Chương 158: Mật hoa quế (1)
Đăng lúc 16:30 - 18/09/2025
10
0
Trước
Chương 158
Sau

Đường Phương quyết định lĩnh giấy kết hôn trước ngày mười chín tháng chín. Buổi sáng ngày mười tám toàn thành phố kéo phòng không cảnh báo, lúc ấy cô đang ở trên mạng tìm kiếm thủ tục lĩnh giấy kết hôn. Trần Dịch Sinh căng thẳng gọi điện thoại trở về: "Nghe được tiếng cảnh báo không?"

"Nghe được, ngày hôm qua wechat còn thông báo mà."

"Trong ngõ có động tĩnh gì không?"

Đường Phương đi đến phía trước cửa sổ bát giác nhìn ra bên ngoài, cây xanh tươi, hoa quế đang độ nở rộ: "Không có động tĩnh gì, sao thế? Đơn vị Triệu Sĩ Hành diễn tập phòng không?"

"Không." Trần Dịch Sinh rõ ràng hơi thất vọng: "Kéo cảnh báo cũng không biết có ích lợi gì, ít nhất phải sơ tán dân chúng chứ. Thật là."

"Có lẽ cơ quan đơn vị chính phủ vẫn sẽ diễn tập. Hôm nay anh bận không?"

"Đã xong ba cuộc họp, còn ký hợp tác với UDI, tháng mười hai đi Cam-pu-chia, giúp bọn họ đấu thầu một khách sạn xa xỉ, dễ dàng kiếm được năm năm tiền sữa bột nhập khẩu cho con gái. Anh có giỏi không?"

"Ừ, giỏi, Trần đại sư giỏi nhất, a, sao anh bay tới trần nhà rồi? Mau xuống dưới mau xuống dưới." Đường Phương cười bắt chước tiếng trẻ con chế nhạo anh, thuận tay khóa cửa 102, lên tầng lấy vợt trúc ngắt hoa quế và sàng.

"Em không thể thực lòng khen ngợi anh à."

"Từ nhỏ mẹ đã giáo dục em, phải kẹp chặt cái đuôi làm người, xương cốt không được coi nhẹ." Đường Phương cười ha ha: "Người người đều khen, em làm cái đuôi đi theo anh."

"Được rồi, anh nghe lời em không lên mặt." Trần Dịch Sinh lại vui vẻ: "Anh đã nghĩ xong rồi, bên kia có thị trường đá quý siêu lớn của toàn bộ Châu Á, có thể tự mình lái xe máy đi, xuyên qua rừng cây —— ha ha, lần này nhất định phải mua được ruby thật sự." Trần Dịch Sinh càng nói càng lo lắng, ha ha chuẩn bị nói sang chuyện khác.

"Còn muốn mua đá quý sao?" Đường Phương ở 202 tìm được đồ rồi: "Thật sự là vì đá quý sao? Hay là vì đi công tác? Sao em cảm thấy là có người mấy tháng không đi ra ngoài dạo chơi, hoảng loạn rồi."

"Ha ha —— cũng có một chút nguyên nhân này." Trần Dịch Sinh một giây đồng hồ từ bỏ giấu diếm. Đường nhà anh chính là đang nói: giấu diếm tức lừa gạt.

Vợt ở giữa không trung xẹt qua một đường cong, dừng lại trước cửa sổ. Đường Phương phẩy hai cái vào không khí, thở dài, hai ngày trước cô ở trong thùng rác nhìn thây thư mời của công ty H, hoạt động VVIP chuyên xe máy việt dã xuyên qua rừng cây Cam-pu-chia, bao chi phí ăn ở, cung cấp xe máy đưa tặng đồng phục thi đấu chuyên nghiệp. Trần Dịch Sinh mấy ngày nay vẫn đếm trên đầu ngón tay tính tháng mười hai cô mang thai tròn ba tháng, thỉnh thoảng rãnh rỗi, cũng luôn nhìn trang web liên quan đến xe máy.

"Thật ra là công ty H có hoạt động lái xe máy xuyên qua rừng đúng vào cuối tháng mười hai, anh muốn đi công tác kiếm tiền thuận tiện thả lỏng một chút ——" Trần Dịch Sinh yếu ớt nói: "Được rồi, là anh ngứa ngáy muốn đi chơi xe máy, thuận tiện kiếm sống. Nhưng em không muốn, anh sẽ không đi." Một câu cuối cùng thật ra rất kiên định.

Đường Phương lấy sàng từ trong ngăn tủ, lấy giấy, nở nụ cười: "Không phải nói cho dù lĩnh giấy kết hôn có cục cưng, vẫn là không cần mất đi chính mình sao? Anh ăn nói khép nép tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, sẽ biến thành loại đàn ông em chán ghét. Cuối tháng mười hai có lẽ em đã được bốn tháng, rất ổn định, anh đi chơi đi. Chờ cục cưng sinh ra ít nhất một năm anh không đi chơi được, người nào đó phải nhận thầu nhiệm vụ vinh quang buổi tối đút sữa thay tã đúng không? Ngồi tù còn phải đón gió, anh đi chơi một tuần rất tốt."

"Thật sự có thể chứ?" Trần Dịch Sinh có chút nhảy nhót lại hơi không yên.

"Đương nhiên là thật, em cũng không phải đang tiếp tục làm chuyện chính mình thích?" Đường Phương nở nụ cười: "Nhưng về sau đừng lấy việc công làm việc tư đường cong cứu quốc như vậy, muốn đi chơi thì nói thẳng, còn quanh co đi công tác mua đá quý vân vân, giống như em là cọp mẹ sẽ quản không cho anh đi vậy."

"Đối với em trong lòng cũng muốn bị em quản." Trần Dịch Sinh thở dài: "Sợ em quản, em mặc kệ anh lại giống như hơi mất mát."

Đường Phương khóa cửa 202: "Cho nên nói đàn ông đều thực tiện?"

"Hình như có một chút. Anh nói thật đấy, thật ra anh cảm thấy bộ quần áo kia rất đắt tiền, miễn phí không lấy thực đáng tiếc."

"Không phải bởi vì anh muốn đi nên chột dạ?"

"Hả?"

"Cho nên luôn tự cấp chính mình tìm lý do càng nguyên vẹn? Ừ, bà xã mang thai, anh đi Cam-pu-chia chơi xe máy xuyên qua rừng, dường như nói cho ai nghe đều khiến người ta giận sôi." Đường Phương cười gian đi đến vườn hoa, thu sớm ba mươi hai độ còn thực nóng, nhưng đã không còn khó chịu, ánh mặt trời rất hiểu lòng người, lời của cô cũng nói thông suốt.

Trần Dịch Sinh đặt mông ngồi ở cầu thang phòng cháy thở dài: "Em thật sự là rất hiểu anh, Đường à, anh yêu em chết mất. Anh thật sự nghĩ như vậy, đã biết sẽ làm người khác giận sôi gan. Vậy còn em? Em thật sự chấp nhận cho anh đi chơi, hay là không muốn làm một người vợ trói buộc chồng mới đồng ý cho anh đi? Chúng ta hoàn toàn không cần giả vờ che dấu nội tâm chính mình được không?"

Đường Phương giơ vợt lên, chụp ở trên cây hoa quế, từng đóa hoa quế rơi xuống. Bởi vì anh thẳng thắn thành khẩn hiểu cô như vậy, cô mới có thể càng ngày càng thích anh.

"Không che dấu, không giả vờ hiền lành, em vốn cũng rất hiền lành được không. Ha ha ha, em thật sự không ngại khi đó anh đi Cam-pu-chia, chẳng sợ không kiếm được tiền, coi như là đi chơi một chút." Đường Phương khẽ nhặt lên mấy đóa hoa quế, ngửi mùi ngọt vào tận tim: "Trần Dịch Sinh, cho tới bây giờ anh không phải là người tình yêu có thể nhét đầy từng góc trong lòng, em cũng giống vậy, nhưng chuyện đá quý thật sự không sao cả, anh chú ý an toàn, trong nhà có người đang chờ anh trở về, còn có con gái anh cũng sẽ ngoan ngoãn chờ anh."

Trần Dịch Sinh im lặng một lát, hơi ảo não: "Anh nên trở về nói với em chuyện này mới đúng. Ít nhất hiện tại có thể ôm em. Không được, anh phải về ôm em, em chờ anh nha, đừng ra cửa ——!"

Đường Phương cười cúp điện thoại, tiếp tục hái hoa quế, mặt đất chậm rãi tích một tầng màu vàng.

Lúc Trần Dịch Sinh thở hồng hộc chạy vào vườn hoa 115, ánh nắng xuyên thấu lay động cây hoa quế Đường Phương ngẩng mặt, ánh sáng chiếu vào, cô khẽ mỉm cười, quay đầu thấy anh.

Trong nhà có người đang chờ anh trở về. Trần Dịch Sinh càng chạy càng chậm, tim càng đập càng nhanh.

Đường Phương giơ lên sàng trong tay: "Anh trở về giúp em làm kẹo mật hoa quế à? Rất ngọt nha."

"Chỉ ngọt với em." Trần Dịch Sinh đứng dưới tàng cây ôm cổ Đường Phương: "Anh nhớ em, Đường."

"Này! Hoa quế của em ——!" Đường Phương tức giận đẩy anh.

"Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lát, rồi anh lên hái giúp em."

Nào có hoa quế lên cây hái, Đường Phương nhìn thấy sàng trong tay mình trống trơn, chỉ còn hơn một nửa hoa quế, cô đổ hoa quế vào người anh, có mấy đóa dừng ở trên cổ áo sơmi anh, cô dán vào ngửi: "Anh cũng ngọt."

"Ăn mới biết được ngọt hay không?”

“Đại sắc lang.”

"Vừa lúc xứng với tiểu dâm oa em."

Đường Phương bị ngăn chặn miệng còn than thở: "Chuyện rõ lãng mạn luôn bị anh biến thành ——"

Thực phóng túng. . . . . .

***

"Anh à mời khép miệng, đúng, được rồi."

Trần Dịch Sinh nhìn chính mình trong ảnh, rõ ràng đầu của anh dựa vào Đường Phương gần hơn một chút: "Có phải anh cười thực ngốc không? Sao em lại rụt rè thế kia?"

Đường Phương hiếm khi vừa lòng: "Rất tốt, chụp em thật sự gầy, chỉ có tấm này."

"Sao phụ nữ các em cũng chỉ xem mình có gầy hay không?" Trần Dịch Sinh lắc đầu buồn bực.

"Cũng không có nha, em cũng xem con trai nhà địa chủ bên cạnh có ngốc hay không mà." Đường Phương mím môi cười.

Hai tờ giấy kết hôn đỏ thẫm tới tay, Trần Dịch Sinh nghi ngờ hỏi nhân viên vài lần: "Thật sự miễn phí? Không cần trả tiền?"

"Đúng, miễn phí. Chúc mừng." Cô gái trung tâm đăng kí cười không ngừng.

Đi lên phía tây đường Diên An, dòng xe cộ như mắc cửi, mưa nhỏ kéo dài, Trần Dịch Sinh liếc trái liếc phải, nắm tay Đường Phương, cười tủm tỉm hỏi: "Tối nay chúng ta nên chúc mừng một chút nhỉ?"

Đường Phương ngoài cười nhưng trong không cười liếc anh: "Tây Tây nói ba tháng đầu không được, tốt nhất tránh cuộc sống tình dục. Anh muốn làm sao?"

Em.

Trần Dịch Sinh không dám nói ra, nhìn bụng cô hoàn toàn bằng phẳng, lại nhìn hai cúc trên ngực áo sơmi Đường Phương, bất đắc dĩ ra vẻ vô tội: "Anh chỉ là muốn mời em ăn ngon mà thôi, Đường à, sao em lại không thuần khiết ? Lại làm xấu cục cưng trong bụng."

"Ha ha, ai ngờ ai biết." Đường Phương tỏ vẻ biết chồng bằng vợ.

"Chúng ta đi nhà hàng Phương Thiếu Phác ăn cơm thế nào? Gọi đầu sư tử, canh sườn lợn, gọi chút hải sản, chúc mừng một chút." Trần Dịch Sinh đảo tròng mắt, hưng phấn đề nghị.

Nhắc đến đồ ăn Triều Châu, Đường Phương thực sự hơi thèm: "Được, em muốn ăn cá kho."

"Có lẽ không phải em muốn ăn, là cục cưng trong bụng muốn ăn."

"Cám ơn anh, cách lần trước kiểm tra chỉ có ba tuần mà thôi, nói cách khác cục cưng này nhiều nhất mới ba tuần, muốn ăn cái rắm!"

"Tại sao em luôn nói từ này? Đối với con gái rất thô lỗ."

"Chỉ cho phép anh thả rắm, không cho phép em nói từ rắm?" Đường Phương nhướn mày.

"À, vừa kết hôn em lập tức hung dữ ——"

"Không phục?"

"Không phục —— cái rắm á. Đi, đi dạo phố mua mua mua trước, lại đi nhà ăn, về nhà về sau ——"

"Không được thúi lắm!"

Trần Dịch Sinh nuốt xuống chữ thả, dịu dàng cười dựa vào cánh tay Đường Phương: "Người đàn ông hoàn mỹ như anh, phải có một cái không được hoàn mỹ, có đúng không? Thập toàn chín mĩ mới an tâm, nếu không giống đực trên địa cầu sao còn dũng khí sống sót chứ?"

Đường Phương thở dài: "Cho nên mỗi ngày sẽ cảm thán với gương trên đời sao có người đàn ông đẹp trai như vậy’? Cho nên anh đi WC không khóa cửa? Cho nên anh tắm rửa nhất định phải kéo em ngồi ở trên bồn cầu nói chuyện với anh? Cho nên anh trộm kéo chân em đá xuống dưới đất? Cho nên anh ——"

"Mới vừa kết hôn em đã ghét bỏ anh?" Trần Dịch Sinh nhếch miệng chỉ thiếu không nói vài tiếng ừ.

"Bỏ đi, miễn cho anh tai họa người khác, vẫn là thu vào cửa nhà họ Đường em đi." Đường Phương vỗ tay anh: "Thí chủ, kẹp chặt cái đuôi nha. Vui vẻ đơn độc bước vào cuộc sống chung, lặp lại tôn nghiêm ngày ngày tiến đến ."

"Không có việc gì!" Trần Dịch Sinh ưỡn ngực: "Mặt đàn ông chỉ dùng để làm chi? Chính là cho bà xã đạp."

Đường Phương ghé mắt. Trần Dịch Sinh chính mình đã không nhịn được cười: "Tối hôm qua Lão Chung gửi cho anh một trăm điều thổ lộ tâm tình, nói rất có tác dụng, ha ha ha ha, thật sự siêu cấp khôi hài. Em biết không? Vậy mà còn có cái gì ‘đây là hồ cá cho em nhận thầu’."

Đường Phương không nghĩ tới Chung Hiểu Phong sẽ gửi thứ như thế cho Trần Dịch Sinh, cái gì có tác dụng? Chẳng lẽ Lâm Tử Quân sẽ ăn dáng vẻ này? Ha ha ha.

Sờ bụng, Đường Phương kéo tay Trần Dịch Sinh đặt ở phía trên, tình cảm nói: "Dịch Sinh, đây là đứa bé trẫm có thai với chàng ——"

Trần Dịch Sinh trên mặt co rút, rùng mình.

***

Khu Nam Phong Hồng Kiều cũng chia thành nam bắc, Đường Phương muốn chơi game, bị Trần Dịch Sinh túm đi ra, nói tạp âm quá lớn, không tốt với thai nhi. Đường Phương lưu luyến không rời nhìn máy đào vàng, hạ quyết tâm: "Tương lai em muốn dẫn cục cưng đến đào vàng, để cho con bé xem một chút bản lĩnh của em. Em đào vàng siêu giỏi!"

"Em —— chỉ có chút ấy tiền đồ? Còn không bằng gắp búp bê, ít nhất có thể gắp mấy món đồ chơi. Lần sau cho em xem anh gắp búp bê giỏi như thế nào."

Hai người nhàm chán tranh luận một phen, trở lại tầng một, Đường Phương đi ZARA xem đồ dùng, Trần Dịch Sinh nói một tiếng bỏ chạy ra ngoài. Đường Phương đi hai vòng, mua mấy bộ dao nĩa tạo hình khác biệt, trước kia cô thích mua bộ đơn, khi yêu đương với Trần Dịch Sinh đều mua hai bộ, hiện tại lại theo bản năng cầm lấy ba bộ, suy nghĩ một chút thời gian đứa nhỏ có thể sử dụng dao nĩa còn sớm, nhịn không được cười thả xuống một bộ. Thanh toán xong, vẫn không thấy Trần Dịch Sinh trở về, gọi điện thoại cho anh, Trần Dịch Sinh đã từ đối diện đi ra vội vàng ngoắc cô.

"Hôm nay em đi giày quá nặng, đi đường sẽ mệt. Anh mua đôi giày cho em, chắc chắn thoải mái hơn. Nào, anh giúp em thay."

"A?" Đường Phương không kịp đề phòng, thấy người này đã ngồi xổm xuống bắt đầu cởi bỏ giày của cô.

Bên cạnh có người nhìn lại, Đường Phương đỏ mặt, hơi thẹn thùng, nhìn anh tùy tiện ngồi xổm sờ chân cô, cái gì cũng không nói.

Có một sáng sớm, trên đường cô đi đến ga tàu điện ngầm đi làm, ở trên đường Mã Não hai học sinh trung học mặc đồng phục, chàng trai cao gầy, cô gái đeo kính mắt buộc tóc đuôi ngựa, một đường nói nói cười cười đi qua. Chàng trai kia đột nhiên ngồi xổm xuống, dưới cây nhãn thắt lại dây giày cho cô gái, ánh nắng sáng sớm mùa xuân chiếu vào trên người bọn họ, vô cùng tốt đẹp. Lúc ấy cô còn ở trong nhóm cảm thán thanh xuân thật tốt, tình yêu trai gái thật đẹp.

"Em đi hai bước thử xem thoải mái không." Trần Dịch Sinh lưu loát bỏ giày cô đã đi vào túi.

Giày trắng không có quai, có thông khí, co dãn, rất nhẹ, chân không cần chen chúc, thoải mái.

Trần Dịch Sinh ngồi xổm tại chỗ cười hì hì nói: "Nhân viên nói phụ nữ có thai chân dễ dàng bị phù, đi giày có quai không tiện. Cái này thực thích hợp."

Đường Phương đi trước mặt anh: "Thực thích hợp, thực thoải mái, cám ơn ông xã."

Trần Dịch Sinh ngẩng đầu, lỗ tai đều đỏ, nhẹ giọng nói thầm một câu: "Về nhà lại gọi." Anh vươn tay sờ ngón chân cô: "Cử động cho anh xem."

Đường Phương cười giật đầu ngón chân.

"Như vậy mới tốt." Trần Dịch Sinh đứng lên: "Đi, anh mời em ăn cơm."

"Ông xã tốt." Đường Phương ý định trêu anh, bắt cánh tay anh: "Ông xã giỏi quá."

Lỗ tai Trần Dịch Sinh run lên, nhanh chóng đỏ bừng, hạ thấp giọng kháng nghị: "Không được kêu nữa, bại hoại, em rất xấu, sẽ có phản ứng!"

Đường Phương cười đến đau mặt, khẽ xoa mặt. Ở trên giường, khi Trần Dịch Sinh muốn, sẽ quấn quít lấy cô bảo cô gọi vài tiếng ông xã, nói chút lời nói cảm thấy thẹn, sau vài lần lập tức biến thành từ tình thú của bọn họ.

Sau khi vào nhà hàng, nhìn thấy Phương Thiếu Phác nghênh đón đi tới, giữa tháng chín đã mặc âu phục Dior, cổ tay áo xắn lên, cổ áo sơmi dựng thẳng, phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, cười như gió xuân thổi vào mặt.

Trần Dịch Sinh khẽ ho một tiếng: "Aiz, bà xã, người ái mộ của em nhìn qua còn chưa có chết tâm đâu."

Trước
Chương 158
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn
Tác giả: Tiểu Mạch S Lượt xem: 2,384
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,486
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...