và một ít tài liệu, vô cùng vui vẻ ngồi vào bên cạnh cô: "Em nói trước ý tưởng của mình đi."
"Em muốn sinh ở Trường Phụ Anh, người không đông như Quốc Phụ Anh, cách nhà cũng không xa, Tây Tây còn quen bác sĩ bên khoa sản có thể để ý em." Đường Phương chỉ vào màn hình máy tính bảo anh xem: "Em đã làm bảng so sánh, trình độ bác sĩ, chu kỳ kiểm tra và quy trình sinh sản, ưu khuyết điểm thiết bị, giá cả, tổng cộng năm phần, anh xem bình luận mấy bệnh viện này đi."
Trần Dịch Sinh thật sự nhìn, từ tài liệu bác sĩ đến hiểu biết về phụ nữ có thai, thậm chí chu kỳ kiểm tra nước tiểu máu đều vô cùng đầy đủ, anh hơi bất ngờ: "Kiểm tra máu ở Mĩ X là phải đưa ra ngoài làm?"
"Đúng, chỗ họ không có trung tâm xét nghiệm, cho nên kiểm tra máu phải đợi mấy ngày mới có báo cáo. Tuy cũng là bệnh viện tổng hợp giống chỗ X, nhưng ngộ nhỡ xảy ra sự cố bọn họ không phẫu thuật được, vẫn phải đưa sang bệnh viện khác. So đi tính lại vẫn là Trường Phụ Anh thích hợp với em."
Trần Dịch Sinh giơ ngón tay cái lên khen Đường Phương: "Đường nhà anh giỏi thật, lo lắng thật chu đáo, trợ lý của Triệu Sĩ Hành có nửa phần năng lực của em thì tốt rồi!"
"Vậy anh nói xem sao lại muốn đi Mĩ sinh?" Đường Phương nghiêng đầu nhìn anh: "Chi bằng anh ngồi vào đối diện em nói, chúng ta cũng không cần nghiêng cổ?"
"Không cần, mặt đối mặt giống như đàm phán." Trần Dịch Sinh ôm lấy bả vai cô: "Lạnh như băng anh không thích, anh chỉ thích dán lấy em."
"Vậy còn có thể nói chuyện sao?" Vai Đường Phương run lên, nhưng không đẩy được viên kẹo da trâu này.
"Có thể chứ." Trần Dịch Sinh cười mở Pro: "Thật ra anh muốn cho cục cưng có nhiều lựa chọn, nếu sinh ra ở Mĩ, có hộ chiếu Mĩ, lựa chọn tương lai của con bé sẽ nhiều hơn, về phần sau này lớn lên ở đâu hoàn toàn quyết định bởi chúng ta. Em thích Thượng Hải, chúng ta cho con bé sống ở Thượng Hải ——"
Đường Phương nhịn không được chọc một câu: "Anh không thích Mĩ."
"Anh cũng không thích, Mĩ, Úc chỉ là vùng nông thôn lớn, nhưng hộ chiếu Mĩ vẫn là dùng được, ít nhất tài nguyên giáo dục đại học và chữa bệnh hàng đầu đều ở Mĩ có đúng không? Cái khác không nói, nhiều thứ được miễn trừ như vậy, tương lai con gái muốn đi đâu đều tự do. Ngộ nhỡ lại xảy ra chiến tranh thế giới thì sao? Chúng ta già rồi không sao cả, ít nhất con bé còn có thể trực tiếp bay đi nơi an toàn?"
Đường Phương đầu đầy vạch đen, người này vừa nghĩ đã nghĩ xa như vậy.
"Nhưng anh không lo lắng con bé sẽ quên nguồn gốc sao? Tương lai nó sẽ dễ dàng bị cô lập khỏi văn hóa." Đường Phương châm chước từ ngữ một chút: "Lớp cấp ba của em có 17, 18 người đi du học, chỉ có hai ba người ở lại nước ngoài, những người khác đều về, cho dù Mĩ là quốc gia đa dân tộc vẫn sẽ kỳ thị người châu Á, thật sự rất khó dung hợp văn hóa bản địa."
"Cái này tính là gì, các em ngay cả người địa phương Phụng Hiền Nam Hối còn kì thị mà, người từ Nam Kinh đến Tô Tích thường bị quy về An Huy thì sao? Người Nghiễm Châu chỉ cần từ bắc Châu Giang đều là ở nông thôn, người địa cầu làm sao không tồn tại kỳ thị chứ? Mấu chốt vẫn là quyết định bởi năng lực tự thân của một người. Người Do Thái bị toàn bộ thế giới bài xích, không phải nắm trong tay tài nguyên nhiều nhất?" Hai mắt Trần Dịch Sinh sáng lên: "Anh không phải người giàu có, có thể cho con gái thật sự không nhiều lắm, cho con bé một quốc tịch Mĩ làm quà cũng không tệ. Em cảm thấy thế nào?"
Đường Phương không nói gì chỉ im lặng, không thể không thừa nhận Trần Dịch Sinh nói có lý, nhưng vẫn như cũ cảm thấy thực hiện rất phiền toái: "Nhưng visa là một vấn đề, đi Mĩ sinh thế nào, đến lúc đó có thể nhập cảnh hay không cũng là vấn đề ——"
Trần Dịch Sinh thấy cô không cố chấp phản đối, cũng không ngại ý tưởng của mình thay đổi quá nhanh, thật sự vui vẻ: "Ít nhất chúng ta có thể thử hết sức, anh cảm thấy em chọn Trường Phụ Anh cũng không tệ, bình thường tiến hành kiểm tra thai sản, đợi hai tháng cuối, chúng ta bay đi Mĩ, đưa cả cha mẹ em đi cùng, trước tiên hẹn bệnh viện, có thể đến chỗ Tứ Nguyệt sinh, cũng có thể đi chỗ bạn anh sinh, nhà anh ấy ở California, khí hậu tốt, rất thích hợp, rất hoan nghênh chúng ta."
Đường Phương có chút nói không nên lời chính mình thật ra cũng không muốn chạy đi nơi tha hương sinh con, quay đầu nhìn về phía màn hình: "Sao có thể không biết xấu hổ chạy tới làm phiền bạn bè chứ, ngộ nhỡ khiến họ khó xử, rất không thích hợp."
"Phi phi phi, nói cái gì chứ. Không phải bạn bè là giúp đỡ lẫn nhau sao, có liên quan gì."
"Chuyện nhỏ không sao, mạng người lớn như thế thực không thích hợp."
"Vậy —— chúng ta tìm nơi ở cữ, người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp, dù sao cũng chỉ có mấy tháng, được chứ? Tiêu thêm chút tiền cho an tâm." Trần Dịch Sinh thăm dò nhìn vẻ mặt cô: "Chuyện này cứ để anh, em yên tâm."
Đường Phương sờ bàn phím: "Hay bỏ đi? Nếu đi Mĩ sinh, nhà ăn của em làm sao bây giờ. . . . . ."
"Nhà ăn riêng có chỗ tốt là có thể nghỉ bất cứ lúc nào sao? Nghỉ ba bốn tháng cũng không lo không có khách, còn nữa em cũng không phải vì kiếm tiền mới mở nhà ăn, con người hiện tại chính là thích nói như vậy." Trần Dịch Sinh cười: "Hơn nữa còn là việc mừng của bà chủ."
Đường Phương vắt hết óc: "Nhưng sau này cục cưng lớn lên ở Thượng Hải cũng gặp rất nhiều phiền toái, ngay cả học nhà trẻ cũng chỉ có thể học trường quốc tế, một tháng học phí tám chín ngàn, giáo dục bắt buộc cũng chỉ có thể coi như dự thính ——"
Trần Dịch Sinh xoay mặt cô lại, nhìn cô một lúc lâu: "Đường Đường, em nói thật với anh, có phải trong lòng em không muốn đi Mĩ sinh?"
Đường Phương trợn mắt, do dự một lát vẫn là gật đầu: "Đúng vậy, em sợ hãi, em không muốn đi một nơi hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cảm giác không khống chế được——"
"Vậy tại sao em không nói thẳng chứ?" Trần Dịch Sinh nhướn mày.
"Ý tưởng này của anh thật sự là vì suy nghĩ tương lai cho cục cưng, em không có cách nào không thể đồng ý." Đường Phương đỏ mắt: "Em không thể ích kỷ như vậy đúng không? Như vậy không phải là một người mẹ tốt. Người ta tìm cách đưa con đi du học, em lại ——" cô nhéo áo Trần Dịch Sinh nhăn lại.
Trần Dịch Sinh kéo cô vào trong lòng, khẽ vỗ lưng cô: "Em đương nhiên là một người mẹ tốt, không sao, chỉ cần em nói thật, anh đương nhiên sẽ tôn trọng em. Đường, em vĩnh viễn là ở vị trí thứ nhất, cho nên em không cần lo lắng nhiều như vậy, em không muốn đi chúng ta sẽ không đi."
Đường Phương ôm chặt lấy anh nhắm mắt lại: "Xin lỗi anh."
"Đồ ngốc." Trần Dịch Sinh hôn đỉnh đầu cô: "Đây là chuyện lớn của một nhà ba người chúng ta, đương nhiên phải thương lượng rồi mới quyết định, cám ơn em."
"Tại sao lại cám ơn em?" Đường Phương mở mắt ra.
"Bởi vì em không tức giận trách anh đột nhiên có ý tưởng như vậy, cũng không gạt anh ra khỏi em và cục cưng." Trần Dịch Sinh đặt cằm lên hõm vai cô: "Thật ra những lời em nói buổi trưa khiến anh rất tổn thương, anh thật sự cũng không có ý nói em keo kiệt, vậy mà em đã tức giận như vậy, nói cái gì hai chúng ta tiền bạc không dùng chung, chuyện sinh con anh không hiểu. Anh cảm thấy em đẩy anh ra ngoài, vô cùng khổ sở."
"Xin lỗi, em sai rồi." Đường Phương thật lòng xin lỗi: "Em cũng không biết chính mình tại sao lại nhạy cảm như vậy."
"Có lẽ là bởi vì em mang thai." Trần Dịch Sinh hôn cô: "Nhưng hiện tại bình thường là tốt rồi." Anh nhớ kỹ người nào đó dũng cảm nhận sai nhưng chưa bao giờ sửa.
"Vậy sao anh không nói cho em biết anh đau lòng khổ sở?"
"Bởi vì anh đặt em lên hàng đầu. Em giận, anh phải quan tâm cảm xúc của em trước, hiện tại nói sẽ tốt hơn lúc kia không phải sao?"
"Anh có thể cãi nhau với em mà. Em không muốn anh luôn nhân nhượng, dỗ dành em." Đường Phương nói: "Có vẻ em rất không phân biệt phải trái, hơn nữa hôn nhân của chúng ta cũng sẽ giống cha mẹ em, em biến thành bản thân em không thích, anh phải nói cho em biết cảm xúc thực sự của anh, Trần Dịch Sinh, thật ra em rất biết phân biệt phải trái——"
Được rồi, lời này Đường Phương cũng cảm thấy nói không có gì sai hết.
Trần Dịch Sinh cười: "Nếu cãi nhau có thể giải quyết vấn đề, thế giới này sẽ không có chiến tranh rồi. Cảm xúc thật sự của anh chính là em còn quan trọng hơn so với mặt mũi của anh, anh muốn em vui vẻ thoải mái. Em vui vẻ cục cưng mới tốt. Cho nên cứ quyết định như vậy đi, Trường Phụ Anh. Nhưng mỗi lần đi anh phải đi cùng em, được không?"
"Vâng." Mắt Đường Phương nóng lên.
Đổi cách thức khác, hóa ra có thể giải quyết tốt như thế.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tên chương: Chương 172: Trứng xào ớt
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗